Tác giả:

Đông bắc cuối tháng mười, hoa tuyết phủ kín trời, nhẹ nhàng rơi xuống ngọn cây, xuống nóc nhà, nhiệt độ không khí đã giảm xuống điểm đóng băng. Mười mấy đứa nhỏ đeo cặp sách, vui vẻ bước ra từ một trường tiểu học trong thôn. Hôm nay tuyết rơi nên giáo viên cho bọn họ về nhà sớm. “Lục Điềm Điềm, mày qua đây. ” Một cô gái lớn tiếng gọi một cô gái khác tới. Lục Điềm Điềm ngẩng đầu liếc qua, thấy chị họ gọi mình, lại làm lơ mà cúi đầu đẩy nhanh bước chân chạy về phía nhà. Thấy Lục Điềm Điềm không chỉ không để ý tới mình còn chạy càng nhanh hơn, Lục Đại Ny tức giận, vội đuổi theo. Mấy nam nữ khác quen biết hai người vừa thấy vậy cũng phấn khởi đuổi theo, Lục gia Đại Ny lại muốn bắt nạt Lục Điềm Điềm. Dù sao Lục Đại Ny cũng lớn hơn Lục Điềm Điềm vài tuổi, chẳng mấy bước đã đuổi kịp Lục Điềm Điềm. Cô ta cướp lấy túi xách của Lục Điềm Điềm, mắng to:“Con nhỏ đoản mệnh chết tiệt kia, đồ nuôi tốn cơm, ai cho mày dám lờ tao? Ai cho mày dám tới trường học?”Lục Điềm Điềm vừa thấy Lục Đại Ny cướp…

