"Một giây bắt kịp ánh mắt em, cả cuộc đời tôi đã nở hoa từ hôm ấy" Hôm ấy trời đổ cơn mưa lớn, bóng dáng của một cậu bé thấp thoáng sau bức tường nhà tôi, trên người cậu mặc một chiếc áo phông mỏng rách, vai trần quần đùi đã cũ kỹ. Cậu bé ấy cứ ngồi run rẩy và từ phía cánh cửa sổ phòng tôi có thể nhìn thấy được bóng dáng ấy gầy gò tay ôm một chú chó con. Thì tầm khoảng mấy phút sau chú bảo vệ của nhà tôi chạy ra và dẫn cậu ấy vào trong, tôi tò mò nên cũng nhanh nhẹn bật cửa phòng ra rồi chạy xuống xem thế nào. Hoá ra là do ba tôi kêu chú bảo vệ dẫn cậu ấy vào. Tôi đứng nép bên cầu thang nhìn ra không biết ba mình đang nói gì với cậu ấy, đứng ở đây lại chẳng thể nghe ngóng được gì, nên tôi đã phóng nhanh qua phía đối diện bếp gần hơn một xíu, mới nghe loáng thoáng ba tôi nói tới đoạn: - Từ giờ con hãy cứ sống ở đây và làm việc nhẹ trong nhà, còn việc học tập ta sẽ thu xếp con đi học lại. Đôi mắt mệt mỏi của cậu ấy ngước nhìn ba tôi trông có vẻ biết ơn nói: - Chú cho con ăn ở làm việc…
Chương 38: Chương 38
Có Một Loại Bi ThươngTác giả: Vương Hàn LâmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Một giây bắt kịp ánh mắt em, cả cuộc đời tôi đã nở hoa từ hôm ấy" Hôm ấy trời đổ cơn mưa lớn, bóng dáng của một cậu bé thấp thoáng sau bức tường nhà tôi, trên người cậu mặc một chiếc áo phông mỏng rách, vai trần quần đùi đã cũ kỹ. Cậu bé ấy cứ ngồi run rẩy và từ phía cánh cửa sổ phòng tôi có thể nhìn thấy được bóng dáng ấy gầy gò tay ôm một chú chó con. Thì tầm khoảng mấy phút sau chú bảo vệ của nhà tôi chạy ra và dẫn cậu ấy vào trong, tôi tò mò nên cũng nhanh nhẹn bật cửa phòng ra rồi chạy xuống xem thế nào. Hoá ra là do ba tôi kêu chú bảo vệ dẫn cậu ấy vào. Tôi đứng nép bên cầu thang nhìn ra không biết ba mình đang nói gì với cậu ấy, đứng ở đây lại chẳng thể nghe ngóng được gì, nên tôi đã phóng nhanh qua phía đối diện bếp gần hơn một xíu, mới nghe loáng thoáng ba tôi nói tới đoạn: - Từ giờ con hãy cứ sống ở đây và làm việc nhẹ trong nhà, còn việc học tập ta sẽ thu xếp con đi học lại. Đôi mắt mệt mỏi của cậu ấy ngước nhìn ba tôi trông có vẻ biết ơn nói: - Chú cho con ăn ở làm việc… Tôi dùng hết sức đẩy anh ra xa mình rồi quát:- Thật nực cười mà, người dưng mà cũng đau lòng cho tôi sao? Tôi không cần sự thương hại đó, tôi đã cố gắng rồi nhưng ngay lúc này khi nhìn vào gương mặt anh… tôi vẫn thấy rất giống với hắn ta! Tại sao vậy? Tại sao lại là tôi? Nhiều năm như vậy tôi đã muốn chôn giấu hết tất cả nhưng sao vẫn cố moi móc nó ra!Anh mới chợt khựng lại vì câu nói của Cảnh Phi, anh trả lời giọng có chút hơi ngập ngừng:- Cô nói sao? Ra thế không phải vì tôi xấu xí mà là vì tôi giống với tên đó, tôi đã gặp ông ta rồi và trước khi mọi chuyện xảy ra như bây giờ thì tôi đã biết trước chuyện ông ấy làm gì với cô.Cảnh Phi ngây người nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ đỏ hoe sưng húp của cô ngay lúc này, khiến lòng anh nhức nhói, giọng cô đanh lại:- Anh biết trước rồi sao? Thật là....