Người thiếu niên bóng dáng đơn bạc, điệu bộ nghiêm túc, những ngón tay thon dài nhanh thoăn thoắt đánh những kí tự trên bàn phím giả lập trước mặt. Từng dãy số liệu theo tay y chạy dài trên nền xanh màn hình. Chấm dứt! Màn hình trên không trung biến mất. Hoa Yên Vũ gượng cười, môi lẩm bẩm thứ gì đó. Khuôn mặt y hơi trắng, lại thập phần xinh đẹp. Đúng! Chính là xinh đẹp. Mắt phượng cong cong, bờ môi đỏ tươi, khuôn mặt tràn đầy mị hoặc. Tuy là nam nhân nhưng Yên Vũ lại mang vẻ đẹp đến cả phái nữ cũng ganh tị. Chỉ là, đối với y, nó chẳng có tác dụng gì. Xinh đẹp thì sao chứ? Cũng đâu có ai dám đến gần y. Quyền lực và địa vị y đều có, nhưng lại chẳng có người yêu thương Hoa Yên Vũ thật lòng. Những năm tháng sống trên cuộc đời, y chưa một lần nào được sống vì bản thân. Mọi người nói y lạnh lùng, hà khắc. Nhưng họ bao giờ mở lòng để bắt chuyện với y đâu? "010, khi ta chết, hãy gửi những tài liệu này cho Lục nguyên soái. Nhờ ngài ấy, chiếu cáo toàn đế quốc."_ Hoa Yên Vũ đặt vào bàn tay chú…

Chương 30: Hảo đồ nhi của mỹ nhân sư tôn. (6)