Chương 4: 4: Có Ân Báo Ân Có Oán Báo Oán

Trọng Sinh 70 Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ QuốcTác giả: Hồng Ngư TửTruyện Cung Đấu, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhĐông bắc cuối tháng mười, hoa tuyết phủ kín trời, nhẹ nhàng rơi xuống ngọn cây, xuống nóc nhà, nhiệt độ không khí đã giảm xuống điểm đóng băng. Mười mấy đứa nhỏ đeo cặp sách, vui vẻ bước ra từ một trường tiểu học trong thôn. Hôm nay tuyết rơi nên giáo viên cho bọn họ về nhà sớm. “Lục Điềm Điềm, mày qua đây. ” Một cô gái lớn tiếng gọi một cô gái khác tới. Lục Điềm Điềm ngẩng đầu liếc qua, thấy chị họ gọi mình, lại làm lơ mà cúi đầu đẩy nhanh bước chân chạy về phía nhà. Thấy Lục Điềm Điềm không chỉ không để ý tới mình còn chạy càng nhanh hơn, Lục Đại Ny tức giận, vội đuổi theo. Mấy nam nữ khác quen biết hai người vừa thấy vậy cũng phấn khởi đuổi theo, Lục gia Đại Ny lại muốn bắt nạt Lục Điềm Điềm. Dù sao Lục Đại Ny cũng lớn hơn Lục Điềm Điềm vài tuổi, chẳng mấy bước đã đuổi kịp Lục Điềm Điềm. Cô ta cướp lấy túi xách của Lục Điềm Điềm, mắng to:“Con nhỏ đoản mệnh chết tiệt kia, đồ nuôi tốn cơm, ai cho mày dám lờ tao? Ai cho mày dám tới trường học?”Lục Điềm Điềm vừa thấy Lục Đại Ny cướp… Bên cạnh còn có một đống nồi inox đang được đặt tựa vào tường, mở ra xem, thì ra bên trong là cơm đã nấu chín.Từng lớp từng lớp, không biết bên trong có bao nhiêu cơm, hẳn phải đủ cho mấy trăm người ăn một lúc!Đi tới cách vách, có một đống bếp nồi, mười mấy cái nồi tràn đầy đủ loại đồ ăn, thịt kho tàu, thịt bò xào ớt xanh, thịt viên om…Không được, nước bọt tràn lan rồi, cô tìm ngay một cái hộp cơm tới, múc hai vá cơm rồi lại lấy một ít nước thịt ra, bắt đầu ăn.Hẳn thân thể này đã bị đói khát rất lâu, vừa thấy thịt kho tàu hai mắt đã sáng rực lên.Nhưng Lục Điềm Điềm bết, cô tuyệt đối không thể ăn thịt kho tàu được.Một lạng nước thịt trộn cơm trôi vào bụng, người lại có tinh thần hơn không ít, Lục Điềm Điềm quyết định tiếp tục kiểm tra.Đi qua bên phải, hẳn đây là khu gia công bán thành phẩm.Nhìn vô số cối xay thịt, máy cắt thịt còn cả máy cắt rau, giá hàng, ao nước… là biết.Bên cạnh còn có mười mấy cái tủ lạnh cỡ lớn, Lục Điềm Điềm mở từng cái ra kiểm tra, càng nhìn càng vui mừng, càng nhìn càng hưng phấn.Thịt bò, thịt heo, sườn heo, móng heo, nguyên con gà, nguyên con vịt, lươn, cá chép, cá mú, sủi cảo đông lạnh, bánh trôi đông lạnh… đúng là không lo đói!Chất kí.ch thích tuyến thượng thận tăng vọt, tốc độ dưới chân Lục Điềm Điềm cũng tăng nhanh hơn, cô phải hiểu rõ xem rốt cuộc trong căn tin công nhân viên chức còn bao nhiêu đồ ăn nữa.Đi tới phía tây căn tin có hai cái cửa sắt lớn, trên một cánh cửa viết kho đông lạnh, một cánh khác thì viết kho hàng dùng hằng ngày.Mở cửa kho đông lạnh, không ngoài suy đoán của cô, xung quanh là vô số thịt heo, thịt dê đã được cắt ra, còn có một đống thịt bò.Hơi lạnh rất đầy đủ, Lục Điềm Điềm nhanh chóng rời đi, đóng cửa lại.Thân thể này còn đang sốt đây, không chịu nổi giá rét.Lại mở cửa kho hàng dùng hằng ngày, nhìn từng giá hàng được xếp chỉnh tề cùng với đồ vật trên giá hàng, Lục Điềm Điềm kích động tới muốn bật khóc.Trên giá hàng bày đầy túi gạo túi mì, bên trong còn có mấy thùng gỗ lớn chứa đầy dầu ăn, gia vị.Từng rương từng rương mì sợi, từng lớp từng lớp trứng gà, còn có hoa quả khô tươi, hộp sữa… Thậm chí còn có mấy loại đường đỏ, đường phèn…Cầm một hộp sữa tươi lên, từ từ m*t vào, sữa bò lành lạnh xua tan khô nóng trên người, khiến cô cảm thấy thoải mái hơn không ít.Nhìn một phòng tràn đầy vật tư, Lục Điềm Điềm biết, cuối cùng cha cô cũng không cần vì trả nợ mà lên núi săn thú, cuối cùng té gãy chân nữa.Còn cả mẹ của cô, đời này cô tuyệt đối sẽ không khiến bà ấy phải mệt nhọc quá độ, dinh dưỡng không đủ mà chết.Mà mấy anh trai của cô cũng sẽ có cơ hội học tập, không cần phải làm kẻ ngu muội, cả đời không có ngày nổi danh.Lục Điềm Điềm về lại giường gạch, mặt không ức chế nổi mà hiện lên ý cười.Có cái không gian này đồng nghĩa với cô đã có lực lượng.Ở kiếp này, cô nhất định phải có thù báo thù, có ân báo ân!Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là phải ở riêng.Nhưng dựa theo ký ức kiếp trước, ông bà nội mãi không chịu phân riêng chỉ vì cha mẹ cô làm lụng quá chăm chỉ.Cửa bị mở ra, mẹ cô vừa bước vào, thấy cô đã tỉnh, bà kinh hỉ nói: “Điềm Điềm, con tỉnh rồi!”Lục Điềm Điềm thấy người mẹ đã rất lâu không gặp, trong lòng chua xót, vội nhào tới ôm chặt lấy cổ mẹ mình, khóc nức nở lên.Lục tam lang nghe được tiếng con gái khóc, trong lòng giật thột, vội vã chạy vào.Thấy người cha trẻ hơn trong trí nhớ rất nhiều, Lục Điềm Điềm lại khóc càng lớn tiếng hơn.Cô gần như khóc ra hết tất cả tủi thân và thống khổ trong lòng.Qua một lúc lâu sau Lục Điềm Điềm mới ngừng khóc được, ngượng ngùng dùng ống tay lau nước mắt.Mẹ Lục sờ sờ trán Lục Điềm Điềm: “Cha bọn nhỏ, hình như Điềm Điềm không còn nóng như lúc nãy nữa, ông xem có cần đi tìm thôn y không?”.