Đoàn tiến lại gần cô, anh dùng hai tay vịnh chặt vào vai cô, cất giọng nghiêm nghị nói:- Tôi sẽ không để ông ta bị pháp luật trừng trị mà chính tôi sẽ trừng trị ông ta từ từ, sẽ đẩy ông ta từ trên cao xuống địa ngục, như cách ông ấy đã làm với cô chủ.Hiện tại công ty của ông ấy đang khá bấp bênh và sẽ còn nhiều chuyện nữa liên tiếp xảy ra, những gì cô phải chịu đựng, tôi sẽ thay cô lấy lại hết tất cả, Tin tôi chứ!Cảnh Phi cúi gằm mặt xuống và nói:- Hãy làm cho tôi thấy đi rồi tôi sẽ tin anh.Đoàn gật đầu rồi quay người về phía cánh cửa, tay cầm nắm cửa nhưng vẫn để lại một câu cho Cảnh Phi rồi mới rời đi:- Nếu vì lý do này mà tôi phải hủy bỏ hôn sự của ông chủ đã đề cập thì câu trả lời là không, tôi có thể chấp nhận nếu cô không muốn, còn bất kì lý do khác thì không.Lúc Đoàn bước ra ngoài thì đụng mặt ông Hoàng, ánh mắt sâu thẩm của ông nhìn anh rồi nói:- Vào phòng ta đi, ta có chuyện muốn nói với conĐoàn gật đầu rồi cũng đi theo sau ông vào trong phòng… một lúc sao khi vào trong, ông mới đưa ra một tấm ảnh, đó là tấm ảnh ông chụp cùng với một người phụ nữ.Đoàn nhìn nhìn thì cũng đoán ra được người trong ảnh là ai, anh cất giọng từ tốn hỏi:- Đây có phải là mẹ của cô chủ?Ông Hoàng chỉ thở dài rồi bảo:- Người phụ đó giờ đang là vợ của Ông võ, ta cũng cho người điều tra rồi bà ta giờ có hai đứa con riêng với ông ấy và là mẹ kế của Hoàng Du.Trái đất tròn thật nhĩ sao biết bao nhiêu năm lại để hai mẹ con nó gặp nhau rồi cấu xé nhau.Con bé thật số nó quá khổ đụng hết chuyện này đến chuyện khác… ta chỉ có thể giao nó lại cho con, ta biết con lúc nào cũng từ chối nhưng lần này thật sự chỉ có con mới là tia sáng trãi đường cho tương lai của nó.Ông vừa dứt câu, thì đã nghe hai chữ đồng ý phát ra từ Đoàn, câu nói đó dứt thoát hơn bao giờ hết, trầm tư một hồi rồi anh lại nói tiếp:- Cảnh Phi có biết chuyện này chưa ạ?- Nó chưa biết gì đâu, ta cũng chẳng muốn nói cho nó biết làm gì.Vì đây cũng không hẳn là chuyện tốt… còn về chuyện của công ty ông Thành thì sao?- Tí nữa 20 giờ con có hẹn gặp một người, mà người này cực kỳ có sức ảnh hưởng lớn đối với ông Thành.Anh cười nham hiểm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào người phụ nữ trong hình, chợt trong đầu một luồng ký ức vội vã chạy ngang qua làm anh nhíu mày, chuyện này chỉ xảy ra khi anh nhìn vào một thứ gì đó thật quen mắt nhưng tuyệt nhiên là dòng ký ức đó đã bị anh chôn cất vào sâu trong đại não.***Trong một nhà Hàng lớn nằm giữa lòng Thành Phố nơi có thể bắt gặp những chiếc siêu xe sang xịn, những tòa nhà cao chót vót và đây cũng là nơi sinh sống của biết bao kẻ có tiền có quyền trong xã hội.Một thân hình chững chạc tóc đã hai màu đen trắng, nhưng vẫn toát lên vẻ phong trần lịch lãm của một quý ông tuổi 30, tiếng bước chân của anh thanh niên một lúc một gần đến chỗ ông.Ông ngước mặt lên nhìn anh rồi cũng nở ra một nụ cười nhàn nhạt bảo anh ngồi xuống, anh cúi đầu chào người đàn ông trước mặt rồi lên tiếng nói trước:- Lâu rồi không gặp ông Huỳnh? Chắc ông quên tôi rồi nhỉ?- Tuổi trẻ tài cao, ai mà lại quên một người như cậu Đoàn, chúng ta vào chủ đề chính đi.Đoàn lấy ra một tập hồ sơ để lên bàn rồi đẩy qua cho ông Huỳnh, ông huỳnh có chút nhíu mày nhìn tập hồ sơ dày cộm, giọng ông ngập ngừng hỏi:- Đây là..?.
