Tác giả:

Trong buổi họp thường niên ở công ty may mắn được ngồi chung bàn với nam thần, Diệp Bảo Châu có hơi hào hứng, sau khi uống thêm hai chén rượu đã cảm thấy đầu óc có hơi váng mắt hoa, tính về phòng nghỉ định nghỉ ngơi một lúc, cô chỉ cảm thấy càng ngày càng choáng, không chỉ váng đầu mà ngay cả cơ thể mình cũng hơi liêu xiêu, lảo đảo, giống như đang ngồi trong đám mây vậy. Tửu lượng của cô xưa nay không tồi, nhưng lần này chỉ mới vài chén rượu đã say như vậy rồi, thế này rất không đúng, điều càng không đúng hơn là trên người cô nóng như lửa thiêu, còn bị đẩy tới đẩy lui, sau đó có một loại cảm giác giống như kiến cắn truyền khắp tứ chi xương cốt. Trong lòng Diệp Bảo Châu sợ hãi, cố gắng mở hai mí mắt nặng nề của mình ra, nhìn cảnh tượng mơ hồ trước mắt. Phòng nghỉ trở nên nhỏ bé hơn, ánh đèn cũng mập mờ, đồ gia dụng đều biến thành cũ kỹ khó tả, hơn nữa hình như còn có một người đàn ông đang ấn cô lên ghế, làm chuyện không thể miêu tả được với cô, mà cô lại khoát tay lên ngực anh, cũng…