Bên cạnh còn có một đống nồi inox đang được đặt tựa vào tường, mở ra xem, thì ra bên trong là cơm đã nấu chín.Từng lớp từng lớp, không biết bên trong có bao nhiêu cơm, hẳn phải đủ cho mấy trăm người ăn một lúc!Đi tới cách vách, có một đống bếp nồi, mười mấy cái nồi tràn đầy đủ loại đồ ăn, thịt kho tàu, thịt bò xào ớt xanh, thịt viên om…Không được, nước bọt tràn lan rồi, cô tìm ngay một cái hộp cơm tới, múc hai vá cơm rồi lại lấy một ít nước thịt ra, bắt đầu ăn.Hẳn thân thể này đã bị đói khát rất lâu, vừa thấy thịt kho tàu hai mắt đã sáng rực lên.Nhưng Lục Điềm Điềm bết, cô tuyệt đối không thể ăn thịt kho tàu được.Một lạng nước thịt trộn cơm trôi vào bụng, người lại có tinh thần hơn không ít, Lục Điềm Điềm quyết định tiếp tục kiểm tra.Đi qua bên phải, hẳn đây là khu gia công bán thành phẩm.

Nhìn vô số cối xay thịt, máy cắt thịt còn cả máy cắt rau, giá hàng, ao nước… là biết.Bên cạnh còn có mười mấy cái tủ lạnh cỡ lớn, Lục Điềm Điềm mở từng cái ra kiểm tra, càng nhìn càng vui mừng, càng nhìn càng hưng phấn.Thịt bò, thịt heo, sườn heo, móng heo, nguyên con gà, nguyên con vịt, lươn, cá chép, cá mú, sủi cảo đông lạnh, bánh trôi đông lạnh… đúng là không lo đói!Chất kí.ch thích tuyến thượng thận tăng vọt, tốc độ dưới chân Lục Điềm Điềm cũng tăng nhanh hơn, cô phải hiểu rõ xem rốt cuộc trong căn tin công nhân viên chức còn bao nhiêu đồ ăn nữa.Đi tới phía tây căn tin có hai cái cửa sắt lớn, trên một cánh cửa viết kho đông lạnh, một cánh khác thì viết kho hàng dùng hằng ngày.Mở cửa kho đông lạnh, không ngoài suy đoán của cô, xung quanh là vô số thịt heo, thịt dê đã được cắt ra, còn có một đống thịt bò.Hơi lạnh rất đầy đủ, Lục Điềm Điềm nhanh chóng rời đi, đóng cửa lại.

Thân thể này còn đang sốt đây, không chịu nổi giá rét.Lại mở cửa kho hàng dùng hằng ngày, nhìn từng giá hàng được xếp chỉnh tề cùng với đồ vật trên giá hàng, Lục Điềm Điềm kích động tới muốn bật khóc.Trên giá hàng bày đầy túi gạo túi mì, bên trong còn có mấy thùng gỗ lớn chứa đầy dầu ăn, gia vị.Từng rương từng rương mì sợi, từng lớp từng lớp trứng gà, còn có hoa quả khô tươi, hộp sữa… Thậm chí còn có mấy loại đường đỏ, đường phèn…Cầm một hộp sữa tươi lên, từ từ m*t vào, sữa bò lành lạnh xua tan khô nóng trên người, khiến cô cảm thấy thoải mái hơn không ít.Nhìn một phòng tràn đầy vật tư, Lục Điềm Điềm biết, cuối cùng cha cô cũng không cần vì trả nợ mà lên núi săn thú, cuối cùng té gãy chân nữa.Còn cả mẹ của cô, đời này cô tuyệt đối sẽ không khiến bà ấy phải mệt nhọc quá độ, dinh dưỡng không đủ mà chết.Mà mấy anh trai của cô cũng sẽ có cơ hội học tập, không cần phải làm kẻ ngu muội, cả đời không có ngày nổi danh.Lục Điềm Điềm về lại giường gạch, mặt không ức chế nổi mà hiện lên ý cười.Có cái không gian này đồng nghĩa với cô đã có lực lượng.

