Tác giả:

"Một giây bắt kịp ánh mắt em, cả cuộc đời tôi đã nở hoa từ hôm ấy" Hôm ấy trời đổ cơn mưa lớn, bóng dáng của một cậu bé thấp thoáng sau bức tường nhà tôi, trên người cậu mặc một chiếc áo phông mỏng rách, vai trần quần đùi đã cũ kỹ. Cậu bé ấy cứ ngồi run rẩy và từ phía cánh cửa sổ phòng tôi có thể nhìn thấy được bóng dáng ấy gầy gò tay ôm một chú chó con. Thì tầm khoảng mấy phút sau chú bảo vệ của nhà tôi chạy ra và dẫn cậu ấy vào trong, tôi tò mò nên cũng nhanh nhẹn bật cửa phòng ra rồi chạy xuống xem thế nào. Hoá ra là do ba tôi kêu chú bảo vệ dẫn cậu ấy vào. Tôi đứng nép bên cầu thang nhìn ra không biết ba mình đang nói gì với cậu ấy, đứng ở đây lại chẳng thể nghe ngóng được gì, nên tôi đã phóng nhanh qua phía đối diện bếp gần hơn một xíu, mới nghe loáng thoáng ba tôi nói tới đoạn: - Từ giờ con hãy cứ sống ở đây và làm việc nhẹ trong nhà, còn việc học tập ta sẽ thu xếp con đi học lại. Đôi mắt mệt mỏi của cậu ấy ngước nhìn ba tôi trông có vẻ biết ơn nói: - Chú cho con ăn ở làm việc…

