Trời ơi, căn bếp của tôi!!! Người nãy hét lên là Phương Tuấn, 26 tuổi - Cậu chủ tiệm bánh Bí Ẩn và đội trưởng đội thám tử đặc biệt. Tiếng hét thất thanh đó trong căn bếp làm mọi người phải tán loạn chạy vào xem thử chuyện gì, trong bếp đó, có một thanh niên đang chống nạnh với khuôn mặt khó ở đứng đó. Mọi người chạy vào thấy cảnh tượng của căn bếp vô cùng bất ổn. - Chuột đâu ra mà lắm thế không biết nữa? Ồ, thì ra hét vì chuột phá. Mọi người trong đội ngớ người cả lên. Có người gượng cười rồi ra tiếp tục công việc của mình. Có một người đặt tay trên trán mà nói: - Có con chuột thôi mà hét kinh thế bạn tôi ơi? Phương Tuấn lập tức đáp lại: - Không phải có một con đâu Hạ Phong ạ, mà cả đàn nó trú ngủ ở đây luôn đó. Hạ Phong mỉm cười nhẹ nhàng rồi trả lời: - Vậy dọn tiếp đi nha. Tao đi quét cái sân. Phương Tuấn nghe vậy liền lôi Hạ Phong lại mặc sức cho ai đó vùng vẫy để dọn chung cho vui, đồng thời anh cũng ló ra ngoài nói với ai đó: - Nguyệt Diệp, quét sân hộ thằng Hạ Phong đi. Bán…

