Ngày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái…
Chương 4: Chương 4
Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái… “Cảm ơn chị dâu cả.”“Đều là chị em dâu với nhau, sao em lại khách khí như thế.” Vương Xuân Linh nghiêng người nhìn cô cháu gái mới sinh: “Con bé này trắng thật đấy, khuôn mặt cũng không nhăn chút nào, lúc chị sinh ra Hồng Vệ với Hồng Kỳ, mặt hai anh em chúng nó nhăn như ông cụ non vậy.”“Ha ha ha, chắc chắn con gái em khác với mấy tiểu tử thúi đó rồi.”Lâm Ngọc ngượng ngùng cười: “Chị dâu đừng để bụng, Kế Đông vẫn luôn nói chuyện không biết giữ miệng như vậy.”“Chị mới không thèm chấp chú ấy, nếu không chị đã sớm tức chết rồi!” Vương Xuân Linh là dâu cả, lúc vào cửa Mục Kế Đông mới có mười tuổi, tính tình của chú em chồng này ra sao đương nhiên Vương Xuân Linh cũng hiểu rõ.Mục Kế Đông không đáp, ánh mắt rơi vào trên mặt con gái, không dời đi được, trong lòng thầm mong chị dâu cả mau rời đi, ngàn vạn lần đừng phát hiện ra con gái mình có đồ tốt.Sau khi Lâm Ngọc uống hết chén nước đường trứng gà, Vương Xuân Linh cầm cái bát không đang định đi ra ngoài thì bác sĩ chân trần đến.Dù sao người cũng tới rồi, tuy rằng đứa nhỏ đã sinh xong nhưng vẫn bắt mạch cho người lớn: “Thân thể của cô vốn yếu ớt, sau khi sinh càng yếu hơn, ở nông thôn chúng ta phải làm công việc chân tay nhiều, cần chú ý một chút, đừng để tổn thương đến căn bản.Mấy năm nay cũng đừng sinh thêm đứa nhỏ nữa, chờ điều dưỡng tốt lại tính tiếp.”Khuôn mặt của Mục Kế Đông tối sầm lại: “Tôi sẽ nghe theo lời bác sĩ, sau này tôi sẽ chăm sóc tốt cho vợ mình để cô ấy nhanh chóng khỏe lại.”Bác sĩ chân trần trong thôn bọn họ vốn đi theo bác sĩ già của Hồi Xuân Đường trong huyện học trung y, sau này mới lên làm bác sĩ chân trần, đối với y thuật của ông người trong thôn đều rất tin tưởng.Sau khi thăm khám xong, Vương Xuân Linh cười tiễn bác sĩ ra ngoài, lúc quay người vào bếp làm bữa trưa, sắc mặt cô ta liền tái nhợt...........Trong số ba anh em nhà họ Mục, Vương Xuân Linh gả cho con cả Mục Kế Quân, sở dĩ cha mẹ cô ta gả Vương Xuân Linh cho hắn, thứ nhất là vì tính tình tốt, lớn lên cao to cường tráng, có thể làm việc, cũng không đánh vợ như mấy người đàn ông vũ phu khác.Thứ hai là vì mẹ chồng Vương Thải Hà vốn là họ hàng với Vương Xuân Linh.Vương Xuân Linh cũng không gả nhầm chồng, cha mẹ chồng cùng chồng đều đối xử với cô ta rất tốt, vừa gả vào nhà họ Mục đã liên tiếp sinh được hai người con trai, cuộc sống tốt hơn cả mong đợi của mình.Cha mẹ chồng đối xử tốt, chồng chịu khó làm việc nhưng Vương Xuân Linh vẫn cảm thấy chưa đủ, cô ta còn phải nghĩ thay cho hai đứa con trai của mình nữa.Đứa lớn Mục Hồng Vệ năm nay mười tuổi, đứa nhỏ Mục Hồng Kỳ sáu tuổi, cả hai đều đang đi học.Với tính tình thẳng thắn của cha mẹ chồng, chắc chắn hai đứa con trai nhà chú hai cũng sẽ được đi học, hiện tại trong nhà đã phải chịu rất nhiều áp lực để nuôi hai đứa nhỏ đi học, nếu lại thêm hai đứa nữa thì sẽ cực biết bao nhiêu?Em hai quen gian dối thủ đoạn, chồng cô ta kiếm được mười công điểm thì hắn chỉ kiếm được tám.Thời gian trôi qua, cho dù Vương Xuân Linh có thuyết phục mình là chị dâu cả phải hào phóng đi chăng nữa, thì hiện tại cô ta thật sự không thể nhịn tiếp được.Chồng của ai thì người ấy sót.Em ba Mục Kế Đông làm việc cũng thật thà không giở mánh lới, nhưng vợ của hắn lại yếu ớt không thể làm việc, bây giờ bọn họ còn phải chăm sóc cho em bé mới sinh nữa..
