Ngày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái…
Chương 30: Chương 30
Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái… Mục Kế Quân chỉ cho rằng anh là vịt chết còn cứng miệng: “Không đủ thì nói với bọn anh, người làm anh cả như anh sẽ không để cho cả nhà em không có cơm ăn mà đói đâu.”Mục Kế Đông tùy tiện đáp hai tiếng rồi đưa cuốc trả lại cho phòng bảo quản, đi bước lớn về nhà, vợ nói tối hôm nay sẽ ăn bánh bao rau củ mỡ lợn, nghĩ đến mùi thơm của mỡ lợn và bột mì, nước miếng anh sắp chảy ra luôn rồi.“Vợ ơi, anh về rồi đây!”“Về rồi à, mau đi rửa tay ăn cơm thôi.” Lâm Ngọc bưng một lồng bánh bao nóng hổi lên bàn, ngoài ra còn có nửa nồi cháo.Mục Kế Đông không sợ nóng, bánh bao vừa ra lò còn bốc hơi nóng mà anh vừa hà hơi vừa cắn: “Ôi, nóng quá.”Lâm Ngọc cười nói: “Anh chậm một chút.”“Bánh bao thực sự quá thơm rồi, con nít trong thôn ngửi thấy chắc chắn thèm đến khóc.”“Anh biết à.”“Ôi, sao có thể không biết được, mới nãy trưởng thôn tuyên bố chia lương thực, có đứa nhỏ ầm ĩ đòi ăn bánh bao trắng.Ái chà, lúa mì mới được gieo trồng, thiếu nước, lúa mì có phát triển được hay không còn chưa biết.”“Chỗ này của chúng ta dựa vào núi cũng đã đều khô cạn thành như vậy rồi thì mấy nơi bên ngoài còn không biết như thế nào nữa.”Lâm Ngọc thở dài: “Hy vọng hạn hán sớm kết thúc.”“Mau ăn mau ăn, ít quan tâm mấy chuyện này đi, thấy em lo lắng như vậy, thảo nào con gái anh bây giờ ăn không no.”Lâm Ngọc trừng mắt với anh: “Chuyện này có thể trách em sao?”“Ha ha ha, anh sai rồi, anh đáng bị đánh.”Lâm Ngọc tức giận ngồi xuống.Sáng sớm hôm qua thức dậy đút sữa, con gái uống hai miệng thì ầm ĩ muốn đổi bên còn lại, cô tưởng rằng con gái quấy phá, lúc sau mới phát hiện là cô hết sữa rồi.Từ hôm qua đến hôm nay, trứng gà, mì, thịt mỡ, bánh bao, bữa nào cũng ăn đầy đủ, bù qua bù lại, nhưng không có nhiều sữa chút nào mà trái lại còn có dấu hiệu của rút sữa.Sáng hôm nay cô vội vàng ra cửa tìm mẹ chồng, sau khi thấy cô đút sữa thì mẹ chồng và chị dâu đều nói bây giờ người lớn đang ăn uống kém, không có sữa cũng là chuyện bình thường.Thanh Thanh uống sữa lâu như vậy đã rất không tệ rồi.Mẹ chồng còn nói con nít còn nhỏ như vậy có thể nuôi đến mập mạp, có cánh tay như ngó sen trắng nõn, chỉ có một mình nhà bọn họ.Lâm Ngọc không dám nói, dựa vào trợ cấp của con gái nên hai tháng nay cô vẫn luôn ăn ngon uống đủ, cuộc sống so với mấy người ở trong thôn chỉ no một nửa tốt hơn nhiều rồi.Lâm Ngọc lo sầu đến hoảng: “Mẹ nói với em có thể qua hai ngày nữa là hoàn toàn không còn sữa nữa, đến lúc đó chỉ có thể đút Thanh Thanh nước cháo.Chị dâu nói thôn chúng ta có ba sản phụ đều không có sữa, muốn tìm chút sữa cho Thanh Thanh uống cũng không được.”“Em đừng có sốt ruột, anh tìm Châu Khải nghĩ cách.Cha anh ấy làm việc ở nhà ăn nhà máy đóng hộp ở trong huyện, nói không chừng có phương pháp kiếm được sữa bột.Nước cháo chắc chắn không có dinh dưỡng bằng sữa bột, chúng ta nghĩ cách cho Thanh Thanh uống sữa.”“Mua sữa bột cần phải có phiếu, nhà máy đóng hộp chắc chắn không có cái này, người ta cũng cần có ân huệ, một lần hai lần còn được nhưng thường xuyên như vậy sợ là không được.Hơn nữa cho dù có phiếu thì một túi sữa cũng phải cần một tệ hai cho một túi, rất đắt đó.”“Chống đỡ trước rồi nói tiếp.”.
