Một khắc trước, Vinh Cẩm còn đang uy phong vô lối ở thế giới thần thoại, một khắc sau cô đã bị Thiên Đạo ném ra ngoài. Chỉ dư lại một bộ thân thể thần tiên hóa thành tia sáng trắng tiêu tán trong thiên địa, khiến chúng tiên khiếp sợ, vạn vật đồng bi. Đến tận đây, thần nữ từng là đại lão một phương ở thần giới đã hoàn toàn tuyệt tích, biến mất khỏi lục hợp bát hoang. Xưng là, giọt nước ngã khỏi Thần đạo. …Mới vừa bị cưỡng chế trở về, Vinh Cẩm khó chịu cực kỳ. Mắt thấy muôn vàn thần tiên tiểu đệ khóc la muốn đưa tiên thọ cho mình, quà nhiều không đếm hết nhưng cô còn chưa kịp nhận đã bị cấp trên và Thiên Đạo kéo trở về!“Rốt cuộc là có chuyện gấp gì cần tìm tôi trở về?” Có biết làm vậy đã hại cô tổn thất vô số bảo bối quý hiếm không?“Cô còn có mặt mũi hỏi?” Cấp trên đang đứng trước mặt Vinh Cẩm càng khó chịu hơn, túm tóc rít gào. “Nhìn xem cô đã làm cái gì! Cốt truyện nữ xứng yên lành cô không đi, chơi trò thần tiên chia phe phái cái gì!”Mẹ nó, một thế giới ngôn tình thần thoại yên lành…
Chương 8: 8: Có Quỷ
【 Thập Niên 60 】Tiểu Tiên NữTác giả: Cửu Châu đại nhânTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMột khắc trước, Vinh Cẩm còn đang uy phong vô lối ở thế giới thần thoại, một khắc sau cô đã bị Thiên Đạo ném ra ngoài. Chỉ dư lại một bộ thân thể thần tiên hóa thành tia sáng trắng tiêu tán trong thiên địa, khiến chúng tiên khiếp sợ, vạn vật đồng bi. Đến tận đây, thần nữ từng là đại lão một phương ở thần giới đã hoàn toàn tuyệt tích, biến mất khỏi lục hợp bát hoang. Xưng là, giọt nước ngã khỏi Thần đạo. …Mới vừa bị cưỡng chế trở về, Vinh Cẩm khó chịu cực kỳ. Mắt thấy muôn vàn thần tiên tiểu đệ khóc la muốn đưa tiên thọ cho mình, quà nhiều không đếm hết nhưng cô còn chưa kịp nhận đã bị cấp trên và Thiên Đạo kéo trở về!“Rốt cuộc là có chuyện gấp gì cần tìm tôi trở về?” Có biết làm vậy đã hại cô tổn thất vô số bảo bối quý hiếm không?“Cô còn có mặt mũi hỏi?” Cấp trên đang đứng trước mặt Vinh Cẩm càng khó chịu hơn, túm tóc rít gào. “Nhìn xem cô đã làm cái gì! Cốt truyện nữ xứng yên lành cô không đi, chơi trò thần tiên chia phe phái cái gì!”Mẹ nó, một thế giới ngôn tình thần thoại yên lành… Đám người đang kinh ngạc tới ngây người trong viện cũng bị tiếng la của hắn làm bừng tỉnh, thi nhau trợn mắt hít sâu một hơi.Chẳng lẽ có quỷ thật?!Trong lòng Lý Trị Phú rất hoảng sợ, lại cảm thấy dưới chân có thứ ngo ngoe rục rịch, hắn sợ tới mức hét to một tiếng sau đó nhảy dựng về phía sau, trốn sau lưng cha mình.“Có quỷ! Thật sự có quỷ!” Hắn vừa che mắt vừa hô to.Mặc kệ ngày thường có ổn trọng cỡ nào, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi quỷ thần chỉ tồn tại trong truyền thuyết.Huống chi ngay mới vừa rồi bản thân còn được tận mắt nhìn thấy, lúc này con thứ nhà họ Lý đã sớm bị dọa sợ mất mật.Bang!Lão Lý đập mạnh một cái lên đầu thằng hai, còn kéo tay hắn ra răn dạy.