Tác giả:

Ngày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái…

Chương 35: Chương 35

Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái… Mục Thanh ngủ không được, luôn cảm thấy trong nhà có tiếng chuột.Khó khăn lắm gió mới ngừng lại.cô bé vừa nhắm mắt muốn ngủ thì vừa có tiếng động là cô bé lại giật mình dậy, hai mắt mở sáng.Mục Thanh không ngủ được cũng không khóc không gây ầm ĩ, đợi đến sáng sớm ngày hôm sau Lâm Ngọc và Từ Quế Hoa mới phát hiện đứa nhỏ này ngủ một đêm nhưng sao tinh thần vẫn kém như vậy?Cả đêm đó Lâm Ngọc và Từ Quế Hoa trông chừng cô bé, thấy cô bé vừa có tiếng động là mở mắt, cả đêm đều ngủ không ngon, làm cho hai người đều đau lòng chết đi được.Lâm Ngọc nghĩ ra một cách, tìm bông vải nhét vào lỗ tai, cuối cùng nửa đêm cũng đỡ hơn một chút, dù sao thì cũng không có đột nhiên giật mình thức dậy nữa.Từ Quế Hoa an ủi cô: “Mùa thu gió lớn, cũng chỉ có một trận gió thôi, qua trận này là tốt rồi.”Mục Thanh nóng nảy hừ hừ, cô bé không sợ gió, cô bé là sợ có chuột vào nhà! Lúc trước cô bé có nghe nói qua, mọi người ở dưới quê, người lớn vừa không để ý là đứa nhỏ đã bị chuột cắn rồi.Lâm Ngọc nhớ ra Mục Kế Đông nói muốn xây nhà gạch ngói, tốt nhất là mau chóng xây lên, nếu không con gái cô thường xuyên ngủ không ngon như vậy sao mà được chứ.Mục Kế Đông được vợ nhớ đến vừa chạy thoát cảnh nguy hiểm, lúc này đang trên đường về nhà.Hôm qua bọn họ đến Lão Hổ Lĩnh không dám đi xa, vẫn luôn ở vùng lân cận đào cây dược liệu, Mục Kế Đông đi dạo xung quanh gần đó cả ngày trời cũng đều không thấy nhân sâm quý hiếm đâu.Sáng sớm hôm nay thức dậy, ba người thương lượng đi đào hang thỏ, Châu Khải đi đằng trước phát hiện ra hai con hổ mang theo hổ con, dọa cho anh ấy sững sờ tại chỗ, đổ mồ hôi lạnh.May mắn là bọn họ cẩn thận, không tạo ra tiếng động, mượn sự che chắn của cây, ba người nhẹ tay nhẹ chân lui về rồi vội vàng chạy xuống núi.Mục Quốc Trụ tức giận chửi một tiếng: “Gặp quỷ rồi, bao nhiêu năm rồi Lão Hổ Lĩnh chưa từng gặp phải hổ.”“Không có gì lạ, bên ngoài không xa Lão Hổ Lĩnh có một đầm nước nhỏ, hổ thủ ở đầm nước đó hỗ trợ săn mồi không sợ bị chết đói.”Châu Khải nghĩ xa hơn: “Trở về thôn phải mau chóng nói với đại đội trưởng, buộc phải bắt người đi tuần tra, lỡ như con hổ đó xông xuống núi thì toi rồi.”“Yên tâm, Lão Hổ Lĩnh cách thôn chúng ta xa lắm, dưới chân núi ngay cả một con thỏ rừng cũng khó kiếm, không có gì ăn thì hổ sẽ không đến đâu.” Nói thì nói như vậy, nhưng nên cẩn thận vẫn phải cẩn thận.Tin tức gặp hổ ở Lão Hổ Lĩnh được truyền ra, người trong thôn đều sôi nổi cả lên.Sắp có thời gian rỗi rồi, không ít người muốn kết bạn vào núi tìm ít đồ ăn, may mắn là vẫn chưa kịp đi.Mục Giải Phóng kêu gọi những người sức lao động khỏe mạnh đến mở cuộc họp, chọn năm mươi người, mười người một nhóm tuần tra khe núi bên ngoài Lão Hổ Lĩnh, thú hoang trong núi sâu muốn ra đây, chắc chắn phải đi qua khe núi nhỏ hẹp đó.Người bên ngoài gọi ngọn núi phía sau phía trước thôn họ Mục là Mang Sơn, nhưng người dân địa phương không gọi nó như vậy, bên ngoài khe núi phía Nam, ngọn núi thấp hơn mà người địa phương thường xuyên hoạt động ở đó gọi là Mang Sơn nhỏ, khe núi phía Bắc của núi sâu, ngọn núi lớn phía sau Lão Hổ Lĩnh gọi là Mang Sơn lớn..