Chương 17: 17: Bố Của Huyết Tâm

Tiệm Bánh Đặc BiệtTác giả: Hoàng Trần Minh NgọcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámTrời ơi, căn bếp của tôi!!! Người nãy hét lên là Phương Tuấn, 26 tuổi - Cậu chủ tiệm bánh Bí Ẩn và đội trưởng đội thám tử đặc biệt. Tiếng hét thất thanh đó trong căn bếp làm mọi người phải tán loạn chạy vào xem thử chuyện gì, trong bếp đó, có một thanh niên đang chống nạnh với khuôn mặt khó ở đứng đó. Mọi người chạy vào thấy cảnh tượng của căn bếp vô cùng bất ổn. - Chuột đâu ra mà lắm thế không biết nữa? Ồ, thì ra hét vì chuột phá. Mọi người trong đội ngớ người cả lên. Có người gượng cười rồi ra tiếp tục công việc của mình. Có một người đặt tay trên trán mà nói: - Có con chuột thôi mà hét kinh thế bạn tôi ơi? Phương Tuấn lập tức đáp lại: - Không phải có một con đâu Hạ Phong ạ, mà cả đàn nó trú ngủ ở đây luôn đó. Hạ Phong mỉm cười nhẹ nhàng rồi trả lời: - Vậy dọn tiếp đi nha. Tao đi quét cái sân. Phương Tuấn nghe vậy liền lôi Hạ Phong lại mặc sức cho ai đó vùng vẫy để dọn chung cho vui, đồng thời anh cũng ló ra ngoài nói với ai đó: - Nguyệt Diệp, quét sân hộ thằng Hạ Phong đi. Bán… Anh thở dài, bỏ miếng vải đó vào túi áo rồi đi về lại chỗ cũ, đồng thời anh cũng gọi mấy cảnh sát đã chia ra thông báo tình hình.Khi về lại chỗ cũ, ba người bạn đang đứng chờ, thấy anh nên chạy lại, đồng loạt hỏi:- Sao rồi?Anh lắc đầu đáp:- Trốn thoát rồi.Mọi người nghe liền có chút hụt hững, nhưng mà may là không tổn hại đến tính mạng của người khác là tốt rồi.Kế hoạch cũng thành công một nửa và thất bại một nửa nên mọi người đi về, trước khi về, Phương Tuấn đã cho người đó một vé máy bay để đi nước ngoài lánh nạn.Còn bên Huyết Tâm, cô nhanh chóng về tiệm bánh, thấy nhóm của Phương Tuấn chưa về nên cô thở phào nhẹ nhõm hẳn đi, lật đật chạy lên lầu thay bộ quần áo mới, rồi xuống vào bếp chuẩn bị đồ ăn khuya và chút sau ngồi bấm điện thoại giả vờ chờ họ về.Tầm 10 phút sau, bọn họ về thấy cô ngồi nên khá bất ngờ, Phương Tuấn thắc mắc hỏi:- Sao cô còn thức vậy?Huyết Tâm ngồi bấm điện thoại giật mình nhìn qua, mỉm cười nói:- Chờ mọi người, ăn khuya không?Nguyệt Diệp sáng mắt lên vì đồ ăn nên lon ton chạy nhanh vào ghế gắp một miếng bánh tráng trộn ăn rồi cười tít cả mắt.Ba anh chàng vỗ trán bất lực mà cũng ngồi theo, Quân Tử vì khát nước nên đi xuống rồi thấy mọi người ngồi ở đó, Thiên Thiên thấy vậy liền vẫy tay, bảo:- Đến ăn này.Quân Tử hướng ánh mắt về phía đồ ăn rồi đi đến cầm chiếc bánh tráng cuốn.Cậu ta liền nói:- Tiệm bánh mà như tiệm tạp hoá.Có bánh tráng để làm luôn.Hạ Phong mới bảo:- Đúng rồi.Trữ sẵn vậy lỡ có người thèm mà làm thôi.Còn Phương Tuấn thì thấy cái mùi hương quen thuộc lúc nãy giống mùi hương của Huyết Tâm, anh đành lên tiếng:- Nhắc mới nhớ, hung thủ có mùi hương giống Huyết Tâm lắm ấy.Huyết Tâm có chút chột dạ nhưng vẫn giả vờ bình thường, điệu bộ nhăn nhó xuất hiện mà