“Kêu gào cái gì? Chỗ nào có quỷ? Nhìn cho rõ đi!”Nhãi ranh, mù quáng la hét cái gì, lỡ gọi mấy kẻ mê tín phong kiến tới, cả nhà đều bị liên lụy.Lý Trị Phú hơi hé hé mắt ra.Lại thấy nơi mình vừa đứng có một đám cỏ dại xanh rờn mọc lên, đang phát triển thật nhanh sau đó phốc một tiếng, nở ra một đóa hoa đuôi chó.Lý Trị Phú: “…”“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Lý Trị Quốc nhìn cây xanh càng lúc càng tươi tốt trong viện, nhíu chặt mày nói.Ông Lý không trả lời, chỉ nhìn nhìn đám cây cỏ đang tràn lan sau đó mở cửa viện đi ra ngoài.Ngoài cửa có một cây đào cổ thụ, trước đó nó đã bị hạn hán sắp chết, hiện tại lại mọc đầy lá, còn nở hoa, mơ hồ có dấu hiệu kết trái.Cách đó không xa là cây táo đã sớm chết bên cạnh ghế đá, hiện tại nó lại như cây khô gặp xuân, lại một lần nữa tỏa sáng sinh cơ, cũng là một mảnh xanh um tươi tốt, bách hoa điểm điểm giống hệt cây đào.Ông Lý sống tới tuổi này rồi nhưng đây là lần đầu tiên ông được thấy cảnh tượng kỳ lạ tới vậy.Nhưng dù sao ông cũng là người từng trải sự đời, cũng ổn trọng hơn đám tiểu bối.Khiếp sợ qua đi, ông híp đôi mắt già nua tinh quang lấp lánh, đưa mắt nhìn bốn phía.Dải xanh lục còn đang tiếp tục mở rộng, chỉ thấy mặt đất như bị mực nước màu xanh lục phủ lên, từng mảng từng mảng xanh tươi chậm lãi lan rộng cho tới khi đầy bán kính trăm dặm mới dừng lại, giới tuyến xanh vàng cực kỳ rõ ràng.Mà người đang đứng trên mặt đất lại có cảm thụ sâu nhất.Nơi màu xanh lục đi qua, cây cối chết héo tỏa sáng tân xuân, cỏ cây trên núi hoang cũng mọc dài, chỉ chớp mắt đã xanh um tươi tốt.“Phanh phanh bạch bạch…”Tiếng hoa cỏ nở rộ không ngừng truyền tới, lọt vào trong tai dân chúng không khác gì tiên nhạc.Dân chúng trong phạm vi trăm dặm chứng kiến thần tích này, sôi nổi bùng nổ.“Thần tiên hiển linh rồi!”“Ông trời mở mắt ---”“Bồ Tát tại thượng, Bồ Tát tại thượng…”Chúng bá tánh quỳ gối trên cỏ non, thành kính mà dập đầu trên đất, nước mắt vui sướng cảm động xuất hiện trên mặt tất cả mọi người..
Đám người đang kinh ngạc tới ngây người trong viện cũng bị tiếng la của hắn làm bừng tỉnh, thi nhau trợn mắt hít sâu một hơi.
Chẳng lẽ có quỷ thật?!Trong lòng Lý Trị Phú rất hoảng sợ, lại cảm thấy dưới chân có thứ ngo ngoe rục rịch, hắn sợ tới mức hét to một tiếng sau đó nhảy dựng về phía sau, trốn sau lưng cha mình.
“Có quỷ! Thật sự có quỷ!” Hắn vừa che mắt vừa hô to.
Mặc kệ ngày thường có ổn trọng cỡ nào, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi quỷ thần chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Huống chi ngay mới vừa rồi bản thân còn được tận mắt nhìn thấy, lúc này con thứ nhà họ Lý đã sớm bị dọa sợ mất mật.
Bang!Lão Lý đập mạnh một cái lên đầu thằng hai, còn kéo tay hắn ra răn dạy.
“Kêu gào cái gì? Chỗ nào có quỷ? Nhìn cho rõ đi!”Nhãi ranh, mù quáng la hét cái gì, lỡ gọi mấy kẻ mê tín phong kiến tới, cả nhà đều bị liên lụy.
