Năm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở…
Chương 26: 26: Nuối Tiếc
Thập Niên 70 Xuyên Thành Cô Chị Xinh Đẹp Làm TinhTác giả: Tùng Thử Tuý NgưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở… “Được được được, đồng chí Tô, cô không được khỏe thì nên nghỉ ngơi thật tốt, tôi đổi vé cho cô là được, trên đường đi cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”Nghe thấy lời nói của Tô Yến Đình, Trương Triết Viễn như được tha thứ.Giống như chỉ khi quan tâm hơn đến cô gái trước mặt, thì anh ta mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng.Tô Yến Đình cười hỏi nói:“Vậy anh ngồi cạnh em gái tôi đi, anh là một đồng chí tốt, trên đường đi tiện chăm sóc cho em gái của tôi luôn.”“Được, cô đúng là một người chị tốt.”Tô Yến Đình lấy hành lý của mình, cười nhẹ rồi rời đi, trước khi đi còn nhìn về phía Tô Ngọc Đình.Cô rất buồn cười: Xem em có thể cướp được bao nhiêu “anh rể tốt”.Tô Ngọc Đình can thiệp vào cuộc hôn nhân của chị ruột mình với lý do “Không muốn để chị gái làm lỡ dở Tăng Vân Quân”, cô ta còn muốn can thiệp bao nhiêu lần nữa đây?Tô Yến Đình có là con quỷ như nào đi nữa thì cô cũng có quyền được kết hôn.Trong một ngày hai đêm đi đường, Tô Yến Đình thoải mái ngủ trên giường.Sau khi cô rời đi, chỉ còn lại Trương Triết Viễn và Tô Ngọc Đình nhìn nhau.Vì để thể hiện sự quan tâm nên Trương Triết Viễn chủ động nói chuyện với Tô Ngọc Đình.Vì để không lộ ra khuyết điểm của mình nên Tô Ngọc Đình tiếp tục nói chuyện với anh ta bằng tiếng phổ thông sứt sẹo.Nói đi nói lại, nói từ chuyện này sang chuyện khác, Tô Ngọc Đình sắp không nói tiếp được nữa.Tô Ngọc Đình không chịu được lên tiếng:“Đồng chí Trương, chị tôi không phải loại tốt đẹp gì, tính tình chị ấy kỳ quái, kén chọn, mềm nắn rắn buông…”Cô ta lảm nhảm rất nhiều điều không hay về Tô Yến Đình.Trương Triết Viễn nghe xong thì cau mày nói: “Người hay nói xấu sau lưng như vậy đều không phải loại tốt đẹp gì.”Sự giáo dục của gia đình Trương Triết Viễn và đạo đức mạnh mẽ khiến anh ta không thể chịu được việc nói xấu sau lưng, điều này khiến anh ta có ấn tượng rất xấu về Tô Ngọc Đình.Chị gái xấu tính, nhưng cô ta lại nói xấu sau lưng chị mình với người ngoài, thì cô ta cũng có là loại tốt đẹp gì đâu?Đến ga, ba người xuống xe, Trương Triết Viễn sững sờ nhìn bóng lưng của Tô Yến Đình đi xa, càng cảm thấy tiếc nuối.Anh ta vẫn muốn gặp lại cô…Trương Triết Viễn biết nơi mà họ đi thăm người thân, nếu anh ta đi hỏi thì có phải sẽ biết tin tức của cô không?Tô Ngọc Đình ra khỏi nhà ga, trông sắc mặt cô ta không tốt lắm.Cô ta liên tục nghiêng đầu nhìn người phụ nữ mặc quân phục màu xanh ở bên cạnh.Tô Yến Đình lại mặc quân phục giống cô ta!.
“Được được được, đồng chí Tô, cô không được khỏe thì nên nghỉ ngơi thật tốt, tôi đổi vé cho cô là được, trên đường đi cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe.
”Nghe thấy lời nói của Tô Yến Đình, Trương Triết Viễn như được tha thứ.
Giống như chỉ khi quan tâm hơn đến cô gái trước mặt, thì anh ta mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng.
Tô Yến Đình cười hỏi nói:“Vậy anh ngồi cạnh em gái tôi đi, anh là một đồng chí tốt, trên đường đi tiện chăm sóc cho em gái của tôi luôn.
”“Được, cô đúng là một người chị tốt.
”Tô Yến Đình lấy hành lý của mình, cười nhẹ rồi rời đi, trước khi đi còn nhìn về phía Tô Ngọc Đình.
Cô rất buồn cười: Xem em có thể cướp được bao nhiêu “anh rể tốt”.
Tô Ngọc Đình can thiệp vào cuộc hôn nhân của chị ruột mình với lý do “Không muốn để chị gái làm lỡ dở Tăng Vân Quân”, cô ta còn muốn can thiệp bao nhiêu lần nữa đây?Tô Yến Đình có là con quỷ như nào đi nữa thì cô cũng có quyền được kết hôn.
Trong một ngày hai đêm đi đường, Tô Yến Đình thoải mái ngủ trên giường.
Sau khi cô rời đi, chỉ còn lại Trương Triết Viễn và Tô Ngọc Đình nhìn nhau.
Vì để thể hiện sự quan tâm nên Trương Triết Viễn chủ động nói chuyện với Tô Ngọc Đình.
Vì để không lộ ra khuyết điểm của mình nên Tô Ngọc Đình tiếp tục nói chuyện với anh ta bằng tiếng phổ thông sứt sẹo.