Nghịch Thiên Vận MệnhTác giả: Nhiên Hoa Hải NinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ ThốngNgười thiếu niên bóng dáng đơn bạc, điệu bộ nghiêm túc, những ngón tay thon dài nhanh thoăn thoắt đánh những kí tự trên bàn phím giả lập trước mặt. Từng dãy số liệu theo tay y chạy dài trên nền xanh màn hình. Chấm dứt! Màn hình trên không trung biến mất. Hoa Yên Vũ gượng cười, môi lẩm bẩm thứ gì đó. Khuôn mặt y hơi trắng, lại thập phần xinh đẹp. Đúng! Chính là xinh đẹp. Mắt phượng cong cong, bờ môi đỏ tươi, khuôn mặt tràn đầy mị hoặc. Tuy là nam nhân nhưng Yên Vũ lại mang vẻ đẹp đến cả phái nữ cũng ganh tị. Chỉ là, đối với y, nó chẳng có tác dụng gì. Xinh đẹp thì sao chứ? Cũng đâu có ai dám đến gần y. Quyền lực và địa vị y đều có, nhưng lại chẳng có người yêu thương Hoa Yên Vũ thật lòng. Những năm tháng sống trên cuộc đời, y chưa một lần nào được sống vì bản thân. Mọi người nói y lạnh lùng, hà khắc. Nhưng họ bao giờ mở lòng để bắt chuyện với y đâu? "010, khi ta chết, hãy gửi những tài liệu này cho Lục nguyên soái. Nhờ ngài ấy, chiếu cáo toàn đế quốc."_ Hoa Yên Vũ đặt vào bàn tay chú… Trần Triết muốn đến thăm Bạch Cửu Châu, lại bị công việc giữ chân không thể đi. Còn Mạnh Quân, từ một tháng trước đã xuống núi làm nhiệm vụ lặt vặt giúp dân chúng.Sau khi rời Từ Minh Điện, suốt quá trình trở về Thiền Trúc phong, hai bên đều có hai cái trung khuyển cãi nhau không ngừng. Kể cũng buồn cười, nếu nói Lãnh Diệc Hiên kia ghen là bình thường, vậy mà Hắc cẩu rõ biết đối phương chính là bản thân mà vẫn ăn giấm được. Thực sự cấp bậc chiếm hữu thượng thức rồi."Hai ngươi không thể im lặng chút sao?" Hoa Yên Vũ vẫn là không thể chịu được, giọng đầy phiền chán chen giữa hai người."Cửu Châu, là hắn gây sự với ta trước."_Nam nhân đeo mặt nạ ủy khuất."Triệu Huyền! Ngươi có tin ta xé xác ngươi?"_Lãnh Diệc Hiên hùng hổ muốn xông lên."Để xem tên ngu ngươi có đủ bản lĩnh không đã."_Triệu Huyền nhếch mép khinh bỉ."Ngươi....""Các ngươi cãi thì cãi đi. Thật là tức chết mà!"_Hoa Yên Vũ tăng nhanh bước chân bỏ đi, không để tâm đến trung khuyển phía sau. Cả hai đều biết y giận rồi, tạm đình chiến đi dỗ vợ."Cửu Châu, đừng tức giận. Ta xin lỗi."_Triệu Huyền kéo tay y."Bạch Cửu Châu ta nào dám giận các ngươi.""Sư tôn, ta sai rồi."_Lãnh Diệc Hiên làm mặt đáng thương đẽo đẽo đằng sau. Hoa Yên Vũ trông hai tên này không khỏi buồn cười. Y dừng lại, hắng giọng"Lần sau còn như vậy nữa thì cút.""Sẽ không có lần sau."_Cả hai đồng thanh.Lãnh Diệc Hiên bồi y cả ngày ở Thiền Trúc Phong, đến khi trời tối mới luyến tiếc rời đi. Còn không quên liếc tên đáng ghét đang bày ra vẻ mặt đắc ý phía sau.Tại sao hắn được ở trong trúc phòng của sư tôn chứ!Lãnh Diệc Hiên vừa đi khuất, bên này Triệu Huyền khép cửa lại, ném Hoa Yên Vũ đang thay y phục lên giường."Ngươi lên cơn điên cái gì?"_Hoa Yên Vũ đột nhiên bị hắn động thủ, khó chịu lên tiếng. Lại bị hắn ngậm lấy môi. Nam nhân đè y xuống giường, một tay cố định cổ tay y trên đỉnh đầu, tay còn lại thoát y cho cả hai."Cửu Châu, chúng ta nên làm chút chuyện phu thê nhỉ?"_Hắn cắn cắn vành tai y, hơi thở nam tính phả bên cần cổ khiến Hoa Yên Vũ trực tiếp mềm nhũn."Triệu Huyền....."_Hoa Yên Vũ mơ màng."Gọi tên thật của ta."_Nam nhân vỗ mạnh mông y. Hắn không thích cái tên Triệu Huyền chút nào. Giống như y coi hắn là người khác vậy.Hoa Yên Vũ sắc mặt đỏ bừng, bên dưới bị nam nhân không ngừng ra vào. Y chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ nhiều, chuyên tâm hưởng thụ khoái lạc hắn mang đến."Mau gọi đi.""A! Diệc....Diệc Hiên."_Hoa Yên Vũ nức nở."Cửu Châu thật ngoan."_Hắn hài lòng hôn môi y, bên trong không ngừng đỉnh....----------------...Lãnh Diệc Hiên nhìn Bạch Cửu Châu mềm mại vùi đầu ngủ trong lòng mình, trái tim bình yên đến lạ. Đôi mắt nhanh chóng hiện lên tia bi thương, lại ngay lập tức bị hắn kìm xuống. Thật không biết sau này còn có thể nhìn y như vậy không nữa.Hắn đặt lên trán y một nụ hôn, ôn nhu v**t v* mái tóc của Bạch Cửu Châu."Cửu Châu, lần này ta nhất định sẽ bảo vệ được ngươi."Hoa Yên Vũ sáng sớm thức dậy, phía dưới truyền lên cảm giác đau đớn. Đậu! Tên kia hôm qua chơi gì mà ác thế. Xoa xoa vùng eo, hất cánh tay đang ôm mình sang một bên. Hoa Yên Vũ cực nhọc kết thân già vào dục bồn tẩy rửa thân thể.Dòng nước ấm khiến Hoa Yên Vũ thanh tỉnh đôi chút. Lúc này cảm giác chột dạ đối với Lãnh Diệc Hiên kia lại dâng lên. Tuy biết số liệu của Triệu Huyền chia đều cho 2 thân thể, nhưng vẫn không công bằng cho lắm."Không nghĩ nữa!"_Y phiền lòng bước khỏi dục bồn. Thay y phục chỉnh tề, lúc đi ra đã thấy 2 tên Lãnh Diệc Hiên đang mắt to trừng mắt nhỏ.Lại tính cãi nhau?"Sư tôn, con đem đồ ăn đến cho người."_Thiếu niên vui vẻ chạy đến kéo tay Hoa Yên Vũ, rất mong chờ nhìn y."Ngươi tự làm?"_Y kinh ngạc nhìn mấy món ăn đặc sắc xếp trên bàn."Ân! Người thử đi."_Hắn đưa cho Hoa Yên Vũ đôi đũa, nhìn chằm chằm biểu cảm của y.Sống với nhau, đến nay đã là kiếp thứ ba mới được anh chồng xuống bếp nấu ăn cho. Tâm tình Hoa Yên Vũ rất tốt. Y quan sát kĩ, hầu như đều là món bản thân thích cả. Tên này cũng có lương tâm phết. Gắp lấy miếng thịt gà cay được trang trí tỉ mỉ. Mùi vị không tồi chút nào."Sư tôn thấy sao?""Tạm được."_Hoa Yên Vũ phun ra hai chữ khiến Lãnh Diệc Hiên lòng đau như dao cắt. Hắn phải dậy sớm, dồn hết tâm sức để làm mà chỉ là tạm thôi sao?"Cái này cho người ăn hả?"_Triệu Huyền khuôn mặt ghét bỏ, uống một ly trà lớn."Ai nấu cho ngươi. Thích ăn thì cút đi mà làm."_Thiếu niên đen mặt, giựt đôi đũa trên tay nam nhân xuống. Phì! Đã ăn ké còn bày đặt."Ta mới không thèm." Dù sao hắn không ăn vẫn sống được như thường."Được rồi, hai ngươi đừng cãi nhau nữa."_Y đặt đũa xuống."Sắp có chuyện lớn đây."_Hoa Yên Vũ thở dài.