Mục Kế Quân chỉ cho rằng anh là vịt chết còn cứng miệng: “Không đủ thì nói với bọn anh, người làm anh cả như anh sẽ không để cho cả nhà em không có cơm ăn mà đói đâu.”Mục Kế Đông tùy tiện đáp hai tiếng rồi đưa cuốc trả lại cho phòng bảo quản, đi bước lớn về nhà, vợ nói tối hôm nay sẽ ăn bánh bao rau củ mỡ lợn, nghĩ đến mùi thơm của mỡ lợn và bột mì, nước miếng anh sắp chảy ra luôn rồi.“Vợ ơi, anh về rồi đây!”“Về rồi à, mau đi rửa tay ăn cơm thôi.” Lâm Ngọc bưng một lồng bánh bao nóng hổi lên bàn, ngoài ra còn có nửa nồi cháo.Mục Kế Đông không sợ nóng, bánh bao vừa ra lò còn bốc hơi nóng mà anh vừa hà hơi vừa cắn: “Ôi, nóng quá.”Lâm Ngọc cười nói: “Anh chậm một chút.”“Bánh bao thực sự quá thơm rồi, con nít trong thôn ngửi thấy chắc chắn thèm đến khóc.”“Anh biết à.”“Ôi, sao có thể không biết được, mới nãy trưởng thôn tuyên bố chia lương thực, có đứa nhỏ ầm ĩ đòi ăn bánh bao trắng.
Ái chà, lúa mì mới được gieo trồng, thiếu nước, lúa mì có phát triển được hay không còn chưa biết.”“Chỗ này của chúng ta dựa vào núi cũng đã đều khô cạn thành như vậy rồi thì mấy nơi bên ngoài còn không biết như thế nào nữa.”Lâm Ngọc thở dài: “Hy vọng hạn hán sớm kết thúc.”“Mau ăn mau ăn, ít quan tâm mấy chuyện này đi, thấy em lo lắng như vậy, thảo nào con gái anh bây giờ ăn không no.”Lâm Ngọc trừng mắt với anh: “Chuyện này có thể trách em sao?”“Ha ha ha, anh sai rồi, anh đáng bị đánh.”Lâm Ngọc tức giận ngồi xuống.
Sáng sớm hôm qua thức dậy đút sữa, con gái uống hai miệng thì ầm ĩ muốn đổi bên còn lại, cô tưởng rằng con gái quấy phá, lúc sau mới phát hiện là cô hết sữa rồi.Từ hôm qua đến hôm nay, trứng gà, mì, thịt mỡ, bánh bao, bữa nào cũng ăn đầy đủ, bù qua bù lại, nhưng không có nhiều sữa chút nào mà trái lại còn có dấu hiệu của rút sữa.Sáng hôm nay cô vội vàng ra cửa tìm mẹ chồng, sau khi thấy cô đút sữa thì mẹ chồng và chị dâu đều nói bây giờ người lớn đang ăn uống kém, không có sữa cũng là chuyện bình thường.
Thanh Thanh uống sữa lâu như vậy đã rất không tệ rồi.Mẹ chồng còn nói con nít còn nhỏ như vậy có thể nuôi đến mập mạp, có cánh tay như ngó sen trắng nõn, chỉ có một mình nhà bọn họ.Lâm Ngọc không dám nói, dựa vào trợ cấp của con gái nên hai tháng nay cô vẫn luôn ăn ngon uống đủ, cuộc sống so với mấy người ở trong thôn chỉ no một nửa tốt hơn nhiều rồi.Lâm Ngọc lo sầu đến hoảng: “Mẹ nói với em có thể qua hai ngày nữa là hoàn toàn không còn sữa nữa, đến lúc đó chỉ có thể đút Thanh Thanh nước cháo.
Chị dâu nói thôn chúng ta có ba sản phụ đều không có sữa, muốn tìm chút sữa cho Thanh Thanh uống cũng không được.”“Em đừng có sốt ruột, anh tìm Châu Khải nghĩ cách.
Cha anh ấy làm việc ở nhà ăn nhà máy đóng hộp ở trong huyện, nói không chừng có phương pháp kiếm được sữa bột.
Nước cháo chắc chắn không có dinh dưỡng bằng sữa bột, chúng ta nghĩ cách cho Thanh Thanh uống sữa.”“Mua sữa bột cần phải có phiếu, nhà máy đóng hộp chắc chắn không có cái này, người ta cũng cần có ân huệ, một lần hai lần còn được nhưng thường xuyên như vậy sợ là không được.
Hơn nữa cho dù có phiếu thì một túi sữa cũng phải cần một tệ hai cho một túi, rất đắt đó.”“Chống đỡ trước rồi nói tiếp.”.
Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái… Mục Kế Quân chỉ cho rằng anh là vịt chết còn cứng miệng: “Không đủ thì nói với bọn anh, người làm anh cả như anh sẽ không để cho cả nhà em không có cơm ăn mà đói đâu.”Mục Kế Đông tùy tiện đáp hai tiếng rồi đưa cuốc trả lại cho phòng bảo quản, đi bước lớn về nhà, vợ nói tối hôm nay sẽ ăn bánh bao rau củ mỡ lợn, nghĩ đến mùi thơm của mỡ lợn và bột mì, nước miếng anh sắp chảy ra luôn rồi.“Vợ ơi, anh về rồi đây!”“Về rồi à, mau đi rửa tay ăn cơm thôi.” Lâm Ngọc bưng một lồng bánh bao nóng hổi lên bàn, ngoài ra còn có nửa nồi cháo.Mục Kế Đông không sợ nóng, bánh bao vừa ra lò còn bốc hơi nóng mà anh vừa hà hơi vừa cắn: “Ôi, nóng quá.”Lâm Ngọc cười nói: “Anh chậm một chút.”“Bánh bao thực sự quá thơm rồi, con nít trong thôn ngửi thấy chắc chắn thèm đến khóc.”“Anh biết à.”“Ôi, sao có thể không biết được, mới nãy trưởng thôn tuyên bố chia lương thực, có đứa nhỏ ầm ĩ đòi ăn bánh bao trắng.Ái chà, lúa mì mới được gieo trồng, thiếu nước, lúa mì có phát triển được hay không còn chưa biết.”“Chỗ này của chúng ta dựa vào núi cũng đã đều khô cạn thành như vậy rồi thì mấy nơi bên ngoài còn không biết như thế nào nữa.”Lâm Ngọc thở dài: “Hy vọng hạn hán sớm kết thúc.”“Mau ăn mau ăn, ít quan tâm mấy chuyện này đi, thấy em lo lắng như vậy, thảo nào con gái anh bây giờ ăn không no.”Lâm Ngọc trừng mắt với anh: “Chuyện này có thể trách em sao?”“Ha ha ha, anh sai rồi, anh đáng bị đánh.”Lâm Ngọc tức giận ngồi xuống.Sáng sớm hôm qua thức dậy đút sữa, con gái uống hai miệng thì ầm ĩ muốn đổi bên còn lại, cô tưởng rằng con gái quấy phá, lúc sau mới phát hiện là cô hết sữa rồi.Từ hôm qua đến hôm nay, trứng gà, mì, thịt mỡ, bánh bao, bữa nào cũng ăn đầy đủ, bù qua bù lại, nhưng không có nhiều sữa chút nào mà trái lại còn có dấu hiệu của rút sữa.Sáng hôm nay cô vội vàng ra cửa tìm mẹ chồng, sau khi thấy cô đút sữa thì mẹ chồng và chị dâu đều nói bây giờ người lớn đang ăn uống kém, không có sữa cũng là chuyện bình thường.Thanh Thanh uống sữa lâu như vậy đã rất không tệ rồi.Mẹ chồng còn nói con nít còn nhỏ như vậy có thể nuôi đến mập mạp, có cánh tay như ngó sen trắng nõn, chỉ có một mình nhà bọn họ.Lâm Ngọc không dám nói, dựa vào trợ cấp của con gái nên hai tháng nay cô vẫn luôn ăn ngon uống đủ, cuộc sống so với mấy người ở trong thôn chỉ no một nửa tốt hơn nhiều rồi.Lâm Ngọc lo sầu đến hoảng: “Mẹ nói với em có thể qua hai ngày nữa là hoàn toàn không còn sữa nữa, đến lúc đó chỉ có thể đút Thanh Thanh nước cháo.Chị dâu nói thôn chúng ta có ba sản phụ đều không có sữa, muốn tìm chút sữa cho Thanh Thanh uống cũng không được.”“Em đừng có sốt ruột, anh tìm Châu Khải nghĩ cách.Cha anh ấy làm việc ở nhà ăn nhà máy đóng hộp ở trong huyện, nói không chừng có phương pháp kiếm được sữa bột.Nước cháo chắc chắn không có dinh dưỡng bằng sữa bột, chúng ta nghĩ cách cho Thanh Thanh uống sữa.”“Mua sữa bột cần phải có phiếu, nhà máy đóng hộp chắc chắn không có cái này, người ta cũng cần có ân huệ, một lần hai lần còn được nhưng thường xuyên như vậy sợ là không được.Hơn nữa cho dù có phiếu thì một túi sữa cũng phải cần một tệ hai cho một túi, rất đắt đó.”“Chống đỡ trước rồi nói tiếp.”.