Người thiếu niên bóng dáng đơn bạc, điệu bộ nghiêm túc, những ngón tay thon dài nhanh thoăn thoắt đánh những kí tự trên bàn phím giả lập trước mặt. Từng dãy số liệu theo tay y chạy dài trên nền xanh màn hình. Chấm dứt! Màn hình trên không trung biến mất. Hoa Yên Vũ gượng cười, môi lẩm bẩm thứ gì đó. Khuôn mặt y hơi trắng, lại thập phần xinh đẹp. Đúng! Chính là xinh đẹp. Mắt phượng cong cong, bờ môi đỏ tươi, khuôn mặt tràn đầy mị hoặc. Tuy là nam nhân nhưng Yên Vũ lại mang vẻ đẹp đến cả phái nữ cũng ganh tị. Chỉ là, đối với y, nó chẳng có tác dụng gì. Xinh đẹp thì sao chứ? Cũng đâu có ai dám đến gần y. Quyền lực và địa vị y đều có, nhưng lại chẳng có người yêu thương Hoa Yên Vũ thật lòng. Những năm tháng sống trên cuộc đời, y chưa một lần nào được sống vì bản thân. Mọi người nói y lạnh lùng, hà khắc. Nhưng họ bao giờ mở lòng để bắt chuyện với y đâu? "010, khi ta chết, hãy gửi những tài liệu này cho Lục nguyên soái. Nhờ ngài ấy, chiếu cáo toàn đế quốc."_ Hoa Yên Vũ đặt vào bàn tay chú…

Chương 87: Đôi lời tác giả

Nghịch Thiên Vận MệnhTác giả: Nhiên Hoa Hải NinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ ThốngNgười thiếu niên bóng dáng đơn bạc, điệu bộ nghiêm túc, những ngón tay thon dài nhanh thoăn thoắt đánh những kí tự trên bàn phím giả lập trước mặt. Từng dãy số liệu theo tay y chạy dài trên nền xanh màn hình. Chấm dứt! Màn hình trên không trung biến mất. Hoa Yên Vũ gượng cười, môi lẩm bẩm thứ gì đó. Khuôn mặt y hơi trắng, lại thập phần xinh đẹp. Đúng! Chính là xinh đẹp. Mắt phượng cong cong, bờ môi đỏ tươi, khuôn mặt tràn đầy mị hoặc. Tuy là nam nhân nhưng Yên Vũ lại mang vẻ đẹp đến cả phái nữ cũng ganh tị. Chỉ là, đối với y, nó chẳng có tác dụng gì. Xinh đẹp thì sao chứ? Cũng đâu có ai dám đến gần y. Quyền lực và địa vị y đều có, nhưng lại chẳng có người yêu thương Hoa Yên Vũ thật lòng. Những năm tháng sống trên cuộc đời, y chưa một lần nào được sống vì bản thân. Mọi người nói y lạnh lùng, hà khắc. Nhưng họ bao giờ mở lòng để bắt chuyện với y đâu? "010, khi ta chết, hãy gửi những tài liệu này cho Lục nguyên soái. Nhờ ngài ấy, chiếu cáo toàn đế quốc."_ Hoa Yên Vũ đặt vào bàn tay chú… Chào mọi ngườiHôm nay mình ngoi lên để tâm sự vài điều thôiSau ba tháng, truyện cũng kết thúc. Tuy có lúc chán nản muốn bỏ truyện. Nhưng nhờ mọi người mình vẫn đi được đến cuối cùng.Mình là dân tự nhiên ngu xã hội, vậy nên mình biết truyện của bản thân rất dở, đặc biệt tệ., nó còn phi logic nữa. Nhưng không ngờ nhiều người đón nhận như vậy. Vui! Rất vui luôn ạ.Có điều mình vừa thấy bản reup của mình trên truyện full, mình không biết gì luôn. Vào đọc bình luận có chút chạnh lòng. Ừ, họ nói đúng. Truyện mình rất teenfic, kịch tình phát triển quá nhanh. Nhưng mà mình vẫn khó chịu, nói không khó chịu là dối lòng. Biết là bình luận xấu sẽ giúp bản thân cải thiện cốt truyện, nhưng mình mới 2k5 thôi, vừa chân ướt chân ráo vào lớp 10, làm sao có thể lí trí và tư duy như những tác giả nổi tiếng đã trải sự đời được. Bố mẹ mình bao bọc mình rất kĩ, đến cả ở gần khu mình có gì chưa chắc bản thân đã biết. Chưa trải qua một mối tình, 16 năm chỉ cắm đầu học. Vả lại đó cũng là tâm huyết của mình. Vốn dĩ viết truyện chỉ là rảnh rỗi thuận tay thôi, cũng một phần do mình yêu đam mỹ nữa. Mình là một người nóng tính, không thích thất bại. Biết là tính cách này bảo thủ nhưng không sửa được.Huhu...buồn quá.Thôi thì chắc mình từ bỏ viết truyện vậy. Trở về làm đọc giả là được rồi.Cảm ơn mọi người thời gian qua luôn đồng hành cùng mình.

Chào mọi người

Hôm nay mình ngoi lên để tâm sự vài điều thôi

Sau ba tháng, truyện cũng kết thúc. Tuy có lúc chán nản muốn bỏ truyện. Nhưng nhờ mọi người mình vẫn đi được đến cuối cùng.

