Mưa rơi lất phất, vài chiếc lá úa vàng theo mưa rơi lả tả xuống bệ cửa sổ, khiến bầu không khí toát lên cảm giác tiêu điều.Trong phòng bệnh tư nhân sang trọng, một người đàn ông tóc hoa râm đang nằm trên giường, sắc mặt ông ta xám ngoét, dáng vẻ tiều tụy, dường như toàn bộ sinh lực đều đã bị rút cạn. Người đàn ông này đã sớm mất đi sức sống, thế nhưng, từ đường nét khuôn mặt của ông ta, có thể thấy được khi còn trẻ đây là một người rất điển trai. Sống mũi cao ngất như núi, mang đến cảm giác đẹp như được điêu khắc mà thành, đặc biệt là đôi mắt kia, dù nó bị phủ kín bởi những tang thương của năm tháng, nhưng vẫn sâu thăm thẳm.Ông ta run rẩy duỗi tay, muốn chạm vào mái tóc mềm mại như thác nước của cô gái trước mặt, nhưng chỉ đưa đến một nửa, bàn tay đã vô lực rũ xuống. Người đàn ông biết, kiếp số của mình đã đến rồi.“Ly Nhi… Chú phải đi rồi… Sau này con nhất định phải hạnh phúc đấy…”, ông nhìn cô, trong mắt chất chứa sự lưu luyến và thứ tình cảm không dám bày tỏ thành lời.Ông vẫn còn…
Chương 12: 12: Bản Đồ Kho Báu
Thập Niên 70 Trở Về Năm Tháng Chồng Tôi Còn Trẻ TuổiTác giả: Phượng Khuynh NhanTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMưa rơi lất phất, vài chiếc lá úa vàng theo mưa rơi lả tả xuống bệ cửa sổ, khiến bầu không khí toát lên cảm giác tiêu điều.Trong phòng bệnh tư nhân sang trọng, một người đàn ông tóc hoa râm đang nằm trên giường, sắc mặt ông ta xám ngoét, dáng vẻ tiều tụy, dường như toàn bộ sinh lực đều đã bị rút cạn. Người đàn ông này đã sớm mất đi sức sống, thế nhưng, từ đường nét khuôn mặt của ông ta, có thể thấy được khi còn trẻ đây là một người rất điển trai. Sống mũi cao ngất như núi, mang đến cảm giác đẹp như được điêu khắc mà thành, đặc biệt là đôi mắt kia, dù nó bị phủ kín bởi những tang thương của năm tháng, nhưng vẫn sâu thăm thẳm.Ông ta run rẩy duỗi tay, muốn chạm vào mái tóc mềm mại như thác nước của cô gái trước mặt, nhưng chỉ đưa đến một nửa, bàn tay đã vô lực rũ xuống. Người đàn ông biết, kiếp số của mình đã đến rồi.“Ly Nhi… Chú phải đi rồi… Sau này con nhất định phải hạnh phúc đấy…”, ông nhìn cô, trong mắt chất chứa sự lưu luyến và thứ tình cảm không dám bày tỏ thành lời.Ông vẫn còn… “Em lo cho hai người”, Mộc Linh nằm xuống, nhích người vào trong, cái giường này rất nhỏ, hai chị em phải nằm sát vào nhau thì mới có đủ chỗ để ngủ.“Ngủ đi, không còn sớm nữa!”, Mộc Ly kéo chăn đắp cho mình và Mộc Linh.“Vâng”, Mộc Linh cũng đã buồn ngủ, cô bé ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của người bên cạnh, ý niệm lóe lên trong đầu Mộc Ly, cô nhanh chóng tiến vào không gian.“Chủ nhân! Chúc mừng chị đã đạt được 10 điểm lực công đức”.“Cần bao nhiêu lực công đức mới có thể mở ra tòa tháp này?”, đây là điều mà Mộc Ly quan tâm nhất.