Đông bắc cuối tháng mười, hoa tuyết phủ kín trời, nhẹ nhàng rơi xuống ngọn cây, xuống nóc nhà, nhiệt độ không khí đã giảm xuống điểm đóng băng. Mười mấy đứa nhỏ đeo cặp sách, vui vẻ bước ra từ một trường tiểu học trong thôn. Hôm nay tuyết rơi nên giáo viên cho bọn họ về nhà sớm. “Lục Điềm Điềm, mày qua đây. ” Một cô gái lớn tiếng gọi một cô gái khác tới. Lục Điềm Điềm ngẩng đầu liếc qua, thấy chị họ gọi mình, lại làm lơ mà cúi đầu đẩy nhanh bước chân chạy về phía nhà. Thấy Lục Điềm Điềm không chỉ không để ý tới mình còn chạy càng nhanh hơn, Lục Đại Ny tức giận, vội đuổi theo. Mấy nam nữ khác quen biết hai người vừa thấy vậy cũng phấn khởi đuổi theo, Lục gia Đại Ny lại muốn bắt nạt Lục Điềm Điềm. Dù sao Lục Đại Ny cũng lớn hơn Lục Điềm Điềm vài tuổi, chẳng mấy bước đã đuổi kịp Lục Điềm Điềm. Cô ta cướp lấy túi xách của Lục Điềm Điềm, mắng to:“Con nhỏ đoản mệnh chết tiệt kia, đồ nuôi tốn cơm, ai cho mày dám lờ tao? Ai cho mày dám tới trường học?”Lục Điềm Điềm vừa thấy Lục Đại Ny cướp…
Chương 25: 25: Trứng Gà Rừng
Trọng Sinh 70 Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ QuốcTác giả: Hồng Ngư TửTruyện Cung Đấu, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhĐông bắc cuối tháng mười, hoa tuyết phủ kín trời, nhẹ nhàng rơi xuống ngọn cây, xuống nóc nhà, nhiệt độ không khí đã giảm xuống điểm đóng băng. Mười mấy đứa nhỏ đeo cặp sách, vui vẻ bước ra từ một trường tiểu học trong thôn. Hôm nay tuyết rơi nên giáo viên cho bọn họ về nhà sớm. “Lục Điềm Điềm, mày qua đây. ” Một cô gái lớn tiếng gọi một cô gái khác tới. Lục Điềm Điềm ngẩng đầu liếc qua, thấy chị họ gọi mình, lại làm lơ mà cúi đầu đẩy nhanh bước chân chạy về phía nhà. Thấy Lục Điềm Điềm không chỉ không để ý tới mình còn chạy càng nhanh hơn, Lục Đại Ny tức giận, vội đuổi theo. Mấy nam nữ khác quen biết hai người vừa thấy vậy cũng phấn khởi đuổi theo, Lục gia Đại Ny lại muốn bắt nạt Lục Điềm Điềm. Dù sao Lục Đại Ny cũng lớn hơn Lục Điềm Điềm vài tuổi, chẳng mấy bước đã đuổi kịp Lục Điềm Điềm. Cô ta cướp lấy túi xách của Lục Điềm Điềm, mắng to:“Con nhỏ đoản mệnh chết tiệt kia, đồ nuôi tốn cơm, ai cho mày dám lờ tao? Ai cho mày dám tới trường học?”Lục Điềm Điềm vừa thấy Lục Đại Ny cướp… “Anh cả, tránh người một chút.” Lục Điềm Điềm lại kêu lên.Mặt Lục Thanh hơi đỏ lên, đương nhiên hắn cũng biết chuyện này, dù sao hắn cũng không phải kẻ ngu.Lục Điềm Điềm chỉ vào cây quyết thái nói với Lục Đại Minh: “Anh Đại Minh, anh đào cái này đi, cái này là nhiều nhất ở đây.”Lục Đại Minh không nói hai lời, cầm lấy dao trúc, không chút do dự đào cây quyết thái.Cứ nghe lời Điềm Điềm chắc chắn không sai.Lục Điềm Điềm cũng tìm một nơi rừng cây rậm rạp, cùng cỏ khô tạo thành một cái ổ, lại lấy mười hai quả trứng gà trong không gian ra, đặt phía trên ổ gà.Sau đó cô đứng bật dậy: “Anh Đại Minh, anh Đại Minh, mau tới đây.”