Chương 46: 46: Bây Giờ Chúng Tôi Đang Vội Về Nhà

Thập Niên 70 Nữ Phụ Phản CôngTác giả: Hạ Vãn CaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrong buổi họp thường niên ở công ty may mắn được ngồi chung bàn với nam thần, Diệp Bảo Châu có hơi hào hứng, sau khi uống thêm hai chén rượu đã cảm thấy đầu óc có hơi váng mắt hoa, tính về phòng nghỉ định nghỉ ngơi một lúc, cô chỉ cảm thấy càng ngày càng choáng, không chỉ váng đầu mà ngay cả cơ thể mình cũng hơi liêu xiêu, lảo đảo, giống như đang ngồi trong đám mây vậy. Tửu lượng của cô xưa nay không tồi, nhưng lần này chỉ mới vài chén rượu đã say như vậy rồi, thế này rất không đúng, điều càng không đúng hơn là trên người cô nóng như lửa thiêu, còn bị đẩy tới đẩy lui, sau đó có một loại cảm giác giống như kiến cắn truyền khắp tứ chi xương cốt. Trong lòng Diệp Bảo Châu sợ hãi, cố gắng mở hai mí mắt nặng nề của mình ra, nhìn cảnh tượng mơ hồ trước mắt. Phòng nghỉ trở nên nhỏ bé hơn, ánh đèn cũng mập mờ, đồ gia dụng đều biến thành cũ kỹ khó tả, hơn nữa hình như còn có một người đàn ông đang ấn cô lên ghế, làm chuyện không thể miêu tả được với cô, mà cô lại khoát tay lên ngực anh, cũng… Diệp Bảo Châu trừng mắt nhìn hai người một cái, vội vàng tiễn bọn họ đi, sau đó đi lên nhìn người đàn ông: “Phân xưởng chúng tôi có rất nhiều nữ công nhân nói anh là bông hoa cao lãnh.”Lục Thiệu Huy đứng dậy, ồ một tiếng với vẻ mặt không có cảm xúc: “Nhưng một bông hoa như tôi đã bị cô hái rồi.”Diệp Bảo Châu “phụt” một tiếng, muốn phản bác nhưng hình lại không có gì để nói, cô giống như trước kia ngồi lên yên sau xe đạp của người đàn ông, đang định đi thì phía sau có người gọi tên anh, hai người đồng thời quay đầu, nhìn thấy Phương Mỹ Kỳ đang đi về phía này.Phương Mỹ Kỳ đi đến trước mặt hai người họ, cho dù không phải là lần đầu tiên gặp Lục Thiệu Huy nhưng cô ta vẫn bị ngũ quan thâm thúy của đối phương làm cho ngây người, thật sự lớn lên quá đẹp trai rồi.Vừa nghĩ đến Lục Thiệu Huy bị loại người như Diệp Bảo Châu chà đạp là trong lòng cô ta lại bất mãn, nhưng sự bất mãn này chỉ thoáng qua mà thôi, bây giờ cô ta có chuyện chính cần phải nói.Nghĩ đến đây, Phương Mỹ Kỳ hắng giọng, nhìn Lục Thiệu Huy rồi cười bảo: “Cán sự Lục, tôi có vài chuyện muốn nói riêng với anh, có tiện không?”Không biết tại sao, lúc này Diệp Bảo Châu nhìn thấy Phương Mỹ Kỳ đột nhiên lại cảm thấy chắc chắn cô ta không có chuyện gì tốt, cho nên trực tiếp từ chối: “Không tiện nhé, đồng chí Phương, chúng tôi đang vội về nhà.”Phương Mỹ Kỳ lập tức nghẹn họng: “Diệp Bảo Châu, tôi cũng không hỏi cô.”Giống như cố tình muốn vả vào mặt cô ta, Lục Thiệu Huy rất nhanh đã nói: “Không tiện, bây giờ chúng