Trần Triết muốn đến thăm Bạch Cửu Châu, lại bị công việc giữ chân không thể đi. Còn Mạnh Quân, từ một tháng trước đã xuống núi làm nhiệm vụ lặt vặt giúp dân chúng.

Sau khi rời Từ Minh Điện, suốt quá trình trở về Thiền Trúc phong, hai bên đều có hai cái trung khuyển cãi nhau không ngừng. Kể cũng buồn cười, nếu nói Lãnh Diệc Hiên kia ghen là bình thường, vậy mà Hắc cẩu rõ biết đối phương chính là bản thân mà vẫn ăn giấm được. Thực sự cấp bậc chiếm hữu thượng thức rồi.

"Hai ngươi không thể im lặng chút sao?" Hoa Yên Vũ vẫn là không thể chịu được, giọng đầy phiền chán chen giữa hai người.

"Cửu Châu, là hắn gây sự với ta trước."_Nam nhân đeo mặt nạ ủy khuất.

"Triệu Huyền! Ngươi có tin ta xé xác ngươi?"_Lãnh Diệc Hiên hùng hổ muốn xông lên.

"Để xem tên ngu ngươi có đủ bản lĩnh không đã."_Triệu Huyền nhếch mép khinh bỉ.

"Ngươi...."

"Các ngươi cãi thì cãi đi. Thật là tức chết mà!"_Hoa Yên Vũ tăng nhanh bước chân bỏ đi, không để tâm đến trung khuyển phía sau. Cả hai đều biết y giận rồi, tạm đình chiến đi dỗ vợ.

"Cửu Châu, đừng tức giận. Ta xin lỗi."_Triệu Huyền kéo tay y.

"Bạch Cửu Châu ta nào dám giận các ngươi."

"Sư tôn, ta sai rồi."_Lãnh Diệc Hiên làm mặt đáng thương đẽo đẽo đằng sau. Hoa Yên Vũ trông hai tên này không khỏi buồn cười. Y dừng lại, hắng giọng

"Lần sau còn như vậy nữa thì cút."

"Sẽ không có lần sau."_Cả hai đồng thanh.

Lãnh Diệc Hiên bồi y cả ngày ở Thiền Trúc Phong, đến khi trời tối mới luyến tiếc rời đi. Còn không quên liếc tên đáng ghét đang bày ra vẻ mặt đắc ý phía sau.

Tại sao hắn được ở trong trúc phòng của sư tôn chứ!

Lãnh Diệc Hiên vừa đi khuất, bên này Triệu Huyền khép cửa lại, ném Hoa Yên Vũ đang thay y phục lên giường.

"Ngươi lên cơn điên cái gì?"_Hoa Yên Vũ đột nhiên bị hắn động thủ, khó chịu lên tiếng. Lại bị hắn ngậm lấy môi. Nam nhân đè y xuống giường, một tay cố định cổ tay y trên đỉnh đầu, tay còn lại thoát y cho cả hai.

