Năm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở…
Chương 32: 32: Quay Đầu Lại
Thập Niên 70 Xuyên Thành Cô Chị Xinh Đẹp Làm TinhTác giả: Tùng Thử Tuý NgưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở… Sau khi chào hỏi xong, Trần Tấn Trung đưa hai chị em Tô Yến Đình đi về hướng nhà khách:“Nơi đóng quân của chúng tôi không chỉ có một nhà khách, trước kia nhà khách cũ ở bên đó, tôi dẫn hai người đến nhà khách mới xây, kìa, chính là tòa nhà ba tầng bên kia…”Giang Nhung nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, để ý đến phía sau của người ấy nhất.Cô đội mũ, hai bím tóc đen nhánh vòng qua chiếc cổ thanh mảnh, khẽ đung đưa theo nhịp bước.Cô bước từng bước theo sau lưng Trần Tấn Trung, cho đến khi bóng dáng dần biến mất, cô cũng không hề quay đầu lại.Giang Nhung: “…”Theo kinh nghiệm từng trải của anh, anh cứ tưởng rằng cô gái ấy sẽ quay đầu lại nhìn anh, ít nhất thì cũng quay đầu lại nhìn anh một lần.Giang Nhung đợi cô quay đầu lại, nhưng lại không đợi được gì cả.Chắc là điên thật rồi!Anh mà lại chờ một cô gái quay đầu nhìn mình sao?Trước kia có rất nhiều cô gái liếc mắt đưa tình với anh, anh đều không thèm để ý tới, hôm nay bị chập mạch nên mới muốn trông thấy cô gái đó quay đầu nhìn mình.Trong ký ức của anh, lúc nãy khi cô nói “Xin chào tham mưu trưởng Giang” đã nháy mắt với anh, ánh mắt đào hoa liếc mắt đưa tình, sáng rực không gì sánh bằng.Ánh mắt đó của cô khác hoàn toàn với những ánh mắt anh đã từng gặp trước kia.Rõ ràng là ánh mắt tán tỉnh, nhưng lại không hề cố ý, không hùa theo đám đông, không phải kiểu nịnh hót trắng trợn và có ý quyến rũ.Dường như đó hoàn toàn là một hành động tự nhiên theo bản năng, giống như cá tung tăng trong nước, quẫy đuôi về phía anh, làm tung tóe từng gợn sóng.Tô Yến Đình không xem trọng khúc dạo nhạc ánh mắt tán tỉnh khi nãy, coi như ánh mắt tán tỉnh đó là dành cho chó.Tuy nhiên qua chuyện này, Tô Yến Đình quyết định tốt nhất là không nên tùy tiện liếc mắt đưa tình với ai ở đây, hoàn toàn không cần thiết!Họ đã đến nhà khách để đăng ký, mấy ngày nay không hề có lãnh đạo lớn ở ngoài xuống đây, cũng không có quá nhiều nhân viên đi công tác ghé thăm nên ở đây còn rất nhiều phòng trống.Tô Yến Đình nhấn mạnh muốn một mình một phòng, ở riêng với Tô Ngọc Đình.Người đăng ký đã đồng ý.Lúc này nhà khách là một trong những phúc lợi của đơn vị.Mỗi đơn vị đều có nhà khách riêng, dùng làm nơi ở tiếp đãi nhân viên ghé thăm khi đi công tác, thông thường điều kiện chỗ ở đều khá tốt, dù gì thì thường ngày các lãnh đạo đi công tác cũng đều ở đó.Nếu tất cả các nhà khách đều hết phòng, vậy đành phải đến khu tập thể của đơn vị tìm người nhà cho ở nhờ..
Sau khi chào hỏi xong, Trần Tấn Trung đưa hai chị em Tô Yến Đình đi về hướng nhà khách:“Nơi đóng quân của chúng tôi không chỉ có một nhà khách, trước kia nhà khách cũ ở bên đó, tôi dẫn hai người đến nhà khách mới xây, kìa, chính là tòa nhà ba tầng bên kia…”Giang Nhung nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, để ý đến phía sau của người ấy nhất.
Cô đội mũ, hai bím tóc đen nhánh vòng qua chiếc cổ thanh mảnh, khẽ đung đưa theo nhịp bước.
Cô bước từng bước theo sau lưng Trần Tấn Trung, cho đến khi bóng dáng dần biến mất, cô cũng không hề quay đầu lại.
Giang Nhung: “…”Theo kinh nghiệm từng trải của anh, anh cứ tưởng rằng cô gái ấy sẽ quay đầu lại nhìn anh, ít nhất thì cũng quay đầu lại nhìn anh một lần.
Giang Nhung đợi cô quay đầu lại, nhưng lại không đợi được gì cả.
Chắc là điên thật rồi!Anh mà lại chờ một cô gái quay đầu nhìn mình sao?Trước kia có rất nhiều cô gái liếc mắt đưa tình với anh, anh đều không thèm để ý tới, hôm nay bị chập mạch nên mới muốn trông thấy cô gái đó quay đầu nhìn mình.
Trong ký ức của anh, lúc nãy khi cô nói “Xin chào tham mưu trưởng Giang” đã nháy mắt với anh, ánh mắt đào hoa liếc mắt đưa tình, sáng rực không gì sánh bằng.