“Một trăm điểm lực công đức”.Mộc Ly hiểu ra, liền lách mình ra khỏi không gian.Rắn lục nhỏ không còn gì để nói, chủ nhân thật vô tình, vào đây mà cũng không dành chút thời gian trò chuyện với nó.Một tiếng gà gáy xé tan bầu trời đêm, cả vùng thôn quê khói bếp lượn lờ, lại một ngày mới bắt đầu.Mộc Ly đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang định gọi Mộc Chính và Mộc Linh thì thấy hai đứa nhóc đã dậy: “Ăn sáng thôi!”“Được!”, Mộc Linh và Mộc Chính cùng đi vào bếp.Bữa sáng rất đơn giản, chỉ có một chén cháo bột ngô, tuy nhiên, ba chị em đều ăn rất vui vẻ.“Chị! Hôm nay đập nước được khai thông, sẽ có rất nhiều cá, đợi đến khi xong việc, em sẽ ra sông bắt cá!”, Mộc Chính buông bát đũa xuống, rồi dùng tay áo lau miệng.Hàng năm, vào thời điểm này, đập nước sẽ được khai thông, thôn dân nhân cơ hội đó mang theo giỏ trúc chạy ra sông đánh bắt cá, bắt được nhiều sẽ đem phơi làm thành cá khô.Nghĩ đến mùi vị tuyệt vời của cá, Mộc Chính và Mộc Linh đều ứa nước miếng, đã lâu rồi bọn họ chưa được ăn cá.Hằng năm, mỗi khi đập được khai thông, cá mà bọn họ kiếm được đều bị bác cả lấy đi, cùng lắm thì chỉ để lại cho ba chị em một ít tôm tép nhãi nhép.“Ừm”, Mộc Ly khẽ gật đầu.Hôm nay cô vốn định lên núi xem thử có thể bắt một ít thỏ rừng, gà rừng gì đấy không.Bắt được sẽ đem ra chợ bán.Cô cảm thấy việc cần nhất bây giờ chính là cải thiện điều kiện sinh hoạt trong nhà.Đợi sau khi Mộc Linh và Mộc Chính đi làm việc, Mộc Ly cũng xuất phát lên núi.Một đêm nghỉ ngơi đã giúp thể lực cô tốt hơn rất nhiều.Không khí núi rừng vào buổi sáng vô cùng tươi mát, trên lá cây vẫn còn đọng lại một ít sương, phát ra ánh sáng lóng lánh, một con bướm đậu lại trên nhành hoa, bóng dáng xinh đẹp của nó được phản chiếu trên giọt sương càng trở nên rực rỡ.Mộc Ly nghe thấy âm thanh xì xào, cô đoán được trong bụi cỏ phía trước có thứ gì đó, bèn lặng lẽ tiến đến gần, vạch đám cỏ ra thì thấy một con gà rừng đang đẻ trứng.Kim thêu trong tay đã sẵn sàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể b*n r*.Sau khi đẻ xong, gà rừng liền đứng lên, một tia sáng lạnh bắn thẳng vào đầu nó, nó vùng vẫy vài cái rồi đi đời nhà ma.Mộc Ly tiến lên nhặt gà rừng, thu vào không gian, đồng thời cũng thu nốt mấy quả trứng gà vào không gian.Xong việc, cô lại tiếp tục tiến lên trước.Dọc đường đi, cô thu hoạch không tệ, ngoại trừ con gà rừng bắt được lúc trước, cô còn bắt được thêm hai con thỏ, hái được một ít cỏ thuốc và quả dại.Đang định quay về thì bỗng dưng cô nghe thấy có tiếng thì thầm ở cách đó không xa.Mộc Ly do dự trong chốc lát rồi rón rén đi về phía phát ra âm thanh.Cô nhìn thấy phía trước có mấy người đàn ông đang nói chuyện.“Mày xác định kho báu được giấu ở đây?”, một gã mặt mũi dữ tợn hỏi một gã gầy yếu bên cạnh.“Chắc chắn 100%.Lúc sắp chết, em tìm thấy tấm bản đồ này trên người hắn ta, vị trí ở ngay đây!”, gã nhỏ gầy vừa nói vừa lấy ra một tấm bản đồ, trông nó có hơi rách nát, chỉ có thể lờ mờ thấy được vài đường nét được vẽ trên đó.Gã mặt mũi dữ tợn nhận lấy bản đồ, cẩn thận xem xét.Nghe thấy hai chữ “kho báu”, mắt Mộc Ly sáng lên.Nếu có bảo tàng thì sao cô có thể bỏ qua cho được..