hỏi:- Giống tôi? Anh có biết là mùi hương như tôi có nhiều người sử dụng lắm không?Phương Tuấn lắc đầu, thấy cô tức giận nên lấy tay quạt cho cô hạ hoả, mấy người còn lại thì cười như được mùa mít chín.Sau cô có hỏi:- Vụ án sao rồi?Thiên Thiên thở dài mà đáp:- Lập kế hoạch vô cùng tốt vậy mà vẫn để hung thủ trốn thoát.Huyết Tâm nở nụ cười không mấy ổn định nhưng vẫn nói:- Trốn thoát được một lần nhưng lần hai thì chưa chắc, nên mọi người cố lên nha.Nguyệt Diệp nắm tay cô mà nói:- Cô tốt quá đi.Phương Tuấn đứng dậy mà nói:- Thôi, mọi người đi ngủ đi.Khuya rồi....Hai ngày sau, Phương Tuấn có việc cần nhờ Huyết Tâm nên đã gõ cửa phòng cô, khi đã vào phòng, anh nhìn một lượt mà nói:- Nhìn phòng cô trầm quá đi, không giống con gái chút nào.Huyết Tâm nghe vậy mới nhẩm trong đầu:"Người ta là sát thủ mà.".Cô bèn đáp:- Có phải khi nào con gái cũng thích màu hồng, có người thích màu vàng, màu xanh, màu chàm,...Phương Tuấn bật cười mà đáp lại:- Haha, cô nói gì cũng đúng.À, tôi muốn nhờ cô ra ngoài mua cho tôi chút đồ trang trí, để tầm vài ngày tới có khách hàng muốn tổ chức sinh nhật ở đây.Huyết Tâm gật gật đầu, nhưng rồi anh lại nói tiếp:- Nhưng mà, sao cô ở trong phòng mãi thế? Ra ngoài chơi cho vui.Cô liền đáp lại:- Có gì đâu mà chơi.Không ai rủ hết.Anh cười nói:- Nguyệt Diệp ấy, khi nào rủ nhau đi uống trà sữa tám chuyện đi.Cô ồ một cái, bỗng điện thoại của cô hiện tin nhắn, cô đọc mà mặt có vẻ nghiêm trọng mà tắt máy ngay, tuy nhiên, Phương Tuấn có vẻ đọc được tin nhắn đó mà hỏi:- Bố cô nhắn tin à?Huyết Tâm giật mình một cái, rồi cười trả lời:- Ừ.Chắc có chuyện nên gọi tôi về thôi.Anh gật đầu rồi xin phép ra ngoài điều tra một chút về vụ án, trong lúc đó, cô mở lại điện thoại đọc tin nhắn lại:"Mày lo mà về, tao có chuyện muốn nói.".Cô mới suy nghĩ:"Ông ấy muốn mình về để trách mình hay gì? Hơn hai tháng không tìm người đó nên ông ấy trách tội mình sao? Mệt mỏi.".Rồi cô khoác áo vào rồi xuống lầu, tạm biệt mọi người, Nguyệt Diệp ngạc nhiên hỏi:- Đi đâu vậy?Cô quay lui trả lời:- Tôi về nhà một chút.Nguyệt Diệp gật đầu rồi quay lại bàn bạc tiếp với nhóm về vụ án, đồng thời là tổ chức sự kiện sinh nhật cho khách....Tại biệt thự họ Hoa, trong phòng khách rộng lớn, có một người đàn ông ngồi ghế giữa cực kì quyền lực, xung quanh là những người thân cận, họ hàng thân thuộc.Cô vừa về thì đã bị một vật rơi trúng vào đầu làm đầu cô chảy máu.Người phụ nữ lo lắng nhìn cô rồi quay lại nhìn người đàn ông đó mà nói:- Ông bớt giận đi mà.Người đàn ông đó quát lên:- Bà im miệng.Người phụ nữ đó sau câu quát đó thì im lặng không lấy một lời, cô lập tức bảo:- Bố quát mẹ làm gì? Quát con đây này.Người đàn ông đó là bố của Huyết Tâm, tên là Hoa Thế Nhật.Ông ta chỉ tay thẳng mặt cô mà nói:- Tao không ngờ mày lại...làm cái tiệm bánh đó.Huyết Tâm nhíu mày lại rồi liếc mắt nhìn về phía Hoa Anh Túc.Cô bình thản bảo:- Thì sao hả bố?.

