Năm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở…

Chương 24: 24: Cái Duyên Cái Số

Thập Niên 70 Xuyên Thành Cô Chị Xinh Đẹp Làm TinhTác giả: Tùng Thử Tuý NgưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở… Cô cô cô, cô nói chuyện với anh ta rồi, phải nói gì đây, nên nói gì đây?“Tôi tôi tôi, tôi không cần.”Trương Triết Viễn chỉ hận không thể cho mình một cái tát vào mặt, sao lại từ chối cô chứ, anh ta vội vàng nói:“Đồng chí, cô muốn ăn kẹo không? Tôi có kẹo trái cây, còn có cả kẹo sữa! ”Trương Triết Viễn vội vàng lấy một nắm kẹo, đặt lên bàn ở trước mặt.Tô Yến Đình cười nói: “Không cần, không cần đâu.”Thanh niên mặc quân phục trước mặt này cao khoảng 1m75, đẹp trai, gọn gàng, có dáng vẻ thư sinh giản dị trung thực, trông rất hiền lành dễ nhìn.Hai người nói chuyện vài câu, Trương Triết Viễn ngạc nhiên nói: “Hai chúng ta cùng đi đến một nơi.”Tô Yến Đình hỏi: “Đồng chí là quân nhân sao? Chúng tôi đang đi thăm người thân đấy.”“Tôi hả? Đúng, tôi là quân nhân.”Trương Triết Viễn không thể tìm thấy giọng điệu thường ngày của mình nữa rồi, giờ anh ta nói chuyện như một cái máy vậy, từng câu từng chữ cứ thế buột ra khỏi miệng:“Tôi là cán bộ kỹ thuật của xí nghiệp quân đội, cụ thể làm gì thì tôi không tiện nói, nữ đồng chí, cô ăn kẹo không, kẹo này lấy từ xưởng của ba mẹ tôi, ba tôi là ông chủ, mẹ tôi là…”Khi gặp phải cô gái mình thích, Trương Triết Viễn không hề che giấu mà nói rõ ràng thông tin cơ bản của gia đình mình.Anh ta cố gắng hết sức để chứng minh gia đình mình có điều kiện, có công việc tốt, hy vọng đối phương sẽ để ý đến mình.Cái duyên cái số nó va vào nhau, họ tình cờ cùng đi đến một nơi, cô đi thăm người thân.Nếu lỡ người đó là đồng đội của anh ta, thêm việc làm mối nữa, không chừng họ có thể nên duyên hôn nhân hạnh phúc.Tô Yến Đình không thể nhịn cười, cô đã trải qua rất nhiều cuộc xem mắt, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người ngớ ngẩn như này, trông cũng khôi ngô tuấn tú, không sến sẩm.Cô cũng có ấn tượng tốt với chàng trai không mưu mô mà ngốc nghếch này.“Tôi họ Tô, tên Tô Yến Đình, Yến trong Yến Tử, Đình có bộ nữ…”“Tô, Tô, Tô Yến Đình, Yến Đình.”Trương Triết Viễn thốt lên:“Đúng là cái tên hay, Yến Đình, rất tao nhã và thanh lịch, nó hay hơn nhiều so với cái tên như Ngọc Đình hay Lệ Đình.”Tô Yến Đình: “! ”Tao nhã thanh lịch? Đúng là miệng lưỡi đàn ông toàn lừa dối.Tô Ngọc Đình: “! ”“Yến Đình, cô, cô là thanh niên trí thức ở nông thôn à? Hay là giáo viên tiểu học?”Không đợi Tô Yến Đình trả lời, Tô Ngọc Đình ở bên cạnh vội vàng nói:“Chúng tôi là người ở thôn, chị em tôi không đọc nhiều sách, lại lớn lên ở vùng núi, chỉ học đến tiểu học, không đọc được mấy chữ, làm sao làm được giáo viên.”.

Cô cô cô, cô nói chuyện với anh ta rồi, phải nói gì đây, nên nói gì đây?“Tôi tôi tôi, tôi không cần.

”Trương Triết Viễn chỉ hận không thể cho mình một cái tát vào mặt, sao lại từ chối cô chứ, anh ta vội vàng nói:“Đồng chí, cô muốn ăn kẹo không? Tôi có kẹo trái cây, còn có cả kẹo sữa! ”Trương Triết Viễn vội vàng lấy một nắm kẹo, đặt lên bàn ở trước mặt.

Tô Yến Đình cười nói: “Không cần, không cần đâu.

”Thanh niên mặc quân phục trước mặt này cao khoảng 1m75, đẹp trai, gọn gàng, có dáng vẻ thư sinh giản dị trung thực, trông rất hiền lành dễ nhìn.

Hai người nói chuyện vài câu, Trương Triết Viễn ngạc nhiên nói: “Hai chúng ta cùng đi đến một nơi.

”Tô Yến Đình hỏi: “Đồng chí là quân nhân sao? Chúng tôi đang đi thăm người thân đấy.

”“Tôi hả? Đúng, tôi là quân nhân.

”Trương Triết Viễn không thể tìm thấy giọng điệu thường ngày của mình nữa rồi, giờ anh ta nói chuyện như một cái máy vậy, từng câu từng chữ cứ thế buột ra khỏi miệng:“Tôi là cán bộ kỹ thuật của xí nghiệp quân đội, cụ thể làm gì thì tôi không tiện nói, nữ đồng chí, cô ăn kẹo không, kẹo này lấy từ xưởng của ba mẹ tôi, ba tôi là ông chủ, mẹ tôi là…”Khi gặp phải cô gái mình thích, Trương Triết Viễn không hề che giấu mà nói rõ ràng thông tin cơ bản của gia đình mình.