Chương 70: 70: Vở Kịch Tuyệt Thảo

Có Một Loại Bi ThươngTác giả: Vương Hàn LâmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Một giây bắt kịp ánh mắt em, cả cuộc đời tôi đã nở hoa từ hôm ấy" Hôm ấy trời đổ cơn mưa lớn, bóng dáng của một cậu bé thấp thoáng sau bức tường nhà tôi, trên người cậu mặc một chiếc áo phông mỏng rách, vai trần quần đùi đã cũ kỹ. Cậu bé ấy cứ ngồi run rẩy và từ phía cánh cửa sổ phòng tôi có thể nhìn thấy được bóng dáng ấy gầy gò tay ôm một chú chó con. Thì tầm khoảng mấy phút sau chú bảo vệ của nhà tôi chạy ra và dẫn cậu ấy vào trong, tôi tò mò nên cũng nhanh nhẹn bật cửa phòng ra rồi chạy xuống xem thế nào. Hoá ra là do ba tôi kêu chú bảo vệ dẫn cậu ấy vào. Tôi đứng nép bên cầu thang nhìn ra không biết ba mình đang nói gì với cậu ấy, đứng ở đây lại chẳng thể nghe ngóng được gì, nên tôi đã phóng nhanh qua phía đối diện bếp gần hơn một xíu, mới nghe loáng thoáng ba tôi nói tới đoạn: - Từ giờ con hãy cứ sống ở đây và làm việc nhẹ trong nhà, còn việc học tập ta sẽ thu xếp con đi học lại. Đôi mắt mệt mỏi của cậu ấy ngước nhìn ba tôi trông có vẻ biết ơn nói: - Chú cho con ăn ở làm việc… Đoàn trầm mặt một lúc rồi ngẩng cao cổ lên nhìn thẳng vào Chiêu Lâm, tay anh không ngừng s* s**ng trên người cô, giọng nói trầm khàn của anh là sức quyến rũ mạnh mẽ nhất đối với phái nữ:- Tôi thích cô ta? Từ lúc được chú Lam dẫn dắt đưa tôi vào ngôi biệt thự đó thì mọi dã tâm chỉ là nhắm vào tài sản mà thôi, chẳng có thứ gì gọi là tình yêu ở đây, kể cả em!- Rõ là em giúp anh nhiều chuyện thế mà chẳng lấy được trái tim anh, thì một con ả chỉ biết ở nhà làm sao chinh phục được anh nhỉ, chỉ là em lo quá thôi.Khôi Vỹ à, thích gọi anh như thế này hơn.À chú Lam thế nào rồi anh?Đoàn xuýt xoa mái tóc dài màu hạt dẻ của Chiêu Lâm, ánh mắt yêu chiều của anh nhìn cô say đắm rồi tiếp lời:- Chú Lam đã già rồi, nên được tĩnh dưỡng, công ơn chú ấy cứu tôi, cả đời này cũng không sao trả hết.Nếu em muốn đến thăm thì để chủ nhật này tôi sắp xếp chở em đi!Chiêu Lâm gật đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn kịch liệt mạnh mẽ.Cả công ty của ông Hoàng, điều là người của Đoàn.Ngoài mặt họ cung phụng ông Hoàng nhưng bên trong tất cả cổ đông và nhân viên điều hướng về Đoàn luôn âm thầm nâng đỡ giúp đỡ cho anh.Ông Hoàng giờ chỉ còn là bù nhìn, mà một người như ông lại không nhìn ra được bộ mặt thật của chàng rể mà mình luôn tin tưởng giao phó cả con gái rượu cho hắn.Anh nhếch mép cười nửa miệng, thì thầm với Chiêu Lâm:- Bây giờ mới thật sự là bắt đầu.Cả hai lại tiếp tục trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, quấn quýt không rời.Chiêu Lâm đối với anh chỉ là một món đồ chơi lúc rảnh rỗi nhưng cô lại rất được việc, từ lúc đi theo anh tới giờ, luôn biết hành xử khôn ngoan.Đối với anh chẳng ai là đáng tin ngoài chú Lam người đang được Đoàn phụng dưỡng ở ngoại ô, riêng về ông Huỳnh, thì lại toàn tâm phụ trợ sau lưng anh nhưng kế hoạch và bộ mặt thật của anh như thế nào thì ông hoàn toàn không biết.