tôi đang vội về nhà.”Vẻ mặt của Phương Mỹ Kỳ lập tức lúng túng, cô ta hơi nghiến răng, căng da đầu nhìn Diệp Bảo Châu: “Diệp Bảo Châu, cô sợ tôi nói ra chân tướng nên mới không muốn cho tôi nói chuyện với anh ấy đúng không?”Nói xong, cô ta lại nhìn Lục Thiệu Huy, giọng nói mang theo vài phần chế nhạo: “Cán sự Lục, anh muốn kết hôn với Diệp Bảo Châu phải không? Lẽ nào anh không biết cô ta vẫn luôn thích Tạ Gia Hòa hay sao? Bây giờ cô ta kết hôn với anh chẳng qua là coi anh thành lốp dự phòng mà lợi dụng thôi, anh đừng để bị cô ta lừa!”Nói xong, Diệp Bảo Châu lập tức cứng đờ người, nguyên chủ thích Tạ Gia Hòa, cứ dăm ba hôm lại tới văn phòng công hội tìm anh ta, thậm chí còn từng tặng cốc với gì đó cho anh ta nữa…Mấy hôm nay vẫn luôn cãi nhau với nhà họ Diệp nên cô cũng quên mất thằng cha Tạ Gia Hòa này! Thậm chí hình như còn chưa từng giải thích với Lục Thiệu Huy về chuyện này, thật sự toang rồi!Lục Thiệu Huy lại lạnh lùng hỏi: “Thật sao?”Nhìn thấy đôi mắt đen láy của anh lạnh hẳn đi, trong đáy mắt của Phương Mỹ Kỳ cuối cùng cũng lóe lên một tia sảng khoái: “Đúng, cho tới bây giờ cô ta vẫn luôn thích Tạ Gia Hòa, còn từng tặng cốc cho anh ta…”“Phương Mỹ Kỳ!” Diệp Bảo Châu lạnh giọng ngắt lời cô ta: “Cô bớt ở đây thêm mắm dặm muối cho tôi đi, tôi cây ngay không sợ chết đứng!”Nghe cô vội vàng phản bác, trong lòng Phương Mỹ Kỳ lại càng đắc ý hơn: “Cô cây ngay cái gì thế, cô dám nói những lời tôi vừa mới nói đó cô không làm không?”Diệp Bảo Châu thấy đau tim, còn chưa đáp lời đã nghe thấy người đàn ông lại lạnh lùng nói: “Cho nên cô tới để châm ngòi ly gián sao?”Vẻ mặt của Phương Mỹ Kỳ nóng lên, hoàn toàn không ngờ người đàn ông lại nhìn thấu suy nghĩ của cô ta.“Cô ly gián cũng vô dụng.” Ánh mắt của người đàn ông giống như mũi tên nhìn về phía cô gái vẫn luôn lải nhải không ngừng kia, giọng điệu hơi dữ tợn: “Tôi bằng lòng làm lốp dự phòng của cô ấy, bị cô ấy lợi dụng, liên quan gì đến cô?”Lời nói lạnh lùng và trầm thấp mang theo sự quả quyết vô cùng, khiến hai cô gái đồng thời sững sờ, trong họng Phương Mỹ Kỳ giống như bị nhét bông, lập tức không nói được thành lời, trong lòng cô gái sắp kết hôn đã có kẻ thù không đội trời chung, vậy mà người đàn ông này không những không tức giận mà còn lên tiếng thay cô?Bị điên rồi sao?Thích bị cắm sừng như vậy hả?Diệp Bảo Châu chỉ ngây người trong giây lát đã lấy lại bình tĩnh, trước mặc kệ bây giờ người đàn ông đang nghĩ gì, cô chỉ nhìn Phương Mỹ Kỳ, nói với vẻ dữ tợn: “Phương Mỹ Kỳ, sau này cô bớt thêm mắm dặm muối vào chuyện của tôi đi, cẩn thận tôi xé nát cái miệng cô.”Nói xong, cô vỗ lên lưng người đàn ông một cái, hai người đạp xe đạp rời đi..