Ở kiếp này, cô nhất định phải có thù báo thù, có ân báo ân!Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là phải ở riêng.

Nhưng dựa theo ký ức kiếp trước, ông bà nội mãi không chịu phân riêng chỉ vì cha mẹ cô làm lụng quá chăm chỉ.Cửa bị mở ra, mẹ cô vừa bước vào, thấy cô đã tỉnh, bà kinh hỉ nói: “Điềm Điềm, con tỉnh rồi!”Lục Điềm Điềm thấy người mẹ đã rất lâu không gặp, trong lòng chua xót, vội nhào tới ôm chặt lấy cổ mẹ mình, khóc nức nở lên.Lục tam lang nghe được tiếng con gái khóc, trong lòng giật thột, vội vã chạy vào.Thấy người cha trẻ hơn trong trí nhớ rất nhiều, Lục Điềm Điềm lại khóc càng lớn tiếng hơn.

Cô gần như khóc ra hết tất cả tủi thân và thống khổ trong lòng.Qua một lúc lâu sau Lục Điềm Điềm mới ngừng khóc được, ngượng ngùng dùng ống tay lau nước mắt.Mẹ Lục sờ sờ trán Lục Điềm Điềm: “Cha bọn nhỏ, hình như Điềm Điềm không còn nóng như lúc nãy nữa, ông xem có cần đi tìm thôn y không?”.