Lý Trị Phú hơi hé hé mắt ra.
Lại thấy nơi mình vừa đứng có một đám cỏ dại xanh rờn mọc lên, đang phát triển thật nhanh sau đó phốc một tiếng, nở ra một đóa hoa đuôi chó.
Lý Trị Phú: “…”“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Lý Trị Quốc nhìn cây xanh càng lúc càng tươi tốt trong viện, nhíu chặt mày nói.
Ông Lý không trả lời, chỉ nhìn nhìn đám cây cỏ đang tràn lan sau đó mở cửa viện đi ra ngoài.
Ngoài cửa có một cây đào cổ thụ, trước đó nó đã bị hạn hán sắp chết, hiện tại lại mọc đầy lá, còn nở hoa, mơ hồ có dấu hiệu kết trái.
Cách đó không xa là cây táo đã sớm chết bên cạnh ghế đá, hiện tại nó lại như cây khô gặp xuân, lại một lần nữa tỏa sáng sinh cơ, cũng là một mảnh xanh um tươi tốt, bách hoa điểm điểm giống hệt cây đào.
Ông Lý sống tới tuổi này rồi nhưng đây là lần đầu tiên ông được thấy cảnh tượng kỳ lạ tới vậy.
Nhưng dù sao ông cũng là người từng trải sự đời, cũng ổn trọng hơn đám tiểu bối.
Khiếp sợ qua đi, ông híp đôi mắt già nua tinh quang lấp lánh, đưa mắt nhìn bốn phía.
Dải xanh lục còn đang tiếp tục mở rộng, chỉ thấy mặt đất như bị mực nước màu xanh lục phủ lên, từng mảng từng mảng xanh tươi chậm lãi lan rộng cho tới khi đầy bán kính trăm dặm mới dừng lại, giới tuyến xanh vàng cực kỳ rõ ràng.
Mà người đang đứng trên mặt đất lại có cảm thụ sâu nhất.
Nơi màu xanh lục đi qua, cây cối chết héo tỏa sáng tân xuân, cỏ cây trên núi hoang cũng mọc dài, chỉ chớp mắt đã xanh um tươi tốt.
“Phanh phanh bạch bạch…”Tiếng hoa cỏ nở rộ không ngừng truyền tới, lọt vào trong tai dân chúng không khác gì tiên nhạc.
Dân chúng trong phạm vi trăm dặm chứng kiến thần tích này, sôi nổi bùng nổ.
“Thần tiên hiển linh rồi!”“Ông trời mở mắt ---”“Bồ Tát tại thượng, Bồ Tát tại thượng…”Chúng bá tánh quỳ gối trên cỏ non, thành kính mà dập đầu trên đất, nước mắt vui sướng cảm động xuất hiện trên mặt tất cả mọi người.
.
【 Thập Niên 60 】Tiểu Tiên NữTác giả: Cửu Châu đại nhânTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMột khắc trước, Vinh Cẩm còn đang uy phong vô lối ở thế giới thần thoại, một khắc sau cô đã bị Thiên Đạo ném ra ngoài. Chỉ dư lại một bộ thân thể thần tiên hóa thành tia sáng trắng tiêu tán trong thiên địa, khiến chúng tiên khiếp sợ, vạn vật đồng bi. Đến tận đây, thần nữ từng là đại lão một phương ở thần giới đã hoàn toàn tuyệt tích, biến mất khỏi lục hợp bát hoang. Xưng là, giọt nước ngã khỏi Thần đạo. …Mới vừa bị cưỡng chế trở về, Vinh Cẩm khó chịu cực kỳ. Mắt thấy muôn vàn thần tiên tiểu đệ khóc la muốn đưa tiên thọ cho mình, quà nhiều không đếm hết nhưng cô còn chưa kịp nhận đã bị cấp trên và Thiên Đạo kéo trở về!“Rốt cuộc là có chuyện gấp gì cần tìm tôi trở về?” Có biết làm vậy đã hại cô tổn thất vô số bảo bối quý hiếm không?