"Cửu Châu, chúng ta nên làm chút chuyện phu thê nhỉ?"_Hắn cắn cắn vành tai y, hơi thở nam tính phả bên cần cổ khiến Hoa Yên Vũ trực tiếp mềm nhũn.

"Triệu Huyền....."_Hoa Yên Vũ mơ màng.

"Gọi tên thật của ta."_Nam nhân vỗ mạnh mông y. Hắn không thích cái tên Triệu Huyền chút nào. Giống như y coi hắn là người khác vậy.

Hoa Yên Vũ sắc mặt đỏ bừng, bên dưới bị nam nhân không ngừng ra vào. Y chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ nhiều, chuyên tâm hưởng thụ khoái lạc hắn mang đến.

"Mau gọi đi."

"A! Diệc....Diệc Hiên."_Hoa Yên Vũ nức nở.

"Cửu Châu thật ngoan."_Hắn hài lòng hôn môi y, bên trong không ngừng đỉnh.

...----------------...

Lãnh Diệc Hiên nhìn Bạch Cửu Châu mềm mại vùi đầu ngủ trong lòng mình, trái tim bình yên đến lạ. Đôi mắt nhanh chóng hiện lên tia bi thương, lại ngay lập tức bị hắn kìm xuống. Thật không biết sau này còn có thể nhìn y như vậy không nữa.

Hắn đặt lên trán y một nụ hôn, ôn nhu v**t v* mái tóc của Bạch Cửu Châu.

"Cửu Châu, lần này ta nhất định sẽ bảo vệ được ngươi."

Hoa Yên Vũ sáng sớm thức dậy, phía dưới truyền lên cảm giác đau đớn. Đậu! Tên kia hôm qua chơi gì mà ác thế. Xoa xoa vùng eo, hất cánh tay đang ôm mình sang một bên. Hoa Yên Vũ cực nhọc kết thân già vào dục bồn tẩy rửa thân thể.

Dòng nước ấm khiến Hoa Yên Vũ thanh tỉnh đôi chút. Lúc này cảm giác chột dạ đối với Lãnh Diệc Hiên kia lại dâng lên. Tuy biết số liệu của Triệu Huyền chia đều cho 2 thân thể, nhưng vẫn không công bằng cho lắm.

"Không nghĩ nữa!"_Y phiền lòng bước khỏi dục bồn. Thay y phục chỉnh tề, lúc đi ra đã thấy 2 tên Lãnh Diệc Hiên đang mắt to trừng mắt nhỏ.

Lại tính cãi nhau?

"Sư tôn, con đem đồ ăn đến cho người."_Thiếu niên vui vẻ chạy đến kéo tay Hoa Yên Vũ, rất mong chờ nhìn y.

"Ngươi tự làm?"_Y kinh ngạc nhìn mấy món ăn đặc sắc xếp trên bàn.

"Ân! Người thử đi."_Hắn đưa cho Hoa Yên Vũ đôi đũa, nhìn chằm chằm biểu cảm của y.

Sống với nhau, đến nay đã là kiếp thứ ba mới được anh chồng xuống bếp nấu ăn cho. Tâm tình Hoa Yên Vũ rất tốt. Y quan sát kĩ, hầu như đều là món bản thân thích cả. Tên này cũng có lương tâm phết. Gắp lấy miếng thịt gà cay được trang trí tỉ mỉ. Mùi vị không tồi chút nào.

"Sư tôn thấy sao?"

"Tạm được."_Hoa Yên Vũ phun ra hai chữ khiến Lãnh Diệc Hiên lòng đau như dao cắt. Hắn phải dậy sớm, dồn hết tâm sức để làm mà chỉ là tạm thôi sao?

"Cái này cho người ăn hả?"_Triệu Huyền khuôn mặt ghét bỏ, uống một ly trà lớn.

"Ai nấu cho ngươi. Thích ăn thì cút đi mà làm."_Thiếu niên đen mặt, giựt đôi đũa trên tay nam nhân xuống. Phì! Đã ăn ké còn bày đặt.

"Ta mới không thèm." Dù sao hắn không ăn vẫn sống được như thường.

"Được rồi, hai ngươi đừng cãi nhau nữa."_Y đặt đũa xuống.

"Sắp có chuyện lớn đây."_Hoa Yên Vũ thở dài.

