Mưa rơi lất phất, vài chiếc lá úa vàng theo mưa rơi lả tả xuống bệ cửa sổ, khiến bầu không khí toát lên cảm giác tiêu điều.Trong phòng bệnh tư nhân sang trọng, một người đàn ông tóc hoa râm đang nằm trên giường, sắc mặt ông ta xám ngoét, dáng vẻ tiều tụy, dường như toàn bộ sinh lực đều đã bị rút cạn. Người đàn ông này đã sớm mất đi sức sống, thế nhưng, từ đường nét khuôn mặt của ông ta, có thể thấy được khi còn trẻ đây là một người rất điển trai. Sống mũi cao ngất như núi, mang đến cảm giác đẹp như được điêu khắc mà thành, đặc biệt là đôi mắt kia, dù nó bị phủ kín bởi những tang thương của năm tháng, nhưng vẫn sâu thăm thẳm.Ông ta run rẩy duỗi tay, muốn chạm vào mái tóc mềm mại như thác nước của cô gái trước mặt, nhưng chỉ đưa đến một nửa, bàn tay đã vô lực rũ xuống. Người đàn ông biết, kiếp số của mình đã đến rồi.“Ly Nhi… Chú phải đi rồi… Sau này con nhất định phải hạnh phúc đấy…”, ông nhìn cô, trong mắt chất chứa sự lưu luyến và thứ tình cảm không dám bày tỏ thành lời.Ông vẫn còn…
Chương 25: 25: Rất Nhiều Rắn
Thập Niên 70 Trở Về Năm Tháng Chồng Tôi Còn Trẻ TuổiTác giả: Phượng Khuynh NhanTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMưa rơi lất phất, vài chiếc lá úa vàng theo mưa rơi lả tả xuống bệ cửa sổ, khiến bầu không khí toát lên cảm giác tiêu điều.Trong phòng bệnh tư nhân sang trọng, một người đàn ông tóc hoa râm đang nằm trên giường, sắc mặt ông ta xám ngoét, dáng vẻ tiều tụy, dường như toàn bộ sinh lực đều đã bị rút cạn. Người đàn ông này đã sớm mất đi sức sống, thế nhưng, từ đường nét khuôn mặt của ông ta, có thể thấy được khi còn trẻ đây là một người rất điển trai. Sống mũi cao ngất như núi, mang đến cảm giác đẹp như được điêu khắc mà thành, đặc biệt là đôi mắt kia, dù nó bị phủ kín bởi những tang thương của năm tháng, nhưng vẫn sâu thăm thẳm.Ông ta run rẩy duỗi tay, muốn chạm vào mái tóc mềm mại như thác nước của cô gái trước mặt, nhưng chỉ đưa đến một nửa, bàn tay đã vô lực rũ xuống. Người đàn ông biết, kiếp số của mình đã đến rồi.“Ly Nhi… Chú phải đi rồi… Sau này con nhất định phải hạnh phúc đấy…”, ông nhìn cô, trong mắt chất chứa sự lưu luyến và thứ tình cảm không dám bày tỏ thành lời.Ông vẫn còn… “Mẹ…”, hai gã con trai định lên đỡ mẹ mình, nhưng vì sợ… rắn nên trong lúc nhất thời, cả hai cũng không biết nên làm thế nào cho phải.Mộc Ly nghe thấy âm thanh hỗn loạn bên ngoài, khóe miệng cô nhếch lên, để xem sau này các người còn dám đến đây gây rối nữa hay không.Các thôn dân nghe thấy âm thanh liền chạy đến, nhìn thấy rắn bò lổm ngổm đầy đất, da đầu bọn họ cũng tê rần.“Sao lại có nhiều rắn như vậy?”“Đừng nói là Vương Thúy Nga chết rồi nhé? Vừa nãy bà ta mới bị rắn cắn đấy!”.“Vậy phải làm sao bây giờ?”