Diệp Bảo Châu trừng mắt nhìn hai người một cái, vội vàng tiễn bọn họ đi, sau đó đi lên nhìn người đàn ông: “Phân xưởng chúng tôi có rất nhiều nữ công nhân nói anh là bông hoa cao lãnh.

”Lục Thiệu Huy đứng dậy, ồ một tiếng với vẻ mặt không có cảm xúc: “Nhưng một bông hoa như tôi đã bị cô hái rồi.

”Diệp Bảo Châu “phụt” một tiếng, muốn phản bác nhưng hình lại không có gì để nói, cô giống như trước kia ngồi lên yên sau xe đạp của người đàn ông, đang định đi thì phía sau có người gọi tên anh, hai người đồng thời quay đầu, nhìn thấy Phương Mỹ Kỳ đang đi về phía này.

Phương Mỹ Kỳ đi đến trước mặt hai người họ, cho dù không phải là lần đầu tiên gặp Lục Thiệu Huy nhưng cô ta vẫn bị ngũ quan thâm thúy của đối phương làm cho ngây người, thật sự lớn lên quá đẹp trai rồi.

Vừa nghĩ đến Lục Thiệu Huy bị loại người như Diệp Bảo Châu chà đạp là trong lòng cô ta lại bất mãn, nhưng sự bất mãn này chỉ thoáng qua mà thôi, bây giờ cô ta có chuyện chính cần phải nói.

Nghĩ đến đây, Phương Mỹ Kỳ hắng giọng, nhìn Lục Thiệu Huy rồi cười bảo: “Cán sự Lục, tôi có vài chuyện muốn nói riêng với anh, có tiện không?”Không biết tại sao, lúc này Diệp Bảo Châu nhìn thấy Phương Mỹ Kỳ đột nhiên lại cảm thấy chắc chắn cô ta không có chuyện gì tốt, cho nên trực tiếp từ chối: “Không tiện nhé, đồng chí Phương, chúng tôi đang vội về nhà.

”Phương Mỹ Kỳ lập tức nghẹn họng: “Diệp Bảo Châu, tôi cũng không hỏi cô.

”Giống như cố tình muốn vả vào mặt cô ta, Lục Thiệu Huy rất nhanh đã nói: “Không tiện, bây giờ chúng tôi đang vội về nhà.

