Tác giả:

Ngày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái…

Chương 20: Chương 20

Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái… Vương Thải Hà vốn là người mạnh mẽ, vậy mà giờ bà ấy phải lén lau nước mắt, điều này khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy chua xót.Mục Kế Quân tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Chú hai, chú làm vậy là muốn bức chết cả nhà hay sao?”“Nghe anh nói kìa, chính anh là người được lợi nhất ở đây, hiện tại còn dám nói thế.Bây giờ là xã hội mới đề cao sự bình đẳng, không thể để anh chiếm hết chỗ tốt được.”Mục Giải Phóng cùng những người khác nhìn hai vợ chồng già, cảm thấy không đành lòng.Lúc này, Mục Kế Binh vui vẻ nói: “Đừng nghĩ con quá đáng.Là do cái nhà này nợ con, cha mẹ luôn nói anh cả ổn định, chú ba thì thông minh.Còn con thì sao? Trong ba người con trai chỉ có con là không được coi trọng.Năm đó con bị bệnh sốt cao, phải van xin các người mới đưa con đến bệnh viện.Chả lẽ mạng của con không đáng tiền ư? Con là con ruột của cha mẹ thật sao?”“Còn nữa, trong ba người con dâu, chẳng phải mẹ cũng ghét vợ con nhất sao? Đúng vậy, đúng là lòng dạ của cô ấy có hơi hẹp hòi chút, lúc này mọi người đều không được ăn no, cô ấy tranh giành đồ ăn một chút thì có làm sao? Không phải do cuộc sống không tốt nên mới sinh chuyện à?”Nước mắt Vương Thải Hà liên tục chảy xuống: “Thằng hai, sao con có thể nói ra mấy lời vô lương tâm đó, khi đó là mẹ không chịu đưa con đi bệnh viện ư? Cha con, anh cả con không có ở nhà, thằng ba thì còn nhỏ phải đi học ở trường, mình mẹ sao có thể đem con đi được.Chưa kể không phải cuối cùng vẫn đưa con đi bệnh viện ư, con còn muốn gì nữa?”Mục Kế Binh quay đầu đi để khỏi nhìn bà ấy, đôi mắt cũng đỏ hoe: “Con không quan tâm, con chỉ muốn căn nhà đó.Các người đừng quên, căn nhà này con cũng có phần, nếu như năm đó không phải quý nhân kia cảm ơn con, hừ...”Nghĩ đến chuyện đã xảy ra nhiều năm trước, đám người Mục Giải Phóng liền đột nhiên liền căng thẳng, sợ hai vợ chồng già tức giận sẽ nói ra sự thật, vội vàng đi tới khuyên nhủ.“Chú Quý, đừng xúc động, mấy lời nói giận dỗi của bọn trẻ đừng cho là thật.”“Đúng vậy đúng vậy, thằng hai, mau nhận lỗi với cha mẹ cháu đi.”Trương Lan Hoa xông vào phòng: “Bồi thường là đúng rồi, chồng của tôi không được cha mẹ thương yêu đúng là chịu thiệt thòi lớn.”Vương Thải Hà liền bật khóc: “Ông trời ơi!”Mục Quý vỗ vai vợ mình rồi nói với đứa con thứ hai: “Anh oán giận chúng ta như vậy, sau này cũng không cần dưỡng lão nữa, anh muốn nhà đúng không, được, cha sẽ vay tiền để mua căn nhà đó cho anh, sau này chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, không liên quan gì nhau nữa.”“Mọi người cũng không cần khuyên tôi nữa.” Mục Quý hít một hơi thật sâu, rốt cuộc nhịn xuống lời định nói, không muốn nhắc tới chuyện cũ.Ông nhờ người gọi điện thoại cho Mục Tam, Mục Tam chỉ nói căn nhà kia bán giá 220 tệ, Mục Quý liền gật đầu đồng ý.“Lão đại, lão tam, chia như vậy các con có ý kiến gì không?”Hai anh em đồng loạt lắc đầu.Không tính tiền lẻ, trong nhà có tổng cộng 180 tệ, thấy cha cúi đầu nói không nên lời, Mục Kế Đông chủ động móc ra bốn mươi tệ.Vương Thải Hà ngừng khóc, lấy tay lau nước mắt: “Thằng ba, 40 tệ này coi như con cho cha mẹ mượn, cuối năm sẽ trả lại cho con.”Giấy chia nhà cùng giấy đoạn tuyệt quan hệ viết xong, cả hai đều không quan tâm Mục Kế Binh có hối hận hay không.Trương Lan Hoa đụng tay hắn ta nhắc: “Còn chờ gì nữa, ký tên đi!”.