“Cô còn có mặt mũi hỏi?” Cấp trên đang đứng trước mặt Vinh Cẩm càng khó chịu hơn, túm tóc rít gào. “Nhìn xem cô đã làm cái gì! Cốt truyện nữ xứng yên lành cô không đi, chơi trò thần tiên chia phe phái cái gì!”Mẹ nó, một thế giới ngôn tình thần thoại yên lành… Đám người đang kinh ngạc tới ngây người trong viện cũng bị tiếng la của hắn làm bừng tỉnh, thi nhau trợn mắt hít sâu một hơi.Chẳng lẽ có quỷ thật?!Trong lòng Lý Trị Phú rất hoảng sợ, lại cảm thấy dưới chân có thứ ngo ngoe rục rịch, hắn sợ tới mức hét to một tiếng sau đó nhảy dựng về phía sau, trốn sau lưng cha mình.“Có quỷ! Thật sự có quỷ!” Hắn vừa che mắt vừa hô to.Mặc kệ ngày thường có ổn trọng cỡ nào, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi quỷ thần chỉ tồn tại trong truyền thuyết.Huống chi ngay mới vừa rồi bản thân còn được tận mắt nhìn thấy, lúc này con thứ nhà họ Lý đã sớm bị dọa sợ mất mật.Bang!Lão Lý đập mạnh một cái lên đầu thằng hai, còn kéo tay hắn ra răn dạy.“Kêu gào cái gì? Chỗ nào có quỷ? Nhìn cho rõ đi!”Nhãi ranh, mù quáng la hét cái gì, lỡ gọi mấy kẻ mê tín phong kiến tới, cả nhà đều bị liên lụy.Lý Trị Phú hơi hé hé mắt ra.Lại thấy nơi mình vừa đứng có một đám cỏ dại xanh rờn mọc lên, đang phát triển thật nhanh sau đó phốc một tiếng, nở ra một đóa hoa đuôi chó.Lý Trị Phú: “…”“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Lý Trị Quốc nhìn cây xanh càng lúc càng tươi tốt trong viện, nhíu chặt mày nói.Ông Lý không trả lời, chỉ nhìn nhìn đám cây cỏ đang tràn lan sau đó mở cửa viện đi ra ngoài.Ngoài cửa có một cây đào cổ thụ, trước đó nó đã bị hạn hán sắp chết, hiện tại lại mọc đầy lá, còn nở hoa, mơ hồ có dấu hiệu kết trái.Cách đó không xa là cây táo đã sớm chết bên cạnh ghế đá, hiện tại nó lại như cây khô gặp xuân, lại một lần nữa tỏa sáng sinh cơ, cũng là một mảnh xanh um tươi tốt, bách hoa điểm điểm giống hệt cây đào.Ông Lý sống tới tuổi này rồi nhưng đây là lần đầu tiên ông được thấy cảnh tượng kỳ lạ tới vậy.Nhưng dù sao ông cũng là người từng trải sự đời, cũng ổn trọng hơn đám tiểu bối.Khiếp sợ qua đi, ông híp đôi mắt già nua tinh quang lấp lánh, đưa mắt nhìn bốn phía.Dải xanh lục còn đang tiếp tục mở rộng, chỉ thấy mặt đất như bị mực nước màu xanh lục phủ lên, từng mảng từng mảng xanh tươi chậm lãi lan rộng cho tới khi đầy bán kính trăm dặm mới dừng lại, giới tuyến xanh vàng cực kỳ rõ ràng.Mà người đang đứng trên mặt đất lại có cảm thụ sâu nhất.Nơi màu xanh lục đi qua, cây cối chết héo tỏa sáng tân xuân, cỏ cây trên núi hoang cũng mọc dài, chỉ chớp mắt đã xanh um tươi tốt.“Phanh phanh bạch bạch…”Tiếng hoa cỏ nở rộ không ngừng truyền tới, lọt vào trong tai dân chúng không khác gì tiên nhạc.Dân chúng trong phạm vi trăm dặm chứng kiến thần tích này, sôi nổi bùng nổ.“Thần tiên hiển linh rồi!”“Ông trời mở mắt ---”“Bồ Tát tại thượng, Bồ Tát tại thượng…”Chúng bá tánh quỳ gối trên cỏ non, thành kính mà dập đầu trên đất, nước mắt vui sướng cảm động xuất hiện trên mặt tất cả mọi người..