Ông chỉ biết rằng người con trai này là người thông minh cả gia sản của ông điều đã được lập di chúc cho tên Huỳnh Khôi Vỹ chỉ chờ đến khi ông mất di chúc mới được bàn giao lại cho Đoàn.Những chuyện trong quá khứ Đoàn đều được chú Lam kể lại, cả cái ngày anh gặp tai nạn và người mẹ xấu số ra đi và người đứng đằng sau lập kế hãm hại anh không ai khác là Huỳnh Thành người anh trai ruột thịt lại lớn tuổi hơn so với anh lúc ấy rất nhiều.Còn một người nữa trong chuyện này mà anh muốn g**t ch*t nhất chính là Mẹ của Cảnh Phi, bà Ngọc Nhi.Lý do anh bước vào biệt thự nhà họ Cảnh cũng chính là muốn có được Cảnh Phi cùng gia sản này, mọi thứ đã nằm gọn trong lòng bàn tay của Đoàn.Huỳnh Thành bị người của anh canh giữ nghiêm ngặt, còn người phụ nữ kia quá dễ dàng để đối phó, chỉ một cái búng tay là có thể cướp mất sinh mạng nhỏ bé của bà ta bất cứ lúc nào.Trong lòng có điều gì đó rất bất an, Cảnh Phi mới quyết định viện cớ nấu cơm đem lên cho Đoàn và Ba Hoàng cùng ăn.Lúc đi gần tới căn phòng làm việc của anh, cô lại nhớ đến cảnh ngày hôm đó anh và Chiêu Lâm ngồi trên chiếc ghế sofa dù không biết là họ làm gì nhưng chỉ vài hành động nhỏ cũng đủ khiến cô ghen rồi.Cô tính đến chào hỏi Chiêu Lâm trước nhưng đã thấy Chiêu Lâm ngồi đó nhìn cô rồi nhàn nhạt hỏi:- Phu Nhân của Giám Đốc Đoàn tới rồi ạ! Hôm nay em nấu gì đấy?- Dạ em nấu canh rau dền với thịt bò xào, em làm dư lắm tý chị cùng vào ăn chung với vợ chồng em nha!- À thôi chắc tôi phải từ chối cô rồi! Tôi có hẹn trước.- Dạ vậy thôi em vào phòng anh ấy nha.- Ừ em vào đi!Nói rồi tôi gõ cửa phòng anh ba cái thì mới dám đẩy cửa vào, lúc vào bên trong anh vẫn còn hăng say làm việc mà không nhìn lên tôi, anh hỏi:- Có gì thì để đó đi, tôi đang bận lắm!- Dạ thế em để đồ ăn ở đây nhé!Nghe được giọng nói của cô, anh ngước mặt lên nhìn, đôi bàn tay lúc nãy đang bận đánh máy thì giờ đây đã ngưng hẳn mà đứng lên đi lại phía cô, anh cười cười bảo:- Anh không biết là em đến, sau không gọi cho anh trước!- Em muốn tạo bất ngờ cho anh thôi.Dạo gần đây anh bận quá lại ít có thời gian gặp anh ở nhà, nên em quyết định là hằng ngày sẽ nấu cho anh ăn, đồ ăn em làm vẫn đủ dinh dưỡng hơn bên ngoài nhiều ạ!- Vợ anh chu đáo quá, hôm nay anh sẽ cố gắng về sớm hơn để đáp trả lại em.Cảnh Phi hai tay bày biện đồ ăn, miệng luôn tươi cười nói:- Anh đã vất vả rồi, em chỉ ở nhà thôi phụ được cái gì thì em sẽ phụ.Lo được cái gì cho anh và ba thì em sẽ cố gắng hết sức!Anh tiến lại gần hơn ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói dứt khoát mạnh mẽ pha lẫn sự trêu ghẹo đến từ anh:- Em là bà hoàng của anh, anh phải cung phụng em chứ, mấy công việc này anh cũng rất thích em làm cho anh nhưng mà đi đi về về thế này ngoài đường cũng nguy hiểm không kém đó! Cô chủ của anh.Cả hai nhìn nhau, trong đáy mắt đối phương đều toát lên sự yêu thương khó tả nhưng chỉ mình cô là thật lòng thật dạ còn về người đàn ông trước mặt mà cô dành hết sự tin tưởng này lại có một bộ mặt giả tạo đến đáng sợ.Lúc ăn uống xong, cô mới có cơ hội nhìn ngắm căn phòng làm việc của anh một vòng, rồi bất chợt thấy cái gì đó chiếu chiếu giống như một đôi bông tai lấp lánh nằm ở dưới sàn mà còn rất gần chỗ anh, cô khom lưng xuống nhặt lên, ngây thơ hỏi:- Chiếc bông tai này chắc chắn là của cô gái nào vào phòng anh làm rớt rồi nè!.