“Cảm ơn chị dâu cả.”“Đều là chị em dâu với nhau, sao em lại khách khí như thế.” Vương Xuân Linh nghiêng người nhìn cô cháu gái mới sinh: “Con bé này trắng thật đấy, khuôn mặt cũng không nhăn chút nào, lúc chị sinh ra Hồng Vệ với Hồng Kỳ, mặt hai anh em chúng nó nhăn như ông cụ non vậy.”“Ha ha ha, chắc chắn con gái em khác với mấy tiểu tử thúi đó rồi.”Lâm Ngọc ngượng ngùng cười: “Chị dâu đừng để bụng, Kế Đông vẫn luôn nói chuyện không biết giữ miệng như vậy.”“Chị mới không thèm chấp chú ấy, nếu không chị đã sớm tức chết rồi!” Vương Xuân Linh là dâu cả, lúc vào cửa Mục Kế Đông mới có mười tuổi, tính tình của chú em chồng này ra sao đương nhiên Vương Xuân Linh cũng hiểu rõ.Mục Kế Đông không đáp, ánh mắt rơi vào trên mặt con gái, không dời đi được, trong lòng thầm mong chị dâu cả mau rời đi, ngàn vạn lần đừng phát hiện ra con gái mình có đồ tốt.Sau khi Lâm Ngọc uống hết chén nước đường trứng gà, Vương Xuân Linh cầm cái bát không đang định đi ra ngoài thì bác sĩ chân trần đến.Dù sao người cũng tới rồi, tuy rằng đứa nhỏ đã sinh xong nhưng vẫn bắt mạch cho người lớn: “Thân thể của cô vốn yếu ớt, sau khi sinh càng yếu hơn, ở nông thôn chúng ta phải làm công việc chân tay nhiều, cần chú ý một chút, đừng để tổn thương đến căn bản.
Mấy năm nay cũng đừng sinh thêm đứa nhỏ nữa, chờ điều dưỡng tốt lại tính tiếp.”Khuôn mặt của Mục Kế Đông tối sầm lại: “Tôi sẽ nghe theo lời bác sĩ, sau này tôi sẽ chăm sóc tốt cho vợ mình để cô ấy nhanh chóng khỏe lại.”Bác sĩ chân trần trong thôn bọn họ vốn đi theo bác sĩ già của Hồi Xuân Đường trong huyện học trung y, sau này mới lên làm bác sĩ chân trần, đối với y thuật của ông người trong thôn đều rất tin tưởng.Sau khi thăm khám xong, Vương Xuân Linh cười tiễn bác sĩ ra ngoài, lúc quay người vào bếp làm bữa trưa, sắc mặt cô ta liền tái nhợt...........Trong số ba anh em nhà họ Mục, Vương Xuân Linh gả cho con cả Mục Kế Quân, sở dĩ cha mẹ cô ta gả Vương Xuân Linh cho hắn, thứ nhất là vì tính tình tốt, lớn lên cao to cường tráng, có thể làm việc, cũng không đánh vợ như mấy người đàn ông vũ phu khác.
Thứ hai là vì mẹ chồng Vương Thải Hà vốn là họ hàng với Vương Xuân Linh.Vương Xuân Linh cũng không gả nhầm chồng, cha mẹ chồng cùng chồng đều đối xử với cô ta rất tốt, vừa gả vào nhà họ Mục đã liên tiếp sinh được hai người con trai, cuộc sống tốt hơn cả mong đợi của mình.Cha mẹ chồng đối xử tốt, chồng chịu khó làm việc nhưng Vương Xuân Linh vẫn cảm thấy chưa đủ, cô ta còn phải nghĩ thay cho hai đứa con trai của mình nữa.Đứa lớn Mục Hồng Vệ năm nay mười tuổi, đứa nhỏ Mục Hồng Kỳ sáu tuổi, cả hai đều đang đi học.
Với tính tình thẳng thắn của cha mẹ chồng, chắc chắn hai đứa con trai nhà chú hai cũng sẽ được đi học, hiện tại trong nhà đã phải chịu rất nhiều áp lực để nuôi hai đứa nhỏ đi học, nếu lại thêm hai đứa nữa thì sẽ cực biết bao nhiêu?Em hai quen gian dối thủ đoạn, chồng cô ta kiếm được mười công điểm thì hắn chỉ kiếm được tám.
Thời gian trôi qua, cho dù Vương Xuân Linh có thuyết phục mình là chị dâu cả phải hào phóng đi chăng nữa, thì hiện tại cô ta thật sự không thể nhịn tiếp được.
Chồng của ai thì người ấy sót.Em ba Mục Kế Đông làm việc cũng thật thà không giở mánh lới, nhưng vợ của hắn lại yếu ớt không thể làm việc, bây giờ bọn họ còn phải chăm sóc cho em bé mới sinh nữa..
Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái… “Cảm ơn chị dâu cả.”“Đều là chị em dâu với nhau, sao em lại khách khí như thế.” Vương Xuân Linh nghiêng người nhìn cô cháu gái mới sinh: “Con bé này trắng thật đấy, khuôn mặt cũng không nhăn chút nào, lúc chị sinh ra Hồng Vệ với Hồng Kỳ, mặt hai anh em chúng nó nhăn như ông cụ non vậy.”“Ha ha ha, chắc chắn con gái em khác với mấy tiểu tử thúi đó rồi.”Lâm Ngọc ngượng ngùng cười: “Chị dâu đừng để bụng, Kế Đông vẫn luôn nói chuyện không biết giữ miệng như vậy.”“Chị mới không thèm chấp chú ấy, nếu không chị đã sớm tức chết rồi!” Vương Xuân Linh là dâu cả, lúc vào cửa Mục Kế Đông mới có mười tuổi, tính tình của chú em chồng này ra sao đương nhiên Vương Xuân Linh cũng hiểu rõ.Mục Kế Đông không đáp, ánh mắt rơi vào trên mặt con gái, không dời đi được, trong lòng thầm mong chị dâu cả mau rời đi, ngàn vạn lần đừng phát hiện ra con gái mình có đồ tốt.Sau khi Lâm Ngọc uống hết chén nước đường trứng gà, Vương Xuân Linh cầm cái bát không đang định đi ra ngoài thì bác sĩ chân trần đến.Dù sao người cũng tới rồi, tuy rằng đứa nhỏ đã sinh xong nhưng vẫn bắt mạch cho người lớn: “Thân thể của cô vốn yếu ớt, sau khi sinh càng yếu hơn, ở nông thôn chúng ta phải làm công việc chân tay nhiều, cần chú ý một chút, đừng để tổn thương đến căn bản.Mấy năm nay cũng đừng sinh thêm đứa nhỏ nữa, chờ điều dưỡng tốt lại tính tiếp.”Khuôn mặt của Mục Kế Đông tối sầm lại: “Tôi sẽ nghe theo lời bác sĩ, sau này tôi sẽ chăm sóc tốt cho vợ mình để cô ấy nhanh chóng khỏe lại.”Bác sĩ chân trần trong thôn bọn họ vốn đi theo bác sĩ già của Hồi Xuân Đường trong huyện học trung y, sau này mới lên làm bác sĩ chân trần, đối với y thuật của ông người trong thôn đều rất tin tưởng.Sau khi thăm khám xong, Vương Xuân Linh cười tiễn bác sĩ ra ngoài, lúc quay người vào bếp làm bữa trưa, sắc mặt cô ta liền tái nhợt...........Trong số ba anh em nhà họ Mục, Vương Xuân Linh gả cho con cả Mục Kế Quân, sở dĩ cha mẹ cô ta gả Vương Xuân Linh cho hắn, thứ nhất là vì tính tình tốt, lớn lên cao to cường tráng, có thể làm việc, cũng không đánh vợ như mấy người đàn ông vũ phu khác.Thứ hai là vì mẹ chồng Vương Thải Hà vốn là họ hàng với Vương Xuân Linh.Vương Xuân Linh cũng không gả nhầm chồng, cha mẹ chồng cùng chồng đều đối xử với cô ta rất tốt, vừa gả vào nhà họ Mục đã liên tiếp sinh được hai người con trai, cuộc sống tốt hơn cả mong đợi của mình.Cha mẹ chồng đối xử tốt, chồng chịu khó làm việc nhưng Vương Xuân Linh vẫn cảm thấy chưa đủ, cô ta còn phải nghĩ thay cho hai đứa con trai của mình nữa.Đứa lớn Mục Hồng Vệ năm nay mười tuổi, đứa nhỏ Mục Hồng Kỳ sáu tuổi, cả hai đều đang đi học.Với tính tình thẳng thắn của cha mẹ chồng, chắc chắn hai đứa con trai nhà chú hai cũng sẽ được đi học, hiện tại trong nhà đã phải chịu rất nhiều áp lực để nuôi hai đứa nhỏ đi học, nếu lại thêm hai đứa nữa thì sẽ cực biết bao nhiêu?Em hai quen gian dối thủ đoạn, chồng cô ta kiếm được mười công điểm thì hắn chỉ kiếm được tám.Thời gian trôi qua, cho dù Vương Xuân Linh có thuyết phục mình là chị dâu cả phải hào phóng đi chăng nữa, thì hiện tại cô ta thật sự không thể nhịn tiếp được.Chồng của ai thì người ấy sót.Em ba Mục Kế Đông làm việc cũng thật thà không giở mánh lới, nhưng vợ của hắn lại yếu ớt không thể làm việc, bây giờ bọn họ còn phải chăm sóc cho em bé mới sinh nữa..