Một khắc trước, Vinh Cẩm còn đang uy phong vô lối ở thế giới thần thoại, một khắc sau cô đã bị Thiên Đạo ném ra ngoài. Chỉ dư lại một bộ thân thể thần tiên hóa thành tia sáng trắng tiêu tán trong thiên địa, khiến chúng tiên khiếp sợ, vạn vật đồng bi. Đến tận đây, thần nữ từng là đại lão một phương ở thần giới đã hoàn toàn tuyệt tích, biến mất khỏi lục hợp bát hoang. Xưng là, giọt nước ngã khỏi Thần đạo. …Mới vừa bị cưỡng chế trở về, Vinh Cẩm khó chịu cực kỳ. Mắt thấy muôn vàn thần tiên tiểu đệ khóc la muốn đưa tiên thọ cho mình, quà nhiều không đếm hết nhưng cô còn chưa kịp nhận đã bị cấp trên và Thiên Đạo kéo trở về!“Rốt cuộc là có chuyện gấp gì cần tìm tôi trở về?” Có biết làm vậy đã hại cô tổn thất vô số bảo bối quý hiếm không?“Cô còn có mặt mũi hỏi?” Cấp trên đang đứng trước mặt Vinh Cẩm càng khó chịu hơn, túm tóc rít gào. “Nhìn xem cô đã làm cái gì! Cốt truyện nữ xứng yên lành cô không đi, chơi trò thần tiên chia phe phái cái gì!”Mẹ nó, một thế giới ngôn tình thần thoại yên lành…