Đoàn trầm mặt một lúc rồi ngẩng cao cổ lên nhìn thẳng vào Chiêu Lâm, tay anh không ngừng s* s**ng trên người cô, giọng nói trầm khàn của anh là sức quyến rũ mạnh mẽ nhất đối với phái nữ:

- Tôi thích cô ta? Từ lúc được chú Lam dẫn dắt đưa tôi vào ngôi biệt thự đó thì mọi dã tâm chỉ là nhắm vào tài sản mà thôi, chẳng có thứ gì gọi là tình yêu ở đây, kể cả em!

- Rõ là em giúp anh nhiều chuyện thế mà chẳng lấy được trái tim anh, thì một con ả chỉ biết ở nhà làm sao chinh phục được anh nhỉ, chỉ là em lo quá thôi.

Khôi Vỹ à, thích gọi anh như thế này hơn.

À chú Lam thế nào rồi anh?

Đoàn xuýt xoa mái tóc dài màu hạt dẻ của Chiêu Lâm, ánh mắt yêu chiều của anh nhìn cô say đắm rồi tiếp lời:

- Chú Lam đã già rồi, nên được tĩnh dưỡng, công ơn chú ấy cứu tôi, cả đời này cũng không sao trả hết.

Nếu em muốn đến thăm thì để chủ nhật này tôi sắp xếp chở em đi!

Chiêu Lâm gật đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn kịch liệt mạnh mẽ.

Cả công ty của ông Hoàng, điều là người của Đoàn.

Ngoài mặt họ cung phụng ông Hoàng nhưng bên trong tất cả cổ đông và nhân viên điều hướng về Đoàn luôn âm thầm nâng đỡ giúp đỡ cho anh.

Ông Hoàng giờ chỉ còn là bù nhìn, mà một người như ông lại không nhìn ra được bộ mặt thật của chàng rể mà mình luôn tin tưởng giao phó cả con gái rượu cho hắn.

Anh nhếch mép cười nửa miệng, thì thầm với Chiêu Lâm:

- Bây giờ mới thật sự là bắt đầu.

Cả hai lại tiếp tục trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, quấn quýt không rời.

Chiêu Lâm đối với anh chỉ là một món đồ chơi lúc rảnh rỗi nhưng cô lại rất được việc, từ lúc đi theo anh tới giờ, luôn biết hành xử khôn ngoan.

Đối với anh chẳng ai là đáng tin ngoài chú Lam người đang được Đoàn phụng dưỡng ở ngoại ô, riêng về ông Huỳnh, thì lại toàn tâm phụ trợ sau lưng anh nhưng kế hoạch và bộ mặt thật của anh như thế nào thì ông hoàn toàn không biết.

Ông chỉ biết rằng người con trai này là người thông minh cả gia sản của ông điều đã được lập di chúc cho tên Huỳnh Khôi Vỹ chỉ chờ đến khi ông mất di chúc mới được bàn giao lại cho Đoàn.

Những chuyện trong quá khứ Đoàn đều được chú Lam kể lại, cả cái ngày anh gặp tai nạn và người mẹ xấu số ra đi và người đứng đằng sau lập kế hãm hại anh không ai khác là Huỳnh Thành người anh trai ruột thịt lại lớn tuổi hơn so với anh lúc ấy rất nhiều.

Còn một người nữa trong chuyện này mà anh muốn g**t ch*t nhất chính là Mẹ của Cảnh Phi, bà Ngọc Nhi.

Lý do anh bước vào biệt thự nhà họ Cảnh cũng chính là muốn có được Cảnh Phi cùng gia sản này, mọi thứ đã nằm gọn trong lòng bàn tay của Đoàn.

Huỳnh Thành bị người của anh canh giữ nghiêm ngặt, còn người phụ nữ kia quá dễ dàng để đối phó, chỉ một cái búng tay là có thể cướp mất sinh mạng nhỏ bé của bà ta bất cứ lúc nào.

Trong lòng có điều gì đó rất bất an, Cảnh Phi mới quyết định viện cớ nấu cơm đem lên cho Đoàn và Ba Hoàng cùng ăn.

Lúc đi gần tới căn phòng làm việc của anh, cô lại nhớ đến cảnh ngày hôm đó anh và Chiêu Lâm ngồi trên chiếc ghế sofa dù không biết là họ làm gì nhưng chỉ vài hành động nhỏ cũng đủ khiến cô ghen rồi.

Cô tính đến chào hỏi Chiêu Lâm trước nhưng đã thấy Chiêu Lâm ngồi đó nhìn cô rồi nhàn nhạt hỏi:

- Phu Nhân của Giám Đốc Đoàn tới rồi ạ! Hôm nay em nấu gì đấy?

- Dạ em nấu canh rau dền với thịt bò xào, em làm dư lắm tý chị cùng vào ăn chung với vợ chồng em nha!

- À thôi chắc tôi phải từ chối cô rồi! Tôi có hẹn trước.

- Dạ vậy thôi em vào phòng anh ấy nha.

