Năm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở…
Chương 22: 22: Khác Trước Nhiều
Thập Niên 70 Xuyên Thành Cô Chị Xinh Đẹp Làm TinhTác giả: Tùng Thử Tuý NgưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở… Hai người đợi ở bên đường một lúc, sau đó lên xe đi lên huyện.Loại xe đón khách đi lại giữa thôn với huyện không phải là loại xe khách có chỗ ngồi, mà chỉ là một chiếc xe vận tải loại nhỏ.Toa sau không có mái che, bên trên che bằng bạt, mỗi bên toa có “một” chỗ ngồi, người ở giữa chỉ có thể đứng.May thay hôm nay không có nhiều người, nếu không trong xe sẽ có đủ loại mùi, hai chị em nhà họ Tô đều có chỗ ngồi.Đường núi quanh co, con đường lên huyện lảo đảo, mọi người đều bị bật lên bật xuống rất nhiều lần.Đến huyện, lúc xuống xe, chân Tô Yến Đình còn hơi mềm nhũn, mặc dù xe đi không nhanh, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn nôn.Tô Ngọc Đình thấy dáng vẻ tái nhợt mệt mỏi của cô, trong lòng thầm nghĩ cô đạo đức giả.Đến ga tàu, họ soát vé rồi xếp hàng lên tàu, Tô Yến Đình cất hành lý xong thì cầm bình nước đi lấy nước sôi ở trên tàu.Hai người ngồi cạnh nhau, Tô Ngọc Đình ngồi ở giữa, cô ngồi ở gần lối đi.Mọi người đi đi lại lại ở lối đi, Tô Yến Đình nhấp một ngụm nước, nước ấm làm ẩm môi cô, nhuộm đỏ màu anh đào.Cô vén mái tóc lòa xòa cạnh thái dương ra sau tai, lộ rõ khuôn mặt xinh đẹp, những người đi ngang qua cô đều không khỏi ngoái lại nhìn.Tô Ngọc Đình nói: “Trong thư anh Quân nói anh ấy không thích những người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy.”Tô Yến Đình lạnh nhạt liếc nhìn cô ta: “Anh ta không thích, nhưng có người thích.”Tô Ngọc Đình bị ánh nhìn của cô làm cho sợ hãi, cả người hoảng sợ.Trong cái nhướng mày khi nãy của Tô Yến Đình có một hàm ý không thể giải thích, đến cô ta cũng hết hồn.Cô ta cảm thấy Tô Yến Đình khác trước rất nhiều!Tô Yến Đình quay đầu lại mỉm cười:“Em cũng thấy gần đây chị xinh đẹp hơn đúng không? Em xem, chị có giống thanh niên trí thức ở thành phố không?Chị đã mất một thời gian để học, mong rằng sau khi anh Quân của em nhìn thấy chị, vẫn sẽ chọn kết hôn với em.”Vừa nói, Tô Yến Đình vừa lấy ra một chiếc gương hình tam giác đã vỡ, nhìn mình trong gương với vẻ thích thú.Tô Ngọc Đình cắn môi:“Anh Quân không phải người như thế, anh ấy từng nói sẽ chịu trách nhiệm với em, thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với em.”Tô Yến Đình lạnh nhạt hừ một tiếng: “Trước giờ anh Quân của em không phải người có trách nhiệm.”Nếu anh ta là một người như Quách Tĩnh thì đã không có chuyện đổi người kết hôn.Tô Ngọc Đình nắm chặt bức thư trong tay: “Anh ấy đã nói sẽ chỉ kết hôn với em.”.
Hai người đợi ở bên đường một lúc, sau đó lên xe đi lên huyện.
Loại xe đón khách đi lại giữa thôn với huyện không phải là loại xe khách có chỗ ngồi, mà chỉ là một chiếc xe vận tải loại nhỏ.
Toa sau không có mái che, bên trên che bằng bạt, mỗi bên toa có “một” chỗ ngồi, người ở giữa chỉ có thể đứng.
May thay hôm nay không có nhiều người, nếu không trong xe sẽ có đủ loại mùi, hai chị em nhà họ Tô đều có chỗ ngồi.
Đường núi quanh co, con đường lên huyện lảo đảo, mọi người đều bị bật lên bật xuống rất nhiều lần.
Đến huyện, lúc xuống xe, chân Tô Yến Đình còn hơi mềm nhũn, mặc dù xe đi không nhanh, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn nôn.
Tô Ngọc Đình thấy dáng vẻ tái nhợt mệt mỏi của cô, trong lòng thầm nghĩ cô đạo đức giả.
Đến ga tàu, họ soát vé rồi xếp hàng lên tàu, Tô Yến Đình cất hành lý xong thì cầm bình nước đi lấy nước sôi ở trên tàu.
Hai người ngồi cạnh nhau, Tô Ngọc Đình ngồi ở giữa, cô ngồi ở gần lối đi.
Mọi người đi đi lại lại ở lối đi, Tô Yến Đình nhấp một ngụm nước, nước ấm làm ẩm môi cô, nhuộm đỏ màu anh đào.
Cô vén mái tóc lòa xòa cạnh thái dương ra sau tai, lộ rõ khuôn mặt xinh đẹp, những người đi ngang qua cô đều không khỏi ngoái lại nhìn.