”Vẻ mặt của Phương Mỹ Kỳ lập tức lúng túng, cô ta hơi nghiến răng, căng da đầu nhìn Diệp Bảo Châu: “Diệp Bảo Châu, cô sợ tôi nói ra chân tướng nên mới không muốn cho tôi nói chuyện với anh ấy đúng không?”Nói xong, cô ta lại nhìn Lục Thiệu Huy, giọng nói mang theo vài phần chế nhạo: “Cán sự Lục, anh muốn kết hôn với Diệp Bảo Châu phải không? Lẽ nào anh không biết cô ta vẫn luôn thích Tạ Gia Hòa hay sao? Bây giờ cô ta kết hôn với anh chẳng qua là coi anh thành lốp dự phòng mà lợi dụng thôi, anh đừng để bị cô ta lừa!”Nói xong, Diệp Bảo Châu lập tức cứng đờ người, nguyên chủ thích Tạ Gia Hòa, cứ dăm ba hôm lại tới văn phòng công hội tìm anh ta, thậm chí còn từng tặng cốc với gì đó cho anh ta nữa…Mấy hôm nay vẫn luôn cãi nhau với nhà họ Diệp nên cô cũng quên mất thằng cha Tạ Gia Hòa này! Thậm chí hình như còn chưa từng giải thích với Lục Thiệu Huy về chuyện này, thật sự toang rồi!Lục Thiệu Huy lại lạnh lùng hỏi: “Thật sao?”Nhìn thấy đôi mắt đen láy của anh lạnh hẳn đi, trong đáy mắt của Phương Mỹ Kỳ cuối cùng cũng lóe lên một tia sảng khoái: “Đúng, cho tới bây giờ cô ta vẫn luôn thích Tạ Gia Hòa, còn từng tặng cốc cho anh ta…”“Phương Mỹ Kỳ!” Diệp Bảo Châu lạnh giọng ngắt lời cô ta: “Cô bớt ở đây thêm mắm dặm muối cho tôi đi, tôi cây ngay không sợ chết đứng!”Nghe cô vội vàng phản bác, trong lòng Phương Mỹ Kỳ lại càng đắc ý hơn: “Cô cây ngay cái gì thế, cô dám nói những lời tôi vừa mới nói đó cô không làm không?”Diệp Bảo Châu thấy đau tim, còn chưa đáp lời đã nghe thấy người đàn ông lại lạnh lùng nói: “Cho nên cô tới để châm ngòi ly gián sao?”Vẻ mặt của Phương Mỹ Kỳ nóng lên, hoàn toàn không ngờ người đàn ông lại nhìn thấu suy nghĩ của cô ta.

“Cô ly gián cũng vô dụng.

” Ánh mắt của người đàn ông giống như mũi tên nhìn về phía cô gái vẫn luôn lải nhải không ngừng kia, giọng điệu hơi dữ tợn: “Tôi bằng lòng làm lốp dự phòng của cô ấy, bị cô ấy lợi dụng, liên quan gì đến cô?”Lời nói lạnh lùng và trầm thấp mang theo sự quả quyết vô cùng, khiến hai cô gái đồng thời sững sờ, trong họng Phương Mỹ Kỳ giống như bị nhét bông, lập tức không nói được thành lời, trong lòng cô gái sắp kết hôn đã có kẻ thù không đội trời chung, vậy mà người đàn ông này không những không tức giận mà còn lên tiếng thay cô?Bị điên rồi sao?Thích bị cắm sừng như vậy hả?Diệp Bảo Châu chỉ ngây người trong giây lát đã lấy lại bình tĩnh, trước mặc kệ bây giờ người đàn ông đang nghĩ gì, cô chỉ nhìn Phương Mỹ Kỳ, nói với vẻ dữ tợn: “Phương Mỹ Kỳ, sau này cô bớt thêm mắm dặm muối vào chuyện của tôi đi, cẩn thận tôi xé nát cái miệng cô.

”Nói xong, cô vỗ lên lưng người đàn ông một cái, hai người đạp xe đạp rời đi.

.