- Ừ em vào đi!

Nói rồi tôi gõ cửa phòng anh ba cái thì mới dám đẩy cửa vào, lúc vào bên trong anh vẫn còn hăng say làm việc mà không nhìn lên tôi, anh hỏi:

- Có gì thì để đó đi, tôi đang bận lắm!

- Dạ thế em để đồ ăn ở đây nhé!

Nghe được giọng nói của cô, anh ngước mặt lên nhìn, đôi bàn tay lúc nãy đang bận đánh máy thì giờ đây đã ngưng hẳn mà đứng lên đi lại phía cô, anh cười cười bảo:

- Anh không biết là em đến, sau không gọi cho anh trước!

- Em muốn tạo bất ngờ cho anh thôi.

Dạo gần đây anh bận quá lại ít có thời gian gặp anh ở nhà, nên em quyết định là hằng ngày sẽ nấu cho anh ăn, đồ ăn em làm vẫn đủ dinh dưỡng hơn bên ngoài nhiều ạ!

- Vợ anh chu đáo quá, hôm nay anh sẽ cố gắng về sớm hơn để đáp trả lại em.

Cảnh Phi hai tay bày biện đồ ăn, miệng luôn tươi cười nói:

- Anh đã vất vả rồi, em chỉ ở nhà thôi phụ được cái gì thì em sẽ phụ.

Lo được cái gì cho anh và ba thì em sẽ cố gắng hết sức!

Anh tiến lại gần hơn ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói dứt khoát mạnh mẽ pha lẫn sự trêu ghẹo đến từ anh:

- Em là bà hoàng của anh, anh phải cung phụng em chứ, mấy công việc này anh cũng rất thích em làm cho anh nhưng mà đi đi về về thế này ngoài đường cũng nguy hiểm không kém đó! Cô chủ của anh.

Cả hai nhìn nhau, trong đáy mắt đối phương đều toát lên sự yêu thương khó tả nhưng chỉ mình cô là thật lòng thật dạ còn về người đàn ông trước mặt mà cô dành hết sự tin tưởng này lại có một bộ mặt giả tạo đến đáng sợ.

Lúc ăn uống xong, cô mới có cơ hội nhìn ngắm căn phòng làm việc của anh một vòng, rồi bất chợt thấy cái gì đó chiếu chiếu giống như một đôi bông tai lấp lánh nằm ở dưới sàn mà còn rất gần chỗ anh, cô khom lưng xuống nhặt lên, ngây thơ hỏi:

- Chiếc bông tai này chắc chắn là của cô gái nào vào phòng anh làm rớt rồi nè!.

