Năm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở…

Chương 47: 47: Làm Mình Làm Mẩy Như Thế Nào

Thập Niên 70 Xuyên Thành Cô Chị Xinh Đẹp Làm TinhTác giả: Tùng Thử Tuý NgưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở… Nếu một người đàn ông có lòng tự trọng cao như vậy bị từ chối ngay tại chỗ, có khi nào anh sẽ thẹn quá hóa giận mà nổi trận lôi đình không?Thấy cô chưa gì đã “gấp không chờ nổi” mà đồng ý, đột nhiên Giang Nhung cảm thấy chẳng thú vị gì cả, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai.Một người phụ nữ thôn quê tìm cách trèo cao bằng sắc đẹp của mình.Cô tưởng rằng mình thực sự có thể trèo lên cành cao sao? Mơ tưởng hão huyền.Cho dù cô có làm gì thì cuối cùng cũng vô ích thôi.Tô Yến Đình: “Giang… tham mưu trưởng Giang, sao đột nhiên anh lại muốn hẹn hò với tôi vậy?”Giang Nhung hờ hững nói: “Trông cô rất xinh, mắt cô rất đẹp.”Tô Yến Đình: “…”Mấy người đàn ông này, người nọ nối tiếp người kia, chẳng qua mới gặp mặt người ta có một hai lần mà ai nấy cũng nóng lòng sốt ruột theo đuổi hẹn hò, đúng là nông cạn chết đi được.Vừa gặp đã yêu?Chẳng qua là thấy sắc đẹp nên nổi hứng mà thôi!Phải cho mấy thằng cha thấy sắc đẹp nên nổi hứng này biết thế nào gọi là lòng người hiểm ác.Tốt lắm, anh đã có một cô bạn gái rất hay ra vẻ.“Đồng chí Giang, vậy là chúng ta chính thức đến với nhau rồi.”Tô Yến Đình ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.Dáng vẻ của Giang Nhung hiện lên rõ ràng dưới bầu trời đêm màu xanh xám, sống mũi thẳng, đôi môi lạnh cứng, yết hầu ở cổ nhô ra.Anh là người đàn ông có dáng vẻ đẹp nhất mà cô từng thấy.Yêu đương với một người như anh cũng không thiệt.Giang Nhung gật đầu.Tô Yến Đình: “…”Thấy anh chỉ gật đầu không nói, Tô Yến Đình thầm than trong lòng.So với những người đàn ông lải nhải, khoe khoang khoác lác trước mặt cô trước kia thì Giang Nhung luôn viết hai chữ “ngạo mạn” trên mặt lại trầm tính hơn một chút.Cô chưa từng yêu đương với loại người này.Dù sao hồi trước hình tượng của cô là thỏ trắng yếu đuối, phải ở bên cạnh đúng lúc để hướng về người đàn ông, dành cho anh ta sự khâm phục ngưỡng mộ khi anh ta khoe khoang vốn liếng, thỏa mãn khát khao chiến thắng của một người đàn ông.Bây giờ cô muốn làm một người làm mình làm mẩy…Cụ thể phải “làm” như thế nào thì Tô Yến Đình vẫn chưa được đích thân trải nghiệm.Nhìn chung thì chắc là phải không biết đúng sai mà đưa ra đủ loại yêu cầu vô lý.Con thỏ trắng nhỏ yếu đuối kết hợp với làm mình làm mẩy, có lẽ kịch bản phù hợp hơn với cô là “trà xanh làm mình làm mẩy” mới phải.Vậy bây giờ cô “trà xanh” trước hay “làm mình làm mẩy” trước?.

Nếu một người đàn ông có lòng tự trọng cao như vậy bị từ chối ngay tại chỗ, có khi nào anh sẽ thẹn quá hóa giận mà nổi trận lôi đình không?Thấy cô chưa gì đã “gấp không chờ nổi” mà đồng ý, đột nhiên Giang Nhung cảm thấy chẳng thú vị gì cả, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

Một người phụ nữ thôn quê tìm cách trèo cao bằng sắc đẹp của mình.

Cô tưởng rằng mình thực sự có thể trèo lên cành cao sao? Mơ tưởng hão huyền.

Cho dù cô có làm gì thì cuối cùng cũng vô ích thôi.

Tô Yến Đình: “Giang… tham mưu trưởng Giang, sao đột nhiên anh lại muốn hẹn hò với tôi vậy?”Giang Nhung hờ hững nói: “Trông cô rất xinh, mắt cô rất đẹp.

”Tô Yến Đình: “…”Mấy người đàn ông này, người nọ nối tiếp người kia, chẳng qua mới gặp mặt người ta có một hai lần mà ai nấy cũng nóng lòng sốt ruột theo đuổi hẹn hò, đúng là nông cạn chết đi được.

Vừa gặp đã yêu?Chẳng qua là thấy sắc đẹp nên nổi hứng mà thôi!Phải cho mấy thằng cha thấy sắc đẹp nên nổi hứng này biết thế nào gọi là lòng người hiểm ác.

Tốt lắm, anh đã có một cô bạn gái rất hay ra vẻ.

“Đồng chí Giang, vậy là chúng ta chính thức đến với nhau rồi.

”Tô Yến Đình ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.