Nghịch Thiên Vận MệnhTác giả: Nhiên Hoa Hải NinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ ThốngNgười thiếu niên bóng dáng đơn bạc, điệu bộ nghiêm túc, những ngón tay thon dài nhanh thoăn thoắt đánh những kí tự trên bàn phím giả lập trước mặt. Từng dãy số liệu theo tay y chạy dài trên nền xanh màn hình. Chấm dứt! Màn hình trên không trung biến mất. Hoa Yên Vũ gượng cười, môi lẩm bẩm thứ gì đó. Khuôn mặt y hơi trắng, lại thập phần xinh đẹp. Đúng! Chính là xinh đẹp. Mắt phượng cong cong, bờ môi đỏ tươi, khuôn mặt tràn đầy mị hoặc. Tuy là nam nhân nhưng Yên Vũ lại mang vẻ đẹp đến cả phái nữ cũng ganh tị. Chỉ là, đối với y, nó chẳng có tác dụng gì. Xinh đẹp thì sao chứ? Cũng đâu có ai dám đến gần y. Quyền lực và địa vị y đều có, nhưng lại chẳng có người yêu thương Hoa Yên Vũ thật lòng. Những năm tháng sống trên cuộc đời, y chưa một lần nào được sống vì bản thân. Mọi người nói y lạnh lùng, hà khắc. Nhưng họ bao giờ mở lòng để bắt chuyện với y đâu? "010, khi ta chết, hãy gửi những tài liệu này cho Lục nguyên soái. Nhờ ngài ấy, chiếu cáo toàn đế quốc."_ Hoa Yên Vũ đặt vào bàn tay chú… Trần Triết muốn đến thăm Bạch Cửu Châu, lại bị công việc giữ chân không thể đi. Còn Mạnh Quân, từ một tháng trước đã xuống núi làm nhiệm vụ lặt vặt giúp dân chúng.Sau khi rời Từ Minh Điện, suốt quá trình trở về Thiền Trúc phong, hai bên đều có hai cái trung khuyển cãi nhau không ngừng. Kể cũng buồn cười, nếu nói Lãnh Diệc Hiên kia ghen là bình thường, vậy mà Hắc cẩu rõ biết đối phương chính là bản thân mà vẫn ăn giấm được. Thực sự cấp bậc chiếm hữu thượng thức rồi."Hai ngươi không thể im lặng chút sao?" Hoa Yên Vũ vẫn là không thể chịu được, giọng đầy phiền chán chen giữa hai người."Cửu Châu, là hắn gây sự với ta trước."_Nam nhân đeo mặt nạ ủy khuất."Triệu Huyền! Ngươi có tin ta xé xác ngươi?"_Lãnh Diệc Hiên hùng hổ muốn xông lên."Để xem tên ngu ngươi có đủ bản lĩnh không đã."_Triệu Huyền nhếch mép khinh bỉ."Ngươi....""Các ngươi cãi thì cãi đi. Thật là tức chết mà!"_Hoa Yên Vũ tăng nhanh bước chân bỏ đi, không để tâm đến trung khuyển phía sau. Cả hai đều biết y giận rồi, tạm đình chiến đi dỗ vợ."Cửu Châu, đừng tức giận. Ta xin lỗi."_Triệu Huyền kéo tay y."Bạch Cửu Châu ta nào dám giận các ngươi.""Sư tôn, ta sai rồi."_Lãnh Diệc Hiên làm mặt đáng thương đẽo đẽo đằng sau. Hoa Yên Vũ trông hai tên này không khỏi buồn cười. Y dừng lại, hắng giọng"Lần sau còn như vậy nữa thì cút.""Sẽ không có lần sau."_Cả hai đồng thanh.Lãnh Diệc Hiên bồi y cả ngày ở Thiền Trúc Phong, đến khi trời tối mới luyến tiếc rời đi. Còn không quên liếc tên đáng ghét đang bày ra vẻ mặt đắc ý phía sau.Tại sao hắn được ở trong trúc phòng của sư tôn chứ!Lãnh Diệc Hiên vừa đi khuất, bên này Triệu Huyền khép cửa lại, ném Hoa Yên Vũ đang thay y phục lên giường."Ngươi lên cơn điên cái gì?"