Trọng Sinh 70 Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ QuốcTác giả: Hồng Ngư TửTruyện Cung Đấu, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhĐông bắc cuối tháng mười, hoa tuyết phủ kín trời, nhẹ nhàng rơi xuống ngọn cây, xuống nóc nhà, nhiệt độ không khí đã giảm xuống điểm đóng băng. Mười mấy đứa nhỏ đeo cặp sách, vui vẻ bước ra từ một trường tiểu học trong thôn. Hôm nay tuyết rơi nên giáo viên cho bọn họ về nhà sớm. “Lục Điềm Điềm, mày qua đây. ” Một cô gái lớn tiếng gọi một cô gái khác tới. Lục Điềm Điềm ngẩng đầu liếc qua, thấy chị họ gọi mình, lại làm lơ mà cúi đầu đẩy nhanh bước chân chạy về phía nhà. Thấy Lục Điềm Điềm không chỉ không để ý tới mình còn chạy càng nhanh hơn, Lục Đại Ny tức giận, vội đuổi theo. Mấy nam nữ khác quen biết hai người vừa thấy vậy cũng phấn khởi đuổi theo, Lục gia Đại Ny lại muốn bắt nạt Lục Điềm Điềm. Dù sao Lục Đại Ny cũng lớn hơn Lục Điềm Điềm vài tuổi, chẳng mấy bước đã đuổi kịp Lục Điềm Điềm. Cô ta cướp lấy túi xách của Lục Điềm Điềm, mắng to:“Con nhỏ đoản mệnh chết tiệt kia, đồ nuôi tốn cơm, ai cho mày dám lờ tao? Ai cho mày dám tới trường học?”Lục Điềm Điềm vừa thấy Lục Đại Ny cướp… Bên cạnh còn có một đống nồi inox đang được đặt tựa vào tường, mở ra xem, thì ra bên trong là cơm đã nấu chín.Từng lớp từng lớp, không biết bên trong có bao nhiêu cơm, hẳn phải đủ cho mấy trăm người ăn một lúc!Đi tới cách vách, có một đống bếp nồi, mười mấy cái nồi tràn đầy đủ loại đồ ăn, thịt kho tàu, thịt bò xào ớt xanh, thịt viên om…Không được, nước bọt tràn lan rồi, cô tìm ngay một cái hộp cơm tới, múc hai vá cơm rồi lại lấy một ít nước thịt ra, bắt đầu ăn.Hẳn thân thể này đã bị đói khát rất lâu, vừa thấy thịt kho tàu hai mắt đã sáng rực lên.Nhưng Lục Điềm Điềm bết, cô tuyệt đối không thể ăn thịt kho tàu được.Một lạng nước thịt trộn cơm trôi vào bụng, người lại có tinh thần hơn không ít, Lục Điềm Điềm quyết định tiếp tục kiểm tra.Đi qua bên phải, hẳn đây là khu gia công bán thành phẩm.Nhìn vô số cối xay thịt, máy cắt thịt còn cả máy cắt rau, giá hàng, ao nước… là biết.Bên cạnh còn có mười mấy cái tủ lạnh cỡ lớn, Lục Điềm Điềm mở từng cái ra kiểm tra, càng nhìn càng vui mừng, càng nhìn càng hưng phấn.Thịt bò, thịt heo, sườn heo, móng heo, nguyên con gà, nguyên con vịt, lươn, cá chép, cá mú, sủi cảo đông lạnh, bánh trôi đông lạnh… đúng là không lo đói!Chất kí.ch thích tuyến thượng thận tăng vọt, tốc độ dưới chân Lục Điềm Điềm cũng tăng nhanh hơn, cô phải hiểu rõ xem rốt cuộc trong căn tin công nhân viên chức còn bao nhiêu đồ ăn nữa.Đi tới phía tây căn tin có hai cái cửa sắt lớn, trên một cánh cửa viết kho đông lạnh, một cánh khác thì viết kho hàng dùng hằng ngày.Mở cửa kho đông lạnh, không ngoài suy đoán của cô, xung quanh là vô số thịt heo, thịt dê đã được cắt ra, còn có một đống thịt bò.Hơi lạnh rất đầy đủ, Lục Điềm Điềm nhanh chóng rời đi, đóng cửa lại.Thân thể này còn đang sốt đây, không chịu nổi giá rét.Lại mở cửa kho hàng dùng hằng ngày, nhìn từng giá hàng được xếp chỉnh tề cùng với đồ vật trên giá hàng, Lục Điềm Điềm kích động tới muốn bật khóc.Trên giá hàng bày đầy túi gạo túi mì, bên trong còn có mấy thùng gỗ lớn chứa đầy dầu ăn, gia vị.Từng rương từng rương mì sợi, từng lớp từng lớp trứng gà, còn có hoa quả khô tươi, hộp sữa… Thậm chí còn có mấy loại đường đỏ, đường phèn…Cầm một hộp sữa tươi lên, từ từ m*t vào, sữa bò lành lạnh xua tan khô nóng trên người, khiến cô cảm thấy thoải mái hơn không ít.Nhìn một phòng tràn đầy vật tư, Lục Điềm Điềm biết, cuối cùng cha cô cũng không cần vì trả nợ mà lên núi săn thú, cuối cùng té gãy chân nữa.Còn cả mẹ của cô, đời này cô tuyệt đối sẽ không khiến bà ấy phải mệt nhọc quá độ, dinh dưỡng không đủ mà chết.Mà mấy anh trai của cô cũng sẽ có cơ hội học tập, không cần phải làm kẻ ngu muội, cả đời không có ngày nổi danh.Lục Điềm Điềm về lại giường gạch, mặt không ức chế nổi mà hiện lên ý cười.Có cái không gian này đồng nghĩa với cô đã có lực lượng.Ở kiếp này, cô nhất định phải có thù báo thù, có ân báo ân!Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là phải ở riêng.Nhưng dựa theo ký ức kiếp trước, ông bà nội mãi không chịu phân riêng chỉ vì cha mẹ cô làm lụng quá chăm chỉ.Cửa bị mở ra, mẹ cô vừa bước vào, thấy cô đã tỉnh, bà kinh hỉ nói: “Điềm Điềm, con tỉnh rồi!”Lục Điềm Điềm thấy người mẹ đã rất lâu không gặp, trong lòng chua xót, vội nhào tới ôm chặt lấy cổ mẹ mình, khóc nức nở lên.Lục tam lang nghe được tiếng con gái khóc, trong lòng giật thột, vội vã chạy vào.Thấy người cha trẻ hơn trong trí nhớ rất nhiều, Lục Điềm Điềm lại khóc càng lớn tiếng hơn.Cô gần như khóc ra hết tất cả tủi thân và thống khổ trong lòng.Qua một lúc lâu sau Lục Điềm Điềm mới ngừng khóc được, ngượng ngùng dùng ống tay lau nước mắt.Mẹ Lục sờ sờ trán Lục Điềm Điềm: “Cha bọn nhỏ, hình như Điềm Điềm không còn nóng như lúc nãy nữa, ông xem có cần đi tìm thôn y không?”.

Chương 4: 4: Có Ân Báo Ân Có Oán Báo Oán