Anh thở dài, bỏ miếng vải đó vào túi áo rồi đi về lại chỗ cũ, đồng thời anh cũng gọi mấy cảnh sát đã chia ra thông báo tình hình.

Khi về lại chỗ cũ, ba người bạn đang đứng chờ, thấy anh nên chạy lại, đồng loạt hỏi:

- Sao rồi?

Anh lắc đầu đáp:

- Trốn thoát rồi.

Mọi người nghe liền có chút hụt hững, nhưng mà may là không tổn hại đến tính mạng của người khác là tốt rồi.

Kế hoạch cũng thành công một nửa và thất bại một nửa nên mọi người đi về, trước khi về, Phương Tuấn đã cho người đó một vé máy bay để đi nước ngoài lánh nạn.

Còn bên Huyết Tâm, cô nhanh chóng về tiệm bánh, thấy nhóm của Phương Tuấn chưa về nên cô thở phào nhẹ nhõm hẳn đi, lật đật chạy lên lầu thay bộ quần áo mới, rồi xuống vào bếp chuẩn bị đồ ăn khuya và chút sau ngồi bấm điện thoại giả vờ chờ họ về.

Tầm 10 phút sau, bọn họ về thấy cô ngồi nên khá bất ngờ, Phương Tuấn thắc mắc hỏi:

- Sao cô còn thức vậy?

Huyết Tâm ngồi bấm điện thoại giật mình nhìn qua, mỉm cười nói:

- Chờ mọi người, ăn khuya không?

Nguyệt Diệp sáng mắt lên vì đồ ăn nên lon ton chạy nhanh vào ghế gắp một miếng bánh tráng trộn ăn rồi cười tít cả mắt.

Ba anh chàng vỗ trán bất lực mà cũng ngồi theo, Quân Tử vì khát nước nên đi xuống rồi thấy mọi người ngồi ở đó, Thiên Thiên thấy vậy liền vẫy tay, bảo:

- Đến ăn này.

Quân Tử hướng ánh mắt về phía đồ ăn rồi đi đến cầm chiếc bánh tráng cuốn.

Cậu ta liền nói:

- Tiệm bánh mà như tiệm tạp hoá.

Có bánh tráng để làm luôn.

Hạ Phong mới bảo:

- Đúng rồi.

Trữ sẵn vậy lỡ có người thèm mà làm thôi.

Còn Phương Tuấn thì thấy cái mùi hương quen thuộc lúc nãy giống mùi hương của Huyết Tâm, anh đành lên tiếng:

- Nhắc mới nhớ, hung thủ có mùi hương giống Huyết Tâm lắm ấy.

Huyết Tâm có chút chột dạ nhưng vẫn giả vờ bình thường, điệu bộ nhăn nhó xuất hiện mà hỏi:

- Giống tôi? Anh có biết là mùi hương như tôi có nhiều người sử dụng lắm không?