“Em lo cho hai người”, Mộc Linh nằm xuống, nhích người vào trong, cái giường này rất nhỏ, hai chị em phải nằm sát vào nhau thì mới có đủ chỗ để ngủ.“Ngủ đi, không còn sớm nữa!”, Mộc Ly kéo chăn đắp cho mình và Mộc Linh.“Vâng”, Mộc Linh cũng đã buồn ngủ, cô bé ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của người bên cạnh, ý niệm lóe lên trong đầu Mộc Ly, cô nhanh chóng tiến vào không gian.“Chủ nhân! Chúc mừng chị đã đạt được 10 điểm lực công đức”.“Cần bao nhiêu lực công đức mới có thể mở ra tòa tháp này?”, đây là điều mà Mộc Ly quan tâm nhất.“Một trăm điểm lực công đức”.Mộc Ly hiểu ra, liền lách mình ra khỏi không gian.Rắn lục nhỏ không còn gì để nói, chủ nhân thật vô tình, vào đây mà cũng không dành chút thời gian trò chuyện với nó.Một tiếng gà gáy xé tan bầu trời đêm, cả vùng thôn quê khói bếp lượn lờ, lại một ngày mới bắt đầu.Mộc Ly đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang định gọi Mộc Chính và Mộc Linh thì thấy hai đứa nhóc đã dậy: “Ăn sáng thôi!”“Được!”, Mộc Linh và Mộc Chính cùng đi vào bếp.Bữa sáng rất đơn giản, chỉ có một chén cháo bột ngô, tuy nhiên, ba chị em đều ăn rất vui vẻ.“Chị! Hôm nay đập nước được khai thông, sẽ có rất nhiều cá, đợi đến khi xong việc, em sẽ ra sông bắt cá!”, Mộc Chính buông bát đũa xuống, rồi dùng tay áo lau miệng.Hàng năm, vào thời điểm này, đập nước sẽ được khai thông, thôn dân nhân cơ hội đó mang theo giỏ trúc chạy ra sông đánh bắt cá, bắt được nhiều sẽ đem phơi làm thành cá khô.Nghĩ đến mùi vị tuyệt vời của cá, Mộc Chính và Mộc Linh đều ứa nước miếng, đã lâu rồi bọn họ chưa được ăn cá.
Hằng năm, mỗi khi đập được khai thông, cá mà bọn họ kiếm được đều bị bác cả lấy đi, cùng lắm thì chỉ để lại cho ba chị em một ít tôm tép nhãi nhép.“Ừm”, Mộc Ly khẽ gật đầu.
Hôm nay cô vốn định lên núi xem thử có thể bắt một ít thỏ rừng, gà rừng gì đấy không.
Bắt được sẽ đem ra chợ bán.
Cô cảm thấy việc cần nhất bây giờ chính là cải thiện điều kiện sinh hoạt trong nhà.Đợi sau khi Mộc Linh và Mộc Chính đi làm việc, Mộc Ly cũng xuất phát lên núi.Một đêm nghỉ ngơi đã giúp thể lực cô tốt hơn rất nhiều.Không khí núi rừng vào buổi sáng vô cùng tươi mát, trên lá cây vẫn còn đọng lại một ít sương, phát ra ánh sáng lóng lánh, một con bướm đậu lại trên nhành hoa, bóng dáng xinh đẹp của nó được phản chiếu trên giọt sương càng trở nên rực rỡ.Mộc Ly nghe thấy âm thanh xì xào, cô đoán được trong bụi cỏ phía trước có thứ gì đó, bèn lặng lẽ tiến đến gần, vạch đám cỏ ra thì thấy một con gà rừng đang đẻ trứng.Kim thêu trong tay đã sẵn sàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể b*n r*.Sau khi đẻ xong, gà rừng liền đứng lên, một tia sáng lạnh bắn thẳng vào đầu nó, nó vùng vẫy vài cái rồi đi đời nhà ma.Mộc Ly tiến lên nhặt gà rừng, thu vào không gian, đồng thời cũng thu nốt mấy quả trứng gà vào không gian.Xong việc, cô lại tiếp tục tiến lên trước.Dọc đường đi, cô thu hoạch không tệ, ngoại trừ con gà rừng bắt được lúc trước, cô còn bắt được thêm hai con thỏ, hái được một ít cỏ thuốc và quả dại.