Đại Minh đang đào tới hưng phấn sợ hết hồn, còn tưởng trong bụi cây có rắn, chạy vội tới:“Điềm Điềm đừng nhúc nhích, không nhúc nhích rắn sẽ không cắn em.”“Không phải rắn, là trứng gà, trứng gà rừng.” Lục Điềm Điềm nói.Lục Đại Minh không tin nổi vào mắt mình chạy vội qua.Đẩy cỏ dại ra nhìn vào, quả nhiên là một ổ trứng gà rừng thật.Chỉ là hình như quả trứng gà rừng này không giống với trứng trước kia hắn từng nhìn thấy.Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên, dù sao thì sức hút của trứng gà lớn hơn tất cả mọi thứ.“Một hai ba bốn… mười hai quả, Điềm Điềm, có mười hai quả trứng gà, mỗi người chúng ta có thể ăn hai quả.”Lục Đại Minh hưng phấn nói.Lục Điềm Điềm cũng gật đầu, cô cũng nghĩ như vậy, mỗi người ăn hai quả, trong nhà có sáu người, vừa lúc mười hai quả trứng gà.“Điềm Điềm, phải nấu chín, trứng gà chín rồi sẽ không nát, ăn cũng tiện.” Lục Đại Minh kiến nghị.Lục Điềm Điềm gật đầu, chẳng những phải nấu chín, còn phải lột vỏ.Cô có thể lừa dối anh Đại Minh nhưng không thể lừa dối cha mẹ được, trứng gà rừng với trứng gà nhà vốn không giống nhau.Mà mấy việc như nhóm lửa nướng trứng, Lục Đại Minh quen tay vô cùng.Bọn họ ra ngoài kiếm được thứ gì tốt đều nấu ăn ngay tại chỗ.Lục Đại Minh đi tìm một vòng, tìm được mấy cục đá khá lớn, làm thành một cái bệ bếp đơn giản.Lại lấy đá mồi lửa ra dẫn lửa lên củi, chỉ chốc lát sau, lửa đã cháy hừng hực.Lục Đại Minh lại bỏ trứng gà vào lửa, sau đó tìm thêm mấy nhánh cây thô to, không ngừng đảo trứng gà qua lại.Lục Điềm Điềm thì đứng bên cạnh thêm củi lửa, phải nướng dưới nhiệt độ cao thì trứng chín mới thơm ngon được.Chừng mười phút sau, Lục Đại Minh dập tắt lửa, chờ trứng gà hạ nhiệt rồi lại mau chóng lấy trứng ra.Hắn nhìn Lục Điềm Điềm, hỏi: “Điềm Điềm, anh có thể ăn một quả luôn không?”Lục Điềm Điềm gật đầu, hơi hối hận vì bản thân lấy ra quá ít trứng.Nếu lúc đó cô lấy ra tám quả mười quả thì hay rồi.Lục Đại Minh lột vỏ trứng gà ra, để lộ lòng trắng trứng hơi vàng bên trong, cái miệng nhỏ cắn từng miếng từng miếng một.Nhìn Lục Đại Minh híp mắt cắn trứng, Lục Điềm Điềm lại thấy chua xót.Kiếp trước cô cũng như vậy, chỉ một quả trứng gà cũng có thể ăn mất nửa giờ.Chờ khi Lục Đại Minh ăn hết một quả trứng gà, Lục Thanh đã chạy tới.Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Lục Thanh là Lục Điềm Điềm biết chuyện đã thành công.“Điềm Điềm, em xem, đây là cái gì?” Lục Đại Minh mở lòng bàn tay ra, bên trong có một đồng xu hai hào.“Nhiều tiền như vậy, chúng ta phát tài rồi.” Lục Đại Minh muốn nhảy lên hoan hô.Lục Điềm Điềm lại nhíu mày, sao lại đưa tới hai hào? Nếu như vậy, thôn y cũng chẳng kiếm được bao nhiêu nữa..