Chương 33: 33: Canh Bạc Hà Bồi Bổ

【 Thập Niên 60 】Tiểu Tiên NữTác giả: Cửu Châu đại nhânTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMột khắc trước, Vinh Cẩm còn đang uy phong vô lối ở thế giới thần thoại, một khắc sau cô đã bị Thiên Đạo ném ra ngoài. Chỉ dư lại một bộ thân thể thần tiên hóa thành tia sáng trắng tiêu tán trong thiên địa, khiến chúng tiên khiếp sợ, vạn vật đồng bi. Đến tận đây, thần nữ từng là đại lão một phương ở thần giới đã hoàn toàn tuyệt tích, biến mất khỏi lục hợp bát hoang. Xưng là, giọt nước ngã khỏi Thần đạo. …Mới vừa bị cưỡng chế trở về, Vinh Cẩm khó chịu cực kỳ. Mắt thấy muôn vàn thần tiên tiểu đệ khóc la muốn đưa tiên thọ cho mình, quà nhiều không đếm hết nhưng cô còn chưa kịp nhận đã bị cấp trên và Thiên Đạo kéo trở về!“Rốt cuộc là có chuyện gấp gì cần tìm tôi trở về?” Có biết làm vậy đã hại cô tổn thất vô số bảo bối quý hiếm không?“Cô còn có mặt mũi hỏi?” Cấp trên đang đứng trước mặt Vinh Cẩm càng khó chịu hơn, túm tóc rít gào. “Nhìn xem cô đã làm cái gì! Cốt truyện nữ xứng yên lành cô không đi, chơi trò thần tiên chia phe phái cái gì!”Mẹ nó, một thế giới ngôn tình thần thoại yên lành… Tiền Xuân Nga đang muốn nói chuyện lại bị nghẹn trong cổ họng.Cô ấy ngước mắt lên nhìn Phúc Oa đang tươi cười, được cha mẹ dỗ dành, sau đó lại liếc nhìn ra cửa.Cô con gái Hà Hoa hai tuổi của mình đang bị sai sử ở đàng kia, hì hà hì hục chăm chỉ làm việc, Đào Hoa nhà chị dâu cả cũng không ngoại lệ.Hai đãi ngộ khác biệt rõ ràng khiến khóe miệng Tiền Xuân Nga không tự chủ được mà co giật.Không phải con gái sinh ra trong gia đình họ có phúc, mà là người có phúc khí giáng sinh ở nhà họ.Khi bé gái trên bàn đá hạ sốt cũng đã gần đến giờ ăn tối.Có khói bốc lên từ bếp, còn có mùi thức ăn thoang thoảng.Tiền Xuân Kiều không muốn nán lại lâu hơn, cô ấy bế đứa bé lên chuẩn bị về nhà.Đã mấy lần Tiền Xuân Nga muốn giữ Tiền Xuân Kiều ở lại, để em ấy ở lại ăn bữa cơm đã rồi hãy về, nhưng nhà này không phải do cô ấy làm chủ, lời tới khóe miệng cũng không nói ra được.Tiền Xuân Kiều cũng thông cảm, xua tay từ chối.Lương thực vốn là thứ quý giá, tuy năm nay bội thu, nhưng trước kia đói kém đã lâu, sao có thể tùy tiện cho người ngoài ăn uống ở nhà mình.Tiền Xuân Nga tiễn Tiền Xuân Kiều ra cổng, khi quay lại đã thấy Triệu Phượng Tiên và Vương Nguyệt Cầm đang bắt đầu bày biện đồ ăn trên bàn trong phòng chính.Bà Lý mang theo một cái lá cây màu xanh vào bếp.“Mẹ làm gì vậy?” Tiền Xuân Nga hỗ trợ xếp đũa, lặng lẽ hỏi.Ngày thường là ba chị em dâu thay phiên nấu cơm hoặc cùng nhau nấu, bà Lý rất ít khi vào bếp.Nhưng bà phụ trách tủ lương thực trong phòng chính, mì và gạo cho mỗi bữa ăn đều do bà cân.“Mẹ nói muốn nấu bát canh để mọi người giải tỏa mệt mỏi.” Triệu Phượng Tiên cười nói.Đôi mắt phượng của Tiền Xuân Nga lóe lên, chờ xem mẹ chồng cố tình xuống bếp để nấu món canh gì.Ba chị em dâu bưng đồ ăn lên xong, Bà Lý cũng nhanh chóng bưng canh đặt lên bàn.Món canh rau dại xanh trong, rau ít đến mức có thể soi được bóng người, điều này khiến Tiền Xuân Nga muốn học trộm tay nghề cũng có chút thất vọng.Cô ấy còn tưởng mẹ nấu canh thuốc bồi bổ gì cơ đấy, tốt xấu gì cũng học hỏi được một món, nhưng kết quả lại ra món này.“Vào ăn tối đi.” Bà Lý hét lên, người lớn và trẻ con đang làm việc bên ngoài cũng chạy ào vào trong.Đào với táo mới hái xuống xong được xếp từng lớp từng lớp trong giỏ mây, mọi người rửa tay, ngồi quanh bàn ăn tối.Do hôm nay làm việc nặng nên bữa tối thịnh soạn hơn hôm qua, bánh bột ngô nướng và bánh rau dại chất đầy một rổ, cháo khoai lang đặc quánh nát nhừ, mấy loại rau dại như bồ công anh, rau sam… thơm mát sảng khoái.Mấy đứa nhóc vừa chạm vào bát đã bắt đầu húp sùm sụp.Trong khi ăn, người lớn vừa ăn vừa nói về công việc ban ngày, bầu không khí vui vẻ hòa thuận.Tiền Xuân Nga uống món canh do bà Lý đích thân nấu, cảm thấy sau khi húp một hớp, hơi mát lạnh phả thẳng lên ót, khiến cô ấy tỉnh táo đến mức không thể tỉnh táo hơn được nữa.“Mẹ ơi, mẹ bỏ bạc hà vào canh ạ?” Tràn trề sinh lực thế này, không biết đã bỏ bao nhiêu?Bà Lý gật đầu, bưng một bát canh nói: “Mẹ tìm được đồ tốt, nên bồi bổ cho mấy đứa đấy.” Đây cũng là thứ nhặt được từ tay Phúc Oa, quá hời cho bọn họ.Vì thế, bà Lý còn len lén bôi đường trắng lên cánh hoa, co như bù đắp tổn thất cho cô cháu gái bảo bối.Vinh Cẩm nằm trong tã lót, cầm những cánh hoa ngọt phát ngấy mà nghẹn ngào không nói nên lời….