Tôi dùng hết sức đẩy anh ra xa mình rồi quát:
- Thật nực cười mà, người dưng mà cũng đau lòng cho tôi sao? Tôi không cần sự thương hại đó, tôi đã cố gắng rồi nhưng ngay lúc này khi nhìn vào gương mặt anh… tôi vẫn thấy rất giống với hắn ta! Tại sao vậy? Tại sao lại là tôi? Nhiều năm như vậy tôi đã muốn chôn giấu hết tất cả nhưng sao vẫn cố moi móc nó ra!
Anh mới chợt khựng lại vì câu nói của Cảnh Phi, anh trả lời giọng có chút hơi ngập ngừng:
- Cô nói sao? Ra thế không phải vì tôi xấu xí mà là vì tôi giống với tên đó, tôi đã gặp ông ta rồi và trước khi mọi chuyện xảy ra như bây giờ thì tôi đã biết trước chuyện ông ấy làm gì với cô.
Cảnh Phi ngây người nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ đỏ hoe sưng húp của cô ngay lúc này, khiến lòng anh nhức nhói, giọng cô đanh lại:
- Anh biết trước rồi sao? Thật là....
Đoàn tiến lại gần cô, anh dùng hai tay vịnh chặt vào vai cô, cất giọng nghiêm nghị nói:
- Tôi sẽ không để ông ta bị pháp luật trừng trị mà chính tôi sẽ trừng trị ông ta từ từ, sẽ đẩy ông ta từ trên cao xuống địa ngục, như cách ông ấy đã làm với cô chủ.
Hiện tại công ty của ông ấy đang khá bấp bênh và sẽ còn nhiều chuyện nữa liên tiếp xảy ra, những gì cô phải chịu đựng, tôi sẽ thay cô lấy lại hết tất cả, Tin tôi chứ!
Cảnh Phi cúi gằm mặt xuống và nói:
- Hãy làm cho tôi thấy đi rồi tôi sẽ tin anh.
Đoàn gật đầu rồi quay người về phía cánh cửa, tay cầm nắm cửa nhưng vẫn để lại một câu cho Cảnh Phi rồi mới rời đi:
- Nếu vì lý do này mà tôi phải hủy bỏ hôn sự của ông chủ đã đề cập thì câu trả lời là không, tôi có thể chấp nhận nếu cô không muốn, còn bất kì lý do khác thì không.
Lúc Đoàn bước ra ngoài thì đụng mặt ông Hoàng, ánh mắt sâu thẩm của ông nhìn anh rồi nói:
- Vào phòng ta đi, ta có chuyện muốn nói với con
Đoàn gật đầu rồi cũng đi theo sau ông vào trong phòng… một lúc sao khi vào trong, ông mới đưa ra một tấm ảnh, đó là tấm ảnh ông chụp cùng với một người phụ nữ.
Đoàn nhìn nhìn thì cũng đoán ra được người trong ảnh là ai, anh cất giọng từ tốn hỏi:
- Đây có phải là mẹ của cô chủ?
Ông Hoàng chỉ thở dài rồi bảo:
- Người phụ đó giờ đang là vợ của Ông võ, ta cũng cho người điều tra rồi bà ta giờ có hai đứa con riêng với ông ấy và là mẹ kế của Hoàng Du.
Trái đất tròn thật nhĩ sao biết bao nhiêu năm lại để hai mẹ con nó gặp nhau rồi cấu xé nhau.
Con bé thật số nó quá khổ đụng hết chuyện này đến chuyện khác… ta chỉ có thể giao nó lại cho con, ta biết con lúc nào cũng từ chối nhưng lần này thật sự chỉ có con mới là tia sáng trãi đường cho tương lai của nó.
Ông vừa dứt câu, thì đã nghe hai chữ đồng ý phát ra từ Đoàn, câu nói đó dứt thoát hơn bao giờ hết, trầm tư một hồi rồi anh lại nói tiếp:
- Cảnh Phi có biết chuyện này chưa ạ?
- Nó chưa biết gì đâu, ta cũng chẳng muốn nói cho nó biết làm gì.
Vì đây cũng không hẳn là chuyện tốt… còn về chuyện của công ty ông Thành thì sao?
- Tí nữa 20 giờ con có hẹn gặp một người, mà người này cực kỳ có sức ảnh hưởng lớn đối với ông Thành.