Vương Thải Hà vốn là người mạnh mẽ, vậy mà giờ bà ấy phải lén lau nước mắt, điều này khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy chua xót.Mục Kế Quân tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Chú hai, chú làm vậy là muốn bức chết cả nhà hay sao?”“Nghe anh nói kìa, chính anh là người được lợi nhất ở đây, hiện tại còn dám nói thế.

Bây giờ là xã hội mới đề cao sự bình đẳng, không thể để anh chiếm hết chỗ tốt được.”Mục Giải Phóng cùng những người khác nhìn hai vợ chồng già, cảm thấy không đành lòng.Lúc này, Mục Kế Binh vui vẻ nói: “Đừng nghĩ con quá đáng.

Là do cái nhà này nợ con, cha mẹ luôn nói anh cả ổn định, chú ba thì thông minh.

Còn con thì sao? Trong ba người con trai chỉ có con là không được coi trọng.

Năm đó con bị bệnh sốt cao, phải van xin các người mới đưa con đến bệnh viện.

Chả lẽ mạng của con không đáng tiền ư? Con là con ruột của cha mẹ thật sao?”“Còn nữa, trong ba người con dâu, chẳng phải mẹ cũng ghét vợ con nhất sao? Đúng vậy, đúng là lòng dạ của cô ấy có hơi hẹp hòi chút, lúc này mọi người đều không được ăn no, cô ấy tranh giành đồ ăn một chút thì có làm sao? Không phải do cuộc sống không tốt nên mới sinh chuyện à?”Nước mắt Vương Thải Hà liên tục chảy xuống: “Thằng hai, sao con có thể nói ra mấy lời vô lương tâm đó, khi đó là mẹ không chịu đưa con đi bệnh viện ư? Cha con, anh cả con không có ở nhà, thằng ba thì còn nhỏ phải đi học ở trường, mình mẹ sao có thể đem con đi được.

Chưa kể không phải cuối cùng vẫn đưa con đi bệnh viện ư, con còn muốn gì nữa?”Mục Kế Binh quay đầu đi để khỏi nhìn bà ấy, đôi mắt cũng đỏ hoe: “Con không quan tâm, con chỉ muốn căn nhà đó.

Các người đừng quên, căn nhà này con cũng có phần, nếu như năm đó không phải quý nhân kia cảm ơn con, hừ...”Nghĩ đến chuyện đã xảy ra nhiều năm trước, đám người Mục Giải Phóng liền đột nhiên liền căng thẳng, sợ hai vợ chồng già tức giận sẽ nói ra sự thật, vội vàng đi tới khuyên nhủ.“Chú Quý, đừng xúc động, mấy lời nói giận dỗi của bọn trẻ đừng cho là thật.”“Đúng vậy đúng vậy, thằng hai, mau nhận lỗi với cha mẹ cháu đi.”Trương Lan Hoa xông vào phòng: “Bồi thường là đúng rồi, chồng của tôi không được cha mẹ thương yêu đúng là chịu thiệt thòi lớn.”Vương Thải Hà liền bật khóc: “Ông trời ơi!”Mục Quý vỗ vai vợ mình rồi nói với đứa con thứ hai: “Anh oán giận chúng ta như vậy, sau này cũng không cần dưỡng lão nữa, anh muốn nhà đúng không, được, cha sẽ vay tiền để mua căn nhà đó cho anh, sau này chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, không liên quan gì nhau nữa.”“Mọi người cũng không cần khuyên tôi nữa.” Mục Quý hít một hơi thật sâu, rốt cuộc nhịn xuống lời định nói, không muốn nhắc tới chuyện cũ.

Ông nhờ người gọi điện thoại cho Mục Tam, Mục Tam chỉ nói căn nhà kia bán giá 220 tệ, Mục Quý liền gật đầu đồng ý.“Lão đại, lão tam, chia như vậy các con có ý kiến gì không?”Hai anh em đồng loạt lắc đầu.Không tính tiền lẻ, trong nhà có tổng cộng 180 tệ, thấy cha cúi đầu nói không nên lời, Mục Kế Đông chủ động móc ra bốn mươi tệ.Vương Thải Hà ngừng khóc, lấy tay lau nước mắt: “Thằng ba, 40 tệ này coi như con cho cha mẹ mượn, cuối năm sẽ trả lại cho con.”Giấy chia nhà cùng giấy đoạn tuyệt quan hệ viết xong, cả hai đều không quan tâm Mục Kế Binh có hối hận hay không.

Trương Lan Hoa đụng tay hắn ta nhắc: “Còn chờ gì nữa, ký tên đi!”.

Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái… Vương Thải Hà vốn là người mạnh mẽ, vậy mà giờ bà ấy phải lén lau nước mắt, điều này khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy chua xót.Mục Kế Quân tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Chú hai, chú làm vậy là muốn bức chết cả nhà hay sao?”“Nghe anh nói kìa, chính anh là người được lợi nhất ở đây, hiện tại còn dám nói thế.Bây giờ là xã hội mới đề cao sự bình đẳng, không thể để anh chiếm hết chỗ tốt được.”Mục Giải Phóng cùng những người khác nhìn hai vợ chồng già, cảm thấy không đành lòng.Lúc này, Mục Kế Binh vui vẻ nói: “Đừng nghĩ con quá đáng.Là do cái nhà này nợ con, cha mẹ luôn nói anh cả ổn định, chú ba thì thông minh.Còn con thì sao? Trong ba người con trai chỉ có con là không được coi trọng.Năm đó con bị bệnh sốt cao, phải van xin các người mới đưa con đến bệnh viện.Chả lẽ mạng của con không đáng tiền ư? Con là con ruột của cha mẹ thật sao?”“Còn nữa, trong ba người con dâu, chẳng phải mẹ cũng ghét vợ con nhất sao? Đúng vậy, đúng là lòng dạ của cô ấy có hơi hẹp hòi chút, lúc này mọi người đều không được ăn no, cô ấy tranh giành đồ ăn một chút thì có làm sao? Không phải do cuộc sống không tốt nên mới sinh chuyện à?”Nước mắt Vương Thải Hà liên tục chảy xuống: “Thằng hai, sao con có thể nói ra mấy lời vô lương tâm đó, khi đó là mẹ không chịu đưa con đi bệnh viện ư? Cha con, anh cả con không có ở nhà, thằng ba thì còn nhỏ phải đi học ở trường, mình mẹ sao có thể đem con đi được.Chưa kể không phải cuối cùng vẫn đưa con đi bệnh viện ư, con còn muốn gì nữa?”Mục Kế Binh quay đầu đi để khỏi nhìn bà ấy, đôi mắt cũng đỏ hoe: “Con không quan tâm, con chỉ muốn căn nhà đó.Các người đừng quên, căn nhà này con cũng có phần, nếu như năm đó không phải quý nhân kia cảm ơn con, hừ...”Nghĩ đến chuyện đã xảy ra nhiều năm trước, đám người Mục Giải Phóng liền đột nhiên liền căng thẳng, sợ hai vợ chồng già tức giận sẽ nói ra sự thật, vội vàng đi tới khuyên nhủ.“Chú Quý, đừng xúc động, mấy lời nói giận dỗi của bọn trẻ đừng cho là thật.”“Đúng vậy đúng vậy, thằng hai, mau nhận lỗi với cha mẹ cháu đi.”Trương Lan Hoa xông vào phòng: “Bồi thường là đúng rồi, chồng của tôi không được cha mẹ thương yêu đúng là chịu thiệt thòi lớn.”Vương Thải Hà liền bật khóc: “Ông trời ơi!”Mục Quý vỗ vai vợ mình rồi nói với đứa con thứ hai: “Anh oán giận chúng ta như vậy, sau này cũng không cần dưỡng lão nữa, anh muốn nhà đúng không, được, cha sẽ vay tiền để mua căn nhà đó cho anh, sau này chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, không liên quan gì nhau nữa.”“Mọi người cũng không cần khuyên tôi nữa.” Mục Quý hít một hơi thật sâu, rốt cuộc nhịn xuống lời định nói, không muốn nhắc tới chuyện cũ.Ông nhờ người gọi điện thoại cho Mục Tam, Mục Tam chỉ nói căn nhà kia bán giá 220 tệ, Mục Quý liền gật đầu đồng ý.“Lão đại, lão tam, chia như vậy các con có ý kiến gì không?”Hai anh em đồng loạt lắc đầu.Không tính tiền lẻ, trong nhà có tổng cộng 180 tệ, thấy cha cúi đầu nói không nên lời, Mục Kế Đông chủ động móc ra bốn mươi tệ.Vương Thải Hà ngừng khóc, lấy tay lau nước mắt: “Thằng ba, 40 tệ này coi như con cho cha mẹ mượn, cuối năm sẽ trả lại cho con.”Giấy chia nhà cùng giấy đoạn tuyệt quan hệ viết xong, cả hai đều không quan tâm Mục Kế Binh có hối hận hay không.Trương Lan Hoa đụng tay hắn ta nhắc: “Còn chờ gì nữa, ký tên đi!”.

Chương 20: Chương 20