Tiền Xuân Nga đang muốn nói chuyện lại bị nghẹn trong cổ họng.

Cô ấy ngước mắt lên nhìn Phúc Oa đang tươi cười, được cha mẹ dỗ dành, sau đó lại liếc nhìn ra cửa.

Cô con gái Hà Hoa hai tuổi của mình đang bị sai sử ở đàng kia, hì hà hì hục chăm chỉ làm việc, Đào Hoa nhà chị dâu cả cũng không ngoại lệ.

Hai đãi ngộ khác biệt rõ ràng khiến khóe miệng Tiền Xuân Nga không tự chủ được mà co giật.

Không phải con gái sinh ra trong gia đình họ có phúc, mà là người có phúc khí giáng sinh ở nhà họ.

Khi bé gái trên bàn đá hạ sốt cũng đã gần đến giờ ăn tối.

Có khói bốc lên từ bếp, còn có mùi thức ăn thoang thoảng.

Tiền Xuân Kiều không muốn nán lại lâu hơn, cô ấy bế đứa bé lên chuẩn bị về nhà.

Đã mấy lần Tiền Xuân Nga muốn giữ Tiền Xuân Kiều ở lại, để em ấy ở lại ăn bữa cơm đã rồi hãy về, nhưng nhà này không phải do cô ấy làm chủ, lời tới khóe miệng cũng không nói ra được.

Tiền Xuân Kiều cũng thông cảm, xua tay từ chối.

Lương thực vốn là thứ quý giá, tuy năm nay bội thu, nhưng trước kia đói kém đã lâu, sao có thể tùy tiện cho người ngoài ăn uống ở nhà mình.

Tiền Xuân Nga tiễn Tiền Xuân Kiều ra cổng, khi quay lại đã thấy Triệu Phượng Tiên và Vương Nguyệt Cầm đang bắt đầu bày biện đồ ăn trên bàn trong phòng chính.

Bà Lý mang theo một cái lá cây màu xanh vào bếp.

“Mẹ làm gì vậy?” Tiền Xuân Nga hỗ trợ xếp đũa, lặng lẽ hỏi.

Ngày thường là ba chị em dâu thay phiên nấu cơm hoặc cùng nhau nấu, bà Lý rất ít khi vào bếp.

Nhưng bà phụ trách tủ lương thực trong phòng chính, mì và gạo cho mỗi bữa ăn đều do bà cân.

“Mẹ nói muốn nấu bát canh để mọi người giải tỏa mệt mỏi.

” Triệu Phượng Tiên cười nói.

Đôi mắt phượng của Tiền Xuân Nga lóe lên, chờ xem mẹ chồng cố tình xuống bếp để nấu món canh gì.

Ba chị em dâu bưng đồ ăn lên xong, Bà Lý cũng nhanh chóng bưng canh đặt lên bàn.

Món canh rau dại xanh trong, rau ít đến mức có thể soi được bóng người, điều này khiến Tiền Xuân Nga muốn học trộm tay nghề cũng có chút thất vọng.

Cô ấy còn tưởng mẹ nấu canh thuốc bồi bổ gì cơ đấy, tốt xấu gì cũng học hỏi được một món, nhưng kết quả lại ra món này.

“Vào ăn tối đi.

” Bà Lý hét lên, người lớn và trẻ con đang làm việc bên ngoài cũng chạy ào vào trong.

Đào với táo mới hái xuống xong được xếp từng lớp từng lớp trong giỏ mây, mọi người rửa tay, ngồi quanh bàn ăn tối.

Do hôm nay làm việc nặng nên bữa tối thịnh soạn hơn hôm qua, bánh bột ngô nướng và bánh rau dại chất đầy một rổ, cháo khoai lang đặc quánh nát nhừ, mấy loại rau dại như bồ công anh, rau sam… thơm mát sảng khoái.