“Hai đứa bây còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau đi cứu mẹ đi!”Thằng hai và thằng ba nhà họ Mộc liếc nhìn nhau, rồi cả hai đồng loạt lui về sau, thấy rắn bò về phía mình, hai tên này bị dọa sợ, vội vã lui ra xa.“Được rồi”, Mộc Ly gật đầu với rắn lục nhỏ.Cô cũng không muốn gây ra tai nạn chết người, dọa bọn người Vương Thúy Nga là được rồi.Rắn lục nhỏ phun ra nuốt vào lưỡi rắn, trong miệng lại lần nữa phát ra âm thanh “xì xì”.Ngoài cửa, mấy con rắn… kia nghe được âm thanh thì lục tục bò vào trong bụi cỏ, chẳng mấy chốc, trên mặt đất đã không còn rắn nữa, cứ như tất cả những gì diễn ra vừa nãy chỉ là ảo giác.Các thôn dây lấy lại bình tĩnh, liếc mắt nhìn nhau, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến cảnh tượng quái dị như vậy.Có thôn dân to gan tiến lên dò xét hơi thở của Vương Thúy Hoa, sau khi xác định bà ta vẫn còn thở, người nọ mới thở hắt ra một hơi: “Thằng hai, thằng ba, mau đến đỡ mẹ chúng mày đến trạm y tế”.Thằng hai và thằng ba nhà họ Mộc hoảng sợ nhìn vào bụi cỏ cạnh nhà, e ngại lại có rắn bò ra từ đó.Cả hai nuốt nước bọt rồi từ từ đi đến cạnh Vương Thúy Nga, đỡ bà ta lên.Lúc này, Vương Thúy Nga yếu ớt tỉnh lại, nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, bà ta hoảng hốt la lên: “Rắn… Rắn… Thiệt nhiều rắn…”“Rắn chạy mất rồi, không có việc gì nữa rồi!”“Thằng hai, thằng ba, mau đưa mẹ tụi bây đến phòng khám, nhìn dáng vẻ của bà ta chắc là bị dọa không nhẹ”.Thằng hai và thằng ba nhà họ Mộc bước lên, mỗi người vịn một bên, lần nữa đưa Vương Thúy Nga đến trạm y tế.Đừng nói là mẹ bọn họ bị dọa, ngay cả bọn họ cũng sợ xón ra quần đây này.Nghe thấy ngoài cửa đã yên tĩnh trở lại, Mộc Ly mỉm cười.Cô treo quần áo đã vá xong vào tủ.Quả thật chị em bọn họ sống rất khổ, mỗi người cũng chỉ có 2 bộ quần áo để thay qua thay lại, bất kể là đồ trong hay đồ ngoài thì cũng đầy mụn vá, thậm chí có vài chỗ đã vá đi vá lại nhiều lần.Cô phải kiếm thêm chút tiền để cải thiện cuộc sống mới được.“Chị!”, Mộc Linh nhảy chân sáo vào phòng: “Vừa nãy em nghe Tiểu Hồng nói bác gái lại bị rắn cắn!”Lúc nãy, cô bé ra ngoài chơi nhảy dây cùng với đám Tiểu Hồng, nghe mẹ Tiểu Hồng nói nên mới biết chuyện.“Không có bị cắn, chỉ bị dọa ngất thôi”.“Ồ…”, Mộc Linh có hơi thất vọng.Mộc Ly duỗi tay xoa đầu cô bé: “Đồ ăn chị để trong bếp, chị phải ra ngoài một chuyến, nếu về muộn thì các em cứ ngủ trước đi nhé, không cần chờ chị”.Nói xong cô liền đi ra ngoài.“Chị! Chị nhớ về sớm đấy!”, Mộc Linh lo lắng căn dặn.“Biết rồi!”, Mộc Ly huơ huơ tay với Mộc Linh rồi vác theo giỏ trúc đi ra ngoài.Hôm nay cô lại lên núi, men theo con đường ngày hôm qua tiến vào sâu trong rừng.Mặt trời ngả về tây, núi rừng được phủ lên một tấm màn đen kịt, thỉnh thoảng có tiếng kêu của động vật nhỏ vọng tới, càng khiến bầu không khí xung quanh toát lên vẻ âm u, quái đản..