Tô Ngọc Đình nói: “Trong thư anh Quân nói anh ấy không thích những người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy.
”Tô Yến Đình lạnh nhạt liếc nhìn cô ta: “Anh ta không thích, nhưng có người thích.
”Tô Ngọc Đình bị ánh nhìn của cô làm cho sợ hãi, cả người hoảng sợ.
Trong cái nhướng mày khi nãy của Tô Yến Đình có một hàm ý không thể giải thích, đến cô ta cũng hết hồn.
Cô ta cảm thấy Tô Yến Đình khác trước rất nhiều!Tô Yến Đình quay đầu lại mỉm cười:“Em cũng thấy gần đây chị xinh đẹp hơn đúng không? Em xem, chị có giống thanh niên trí thức ở thành phố không?Chị đã mất một thời gian để học, mong rằng sau khi anh Quân của em nhìn thấy chị, vẫn sẽ chọn kết hôn với em.
”Vừa nói, Tô Yến Đình vừa lấy ra một chiếc gương hình tam giác đã vỡ, nhìn mình trong gương với vẻ thích thú.
Tô Ngọc Đình cắn môi:“Anh Quân không phải người như thế, anh ấy từng nói sẽ chịu trách nhiệm với em, thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với em.
”Tô Yến Đình lạnh nhạt hừ một tiếng: “Trước giờ anh Quân của em không phải người có trách nhiệm.
”Nếu anh ta là một người như Quách Tĩnh thì đã không có chuyện đổi người kết hôn.
Tô Ngọc Đình nắm chặt bức thư trong tay: “Anh ấy đã nói sẽ chỉ kết hôn với em.
”.
Thập Niên 70 Xuyên Thành Cô Chị Xinh Đẹp Làm TinhTác giả: Tùng Thử Tuý NgưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở… Hai người đợi ở bên đường một lúc, sau đó lên xe đi lên huyện.Loại xe đón khách đi lại giữa thôn với huyện không phải là loại xe khách có chỗ ngồi, mà chỉ là một chiếc xe vận tải loại nhỏ.Toa sau không có mái che, bên trên che bằng bạt, mỗi bên toa có “một” chỗ ngồi, người ở giữa chỉ có thể đứng.May thay hôm nay không có nhiều người, nếu không trong xe sẽ có đủ loại mùi, hai chị em nhà họ Tô đều có chỗ ngồi.Đường núi quanh co, con đường lên huyện lảo đảo, mọi người đều bị bật lên bật xuống rất nhiều lần.Đến huyện, lúc xuống xe, chân Tô Yến Đình còn hơi mềm nhũn, mặc dù xe đi không nhanh, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn nôn.Tô Ngọc Đình thấy dáng vẻ tái nhợt mệt mỏi của cô, trong lòng thầm nghĩ cô đạo đức giả.Đến ga tàu, họ soát vé rồi xếp hàng lên tàu, Tô Yến Đình cất hành lý xong thì cầm bình nước đi lấy nước sôi ở trên tàu.Hai người ngồi cạnh nhau, Tô Ngọc Đình ngồi ở giữa, cô ngồi ở gần lối đi.Mọi người đi đi lại lại ở lối đi, Tô Yến Đình nhấp một ngụm nước, nước ấm làm ẩm môi cô, nhuộm đỏ màu anh đào.Cô vén mái tóc lòa xòa cạnh thái dương ra sau tai, lộ rõ khuôn mặt xinh đẹp, những người đi ngang qua cô đều không khỏi ngoái lại nhìn.Tô Ngọc Đình nói: “Trong thư anh Quân nói anh ấy không thích những người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy.”Tô Yến Đình lạnh nhạt liếc nhìn cô ta: “Anh ta không thích, nhưng có người thích.”Tô Ngọc Đình bị ánh nhìn của cô làm cho sợ hãi, cả người hoảng sợ.Trong cái nhướng mày khi nãy của Tô Yến Đình có một hàm ý không thể giải thích, đến cô ta cũng hết hồn.Cô ta cảm thấy Tô Yến Đình khác trước rất nhiều!Tô Yến Đình quay đầu lại mỉm cười:“Em cũng thấy gần đây chị xinh đẹp hơn đúng không? Em xem, chị có giống thanh niên trí thức ở thành phố không?Chị đã mất một thời gian để học, mong rằng sau khi anh Quân của em nhìn thấy chị, vẫn sẽ chọn kết hôn với em.”Vừa nói, Tô Yến Đình vừa lấy ra một chiếc gương hình tam giác đã vỡ, nhìn mình trong gương với vẻ thích thú.Tô Ngọc Đình cắn môi:“Anh Quân không phải người như thế, anh ấy từng nói sẽ chịu trách nhiệm với em, thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với em.”Tô Yến Đình lạnh nhạt hừ một tiếng: “Trước giờ anh Quân của em không phải người có trách nhiệm.”Nếu anh ta là một người như Quách Tĩnh thì đã không có chuyện đổi người kết hôn.Tô Ngọc Đình nắm chặt bức thư trong tay: “Anh ấy đã nói sẽ chỉ kết hôn với em.”.