Anh cười nham hiểm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào người phụ nữ trong hình, chợt trong đầu một luồng ký ức vội vã chạy ngang qua làm anh nhíu mày, chuyện này chỉ xảy ra khi anh nhìn vào một thứ gì đó thật quen mắt nhưng tuyệt nhiên là dòng ký ức đó đã bị anh chôn cất vào sâu trong đại não.
***
Trong một nhà Hàng lớn nằm giữa lòng Thành Phố nơi có thể bắt gặp những chiếc siêu xe sang xịn, những tòa nhà cao chót vót và đây cũng là nơi sinh sống của biết bao kẻ có tiền có quyền trong xã hội.
Một thân hình chững chạc tóc đã hai màu đen trắng, nhưng vẫn toát lên vẻ phong trần lịch lãm của một quý ông tuổi 30, tiếng bước chân của anh thanh niên một lúc một gần đến chỗ ông.
Ông ngước mặt lên nhìn anh rồi cũng nở ra một nụ cười nhàn nhạt bảo anh ngồi xuống, anh cúi đầu chào người đàn ông trước mặt rồi lên tiếng nói trước:
- Lâu rồi không gặp ông Huỳnh? Chắc ông quên tôi rồi nhỉ?
- Tuổi trẻ tài cao, ai mà lại quên một người như cậu Đoàn, chúng ta vào chủ đề chính đi.
Đoàn lấy ra một tập hồ sơ để lên bàn rồi đẩy qua cho ông Huỳnh, ông huỳnh có chút nhíu mày nhìn tập hồ sơ dày cộm, giọng ông ngập ngừng hỏi:
- Đây là..?.
Có Một Loại Bi ThươngTác giả: Vương Hàn LâmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Một giây bắt kịp ánh mắt em, cả cuộc đời tôi đã nở hoa từ hôm ấy" Hôm ấy trời đổ cơn mưa lớn, bóng dáng của một cậu bé thấp thoáng sau bức tường nhà tôi, trên người cậu mặc một chiếc áo phông mỏng rách, vai trần quần đùi đã cũ kỹ. Cậu bé ấy cứ ngồi run rẩy và từ phía cánh cửa sổ phòng tôi có thể nhìn thấy được bóng dáng ấy gầy gò tay ôm một chú chó con. Thì tầm khoảng mấy phút sau chú bảo vệ của nhà tôi chạy ra và dẫn cậu ấy vào trong, tôi tò mò nên cũng nhanh nhẹn bật cửa phòng ra rồi chạy xuống xem thế nào. Hoá ra là do ba tôi kêu chú bảo vệ dẫn cậu ấy vào. Tôi đứng nép bên cầu thang nhìn ra không biết ba mình đang nói gì với cậu ấy, đứng ở đây lại chẳng thể nghe ngóng được gì, nên tôi đã phóng nhanh qua phía đối diện bếp gần hơn một xíu, mới nghe loáng thoáng ba tôi nói tới đoạn: - Từ giờ con hãy cứ sống ở đây và làm việc nhẹ trong nhà, còn việc học tập ta sẽ thu xếp con đi học lại. Đôi mắt mệt mỏi của cậu ấy ngước nhìn ba tôi trông có vẻ biết ơn nói: - Chú cho con ăn ở làm việc… Tôi dùng hết sức đẩy anh ra xa mình rồi quát:- Thật nực cười mà, người dưng mà cũng đau lòng cho tôi sao? Tôi không cần sự thương hại đó, tôi đã cố gắng rồi nhưng ngay lúc này khi nhìn vào gương mặt anh… tôi vẫn thấy rất giống với hắn ta! Tại sao vậy? Tại sao lại là tôi? Nhiều năm như vậy tôi đã muốn chôn giấu hết tất cả nhưng sao vẫn cố moi móc nó ra!Anh mới chợt khựng lại vì câu nói của Cảnh Phi, anh trả lời giọng có chút hơi ngập ngừng:- Cô nói sao? Ra thế không phải vì tôi xấu xí mà là vì tôi giống với tên đó, tôi đã gặp ông ta rồi và trước khi mọi chuyện xảy ra như bây giờ thì tôi đã biết trước chuyện ông ấy làm gì với cô.Cảnh Phi ngây người nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ đỏ hoe sưng húp của cô ngay lúc này, khiến lòng anh nhức nhói, giọng cô đanh lại:- Anh biết trước rồi sao? Thật là....