Đang định quay về thì bỗng dưng cô nghe thấy có tiếng thì thầm ở cách đó không xa.Mộc Ly do dự trong chốc lát rồi rón rén đi về phía phát ra âm thanh.Cô nhìn thấy phía trước có mấy người đàn ông đang nói chuyện.“Mày xác định kho báu được giấu ở đây?”, một gã mặt mũi dữ tợn hỏi một gã gầy yếu bên cạnh.“Chắc chắn 100%.
Lúc sắp chết, em tìm thấy tấm bản đồ này trên người hắn ta, vị trí ở ngay đây!”, gã nhỏ gầy vừa nói vừa lấy ra một tấm bản đồ, trông nó có hơi rách nát, chỉ có thể lờ mờ thấy được vài đường nét được vẽ trên đó.Gã mặt mũi dữ tợn nhận lấy bản đồ, cẩn thận xem xét.Nghe thấy hai chữ “kho báu”, mắt Mộc Ly sáng lên.
Nếu có bảo tàng thì sao cô có thể bỏ qua cho được..
Thập Niên 70 Trở Về Năm Tháng Chồng Tôi Còn Trẻ TuổiTác giả: Phượng Khuynh NhanTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMưa rơi lất phất, vài chiếc lá úa vàng theo mưa rơi lả tả xuống bệ cửa sổ, khiến bầu không khí toát lên cảm giác tiêu điều.Trong phòng bệnh tư nhân sang trọng, một người đàn ông tóc hoa râm đang nằm trên giường, sắc mặt ông ta xám ngoét, dáng vẻ tiều tụy, dường như toàn bộ sinh lực đều đã bị rút cạn. Người đàn ông này đã sớm mất đi sức sống, thế nhưng, từ đường nét khuôn mặt của ông ta, có thể thấy được khi còn trẻ đây là một người rất điển trai. Sống mũi cao ngất như núi, mang đến cảm giác đẹp như được điêu khắc mà thành, đặc biệt là đôi mắt kia, dù nó bị phủ kín bởi những tang thương của năm tháng, nhưng vẫn sâu thăm thẳm.Ông ta run rẩy duỗi tay, muốn chạm vào mái tóc mềm mại như thác nước của cô gái trước mặt, nhưng chỉ đưa đến một nửa, bàn tay đã vô lực rũ xuống. Người đàn ông biết, kiếp số của mình đã đến rồi.“Ly Nhi… Chú phải đi rồi… Sau này con nhất định phải hạnh phúc đấy…”, ông nhìn cô, trong mắt chất chứa sự lưu luyến và thứ tình cảm không dám bày tỏ thành lời.Ông vẫn còn… “Em lo cho hai người”, Mộc Linh nằm xuống, nhích người vào trong, cái giường này rất nhỏ, hai chị em phải nằm sát vào nhau thì mới có đủ chỗ để ngủ.“Ngủ đi, không còn sớm nữa!”, Mộc Ly kéo chăn đắp cho mình và Mộc Linh.“Vâng”, Mộc Linh cũng đã buồn ngủ, cô bé ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của người bên cạnh, ý niệm lóe lên trong đầu Mộc Ly, cô nhanh chóng tiến vào không gian.“Chủ nhân! Chúc mừng chị đã đạt được 10 điểm lực công đức”.“Cần bao nhiêu lực công đức mới có thể mở ra tòa tháp này?”, đây là điều mà Mộc Ly quan tâm nhất.“Một trăm điểm lực công đức”.Mộc Ly hiểu ra, liền lách mình ra khỏi không gian.Rắn lục nhỏ không còn gì để nói, chủ nhân thật vô tình, vào đây mà cũng không dành chút thời gian trò chuyện với nó.Một tiếng gà gáy xé tan bầu trời đêm, cả vùng thôn quê khói bếp lượn lờ, lại một ngày mới bắt đầu.Mộc Ly đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang định gọi Mộc Chính và Mộc Linh thì thấy hai đứa nhóc đã dậy: “Ăn sáng thôi!”