Ánh mắt đó của cô khác hoàn toàn với những ánh mắt anh đã từng gặp trước kia.
Rõ ràng là ánh mắt tán tỉnh, nhưng lại không hề cố ý, không hùa theo đám đông, không phải kiểu nịnh hót trắng trợn và có ý quyến rũ.
Dường như đó hoàn toàn là một hành động tự nhiên theo bản năng, giống như cá tung tăng trong nước, quẫy đuôi về phía anh, làm tung tóe từng gợn sóng.
Tô Yến Đình không xem trọng khúc dạo nhạc ánh mắt tán tỉnh khi nãy, coi như ánh mắt tán tỉnh đó là dành cho chó.
Tuy nhiên qua chuyện này, Tô Yến Đình quyết định tốt nhất là không nên tùy tiện liếc mắt đưa tình với ai ở đây, hoàn toàn không cần thiết!Họ đã đến nhà khách để đăng ký, mấy ngày nay không hề có lãnh đạo lớn ở ngoài xuống đây, cũng không có quá nhiều nhân viên đi công tác ghé thăm nên ở đây còn rất nhiều phòng trống.
Tô Yến Đình nhấn mạnh muốn một mình một phòng, ở riêng với Tô Ngọc Đình.
Người đăng ký đã đồng ý.
Lúc này nhà khách là một trong những phúc lợi của đơn vị.
Mỗi đơn vị đều có nhà khách riêng, dùng làm nơi ở tiếp đãi nhân viên ghé thăm khi đi công tác, thông thường điều kiện chỗ ở đều khá tốt, dù gì thì thường ngày các lãnh đạo đi công tác cũng đều ở đó.
Nếu tất cả các nhà khách đều hết phòng, vậy đành phải đến khu tập thể của đơn vị tìm người nhà cho ở nhờ.
.
Thập Niên 70 Xuyên Thành Cô Chị Xinh Đẹp Làm TinhTác giả: Tùng Thử Tuý NgưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở… Sau khi chào hỏi xong, Trần Tấn Trung đưa hai chị em Tô Yến Đình đi về hướng nhà khách:“Nơi đóng quân của chúng tôi không chỉ có một nhà khách, trước kia nhà khách cũ ở bên đó, tôi dẫn hai người đến nhà khách mới xây, kìa, chính là tòa nhà ba tầng bên kia…”Giang Nhung nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, để ý đến phía sau của người ấy nhất.Cô đội mũ, hai bím tóc đen nhánh vòng qua chiếc cổ thanh mảnh, khẽ đung đưa theo nhịp bước.Cô bước từng bước theo sau lưng Trần Tấn Trung, cho đến khi bóng dáng dần biến mất, cô cũng không hề quay đầu lại.Giang Nhung: “…”Theo kinh nghiệm từng trải của anh, anh cứ tưởng rằng cô gái ấy sẽ quay đầu lại nhìn anh, ít nhất thì cũng quay đầu lại nhìn anh một lần.Giang Nhung đợi cô quay đầu lại, nhưng lại không đợi được gì cả.Chắc là điên thật rồi!Anh mà lại chờ một cô gái quay đầu nhìn mình sao?Trước kia có rất nhiều cô gái liếc mắt đưa tình với anh, anh đều không thèm để ý tới, hôm nay bị chập mạch nên mới muốn trông thấy cô gái đó quay đầu nhìn mình.Trong ký ức của anh, lúc nãy khi cô nói “Xin chào tham mưu trưởng Giang” đã nháy mắt với anh, ánh mắt đào hoa liếc mắt đưa tình, sáng rực không gì sánh bằng.Ánh mắt đó của cô khác hoàn toàn với những ánh mắt anh đã từng gặp trước kia.Rõ ràng là ánh mắt tán tỉnh, nhưng lại không hề cố ý, không hùa theo đám đông, không phải kiểu nịnh hót trắng trợn và có ý quyến rũ.Dường như đó hoàn toàn là một hành động tự nhiên theo bản năng, giống như cá tung tăng trong nước, quẫy đuôi về phía anh, làm tung tóe từng gợn sóng.Tô Yến Đình không xem trọng khúc dạo nhạc ánh mắt tán tỉnh khi nãy, coi như ánh mắt tán tỉnh đó là dành cho chó.Tuy nhiên qua chuyện này, Tô Yến Đình quyết định tốt nhất là không nên tùy tiện liếc mắt đưa tình với ai ở đây, hoàn toàn không cần thiết!Họ đã đến nhà khách để đăng ký, mấy ngày nay không hề có lãnh đạo lớn ở ngoài xuống đây, cũng không có quá nhiều nhân viên đi công tác ghé thăm nên ở đây còn rất nhiều phòng trống.Tô Yến Đình nhấn mạnh muốn một mình một phòng, ở riêng với Tô Ngọc Đình.Người đăng ký đã đồng ý.Lúc này nhà khách là một trong những phúc lợi của đơn vị.Mỗi đơn vị đều có nhà khách riêng, dùng làm nơi ở tiếp đãi nhân viên ghé thăm khi đi công tác, thông thường điều kiện chỗ ở đều khá tốt, dù gì thì thường ngày các lãnh đạo đi công tác cũng đều ở đó.Nếu tất cả các nhà khách đều hết phòng, vậy đành phải đến khu tập thể của đơn vị tìm người nhà cho ở nhờ..