Đoàn tiến lại gần cô, anh dùng hai tay vịnh chặt vào vai cô, cất giọng nghiêm nghị nói:- Tôi sẽ không để ông ta bị pháp luật trừng trị mà chính tôi sẽ trừng trị ông ta từ từ, sẽ đẩy ông ta từ trên cao xuống địa ngục, như cách ông ấy đã làm với cô chủ.Hiện tại công ty của ông ấy đang khá bấp bênh và sẽ còn nhiều chuyện nữa liên tiếp xảy ra, những gì cô phải chịu đựng, tôi sẽ thay cô lấy lại hết tất cả, Tin tôi chứ!Cảnh Phi cúi gằm mặt xuống và nói:- Hãy làm cho tôi thấy đi rồi tôi sẽ tin anh.Đoàn gật đầu rồi quay người về phía cánh cửa, tay cầm nắm cửa nhưng vẫn để lại một câu cho Cảnh Phi rồi mới rời đi:- Nếu vì lý do này mà tôi phải hủy bỏ hôn sự của ông chủ đã đề cập thì câu trả lời là không, tôi có thể chấp nhận nếu cô không muốn, còn bất kì lý do khác thì không.Lúc Đoàn bước ra ngoài thì đụng mặt ông Hoàng, ánh mắt sâu thẩm của ông nhìn anh rồi nói:- Vào phòng ta đi, ta có chuyện muốn nói với conĐoàn gật đầu rồi cũng đi theo sau ông vào trong phòng… một lúc sao khi vào trong, ông mới đưa ra một tấm ảnh, đó là tấm ảnh ông chụp cùng với một người phụ nữ.Đoàn nhìn nhìn thì cũng đoán ra được người trong ảnh là ai, anh cất giọng từ tốn hỏi:- Đây có phải là mẹ của cô chủ?Ông Hoàng chỉ thở dài rồi bảo:- Người phụ đó giờ đang là vợ của Ông võ, ta cũng cho người điều tra rồi bà ta giờ có hai đứa con riêng với ông ấy và là mẹ kế của Hoàng Du.Trái đất tròn thật nhĩ sao biết bao nhiêu năm lại để hai mẹ con nó gặp nhau rồi cấu xé nhau.Con bé thật số nó quá khổ đụng hết chuyện này đến chuyện khác… ta chỉ có thể giao nó lại cho con, ta biết con lúc nào cũng từ chối nhưng lần này thật sự chỉ có con mới là tia sáng trãi đường cho tương lai của nó.Ông vừa dứt câu, thì đã nghe hai chữ đồng ý phát ra từ Đoàn, câu nói đó dứt thoát hơn bao giờ hết, trầm tư một hồi rồi anh lại nói tiếp:- Cảnh Phi có biết chuyện này chưa ạ?- Nó chưa biết gì đâu, ta cũng chẳng muốn nói cho nó biết làm gì.Vì đây cũng không hẳn là chuyện tốt… còn về chuyện của công ty ông Thành thì sao?- Tí nữa 20 giờ con có hẹn gặp một người, mà người này cực kỳ có sức ảnh hưởng lớn đối với ông Thành.Anh cười nham hiểm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào người phụ nữ trong hình, chợt trong đầu một luồng ký ức vội vã chạy ngang qua làm anh nhíu mày, chuyện này chỉ xảy ra khi anh nhìn vào một thứ gì đó thật quen mắt nhưng tuyệt nhiên là dòng ký ức đó đã bị anh chôn cất vào sâu trong đại não.***Trong một nhà Hàng lớn nằm giữa lòng Thành Phố nơi có thể bắt gặp những chiếc siêu xe sang xịn, những tòa nhà cao chót vót và đây cũng là nơi sinh sống của biết bao kẻ có tiền có quyền trong xã hội.Một thân hình chững chạc tóc đã hai màu đen trắng, nhưng vẫn toát lên vẻ phong trần lịch lãm của một quý ông tuổi 30, tiếng bước chân của anh thanh niên một lúc một gần đến chỗ ông.Ông ngước mặt lên nhìn anh rồi cũng nở ra một nụ cười nhàn nhạt bảo anh ngồi xuống, anh cúi đầu chào người đàn ông trước mặt rồi lên tiếng nói trước:- Lâu rồi không gặp ông Huỳnh? Chắc ông quên tôi rồi nhỉ?- Tuổi trẻ tài cao, ai mà lại quên một người như cậu Đoàn, chúng ta vào chủ đề chính đi.Đoàn lấy ra một tập hồ sơ để lên bàn rồi đẩy qua cho ông Huỳnh, ông huỳnh có chút nhíu mày nhìn tập hồ sơ dày cộm, giọng ông ngập ngừng hỏi:- Đây là..?.