Nói đi nói lại, nói từ chuyện này sang chuyện khác, Tô Ngọc Đình sắp không nói tiếp được nữa.
Tô Ngọc Đình không chịu được lên tiếng:“Đồng chí Trương, chị tôi không phải loại tốt đẹp gì, tính tình chị ấy kỳ quái, kén chọn, mềm nắn rắn buông…”Cô ta lảm nhảm rất nhiều điều không hay về Tô Yến Đình.
Trương Triết Viễn nghe xong thì cau mày nói: “Người hay nói xấu sau lưng như vậy đều không phải loại tốt đẹp gì.
”Sự giáo dục của gia đình Trương Triết Viễn và đạo đức mạnh mẽ khiến anh ta không thể chịu được việc nói xấu sau lưng, điều này khiến anh ta có ấn tượng rất xấu về Tô Ngọc Đình.
Chị gái xấu tính, nhưng cô ta lại nói xấu sau lưng chị mình với người ngoài, thì cô ta cũng có là loại tốt đẹp gì đâu?Đến ga, ba người xuống xe, Trương Triết Viễn sững sờ nhìn bóng lưng của Tô Yến Đình đi xa, càng cảm thấy tiếc nuối.
Anh ta vẫn muốn gặp lại cô…Trương Triết Viễn biết nơi mà họ đi thăm người thân, nếu anh ta đi hỏi thì có phải sẽ biết tin tức của cô không?Tô Ngọc Đình ra khỏi nhà ga, trông sắc mặt cô ta không tốt lắm.
Cô ta liên tục nghiêng đầu nhìn người phụ nữ mặc quân phục màu xanh ở bên cạnh.
Tô Yến Đình lại mặc quân phục giống cô ta!.
Thập Niên 70 Xuyên Thành Cô Chị Xinh Đẹp Làm TinhTác giả: Tùng Thử Tuý NgưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở… “Được được được, đồng chí Tô, cô không được khỏe thì nên nghỉ ngơi thật tốt, tôi đổi vé cho cô là được, trên đường đi cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”Nghe thấy lời nói của Tô Yến Đình, Trương Triết Viễn như được tha thứ.Giống như chỉ khi quan tâm hơn đến cô gái trước mặt, thì anh ta mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng.Tô Yến Đình cười hỏi nói:“Vậy anh ngồi cạnh em gái tôi đi, anh là một đồng chí tốt, trên đường đi tiện chăm sóc cho em gái của tôi luôn.”“Được, cô đúng là một người chị tốt.”Tô Yến Đình lấy hành lý của mình, cười nhẹ rồi rời đi, trước khi đi còn nhìn về phía Tô Ngọc Đình.Cô rất buồn cười: Xem em có thể cướp được bao nhiêu “anh rể tốt”.Tô Ngọc Đình can thiệp vào cuộc hôn nhân của chị ruột mình với lý do “Không muốn để chị gái làm lỡ dở Tăng Vân Quân”, cô ta còn muốn can thiệp bao nhiêu lần nữa đây?Tô Yến Đình có là con quỷ như nào đi nữa thì cô cũng có quyền được kết hôn.Trong một ngày hai đêm đi đường, Tô Yến Đình thoải mái ngủ trên giường.Sau khi cô rời đi, chỉ còn lại Trương Triết Viễn và Tô Ngọc Đình nhìn nhau.Vì để thể hiện sự quan tâm nên Trương Triết Viễn chủ động nói chuyện với Tô Ngọc Đình.Vì để không lộ ra khuyết điểm của mình nên Tô Ngọc Đình tiếp tục nói chuyện với anh ta bằng tiếng phổ thông sứt sẹo.Nói đi nói lại, nói từ chuyện này sang chuyện khác, Tô Ngọc Đình sắp không nói tiếp được nữa.Tô Ngọc Đình không chịu được lên tiếng:“Đồng chí Trương, chị tôi không phải loại tốt đẹp gì, tính tình chị ấy kỳ quái, kén chọn, mềm nắn rắn buông…”Cô ta lảm nhảm rất nhiều điều không hay về Tô Yến Đình.Trương Triết Viễn nghe xong thì cau mày nói: “Người hay nói xấu sau lưng như vậy đều không phải loại tốt đẹp gì.”Sự giáo dục của gia đình Trương Triết Viễn và đạo đức mạnh mẽ khiến anh ta không thể chịu được việc nói xấu sau lưng, điều này khiến anh ta có ấn tượng rất xấu về Tô Ngọc Đình.Chị gái xấu tính, nhưng cô ta lại nói xấu sau lưng chị mình với người ngoài, thì cô ta cũng có là loại tốt đẹp gì đâu?Đến ga, ba người xuống xe, Trương Triết Viễn sững sờ nhìn bóng lưng của Tô Yến Đình đi xa, càng cảm thấy tiếc nuối.Anh ta vẫn muốn gặp lại cô…Trương Triết Viễn biết nơi mà họ đi thăm người thân, nếu anh ta đi hỏi thì có phải sẽ biết tin tức của cô không?Tô Ngọc Đình ra khỏi nhà ga, trông sắc mặt cô ta không tốt lắm.Cô ta liên tục nghiêng đầu nhìn người phụ nữ mặc quân phục màu xanh ở bên cạnh.Tô Yến Đình lại mặc quân phục giống cô ta!.