_Hoa Yên Vũ đột nhiên bị hắn động thủ, khó chịu lên tiếng. Lại bị hắn ngậm lấy môi. Nam nhân đè y xuống giường, một tay cố định cổ tay y trên đỉnh đầu, tay còn lại thoát y cho cả hai."Cửu Châu, chúng ta nên làm chút chuyện phu thê nhỉ?"_Hắn cắn cắn vành tai y, hơi thở nam tính phả bên cần cổ khiến Hoa Yên Vũ trực tiếp mềm nhũn."Triệu Huyền....."_Hoa Yên Vũ mơ màng."Gọi tên thật của ta."_Nam nhân vỗ mạnh mông y. Hắn không thích cái tên Triệu Huyền chút nào. Giống như y coi hắn là người khác vậy.Hoa Yên Vũ sắc mặt đỏ bừng, bên dưới bị nam nhân không ngừng ra vào. Y chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ nhiều, chuyên tâm hưởng thụ khoái lạc hắn mang đến."Mau gọi đi.""A! Diệc....Diệc Hiên."_Hoa Yên Vũ nức nở."Cửu Châu thật ngoan."_Hắn hài lòng hôn môi y, bên trong không ngừng đỉnh....----------------...Lãnh Diệc Hiên nhìn Bạch Cửu Châu mềm mại vùi đầu ngủ trong lòng mình, trái tim bình yên đến lạ. Đôi mắt nhanh chóng hiện lên tia bi thương, lại ngay lập tức bị hắn kìm xuống. Thật không biết sau này còn có thể nhìn y như vậy không nữa.Hắn đặt lên trán y một nụ hôn, ôn nhu v**t v* mái tóc của Bạch Cửu Châu."Cửu Châu, lần này ta nhất định sẽ bảo vệ được ngươi."Hoa Yên Vũ sáng sớm thức dậy, phía dưới truyền lên cảm giác đau đớn. Đậu! Tên kia hôm qua chơi gì mà ác thế. Xoa xoa vùng eo, hất cánh tay đang ôm mình sang một bên. Hoa Yên Vũ cực nhọc kết thân già vào dục bồn tẩy rửa thân thể.Dòng nước ấm khiến Hoa Yên Vũ thanh tỉnh đôi chút. Lúc này cảm giác chột dạ đối với Lãnh Diệc Hiên kia lại dâng lên. Tuy biết số liệu của Triệu Huyền chia đều cho 2 thân thể, nhưng vẫn không công bằng cho lắm."Không nghĩ nữa!"_Y phiền lòng bước khỏi dục bồn. Thay y phục chỉnh tề, lúc đi ra đã thấy 2 tên Lãnh Diệc Hiên đang mắt to trừng mắt nhỏ.Lại tính cãi nhau?"Sư tôn, con đem đồ ăn đến cho người."_Thiếu niên vui vẻ chạy đến kéo tay Hoa Yên Vũ, rất mong chờ nhìn y."Ngươi tự làm?"_Y kinh ngạc nhìn mấy món ăn đặc sắc xếp trên bàn."Ân! Người thử đi."_Hắn đưa cho Hoa Yên Vũ đôi đũa, nhìn chằm chằm biểu cảm của y.Sống với nhau, đến nay đã là kiếp thứ ba mới được anh chồng xuống bếp nấu ăn cho. Tâm tình Hoa Yên Vũ rất tốt. Y quan sát kĩ, hầu như đều là món bản thân thích cả. Tên này cũng có lương tâm phết. Gắp lấy miếng thịt gà cay được trang trí tỉ mỉ. Mùi vị không tồi chút nào."Sư tôn thấy sao?""Tạm được."_Hoa Yên Vũ phun ra hai chữ khiến Lãnh Diệc Hiên lòng đau như dao cắt. Hắn phải dậy sớm, dồn hết tâm sức để làm mà chỉ là tạm thôi sao?"Cái này cho người ăn hả?"_Triệu Huyền khuôn mặt ghét bỏ, uống một ly trà lớn."Ai nấu cho ngươi. Thích ăn thì cút đi mà làm."_Thiếu niên đen mặt, giựt đôi đũa trên tay nam nhân xuống. Phì! Đã ăn ké còn bày đặt."Ta mới không thèm." Dù sao hắn không ăn vẫn sống được như thường."Được rồi, hai ngươi đừng cãi nhau nữa."_Y đặt đũa xuống."Sắp có chuyện lớn đây."_Hoa Yên Vũ thở dài.

Chương 30: Hảo đồ nhi của mỹ nhân sư tôn. (6)