“Anh cả, tránh người một chút.” Lục Điềm Điềm lại kêu lên.Mặt Lục Thanh hơi đỏ lên, đương nhiên hắn cũng biết chuyện này, dù sao hắn cũng không phải kẻ ngu.Lục Điềm Điềm chỉ vào cây quyết thái nói với Lục Đại Minh: “Anh Đại Minh, anh đào cái này đi, cái này là nhiều nhất ở đây.”Lục Đại Minh không nói hai lời, cầm lấy dao trúc, không chút do dự đào cây quyết thái.
Cứ nghe lời Điềm Điềm chắc chắn không sai.Lục Điềm Điềm cũng tìm một nơi rừng cây rậm rạp, cùng cỏ khô tạo thành một cái ổ, lại lấy mười hai quả trứng gà trong không gian ra, đặt phía trên ổ gà.Sau đó cô đứng bật dậy: “Anh Đại Minh, anh Đại Minh, mau tới đây.”Đại Minh đang đào tới hưng phấn sợ hết hồn, còn tưởng trong bụi cây có rắn, chạy vội tới:“Điềm Điềm đừng nhúc nhích, không nhúc nhích rắn sẽ không cắn em.”“Không phải rắn, là trứng gà, trứng gà rừng.” Lục Điềm Điềm nói.Lục Đại Minh không tin nổi vào mắt mình chạy vội qua.
Đẩy cỏ dại ra nhìn vào, quả nhiên là một ổ trứng gà rừng thật.Chỉ là hình như quả trứng gà rừng này không giống với trứng trước kia hắn từng nhìn thấy.Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên, dù sao thì sức hút của trứng gà lớn hơn tất cả mọi thứ.“Một hai ba bốn… mười hai quả, Điềm Điềm, có mười hai quả trứng gà, mỗi người chúng ta có thể ăn hai quả.”Lục Đại Minh hưng phấn nói.Lục Điềm Điềm cũng gật đầu, cô cũng nghĩ như vậy, mỗi người ăn hai quả, trong nhà có sáu người, vừa lúc mười hai quả trứng gà.“Điềm Điềm, phải nấu chín, trứng gà chín rồi sẽ không nát, ăn cũng tiện.” Lục Đại Minh kiến nghị.Lục Điềm Điềm gật đầu, chẳng những phải nấu chín, còn phải lột vỏ.Cô có thể lừa dối anh Đại Minh nhưng không thể lừa dối cha mẹ được, trứng gà rừng với trứng gà nhà vốn không giống nhau.Mà mấy việc như nhóm lửa nướng trứng, Lục Đại Minh quen tay vô cùng.
Bọn họ ra ngoài kiếm được thứ gì tốt đều nấu ăn ngay tại chỗ.Lục Đại Minh đi tìm một vòng, tìm được mấy cục đá khá lớn, làm thành một cái bệ bếp đơn giản.Lại lấy đá mồi lửa ra dẫn lửa lên củi, chỉ chốc lát sau, lửa đã cháy hừng hực.Lục Đại Minh lại bỏ trứng gà vào lửa, sau đó tìm thêm mấy nhánh cây thô to, không ngừng đảo trứng gà qua lại.Lục Điềm Điềm thì đứng bên cạnh thêm củi lửa, phải nướng dưới nhiệt độ cao thì trứng chín mới thơm ngon được.Chừng mười phút sau, Lục Đại Minh dập tắt lửa, chờ trứng gà hạ nhiệt rồi lại mau chóng lấy trứng ra.Hắn nhìn Lục Điềm Điềm, hỏi: “Điềm Điềm, anh có thể ăn một quả luôn không?”Lục Điềm Điềm gật đầu, hơi hối hận vì bản thân lấy ra quá ít trứng.