Phương Tuấn lắc đầu, thấy cô tức giận nên lấy tay quạt cho cô hạ hoả, mấy người còn lại thì cười như được mùa mít chín.

Sau cô có hỏi:

- Vụ án sao rồi?

Thiên Thiên thở dài mà đáp:

- Lập kế hoạch vô cùng tốt vậy mà vẫn để hung thủ trốn thoát.

Huyết Tâm nở nụ cười không mấy ổn định nhưng vẫn nói:

- Trốn thoát được một lần nhưng lần hai thì chưa chắc, nên mọi người cố lên nha.

Nguyệt Diệp nắm tay cô mà nói:

- Cô tốt quá đi.

Phương Tuấn đứng dậy mà nói:

- Thôi, mọi người đi ngủ đi.

Khuya rồi.

...

Hai ngày sau, Phương Tuấn có việc cần nhờ Huyết Tâm nên đã gõ cửa phòng cô, khi đã vào phòng, anh nhìn một lượt mà nói:

- Nhìn phòng cô trầm quá đi, không giống con gái chút nào.

Huyết Tâm nghe vậy mới nhẩm trong đầu:"Người ta là sát thủ mà.".

Cô bèn đáp:

- Có phải khi nào con gái cũng thích màu hồng, có người thích màu vàng, màu xanh, màu chàm,...

Phương Tuấn bật cười mà đáp lại:

- Haha, cô nói gì cũng đúng.

À, tôi muốn nhờ cô ra ngoài mua cho tôi chút đồ trang trí, để tầm vài ngày tới có khách hàng muốn tổ chức sinh nhật ở đây.

Huyết Tâm gật gật đầu, nhưng rồi anh lại nói tiếp:

- Nhưng mà, sao cô ở trong phòng mãi thế? Ra ngoài chơi cho vui.

Cô liền đáp lại:

- Có gì đâu mà chơi.

Không ai rủ hết.

Anh cười nói:

- Nguyệt Diệp ấy, khi nào rủ nhau đi uống trà sữa tám chuyện đi.

Cô ồ một cái, bỗng điện thoại của cô hiện tin nhắn, cô đọc mà mặt có vẻ nghiêm trọng mà tắt máy ngay, tuy nhiên, Phương Tuấn có vẻ đọc được tin nhắn đó mà hỏi:

- Bố cô nhắn tin à?

Huyết Tâm giật mình một cái, rồi cười trả lời:

- Ừ.

Chắc có chuyện nên gọi tôi về thôi.

Anh gật đầu rồi xin phép ra ngoài điều tra một chút về vụ án, trong lúc đó, cô mở lại điện thoại đọc tin nhắn lại:"Mày lo mà về, tao có chuyện muốn nói.".

Cô mới suy nghĩ:"Ông ấy muốn mình về để trách mình hay gì? Hơn hai tháng không tìm người đó nên ông ấy trách tội mình sao? Mệt mỏi.".

Rồi cô khoác áo vào rồi xuống lầu, tạm biệt mọi người, Nguyệt Diệp ngạc nhiên hỏi:

- Đi đâu vậy?

Cô quay lui trả lời:

- Tôi về nhà một chút.

Nguyệt Diệp gật đầu rồi quay lại bàn bạc tiếp với nhóm về vụ án, đồng thời là tổ chức sự kiện sinh nhật cho khách.

...

Tại biệt thự họ Hoa, trong phòng khách rộng lớn, có một người đàn ông ngồi ghế giữa cực kì quyền lực, xung quanh là những người thân cận, họ hàng thân thuộc.

Cô vừa về thì đã bị một vật rơi trúng vào đầu làm đầu cô chảy máu.

Người phụ nữ lo lắng nhìn cô rồi quay lại nhìn người đàn ông đó mà nói:

- Ông bớt giận đi mà.

Người đàn ông đó quát lên:

- Bà im miệng.

Người phụ nữ đó sau câu quát đó thì im lặng không lấy một lời, cô lập tức bảo:

- Bố quát mẹ làm gì? Quát con đây này.

Người đàn ông đó là bố của Huyết Tâm, tên là Hoa Thế Nhật.

Ông ta chỉ tay thẳng mặt cô mà nói:

- Tao không ngờ mày lại...làm cái tiệm bánh đó.

Huyết Tâm nhíu mày lại rồi liếc mắt nhìn về phía Hoa Anh Túc.

Cô bình thản bảo:

- Thì sao hả bố?.