Mình là dân tự nhiên ngu xã hội, vậy nên mình biết truyện của bản thân rất dở, đặc biệt tệ., nó còn phi logic nữa. Nhưng không ngờ nhiều người đón nhận như vậy. Vui! Rất vui luôn ạ.

Có điều mình vừa thấy bản reup của mình trên truyện full, mình không biết gì luôn. Vào đọc bình luận có chút chạnh lòng. Ừ, họ nói đúng. Truyện mình rất teenfic, kịch tình phát triển quá nhanh. Nhưng mà mình vẫn khó chịu, nói không khó chịu là dối lòng. Biết là bình luận xấu sẽ giúp bản thân cải thiện cốt truyện, nhưng mình mới 2k5 thôi, vừa chân ướt chân ráo vào lớp 10, làm sao có thể lí trí và tư duy như những tác giả nổi tiếng đã trải sự đời được. Bố mẹ mình bao bọc mình rất kĩ, đến cả ở gần khu mình có gì chưa chắc bản thân đã biết. Chưa trải qua một mối tình, 16 năm chỉ cắm đầu học. Vả lại đó cũng là tâm huyết của mình. Vốn dĩ viết truyện chỉ là rảnh rỗi thuận tay thôi, cũng một phần do mình yêu đam mỹ nữa. Mình là một người nóng tính, không thích thất bại. Biết là tính cách này bảo thủ nhưng không sửa được.

Huhu...buồn quá.

Thôi thì chắc mình từ bỏ viết truyện vậy. Trở về làm đọc giả là được rồi.

Cảm ơn mọi người thời gian qua luôn đồng hành cùng mình.

Nghịch Thiên Vận MệnhTác giả: Nhiên Hoa Hải NinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ ThốngNgười thiếu niên bóng dáng đơn bạc, điệu bộ nghiêm túc, những ngón tay thon dài nhanh thoăn thoắt đánh những kí tự trên bàn phím giả lập trước mặt. Từng dãy số liệu theo tay y chạy dài trên nền xanh màn hình. Chấm dứt! Màn hình trên không trung biến mất. Hoa Yên Vũ gượng cười, môi lẩm bẩm thứ gì đó. Khuôn mặt y hơi trắng, lại thập phần xinh đẹp. Đúng! Chính là xinh đẹp. Mắt phượng cong cong, bờ môi đỏ tươi, khuôn mặt tràn đầy mị hoặc. Tuy là nam nhân nhưng Yên Vũ lại mang vẻ đẹp đến cả phái nữ cũng ganh tị. Chỉ là, đối với y, nó chẳng có tác dụng gì. Xinh đẹp thì sao chứ? Cũng đâu có ai dám đến gần y. Quyền lực và địa vị y đều có, nhưng lại chẳng có người yêu thương Hoa Yên Vũ thật lòng. Những năm tháng sống trên cuộc đời, y chưa một lần nào được sống vì bản thân. Mọi người nói y lạnh lùng, hà khắc. Nhưng họ bao giờ mở lòng để bắt chuyện với y đâu? "010, khi ta chết, hãy gửi những tài liệu này cho Lục nguyên soái. Nhờ ngài ấy, chiếu cáo toàn đế quốc."_ Hoa Yên Vũ đặt vào bàn tay chú… Chào mọi ngườiHôm nay mình ngoi lên để tâm sự vài điều thôiSau ba tháng, truyện cũng kết thúc. Tuy có lúc chán nản muốn bỏ truyện. Nhưng nhờ mọi người mình vẫn đi được đến cuối cùng.Mình là dân tự nhiên ngu xã hội, vậy nên mình biết truyện của bản thân rất dở, đặc biệt tệ., nó còn phi logic nữa. Nhưng không ngờ nhiều người đón nhận như vậy. Vui! Rất vui luôn ạ.Có điều mình vừa thấy bản reup của mình trên truyện full, mình không biết gì luôn. Vào đọc bình luận có chút chạnh lòng. Ừ, họ nói đúng. Truyện mình rất teenfic, kịch tình phát triển quá nhanh. Nhưng mà mình vẫn khó chịu, nói không khó chịu là dối lòng. Biết là bình luận xấu sẽ giúp bản thân cải thiện cốt truyện, nhưng mình mới 2k5 thôi, vừa chân ướt chân ráo vào lớp 10, làm sao có thể lí trí và tư duy như những tác giả nổi tiếng đã trải sự đời được. Bố mẹ mình bao bọc mình rất kĩ, đến cả ở gần khu mình có gì chưa chắc bản thân đã biết. Chưa trải qua một mối tình, 16 năm chỉ cắm đầu học. Vả lại đó cũng là tâm huyết của mình. Vốn dĩ viết truyện chỉ là rảnh rỗi thuận tay thôi, cũng một phần do mình yêu đam mỹ nữa. Mình là một người nóng tính, không thích thất bại. Biết là tính cách này bảo thủ nhưng không sửa được.Huhu...buồn quá.Thôi thì chắc mình từ bỏ viết truyện vậy. Trở về làm đọc giả là được rồi.Cảm ơn mọi người thời gian qua luôn đồng hành cùng mình.

Chương 87: Đôi lời tác giả