Nếu lúc đó cô lấy ra tám quả mười quả thì hay rồi.Lục Đại Minh lột vỏ trứng gà ra, để lộ lòng trắng trứng hơi vàng bên trong, cái miệng nhỏ cắn từng miếng từng miếng một.Nhìn Lục Đại Minh híp mắt cắn trứng, Lục Điềm Điềm lại thấy chua xót.
Kiếp trước cô cũng như vậy, chỉ một quả trứng gà cũng có thể ăn mất nửa giờ.Chờ khi Lục Đại Minh ăn hết một quả trứng gà, Lục Thanh đã chạy tới.
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Lục Thanh là Lục Điềm Điềm biết chuyện đã thành công.“Điềm Điềm, em xem, đây là cái gì?” Lục Đại Minh mở lòng bàn tay ra, bên trong có một đồng xu hai hào.“Nhiều tiền như vậy, chúng ta phát tài rồi.” Lục Đại Minh muốn nhảy lên hoan hô.Lục Điềm Điềm lại nhíu mày, sao lại đưa tới hai hào? Nếu như vậy, thôn y cũng chẳng kiếm được bao nhiêu nữa..
Trọng Sinh 70 Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ QuốcTác giả: Hồng Ngư TửTruyện Cung Đấu, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhĐông bắc cuối tháng mười, hoa tuyết phủ kín trời, nhẹ nhàng rơi xuống ngọn cây, xuống nóc nhà, nhiệt độ không khí đã giảm xuống điểm đóng băng. Mười mấy đứa nhỏ đeo cặp sách, vui vẻ bước ra từ một trường tiểu học trong thôn. Hôm nay tuyết rơi nên giáo viên cho bọn họ về nhà sớm. “Lục Điềm Điềm, mày qua đây. ” Một cô gái lớn tiếng gọi một cô gái khác tới. Lục Điềm Điềm ngẩng đầu liếc qua, thấy chị họ gọi mình, lại làm lơ mà cúi đầu đẩy nhanh bước chân chạy về phía nhà. Thấy Lục Điềm Điềm không chỉ không để ý tới mình còn chạy càng nhanh hơn, Lục Đại Ny tức giận, vội đuổi theo. Mấy nam nữ khác quen biết hai người vừa thấy vậy cũng phấn khởi đuổi theo, Lục gia Đại Ny lại muốn bắt nạt Lục Điềm Điềm. Dù sao Lục Đại Ny cũng lớn hơn Lục Điềm Điềm vài tuổi, chẳng mấy bước đã đuổi kịp Lục Điềm Điềm. Cô ta cướp lấy túi xách của Lục Điềm Điềm, mắng to:“Con nhỏ đoản mệnh chết tiệt kia, đồ nuôi tốn cơm, ai cho mày dám lờ tao? Ai cho mày dám tới trường học?”Lục Điềm Điềm vừa thấy Lục Đại Ny cướp… “Anh cả, tránh người một chút.” Lục Điềm Điềm lại kêu lên.Mặt Lục Thanh hơi đỏ lên, đương nhiên hắn cũng biết chuyện này, dù sao hắn cũng không phải kẻ ngu.Lục Điềm Điềm chỉ vào cây quyết thái nói với Lục Đại Minh: “Anh Đại Minh, anh đào cái này đi, cái này là nhiều nhất ở đây.”Lục Đại Minh không nói hai lời, cầm lấy dao trúc, không chút do dự đào cây quyết thái.Cứ nghe lời Điềm Điềm chắc chắn không sai.Lục Điềm Điềm cũng tìm một nơi rừng cây rậm rạp, cùng cỏ khô tạo thành một cái ổ, lại lấy mười hai quả trứng gà trong không gian ra, đặt phía trên ổ gà.Sau đó cô đứng bật dậy: “Anh Đại Minh, anh Đại Minh, mau tới đây.”