Anh ta cố gắng hết sức để chứng minh gia đình mình có điều kiện, có công việc tốt, hy vọng đối phương sẽ để ý đến mình.

Cái duyên cái số nó va vào nhau, họ tình cờ cùng đi đến một nơi, cô đi thăm người thân.

Nếu lỡ người đó là đồng đội của anh ta, thêm việc làm mối nữa, không chừng họ có thể nên duyên hôn nhân hạnh phúc.

Tô Yến Đình không thể nhịn cười, cô đã trải qua rất nhiều cuộc xem mắt, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người ngớ ngẩn như này, trông cũng khôi ngô tuấn tú, không sến sẩm.

Cô cũng có ấn tượng tốt với chàng trai không mưu mô mà ngốc nghếch này.

“Tôi họ Tô, tên Tô Yến Đình, Yến trong Yến Tử, Đình có bộ nữ…”“Tô, Tô, Tô Yến Đình, Yến Đình.

”Trương Triết Viễn thốt lên:“Đúng là cái tên hay, Yến Đình, rất tao nhã và thanh lịch, nó hay hơn nhiều so với cái tên như Ngọc Đình hay Lệ Đình.

”Tô Yến Đình: “! ”Tao nhã thanh lịch? Đúng là miệng lưỡi đàn ông toàn lừa dối.

Tô Ngọc Đình: “! ”“Yến Đình, cô, cô là thanh niên trí thức ở nông thôn à? Hay là giáo viên tiểu học?”Không đợi Tô Yến Đình trả lời, Tô Ngọc Đình ở bên cạnh vội vàng nói:“Chúng tôi là người ở thôn, chị em tôi không đọc nhiều sách, lại lớn lên ở vùng núi, chỉ học đến tiểu học, không đọc được mấy chữ, làm sao làm được giáo viên.

”.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Cô Chị Xinh Đẹp Làm TinhTác giả: Tùng Thử Tuý NgưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở… Cô cô cô, cô nói chuyện với anh ta rồi, phải nói gì đây, nên nói gì đây?“Tôi tôi tôi, tôi không cần.”Trương Triết Viễn chỉ hận không thể cho mình một cái tát vào mặt, sao lại từ chối cô chứ, anh ta vội vàng nói:“Đồng chí, cô muốn ăn kẹo không? Tôi có kẹo trái cây, còn có cả kẹo sữa! ”Trương Triết Viễn vội vàng lấy một nắm kẹo, đặt lên bàn ở trước mặt.Tô Yến Đình cười nói: “Không cần, không cần đâu.”Thanh niên mặc quân phục trước mặt này cao khoảng 1m75, đẹp trai, gọn gàng, có dáng vẻ thư sinh giản dị trung thực, trông rất hiền lành dễ nhìn.Hai người nói chuyện vài câu, Trương Triết Viễn ngạc nhiên nói: “Hai chúng ta cùng đi đến một nơi.”Tô Yến Đình hỏi: “Đồng chí là quân nhân sao? Chúng tôi đang đi thăm người thân đấy.”“Tôi hả? Đúng, tôi là quân nhân.”Trương Triết Viễn không thể tìm thấy giọng điệu thường ngày của mình nữa rồi, giờ anh ta nói chuyện như một cái máy vậy, từng câu từng chữ cứ thế buột ra khỏi miệng:“Tôi là cán bộ kỹ thuật của xí nghiệp quân đội, cụ thể làm gì thì tôi không tiện nói, nữ đồng chí, cô ăn kẹo không, kẹo này lấy từ xưởng của ba mẹ tôi, ba tôi là ông chủ, mẹ tôi là…”Khi gặp phải cô gái mình thích, Trương Triết Viễn không hề che giấu mà nói rõ ràng thông tin cơ bản của gia đình mình.Anh ta cố gắng hết sức để chứng minh gia đình mình có điều kiện, có công việc tốt, hy vọng đối phương sẽ để ý đến mình.Cái duyên cái số nó va vào nhau, họ tình cờ cùng đi đến một nơi, cô đi thăm người thân.Nếu lỡ người đó là đồng đội của anh ta, thêm việc làm mối nữa, không chừng họ có thể nên duyên hôn nhân hạnh phúc.Tô Yến Đình không thể nhịn cười, cô đã trải qua rất nhiều cuộc xem mắt, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người ngớ ngẩn như này, trông cũng khôi ngô tuấn tú, không sến sẩm.Cô cũng có ấn tượng tốt với chàng trai không mưu mô mà ngốc nghếch này.“Tôi họ Tô, tên Tô Yến Đình, Yến trong Yến Tử, Đình có bộ nữ…”“Tô, Tô, Tô Yến Đình, Yến Đình.”Trương Triết Viễn thốt lên:“Đúng là cái tên hay, Yến Đình, rất tao nhã và thanh lịch, nó hay hơn nhiều so với cái tên như Ngọc Đình hay Lệ Đình.”Tô Yến Đình: “! ”Tao nhã thanh lịch? Đúng là miệng lưỡi đàn ông toàn lừa dối.Tô Ngọc Đình: “! ”“Yến Đình, cô, cô là thanh niên trí thức ở nông thôn à? Hay là giáo viên tiểu học?”Không đợi Tô Yến Đình trả lời, Tô Ngọc Đình ở bên cạnh vội vàng nói:“Chúng tôi là người ở thôn, chị em tôi không đọc nhiều sách, lại lớn lên ở vùng núi, chỉ học đến tiểu học, không đọc được mấy chữ, làm sao làm được giáo viên.”.

Chương 24: 24: Cái Duyên Cái Số