Có Một Loại Bi ThươngTác giả: Vương Hàn LâmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Một giây bắt kịp ánh mắt em, cả cuộc đời tôi đã nở hoa từ hôm ấy" Hôm ấy trời đổ cơn mưa lớn, bóng dáng của một cậu bé thấp thoáng sau bức tường nhà tôi, trên người cậu mặc một chiếc áo phông mỏng rách, vai trần quần đùi đã cũ kỹ. Cậu bé ấy cứ ngồi run rẩy và từ phía cánh cửa sổ phòng tôi có thể nhìn thấy được bóng dáng ấy gầy gò tay ôm một chú chó con. Thì tầm khoảng mấy phút sau chú bảo vệ của nhà tôi chạy ra và dẫn cậu ấy vào trong, tôi tò mò nên cũng nhanh nhẹn bật cửa phòng ra rồi chạy xuống xem thế nào. Hoá ra là do ba tôi kêu chú bảo vệ dẫn cậu ấy vào. Tôi đứng nép bên cầu thang nhìn ra không biết ba mình đang nói gì với cậu ấy, đứng ở đây lại chẳng thể nghe ngóng được gì, nên tôi đã phóng nhanh qua phía đối diện bếp gần hơn một xíu, mới nghe loáng thoáng ba tôi nói tới đoạn: - Từ giờ con hãy cứ sống ở đây và làm việc nhẹ trong nhà, còn việc học tập ta sẽ thu xếp con đi học lại. Đôi mắt mệt mỏi của cậu ấy ngước nhìn ba tôi trông có vẻ biết ơn nói: - Chú cho con ăn ở làm việc… Đoàn trầm mặt một lúc rồi ngẩng cao cổ lên nhìn thẳng vào Chiêu Lâm, tay anh không ngừng s* s**ng trên người cô, giọng nói trầm khàn của anh là sức quyến rũ mạnh mẽ nhất đối với phái nữ:- Tôi thích cô ta? Từ lúc được chú Lam dẫn dắt đưa tôi vào ngôi biệt thự đó thì mọi dã tâm chỉ là nhắm vào tài sản mà thôi, chẳng có thứ gì gọi là tình yêu ở đây, kể cả em!- Rõ là em giúp anh nhiều chuyện thế mà chẳng lấy được trái tim anh, thì một con ả chỉ biết ở nhà làm sao chinh phục được anh nhỉ, chỉ là em lo quá thôi.Khôi Vỹ à, thích gọi anh như thế này hơn.À chú Lam thế nào rồi anh?Đoàn xuýt xoa mái tóc dài màu hạt dẻ của Chiêu Lâm, ánh mắt yêu chiều của anh nhìn cô say đắm rồi tiếp lời:- Chú Lam đã già rồi, nên được tĩnh dưỡng, công ơn chú ấy cứu tôi, cả đời này cũng không sao trả hết.Nếu em muốn đến thăm thì để chủ nhật này tôi sắp xếp chở em đi!Chiêu Lâm gật đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn kịch liệt mạnh mẽ.Cả công ty của ông Hoàng, điều là người của Đoàn.Ngoài mặt họ cung phụng ông Hoàng nhưng bên trong tất cả cổ đông và nhân viên điều hướng về Đoàn luôn âm thầm nâng đỡ giúp đỡ cho anh.Ông Hoàng giờ chỉ còn là bù nhìn, mà một người như ông lại không nhìn ra được bộ mặt thật của chàng rể mà mình luôn tin tưởng giao phó cả con gái rượu cho hắn.Anh nhếch mép cười nửa miệng, thì thầm với Chiêu Lâm:- Bây giờ mới thật sự là bắt đầu.Cả hai lại tiếp tục trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, quấn quýt không rời.Chiêu Lâm đối với anh chỉ là một món đồ chơi lúc rảnh rỗi nhưng cô lại rất được việc, từ lúc đi theo anh tới giờ, luôn biết hành xử khôn ngoan.Đối với anh chẳng ai là đáng tin ngoài chú Lam người đang được Đoàn phụng dưỡng ở ngoại ô, riêng về ông Huỳnh, thì lại toàn tâm phụ trợ sau lưng anh nhưng kế hoạch và bộ mặt thật của anh như thế nào thì ông hoàn toàn không biết.