“Mẹ…”, hai gã con trai định lên đỡ mẹ mình, nhưng vì sợ… rắn nên trong lúc nhất thời, cả hai cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Mộc Ly nghe thấy âm thanh hỗn loạn bên ngoài, khóe miệng cô nhếch lên, để xem sau này các người còn dám đến đây gây rối nữa hay không.
Các thôn dân nghe thấy âm thanh liền chạy đến, nhìn thấy rắn bò lổm ngổm đầy đất, da đầu bọn họ cũng tê rần.
“Sao lại có nhiều rắn như vậy?”“Đừng nói là Vương Thúy Nga chết rồi nhé? Vừa nãy bà ta mới bị rắn cắn đấy!”.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”“Hai đứa bây còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau đi cứu mẹ đi!”Thằng hai và thằng ba nhà họ Mộc liếc nhìn nhau, rồi cả hai đồng loạt lui về sau, thấy rắn bò về phía mình, hai tên này bị dọa sợ, vội vã lui ra xa.
“Được rồi”, Mộc Ly gật đầu với rắn lục nhỏ.
Cô cũng không muốn gây ra tai nạn chết người, dọa bọn người Vương Thúy Nga là được rồi.
Rắn lục nhỏ phun ra nuốt vào lưỡi rắn, trong miệng lại lần nữa phát ra âm thanh “xì xì”.
Ngoài cửa, mấy con rắn… kia nghe được âm thanh thì lục tục bò vào trong bụi cỏ, chẳng mấy chốc, trên mặt đất đã không còn rắn nữa, cứ như tất cả những gì diễn ra vừa nãy chỉ là ảo giác.
Các thôn dây lấy lại bình tĩnh, liếc mắt nhìn nhau, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến cảnh tượng quái dị như vậy.
Có thôn dân to gan tiến lên dò xét hơi thở của Vương Thúy Hoa, sau khi xác định bà ta vẫn còn thở, người nọ mới thở hắt ra một hơi: “Thằng hai, thằng ba, mau đến đỡ mẹ chúng mày đến trạm y tế”.
Thằng hai và thằng ba nhà họ Mộc hoảng sợ nhìn vào bụi cỏ cạnh nhà, e ngại lại có rắn bò ra từ đó.
Cả hai nuốt nước bọt rồi từ từ đi đến cạnh Vương Thúy Nga, đỡ bà ta lên.
Lúc này, Vương Thúy Nga yếu ớt tỉnh lại, nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, bà ta hoảng hốt la lên: “Rắn… Rắn… Thiệt nhiều rắn…”“Rắn chạy mất rồi, không có việc gì nữa rồi!”“Thằng hai, thằng ba, mau đưa mẹ tụi bây đến phòng khám, nhìn dáng vẻ của bà ta chắc là bị dọa không nhẹ”.
Thằng hai và thằng ba nhà họ Mộc bước lên, mỗi người vịn một bên, lần nữa đưa Vương Thúy Nga đến trạm y tế.
Đừng nói là mẹ bọn họ bị dọa, ngay cả bọn họ cũng sợ xón ra quần đây này.
Nghe thấy ngoài cửa đã yên tĩnh trở lại, Mộc Ly mỉm cười.
Cô treo quần áo đã vá xong vào tủ.
Quả thật chị em bọn họ sống rất khổ, mỗi người cũng chỉ có 2 bộ quần áo để thay qua thay lại, bất kể là đồ trong hay đồ ngoài thì cũng đầy mụn vá, thậm chí có vài chỗ đã vá đi vá lại nhiều lần.
Cô phải kiếm thêm chút tiền để cải thiện cuộc sống mới được.