Mấy đứa nhóc vừa chạm vào bát đã bắt đầu húp sùm sụp.

Trong khi ăn, người lớn vừa ăn vừa nói về công việc ban ngày, bầu không khí vui vẻ hòa thuận.

Tiền Xuân Nga uống món canh do bà Lý đích thân nấu, cảm thấy sau khi húp một hớp, hơi mát lạnh phả thẳng lên ót, khiến cô ấy tỉnh táo đến mức không thể tỉnh táo hơn được nữa.

“Mẹ ơi, mẹ bỏ bạc hà vào canh ạ?” Tràn trề sinh lực thế này, không biết đã bỏ bao nhiêu?Bà Lý gật đầu, bưng một bát canh nói: “Mẹ tìm được đồ tốt, nên bồi bổ cho mấy đứa đấy.

” Đây cũng là thứ nhặt được từ tay Phúc Oa, quá hời cho bọn họ.

Vì thế, bà Lý còn len lén bôi đường trắng lên cánh hoa, co như bù đắp tổn thất cho cô cháu gái bảo bối.

Vinh Cẩm nằm trong tã lót, cầm những cánh hoa ngọt phát ngấy mà nghẹn ngào không nói nên lời….

【 Thập Niên 60 】Tiểu Tiên NữTác giả: Cửu Châu đại nhânTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMột khắc trước, Vinh Cẩm còn đang uy phong vô lối ở thế giới thần thoại, một khắc sau cô đã bị Thiên Đạo ném ra ngoài. Chỉ dư lại một bộ thân thể thần tiên hóa thành tia sáng trắng tiêu tán trong thiên địa, khiến chúng tiên khiếp sợ, vạn vật đồng bi. Đến tận đây, thần nữ từng là đại lão một phương ở thần giới đã hoàn toàn tuyệt tích, biến mất khỏi lục hợp bát hoang. Xưng là, giọt nước ngã khỏi Thần đạo. …Mới vừa bị cưỡng chế trở về, Vinh Cẩm khó chịu cực kỳ. Mắt thấy muôn vàn thần tiên tiểu đệ khóc la muốn đưa tiên thọ cho mình, quà nhiều không đếm hết nhưng cô còn chưa kịp nhận đã bị cấp trên và Thiên Đạo kéo trở về!“Rốt cuộc là có chuyện gấp gì cần tìm tôi trở về?” Có biết làm vậy đã hại cô tổn thất vô số bảo bối quý hiếm không?“Cô còn có mặt mũi hỏi?” Cấp trên đang đứng trước mặt Vinh Cẩm càng khó chịu hơn, túm tóc rít gào. “Nhìn xem cô đã làm cái gì! Cốt truyện nữ xứng yên lành cô không đi, chơi trò thần tiên chia phe phái cái gì!”Mẹ nó, một thế giới ngôn tình thần thoại yên lành… Tiền Xuân Nga đang muốn nói chuyện lại bị nghẹn trong cổ họng.Cô ấy ngước mắt lên nhìn Phúc Oa đang tươi cười, được cha mẹ dỗ dành, sau đó lại liếc nhìn ra cửa.Cô con gái Hà Hoa hai tuổi của mình đang bị sai sử ở đàng kia, hì hà hì hục chăm chỉ làm việc, Đào Hoa nhà chị dâu cả cũng không ngoại lệ.Hai đãi ngộ khác biệt rõ ràng khiến khóe miệng Tiền Xuân Nga không tự chủ được mà co giật.Không phải con gái sinh ra trong gia đình họ có phúc, mà là người có phúc khí giáng sinh ở nhà họ.Khi bé gái trên bàn đá hạ sốt cũng đã gần đến giờ ăn tối.Có khói bốc lên từ bếp, còn có mùi thức ăn thoang thoảng.Tiền Xuân Kiều không muốn nán lại lâu hơn, cô ấy bế đứa bé lên chuẩn bị về nhà.