“Được!”, Mộc Linh và Mộc Chính cùng đi vào bếp.Bữa sáng rất đơn giản, chỉ có một chén cháo bột ngô, tuy nhiên, ba chị em đều ăn rất vui vẻ.“Chị! Hôm nay đập nước được khai thông, sẽ có rất nhiều cá, đợi đến khi xong việc, em sẽ ra sông bắt cá!”, Mộc Chính buông bát đũa xuống, rồi dùng tay áo lau miệng.Hàng năm, vào thời điểm này, đập nước sẽ được khai thông, thôn dân nhân cơ hội đó mang theo giỏ trúc chạy ra sông đánh bắt cá, bắt được nhiều sẽ đem phơi làm thành cá khô.Nghĩ đến mùi vị tuyệt vời của cá, Mộc Chính và Mộc Linh đều ứa nước miếng, đã lâu rồi bọn họ chưa được ăn cá.Hằng năm, mỗi khi đập được khai thông, cá mà bọn họ kiếm được đều bị bác cả lấy đi, cùng lắm thì chỉ để lại cho ba chị em một ít tôm tép nhãi nhép.“Ừm”, Mộc Ly khẽ gật đầu.Hôm nay cô vốn định lên núi xem thử có thể bắt một ít thỏ rừng, gà rừng gì đấy không.Bắt được sẽ đem ra chợ bán.Cô cảm thấy việc cần nhất bây giờ chính là cải thiện điều kiện sinh hoạt trong nhà.Đợi sau khi Mộc Linh và Mộc Chính đi làm việc, Mộc Ly cũng xuất phát lên núi.Một đêm nghỉ ngơi đã giúp thể lực cô tốt hơn rất nhiều.Không khí núi rừng vào buổi sáng vô cùng tươi mát, trên lá cây vẫn còn đọng lại một ít sương, phát ra ánh sáng lóng lánh, một con bướm đậu lại trên nhành hoa, bóng dáng xinh đẹp của nó được phản chiếu trên giọt sương càng trở nên rực rỡ.Mộc Ly nghe thấy âm thanh xì xào, cô đoán được trong bụi cỏ phía trước có thứ gì đó, bèn lặng lẽ tiến đến gần, vạch đám cỏ ra thì thấy một con gà rừng đang đẻ trứng.Kim thêu trong tay đã sẵn sàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể b*n r*.Sau khi đẻ xong, gà rừng liền đứng lên, một tia sáng lạnh bắn thẳng vào đầu nó, nó vùng vẫy vài cái rồi đi đời nhà ma.Mộc Ly tiến lên nhặt gà rừng, thu vào không gian, đồng thời cũng thu nốt mấy quả trứng gà vào không gian.Xong việc, cô lại tiếp tục tiến lên trước.Dọc đường đi, cô thu hoạch không tệ, ngoại trừ con gà rừng bắt được lúc trước, cô còn bắt được thêm hai con thỏ, hái được một ít cỏ thuốc và quả dại.Đang định quay về thì bỗng dưng cô nghe thấy có tiếng thì thầm ở cách đó không xa.Mộc Ly do dự trong chốc lát rồi rón rén đi về phía phát ra âm thanh.Cô nhìn thấy phía trước có mấy người đàn ông đang nói chuyện.“Mày xác định kho báu được giấu ở đây?”, một gã mặt mũi dữ tợn hỏi một gã gầy yếu bên cạnh.“Chắc chắn 100%.Lúc sắp chết, em tìm thấy tấm bản đồ này trên người hắn ta, vị trí ở ngay đây!”, gã nhỏ gầy vừa nói vừa lấy ra một tấm bản đồ, trông nó có hơi rách nát, chỉ có thể lờ mờ thấy được vài đường nét được vẽ trên đó.Gã mặt mũi dữ tợn nhận lấy bản đồ, cẩn thận xem xét.Nghe thấy hai chữ “kho báu”, mắt Mộc Ly sáng lên.Nếu có bảo tàng thì sao cô có thể bỏ qua cho được..