“Chị!”, Mộc Linh nhảy chân sáo vào phòng: “Vừa nãy em nghe Tiểu Hồng nói bác gái lại bị rắn cắn!”Lúc nãy, cô bé ra ngoài chơi nhảy dây cùng với đám Tiểu Hồng, nghe mẹ Tiểu Hồng nói nên mới biết chuyện.
“Không có bị cắn, chỉ bị dọa ngất thôi”.
“Ồ…”, Mộc Linh có hơi thất vọng.
Mộc Ly duỗi tay xoa đầu cô bé: “Đồ ăn chị để trong bếp, chị phải ra ngoài một chuyến, nếu về muộn thì các em cứ ngủ trước đi nhé, không cần chờ chị”.
Nói xong cô liền đi ra ngoài.
“Chị! Chị nhớ về sớm đấy!”, Mộc Linh lo lắng căn dặn.
“Biết rồi!”, Mộc Ly huơ huơ tay với Mộc Linh rồi vác theo giỏ trúc đi ra ngoài.
Hôm nay cô lại lên núi, men theo con đường ngày hôm qua tiến vào sâu trong rừng.
Mặt trời ngả về tây, núi rừng được phủ lên một tấm màn đen kịt, thỉnh thoảng có tiếng kêu của động vật nhỏ vọng tới, càng khiến bầu không khí xung quanh toát lên vẻ âm u, quái đản.
.
Thập Niên 70 Trở Về Năm Tháng Chồng Tôi Còn Trẻ TuổiTác giả: Phượng Khuynh NhanTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMưa rơi lất phất, vài chiếc lá úa vàng theo mưa rơi lả tả xuống bệ cửa sổ, khiến bầu không khí toát lên cảm giác tiêu điều.Trong phòng bệnh tư nhân sang trọng, một người đàn ông tóc hoa râm đang nằm trên giường, sắc mặt ông ta xám ngoét, dáng vẻ tiều tụy, dường như toàn bộ sinh lực đều đã bị rút cạn. Người đàn ông này đã sớm mất đi sức sống, thế nhưng, từ đường nét khuôn mặt của ông ta, có thể thấy được khi còn trẻ đây là một người rất điển trai. Sống mũi cao ngất như núi, mang đến cảm giác đẹp như được điêu khắc mà thành, đặc biệt là đôi mắt kia, dù nó bị phủ kín bởi những tang thương của năm tháng, nhưng vẫn sâu thăm thẳm.Ông ta run rẩy duỗi tay, muốn chạm vào mái tóc mềm mại như thác nước của cô gái trước mặt, nhưng chỉ đưa đến một nửa, bàn tay đã vô lực rũ xuống. Người đàn ông biết, kiếp số của mình đã đến rồi.“Ly Nhi… Chú phải đi rồi… Sau này con nhất định phải hạnh phúc đấy…”, ông nhìn cô, trong mắt chất chứa sự lưu luyến và thứ tình cảm không dám bày tỏ thành lời.Ông vẫn còn… “Mẹ…”, hai gã con trai định lên đỡ mẹ mình, nhưng vì sợ… rắn nên trong lúc nhất thời, cả hai cũng không biết nên làm thế nào cho phải.Mộc Ly nghe thấy âm thanh hỗn loạn bên ngoài, khóe miệng cô nhếch lên, để xem sau này các người còn dám đến đây gây rối nữa hay không.Các thôn dân nghe thấy âm thanh liền chạy đến, nhìn thấy rắn bò lổm ngổm đầy đất, da đầu bọn họ cũng tê rần.“Sao lại có nhiều rắn như vậy?”“Đừng nói là Vương Thúy Nga chết rồi nhé? Vừa nãy bà ta mới bị rắn cắn đấy!”.“Vậy phải làm sao bây giờ?”“Hai đứa bây còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau đi cứu mẹ đi!”Thằng hai và thằng ba nhà họ Mộc liếc nhìn nhau, rồi cả hai đồng loạt lui về sau, thấy rắn bò về phía mình, hai tên này bị dọa sợ, vội vã lui ra xa.