Tiệm Bánh Đặc BiệtTác giả: Hoàng Trần Minh NgọcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámTrời ơi, căn bếp của tôi!!! Người nãy hét lên là Phương Tuấn, 26 tuổi - Cậu chủ tiệm bánh Bí Ẩn và đội trưởng đội thám tử đặc biệt. Tiếng hét thất thanh đó trong căn bếp làm mọi người phải tán loạn chạy vào xem thử chuyện gì, trong bếp đó, có một thanh niên đang chống nạnh với khuôn mặt khó ở đứng đó. Mọi người chạy vào thấy cảnh tượng của căn bếp vô cùng bất ổn. - Chuột đâu ra mà lắm thế không biết nữa? Ồ, thì ra hét vì chuột phá. Mọi người trong đội ngớ người cả lên. Có người gượng cười rồi ra tiếp tục công việc của mình. Có một người đặt tay trên trán mà nói: - Có con chuột thôi mà hét kinh thế bạn tôi ơi? Phương Tuấn lập tức đáp lại: - Không phải có một con đâu Hạ Phong ạ, mà cả đàn nó trú ngủ ở đây luôn đó. Hạ Phong mỉm cười nhẹ nhàng rồi trả lời: - Vậy dọn tiếp đi nha. Tao đi quét cái sân. Phương Tuấn nghe vậy liền lôi Hạ Phong lại mặc sức cho ai đó vùng vẫy để dọn chung cho vui, đồng thời anh cũng ló ra ngoài nói với ai đó: - Nguyệt Diệp, quét sân hộ thằng Hạ Phong đi. Bán… Anh thở dài, bỏ miếng vải đó vào túi áo rồi đi về lại chỗ cũ, đồng thời anh cũng gọi mấy cảnh sát đã chia ra thông báo tình hình.Khi về lại chỗ cũ, ba người bạn đang đứng chờ, thấy anh nên chạy lại, đồng loạt hỏi:- Sao rồi?Anh lắc đầu đáp:- Trốn thoát rồi.Mọi người nghe liền có chút hụt hững, nhưng mà may là không tổn hại đến tính mạng của người khác là tốt rồi.Kế hoạch cũng thành công một nửa và thất bại một nửa nên mọi người đi về, trước khi về, Phương Tuấn đã cho người đó một vé máy bay để đi nước ngoài lánh nạn.Còn bên Huyết Tâm, cô nhanh chóng về tiệm bánh, thấy nhóm của Phương Tuấn chưa về nên cô thở phào nhẹ nhõm hẳn đi, lật đật chạy lên lầu thay bộ quần áo mới, rồi xuống vào bếp chuẩn bị đồ ăn khuya và chút sau ngồi bấm điện thoại giả vờ chờ họ về.Tầm 10 phút sau, bọn họ về thấy cô ngồi nên khá bất ngờ, Phương Tuấn thắc mắc hỏi:- Sao cô còn thức vậy?Huyết Tâm ngồi bấm điện thoại giật mình nhìn qua, mỉm cười nói:- Chờ mọi người, ăn khuya không?Nguyệt Diệp sáng mắt lên vì đồ ăn nên lon ton chạy nhanh vào ghế gắp một miếng bánh tráng trộn ăn rồi cười tít cả mắt.Ba anh chàng vỗ trán bất lực mà cũng ngồi theo, Quân Tử vì khát nước nên đi xuống rồi thấy mọi người ngồi ở đó, Thiên Thiên thấy vậy liền vẫy tay, bảo:- Đến ăn này.Quân Tử hướng ánh mắt về phía đồ ăn rồi đi đến cầm chiếc bánh tráng cuốn.Cậu ta liền nói:- Tiệm bánh mà như tiệm tạp hoá.Có bánh tráng để làm luôn.Hạ Phong mới bảo:- Đúng rồi.Trữ sẵn vậy lỡ có người thèm mà làm thôi.Còn Phương Tuấn thì thấy cái mùi hương quen thuộc lúc nãy giống mùi hương của Huyết Tâm, anh đành lên tiếng:- Nhắc mới nhớ, hung thủ có mùi hương giống Huyết Tâm lắm ấy.Huyết Tâm có chút chột dạ nhưng vẫn giả vờ bình thường, điệu bộ nhăn nhó xuất hiện mà hỏi:- Giống tôi? Anh có biết là mùi hương như tôi có nhiều người sử dụng lắm không?Phương Tuấn lắc đầu, thấy cô tức giận nên lấy tay quạt cho cô hạ hoả, mấy người còn lại thì cười như được mùa mít chín.Sau cô có hỏi:- Vụ án sao rồi?Thiên Thiên thở dài mà đáp:- Lập kế hoạch vô cùng tốt vậy mà vẫn để hung thủ trốn thoát.Huyết Tâm nở nụ cười không mấy ổn định nhưng vẫn nói:- Trốn thoát được một lần nhưng lần hai thì chưa chắc, nên mọi người cố lên nha.Nguyệt Diệp nắm tay cô mà nói:- Cô tốt quá đi.Phương Tuấn đứng dậy mà nói:- Thôi, mọi người đi ngủ đi.Khuya rồi....Hai ngày sau, Phương Tuấn có việc cần nhờ Huyết Tâm nên đã gõ cửa phòng cô, khi đã vào phòng, anh nhìn một lượt mà nói:- Nhìn phòng cô trầm quá đi, không giống con gái chút nào.Huyết Tâm nghe vậy mới nhẩm trong đầu:"Người ta là sát thủ mà.".Cô bèn đáp:- Có phải khi nào con gái cũng thích màu hồng, có người thích màu vàng, màu xanh, màu chàm,...Phương Tuấn bật cười mà đáp lại:- Haha, cô nói gì cũng đúng.À, tôi muốn nhờ cô ra ngoài mua cho tôi chút đồ trang trí, để tầm vài ngày tới có khách hàng muốn tổ chức sinh nhật ở đây.Huyết Tâm gật gật đầu, nhưng rồi anh lại nói tiếp:- Nhưng mà, sao cô ở trong phòng mãi thế? Ra ngoài chơi cho vui.Cô liền đáp lại:- Có gì đâu mà chơi.Không ai rủ hết.Anh cười nói:- Nguyệt Diệp ấy, khi nào rủ nhau đi uống trà sữa tám chuyện đi.Cô ồ một cái, bỗng điện thoại của cô hiện tin nhắn, cô đọc mà mặt có vẻ nghiêm trọng mà tắt máy ngay, tuy nhiên, Phương Tuấn có vẻ đọc được tin nhắn đó mà hỏi:- Bố cô nhắn tin à?Huyết Tâm giật mình một cái, rồi cười trả lời:- Ừ.Chắc có chuyện nên gọi tôi về thôi.Anh gật đầu rồi xin phép ra ngoài điều tra một chút về vụ án, trong lúc đó, cô mở lại điện thoại đọc tin nhắn lại:"Mày lo mà về, tao có chuyện muốn nói.".Cô mới suy nghĩ:"Ông ấy muốn mình về để trách mình hay gì? Hơn hai tháng không tìm người đó nên ông ấy trách tội mình sao? Mệt mỏi.".Rồi cô khoác áo vào rồi xuống lầu, tạm biệt mọi người, Nguyệt Diệp ngạc nhiên hỏi:- Đi đâu vậy?Cô quay lui trả lời:- Tôi về nhà một chút.Nguyệt Diệp gật đầu rồi quay lại bàn bạc tiếp với nhóm về vụ án, đồng thời là tổ chức sự kiện sinh nhật cho khách....Tại biệt thự họ Hoa, trong phòng khách rộng lớn, có một người đàn ông ngồi ghế giữa cực kì quyền lực, xung quanh là những người thân cận, họ hàng thân thuộc.Cô vừa về thì đã bị một vật rơi trúng vào đầu làm đầu cô chảy máu.Người phụ nữ lo lắng nhìn cô rồi quay lại nhìn người đàn ông đó mà nói:- Ông bớt giận đi mà.Người đàn ông đó quát lên:- Bà im miệng.Người phụ nữ đó sau câu quát đó thì im lặng không lấy một lời, cô lập tức bảo:- Bố quát mẹ làm gì? Quát con đây này.Người đàn ông đó là bố của Huyết Tâm, tên là Hoa Thế Nhật.Ông ta chỉ tay thẳng mặt cô mà nói:- Tao không ngờ mày lại...làm cái tiệm bánh đó.Huyết Tâm nhíu mày lại rồi liếc mắt nhìn về phía Hoa Anh Túc.Cô bình thản bảo:- Thì sao hả bố?.

Chương 17: 17: Bố Của Huyết Tâm