Đại Minh đang đào tới hưng phấn sợ hết hồn, còn tưởng trong bụi cây có rắn, chạy vội tới:“Điềm Điềm đừng nhúc nhích, không nhúc nhích rắn sẽ không cắn em.”“Không phải rắn, là trứng gà, trứng gà rừng.” Lục Điềm Điềm nói.Lục Đại Minh không tin nổi vào mắt mình chạy vội qua.Đẩy cỏ dại ra nhìn vào, quả nhiên là một ổ trứng gà rừng thật.Chỉ là hình như quả trứng gà rừng này không giống với trứng trước kia hắn từng nhìn thấy.Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên, dù sao thì sức hút của trứng gà lớn hơn tất cả mọi thứ.“Một hai ba bốn… mười hai quả, Điềm Điềm, có mười hai quả trứng gà, mỗi người chúng ta có thể ăn hai quả.”Lục Đại Minh hưng phấn nói.Lục Điềm Điềm cũng gật đầu, cô cũng nghĩ như vậy, mỗi người ăn hai quả, trong nhà có sáu người, vừa lúc mười hai quả trứng gà.“Điềm Điềm, phải nấu chín, trứng gà chín rồi sẽ không nát, ăn cũng tiện.” Lục Đại Minh kiến nghị.Lục Điềm Điềm gật đầu, chẳng những phải nấu chín, còn phải lột vỏ.Cô có thể lừa dối anh Đại Minh nhưng không thể lừa dối cha mẹ được, trứng gà rừng với trứng gà nhà vốn không giống nhau.Mà mấy việc như nhóm lửa nướng trứng, Lục Đại Minh quen tay vô cùng.Bọn họ ra ngoài kiếm được thứ gì tốt đều nấu ăn ngay tại chỗ.Lục Đại Minh đi tìm một vòng, tìm được mấy cục đá khá lớn, làm thành một cái bệ bếp đơn giản.Lại lấy đá mồi lửa ra dẫn lửa lên củi, chỉ chốc lát sau, lửa đã cháy hừng hực.Lục Đại Minh lại bỏ trứng gà vào lửa, sau đó tìm thêm mấy nhánh cây thô to, không ngừng đảo trứng gà qua lại.Lục Điềm Điềm thì đứng bên cạnh thêm củi lửa, phải nướng dưới nhiệt độ cao thì trứng chín mới thơm ngon được.Chừng mười phút sau, Lục Đại Minh dập tắt lửa, chờ trứng gà hạ nhiệt rồi lại mau chóng lấy trứng ra.Hắn nhìn Lục Điềm Điềm, hỏi: “Điềm Điềm, anh có thể ăn một quả luôn không?”Lục Điềm Điềm gật đầu, hơi hối hận vì bản thân lấy ra quá ít trứng.Nếu lúc đó cô lấy ra tám quả mười quả thì hay rồi.Lục Đại Minh lột vỏ trứng gà ra, để lộ lòng trắng trứng hơi vàng bên trong, cái miệng nhỏ cắn từng miếng từng miếng một.Nhìn Lục Đại Minh híp mắt cắn trứng, Lục Điềm Điềm lại thấy chua xót.Kiếp trước cô cũng như vậy, chỉ một quả trứng gà cũng có thể ăn mất nửa giờ.Chờ khi Lục Đại Minh ăn hết một quả trứng gà, Lục Thanh đã chạy tới.Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Lục Thanh là Lục Điềm Điềm biết chuyện đã thành công.“Điềm Điềm, em xem, đây là cái gì?” Lục Đại Minh mở lòng bàn tay ra, bên trong có một đồng xu hai hào.“Nhiều tiền như vậy, chúng ta phát tài rồi.” Lục Đại Minh muốn nhảy lên hoan hô.Lục Điềm Điềm lại nhíu mày, sao lại đưa tới hai hào? Nếu như vậy, thôn y cũng chẳng kiếm được bao nhiêu nữa..