Dáng vẻ của Giang Nhung hiện lên rõ ràng dưới bầu trời đêm màu xanh xám, sống mũi thẳng, đôi môi lạnh cứng, yết hầu ở cổ nhô ra.

Anh là người đàn ông có dáng vẻ đẹp nhất mà cô từng thấy.

Yêu đương với một người như anh cũng không thiệt.

Giang Nhung gật đầu.

Tô Yến Đình: “…”Thấy anh chỉ gật đầu không nói, Tô Yến Đình thầm than trong lòng.

So với những người đàn ông lải nhải, khoe khoang khoác lác trước mặt cô trước kia thì Giang Nhung luôn viết hai chữ “ngạo mạn” trên mặt lại trầm tính hơn một chút.

Cô chưa từng yêu đương với loại người này.

Dù sao hồi trước hình tượng của cô là thỏ trắng yếu đuối, phải ở bên cạnh đúng lúc để hướng về người đàn ông, dành cho anh ta sự khâm phục ngưỡng mộ khi anh ta khoe khoang vốn liếng, thỏa mãn khát khao chiến thắng của một người đàn ông.

Bây giờ cô muốn làm một người làm mình làm mẩy…Cụ thể phải “làm” như thế nào thì Tô Yến Đình vẫn chưa được đích thân trải nghiệm.

Nhìn chung thì chắc là phải không biết đúng sai mà đưa ra đủ loại yêu cầu vô lý.

Con thỏ trắng nhỏ yếu đuối kết hợp với làm mình làm mẩy, có lẽ kịch bản phù hợp hơn với cô là “trà xanh làm mình làm mẩy” mới phải.

Vậy bây giờ cô “trà xanh” trước hay “làm mình làm mẩy” trước?.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Cô Chị Xinh Đẹp Làm TinhTác giả: Tùng Thử Tuý NgưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở… Nếu một người đàn ông có lòng tự trọng cao như vậy bị từ chối ngay tại chỗ, có khi nào anh sẽ thẹn quá hóa giận mà nổi trận lôi đình không?Thấy cô chưa gì đã “gấp không chờ nổi” mà đồng ý, đột nhiên Giang Nhung cảm thấy chẳng thú vị gì cả, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai.Một người phụ nữ thôn quê tìm cách trèo cao bằng sắc đẹp của mình.Cô tưởng rằng mình thực sự có thể trèo lên cành cao sao? Mơ tưởng hão huyền.Cho dù cô có làm gì thì cuối cùng cũng vô ích thôi.Tô Yến Đình: “Giang… tham mưu trưởng Giang, sao đột nhiên anh lại muốn hẹn hò với tôi vậy?”Giang Nhung hờ hững nói: “Trông cô rất xinh, mắt cô rất đẹp.”Tô Yến Đình: “…”Mấy người đàn ông này, người nọ nối tiếp người kia, chẳng qua mới gặp mặt người ta có một hai lần mà ai nấy cũng nóng lòng sốt ruột theo đuổi hẹn hò, đúng là nông cạn chết đi được.Vừa gặp đã yêu?Chẳng qua là thấy sắc đẹp nên nổi hứng mà thôi!Phải cho mấy thằng cha thấy sắc đẹp nên nổi hứng này biết thế nào gọi là lòng người hiểm ác.Tốt lắm, anh đã có một cô bạn gái rất hay ra vẻ.“Đồng chí Giang, vậy là chúng ta chính thức đến với nhau rồi.”Tô Yến Đình ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.Dáng vẻ của Giang Nhung hiện lên rõ ràng dưới bầu trời đêm màu xanh xám, sống mũi thẳng, đôi môi lạnh cứng, yết hầu ở cổ nhô ra.Anh là người đàn ông có dáng vẻ đẹp nhất mà cô từng thấy.Yêu đương với một người như anh cũng không thiệt.Giang Nhung gật đầu.Tô Yến Đình: “…”Thấy anh chỉ gật đầu không nói, Tô Yến Đình thầm than trong lòng.So với những người đàn ông lải nhải, khoe khoang khoác lác trước mặt cô trước kia thì Giang Nhung luôn viết hai chữ “ngạo mạn” trên mặt lại trầm tính hơn một chút.Cô chưa từng yêu đương với loại người này.Dù sao hồi trước hình tượng của cô là thỏ trắng yếu đuối, phải ở bên cạnh đúng lúc để hướng về người đàn ông, dành cho anh ta sự khâm phục ngưỡng mộ khi anh ta khoe khoang vốn liếng, thỏa mãn khát khao chiến thắng của một người đàn ông.Bây giờ cô muốn làm một người làm mình làm mẩy…Cụ thể phải “làm” như thế nào thì Tô Yến Đình vẫn chưa được đích thân trải nghiệm.Nhìn chung thì chắc là phải không biết đúng sai mà đưa ra đủ loại yêu cầu vô lý.Con thỏ trắng nhỏ yếu đuối kết hợp với làm mình làm mẩy, có lẽ kịch bản phù hợp hơn với cô là “trà xanh làm mình làm mẩy” mới phải.Vậy bây giờ cô “trà xanh” trước hay “làm mình làm mẩy” trước?.

Chương 47: 47: Làm Mình Làm Mẩy Như Thế Nào