Thập Niên 70 Nữ Phụ Phản CôngTác giả: Hạ Vãn CaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrong buổi họp thường niên ở công ty may mắn được ngồi chung bàn với nam thần, Diệp Bảo Châu có hơi hào hứng, sau khi uống thêm hai chén rượu đã cảm thấy đầu óc có hơi váng mắt hoa, tính về phòng nghỉ định nghỉ ngơi một lúc, cô chỉ cảm thấy càng ngày càng choáng, không chỉ váng đầu mà ngay cả cơ thể mình cũng hơi liêu xiêu, lảo đảo, giống như đang ngồi trong đám mây vậy. Tửu lượng của cô xưa nay không tồi, nhưng lần này chỉ mới vài chén rượu đã say như vậy rồi, thế này rất không đúng, điều càng không đúng hơn là trên người cô nóng như lửa thiêu, còn bị đẩy tới đẩy lui, sau đó có một loại cảm giác giống như kiến cắn truyền khắp tứ chi xương cốt. Trong lòng Diệp Bảo Châu sợ hãi, cố gắng mở hai mí mắt nặng nề của mình ra, nhìn cảnh tượng mơ hồ trước mắt. Phòng nghỉ trở nên nhỏ bé hơn, ánh đèn cũng mập mờ, đồ gia dụng đều biến thành cũ kỹ khó tả, hơn nữa hình như còn có một người đàn ông đang ấn cô lên ghế, làm chuyện không thể miêu tả được với cô, mà cô lại khoát tay lên ngực anh, cũng… Diệp Bảo Châu trừng mắt nhìn hai người một cái, vội vàng tiễn bọn họ đi, sau đó đi lên nhìn người đàn ông: “Phân xưởng chúng tôi có rất nhiều nữ công nhân nói anh là bông hoa cao lãnh.”Lục Thiệu Huy đứng dậy, ồ một tiếng với vẻ mặt không có cảm xúc: “Nhưng một bông hoa như tôi đã bị cô hái rồi.”Diệp Bảo Châu “phụt” một tiếng, muốn phản bác nhưng hình lại không có gì để nói, cô giống như trước kia ngồi lên yên sau xe đạp của người đàn ông, đang định đi thì phía sau có người gọi tên anh, hai người đồng thời quay đầu, nhìn thấy Phương Mỹ Kỳ đang đi về phía này.Phương Mỹ Kỳ đi đến trước mặt hai người họ, cho dù không phải là lần đầu tiên gặp Lục Thiệu Huy nhưng cô ta vẫn bị ngũ quan thâm thúy của đối phương làm cho ngây người, thật sự lớn lên quá đẹp trai rồi.Vừa nghĩ đến Lục Thiệu Huy bị loại người như Diệp Bảo Châu chà đạp là trong lòng cô ta lại bất mãn, nhưng sự bất mãn này chỉ thoáng qua mà thôi, bây giờ cô ta có chuyện chính cần phải nói.Nghĩ đến đây, Phương Mỹ Kỳ hắng giọng, nhìn Lục Thiệu Huy rồi cười bảo: “Cán sự Lục, tôi có vài chuyện muốn nói riêng với anh, có tiện không?”Không biết tại sao, lúc này Diệp Bảo Châu nhìn thấy Phương Mỹ Kỳ đột nhiên lại cảm thấy chắc chắn cô ta không có chuyện gì tốt, cho nên trực tiếp từ chối: “Không tiện nhé, đồng chí Phương, chúng tôi đang vội về nhà.”Phương Mỹ Kỳ lập tức nghẹn họng: “Diệp Bảo Châu, tôi cũng không hỏi cô.”Giống như cố tình muốn vả vào mặt cô ta, Lục Thiệu Huy rất nhanh đã nói: “Không tiện, bây giờ chúng tôi đang vội về nhà.”Vẻ mặt của Phương Mỹ Kỳ lập tức lúng túng, cô ta hơi nghiến răng, căng da đầu nhìn Diệp Bảo Châu: “Diệp Bảo Châu, cô sợ tôi nói ra chân tướng nên mới không muốn cho tôi nói chuyện với anh ấy đúng không?”Nói xong, cô ta lại nhìn Lục Thiệu Huy, giọng nói mang theo vài phần chế nhạo: “Cán sự Lục, anh muốn kết hôn với Diệp Bảo Châu phải không? Lẽ nào anh không biết cô ta vẫn luôn thích Tạ Gia Hòa hay sao? Bây giờ cô ta kết hôn với anh chẳng qua là coi anh thành lốp dự phòng mà lợi dụng thôi, anh đừng để bị cô ta lừa!”Nói xong, Diệp Bảo Châu lập tức cứng đờ người, nguyên chủ thích Tạ Gia Hòa, cứ dăm ba hôm lại tới văn phòng công hội tìm anh ta, thậm chí còn từng tặng cốc với gì đó cho anh ta nữa…Mấy hôm nay vẫn luôn cãi nhau với nhà họ Diệp nên cô cũng quên mất thằng cha Tạ Gia Hòa này! Thậm chí hình như còn chưa từng giải thích với Lục Thiệu Huy về chuyện này, thật sự toang rồi!Lục Thiệu Huy lại lạnh lùng hỏi: “Thật sao?”Nhìn thấy đôi mắt đen láy của anh lạnh hẳn đi, trong đáy mắt của Phương Mỹ Kỳ cuối cùng cũng lóe lên một tia sảng khoái: “Đúng, cho tới bây giờ cô ta vẫn luôn thích Tạ Gia Hòa, còn từng tặng cốc cho anh ta…”“Phương Mỹ Kỳ!” Diệp Bảo Châu lạnh giọng ngắt lời cô ta: “Cô bớt ở đây thêm mắm dặm muối cho tôi đi, tôi cây ngay không sợ chết đứng!”Nghe cô vội vàng phản bác, trong lòng Phương Mỹ Kỳ lại càng đắc ý hơn: “Cô cây ngay cái gì thế, cô dám nói những lời tôi vừa mới nói đó cô không làm không?”Diệp Bảo Châu thấy đau tim, còn chưa đáp lời đã nghe thấy người đàn ông lại lạnh lùng nói: “Cho nên cô tới để châm ngòi ly gián sao?”Vẻ mặt của Phương Mỹ Kỳ nóng lên, hoàn toàn không ngờ người đàn ông lại nhìn thấu suy nghĩ của cô ta.“Cô ly gián cũng vô dụng.” Ánh mắt của người đàn ông giống như mũi tên nhìn về phía cô gái vẫn luôn lải nhải không ngừng kia, giọng điệu hơi dữ tợn: “Tôi bằng lòng làm lốp dự phòng của cô ấy, bị cô ấy lợi dụng, liên quan gì đến cô?”Lời nói lạnh lùng và trầm thấp mang theo sự quả quyết vô cùng, khiến hai cô gái đồng thời sững sờ, trong họng Phương Mỹ Kỳ giống như bị nhét bông, lập tức không nói được thành lời, trong lòng cô gái sắp kết hôn đã có kẻ thù không đội trời chung, vậy mà người đàn ông này không những không tức giận mà còn lên tiếng thay cô?Bị điên rồi sao?Thích bị cắm sừng như vậy hả?Diệp Bảo Châu chỉ ngây người trong giây lát đã lấy lại bình tĩnh, trước mặc kệ bây giờ người đàn ông đang nghĩ gì, cô chỉ nhìn Phương Mỹ Kỳ, nói với vẻ dữ tợn: “Phương Mỹ Kỳ, sau này cô bớt thêm mắm dặm muối vào chuyện của tôi đi, cẩn thận tôi xé nát cái miệng cô.”Nói xong, cô vỗ lên lưng người đàn ông một cái, hai người đạp xe đạp rời đi..

Chương 46: 46: Bây Giờ Chúng Tôi Đang Vội Về Nhà