Đã mấy lần Tiền Xuân Nga muốn giữ Tiền Xuân Kiều ở lại, để em ấy ở lại ăn bữa cơm đã rồi hãy về, nhưng nhà này không phải do cô ấy làm chủ, lời tới khóe miệng cũng không nói ra được.Tiền Xuân Kiều cũng thông cảm, xua tay từ chối.Lương thực vốn là thứ quý giá, tuy năm nay bội thu, nhưng trước kia đói kém đã lâu, sao có thể tùy tiện cho người ngoài ăn uống ở nhà mình.Tiền Xuân Nga tiễn Tiền Xuân Kiều ra cổng, khi quay lại đã thấy Triệu Phượng Tiên và Vương Nguyệt Cầm đang bắt đầu bày biện đồ ăn trên bàn trong phòng chính.Bà Lý mang theo một cái lá cây màu xanh vào bếp.“Mẹ làm gì vậy?” Tiền Xuân Nga hỗ trợ xếp đũa, lặng lẽ hỏi.Ngày thường là ba chị em dâu thay phiên nấu cơm hoặc cùng nhau nấu, bà Lý rất ít khi vào bếp.Nhưng bà phụ trách tủ lương thực trong phòng chính, mì và gạo cho mỗi bữa ăn đều do bà cân.“Mẹ nói muốn nấu bát canh để mọi người giải tỏa mệt mỏi.” Triệu Phượng Tiên cười nói.Đôi mắt phượng của Tiền Xuân Nga lóe lên, chờ xem mẹ chồng cố tình xuống bếp để nấu món canh gì.Ba chị em dâu bưng đồ ăn lên xong, Bà Lý cũng nhanh chóng bưng canh đặt lên bàn.Món canh rau dại xanh trong, rau ít đến mức có thể soi được bóng người, điều này khiến Tiền Xuân Nga muốn học trộm tay nghề cũng có chút thất vọng.Cô ấy còn tưởng mẹ nấu canh thuốc bồi bổ gì cơ đấy, tốt xấu gì cũng học hỏi được một món, nhưng kết quả lại ra món này.“Vào ăn tối đi.” Bà Lý hét lên, người lớn và trẻ con đang làm việc bên ngoài cũng chạy ào vào trong.Đào với táo mới hái xuống xong được xếp từng lớp từng lớp trong giỏ mây, mọi người rửa tay, ngồi quanh bàn ăn tối.Do hôm nay làm việc nặng nên bữa tối thịnh soạn hơn hôm qua, bánh bột ngô nướng và bánh rau dại chất đầy một rổ, cháo khoai lang đặc quánh nát nhừ, mấy loại rau dại như bồ công anh, rau sam… thơm mát sảng khoái.Mấy đứa nhóc vừa chạm vào bát đã bắt đầu húp sùm sụp.Trong khi ăn, người lớn vừa ăn vừa nói về công việc ban ngày, bầu không khí vui vẻ hòa thuận.Tiền Xuân Nga uống món canh do bà Lý đích thân nấu, cảm thấy sau khi húp một hớp, hơi mát lạnh phả thẳng lên ót, khiến cô ấy tỉnh táo đến mức không thể tỉnh táo hơn được nữa.“Mẹ ơi, mẹ bỏ bạc hà vào canh ạ?” Tràn trề sinh lực thế này, không biết đã bỏ bao nhiêu?Bà Lý gật đầu, bưng một bát canh nói: “Mẹ tìm được đồ tốt, nên bồi bổ cho mấy đứa đấy.” Đây cũng là thứ nhặt được từ tay Phúc Oa, quá hời cho bọn họ.Vì thế, bà Lý còn len lén bôi đường trắng lên cánh hoa, co như bù đắp tổn thất cho cô cháu gái bảo bối.Vinh Cẩm nằm trong tã lót, cầm những cánh hoa ngọt phát ngấy mà nghẹn ngào không nói nên lời….

Chương 33: 33: Canh Bạc Hà Bồi Bổ