Ông chỉ biết rằng người con trai này là người thông minh cả gia sản của ông điều đã được lập di chúc cho tên Huỳnh Khôi Vỹ chỉ chờ đến khi ông mất di chúc mới được bàn giao lại cho Đoàn.Những chuyện trong quá khứ Đoàn đều được chú Lam kể lại, cả cái ngày anh gặp tai nạn và người mẹ xấu số ra đi và người đứng đằng sau lập kế hãm hại anh không ai khác là Huỳnh Thành người anh trai ruột thịt lại lớn tuổi hơn so với anh lúc ấy rất nhiều.Còn một người nữa trong chuyện này mà anh muốn g**t ch*t nhất chính là Mẹ của Cảnh Phi, bà Ngọc Nhi.Lý do anh bước vào biệt thự nhà họ Cảnh cũng chính là muốn có được Cảnh Phi cùng gia sản này, mọi thứ đã nằm gọn trong lòng bàn tay của Đoàn.Huỳnh Thành bị người của anh canh giữ nghiêm ngặt, còn người phụ nữ kia quá dễ dàng để đối phó, chỉ một cái búng tay là có thể cướp mất sinh mạng nhỏ bé của bà ta bất cứ lúc nào.Trong lòng có điều gì đó rất bất an, Cảnh Phi mới quyết định viện cớ nấu cơm đem lên cho Đoàn và Ba Hoàng cùng ăn.Lúc đi gần tới căn phòng làm việc của anh, cô lại nhớ đến cảnh ngày hôm đó anh và Chiêu Lâm ngồi trên chiếc ghế sofa dù không biết là họ làm gì nhưng chỉ vài hành động nhỏ cũng đủ khiến cô ghen rồi.Cô tính đến chào hỏi Chiêu Lâm trước nhưng đã thấy Chiêu Lâm ngồi đó nhìn cô rồi nhàn nhạt hỏi:- Phu Nhân của Giám Đốc Đoàn tới rồi ạ! Hôm nay em nấu gì đấy?- Dạ em nấu canh rau dền với thịt bò xào, em làm dư lắm tý chị cùng vào ăn chung với vợ chồng em nha!- À thôi chắc tôi phải từ chối cô rồi! Tôi có hẹn trước.- Dạ vậy thôi em vào phòng anh ấy nha.- Ừ em vào đi!Nói rồi tôi gõ cửa phòng anh ba cái thì mới dám đẩy cửa vào, lúc vào bên trong anh vẫn còn hăng say làm việc mà không nhìn lên tôi, anh hỏi:- Có gì thì để đó đi, tôi đang bận lắm!- Dạ thế em để đồ ăn ở đây nhé!Nghe được giọng nói của cô, anh ngước mặt lên nhìn, đôi bàn tay lúc nãy đang bận đánh máy thì giờ đây đã ngưng hẳn mà đứng lên đi lại phía cô, anh cười cười bảo:- Anh không biết là em đến, sau không gọi cho anh trước!- Em muốn tạo bất ngờ cho anh thôi.Dạo gần đây anh bận quá lại ít có thời gian gặp anh ở nhà, nên em quyết định là hằng ngày sẽ nấu cho anh ăn, đồ ăn em làm vẫn đủ dinh dưỡng hơn bên ngoài nhiều ạ!- Vợ anh chu đáo quá, hôm nay anh sẽ cố gắng về sớm hơn để đáp trả lại em.Cảnh Phi hai tay bày biện đồ ăn, miệng luôn tươi cười nói:- Anh đã vất vả rồi, em chỉ ở nhà thôi phụ được cái gì thì em sẽ phụ.Lo được cái gì cho anh và ba thì em sẽ cố gắng hết sức!Anh tiến lại gần hơn ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói dứt khoát mạnh mẽ pha lẫn sự trêu ghẹo đến từ anh:- Em là bà hoàng của anh, anh phải cung phụng em chứ, mấy công việc này anh cũng rất thích em làm cho anh nhưng mà đi đi về về thế này ngoài đường cũng nguy hiểm không kém đó! Cô chủ của anh.Cả hai nhìn nhau, trong đáy mắt đối phương đều toát lên sự yêu thương khó tả nhưng chỉ mình cô là thật lòng thật dạ còn về người đàn ông trước mặt mà cô dành hết sự tin tưởng này lại có một bộ mặt giả tạo đến đáng sợ.Lúc ăn uống xong, cô mới có cơ hội nhìn ngắm căn phòng làm việc của anh một vòng, rồi bất chợt thấy cái gì đó chiếu chiếu giống như một đôi bông tai lấp lánh nằm ở dưới sàn mà còn rất gần chỗ anh, cô khom lưng xuống nhặt lên, ngây thơ hỏi:- Chiếc bông tai này chắc chắn là của cô gái nào vào phòng anh làm rớt rồi nè!.

Chương 70: 70: Vở Kịch Tuyệt Thảo