“Được rồi”, Mộc Ly gật đầu với rắn lục nhỏ.Cô cũng không muốn gây ra tai nạn chết người, dọa bọn người Vương Thúy Nga là được rồi.Rắn lục nhỏ phun ra nuốt vào lưỡi rắn, trong miệng lại lần nữa phát ra âm thanh “xì xì”.Ngoài cửa, mấy con rắn… kia nghe được âm thanh thì lục tục bò vào trong bụi cỏ, chẳng mấy chốc, trên mặt đất đã không còn rắn nữa, cứ như tất cả những gì diễn ra vừa nãy chỉ là ảo giác.Các thôn dây lấy lại bình tĩnh, liếc mắt nhìn nhau, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến cảnh tượng quái dị như vậy.Có thôn dân to gan tiến lên dò xét hơi thở của Vương Thúy Hoa, sau khi xác định bà ta vẫn còn thở, người nọ mới thở hắt ra một hơi: “Thằng hai, thằng ba, mau đến đỡ mẹ chúng mày đến trạm y tế”.Thằng hai và thằng ba nhà họ Mộc hoảng sợ nhìn vào bụi cỏ cạnh nhà, e ngại lại có rắn bò ra từ đó.Cả hai nuốt nước bọt rồi từ từ đi đến cạnh Vương Thúy Nga, đỡ bà ta lên.Lúc này, Vương Thúy Nga yếu ớt tỉnh lại, nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, bà ta hoảng hốt la lên: “Rắn… Rắn… Thiệt nhiều rắn…”“Rắn chạy mất rồi, không có việc gì nữa rồi!”“Thằng hai, thằng ba, mau đưa mẹ tụi bây đến phòng khám, nhìn dáng vẻ của bà ta chắc là bị dọa không nhẹ”.Thằng hai và thằng ba nhà họ Mộc bước lên, mỗi người vịn một bên, lần nữa đưa Vương Thúy Nga đến trạm y tế.Đừng nói là mẹ bọn họ bị dọa, ngay cả bọn họ cũng sợ xón ra quần đây này.Nghe thấy ngoài cửa đã yên tĩnh trở lại, Mộc Ly mỉm cười.Cô treo quần áo đã vá xong vào tủ.Quả thật chị em bọn họ sống rất khổ, mỗi người cũng chỉ có 2 bộ quần áo để thay qua thay lại, bất kể là đồ trong hay đồ ngoài thì cũng đầy mụn vá, thậm chí có vài chỗ đã vá đi vá lại nhiều lần.Cô phải kiếm thêm chút tiền để cải thiện cuộc sống mới được.“Chị!”, Mộc Linh nhảy chân sáo vào phòng: “Vừa nãy em nghe Tiểu Hồng nói bác gái lại bị rắn cắn!”Lúc nãy, cô bé ra ngoài chơi nhảy dây cùng với đám Tiểu Hồng, nghe mẹ Tiểu Hồng nói nên mới biết chuyện.“Không có bị cắn, chỉ bị dọa ngất thôi”.“Ồ…”, Mộc Linh có hơi thất vọng.Mộc Ly duỗi tay xoa đầu cô bé: “Đồ ăn chị để trong bếp, chị phải ra ngoài một chuyến, nếu về muộn thì các em cứ ngủ trước đi nhé, không cần chờ chị”.Nói xong cô liền đi ra ngoài.“Chị! Chị nhớ về sớm đấy!”, Mộc Linh lo lắng căn dặn.“Biết rồi!”, Mộc Ly huơ huơ tay với Mộc Linh rồi vác theo giỏ trúc đi ra ngoài.Hôm nay cô lại lên núi, men theo con đường ngày hôm qua tiến vào sâu trong rừng.Mặt trời ngả về tây, núi rừng được phủ lên một tấm màn đen kịt, thỉnh thoảng có tiếng kêu của động vật nhỏ vọng tới, càng khiến bầu không khí xung quanh toát lên vẻ âm u, quái đản..