Mục Thanh ngủ không được, luôn cảm thấy trong nhà có tiếng chuột.

Khó khăn lắm gió mới ngừng lại.

cô bé vừa nhắm mắt muốn ngủ thì vừa có tiếng động là cô bé lại giật mình dậy, hai mắt mở sáng.

Mục Thanh không ngủ được cũng không khóc không gây ầm ĩ, đợi đến sáng sớm ngày hôm sau Lâm Ngọc và Từ Quế Hoa mới phát hiện đứa nhỏ này ngủ một đêm nhưng sao tinh thần vẫn kém như vậy?Cả đêm đó Lâm Ngọc và Từ Quế Hoa trông chừng cô bé, thấy cô bé vừa có tiếng động là mở mắt, cả đêm đều ngủ không ngon, làm cho hai người đều đau lòng chết đi được.

Lâm Ngọc nghĩ ra một cách, tìm bông vải nhét vào lỗ tai, cuối cùng nửa đêm cũng đỡ hơn một chút, dù sao thì cũng không có đột nhiên giật mình thức dậy nữa.

Từ Quế Hoa an ủi cô: “Mùa thu gió lớn, cũng chỉ có một trận gió thôi, qua trận này là tốt rồi.

”Mục Thanh nóng nảy hừ hừ, cô bé không sợ gió, cô bé là sợ có chuột vào nhà! Lúc trước cô bé có nghe nói qua, mọi người ở dưới quê, người lớn vừa không để ý là đứa nhỏ đã bị chuột cắn rồi.

Lâm Ngọc nhớ ra Mục Kế Đông nói muốn xây nhà gạch ngói, tốt nhất là mau chóng xây lên, nếu không con gái cô thường xuyên ngủ không ngon như vậy sao mà được chứ.

Mục Kế Đông được vợ nhớ đến vừa chạy thoát cảnh nguy hiểm, lúc này đang trên đường về nhà.

Hôm qua bọn họ đến Lão Hổ Lĩnh không dám đi xa, vẫn luôn ở vùng lân cận đào cây dược liệu, Mục Kế Đông đi dạo xung quanh gần đó cả ngày trời cũng đều không thấy nhân sâm quý hiếm đâu.

Sáng sớm hôm nay thức dậy, ba người thương lượng đi đào hang thỏ, Châu Khải đi đằng trước phát hiện ra hai con hổ mang theo hổ con, dọa cho anh ấy sững sờ tại chỗ, đổ mồ hôi lạnh.

May mắn là bọn họ cẩn thận, không tạo ra tiếng động, mượn sự che chắn của cây, ba người nhẹ tay nhẹ chân lui về rồi vội vàng chạy xuống núi.

Mục Quốc Trụ tức giận chửi một tiếng: “Gặp quỷ rồi, bao nhiêu năm rồi Lão Hổ Lĩnh chưa từng gặp phải hổ.

”“Không có gì lạ, bên ngoài không xa Lão Hổ Lĩnh có một đầm nước nhỏ, hổ thủ ở đầm nước đó hỗ trợ săn mồi không sợ bị chết đói.

”Châu Khải nghĩ xa hơn: “Trở về thôn phải mau chóng nói với đại đội trưởng, buộc phải bắt người đi tuần tra, lỡ như con hổ đó xông xuống núi thì toi rồi.

”“Yên tâm, Lão Hổ Lĩnh cách thôn chúng ta xa lắm, dưới chân núi ngay cả một con thỏ rừng cũng khó kiếm, không có gì ăn thì hổ sẽ không đến đâu.

” Nói thì nói như vậy, nhưng nên cẩn thận vẫn phải cẩn thận.

Tin tức gặp hổ ở Lão Hổ Lĩnh được truyền ra, người trong thôn đều sôi nổi cả lên.

Sắp có thời gian rỗi rồi, không ít người muốn kết bạn vào núi tìm ít đồ ăn, may mắn là vẫn chưa kịp đi.

Mục Giải Phóng kêu gọi những người sức lao động khỏe mạnh đến mở cuộc họp, chọn năm mươi người, mười người một nhóm tuần tra khe núi bên ngoài Lão Hổ Lĩnh, thú hoang trong núi sâu muốn ra đây, chắc chắn phải đi qua khe núi nhỏ hẹp đó.

Người bên ngoài gọi ngọn núi phía sau phía trước thôn họ Mục là Mang Sơn, nhưng người dân địa phương không gọi nó như vậy, bên ngoài khe núi phía Nam, ngọn núi thấp hơn mà người địa phương thường xuyên hoạt động ở đó gọi là Mang Sơn nhỏ, khe núi phía Bắc của núi sâu, ngọn núi lớn phía sau Lão Hổ Lĩnh gọi là Mang Sơn lớn.

.

Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái… Mục Thanh ngủ không được, luôn cảm thấy trong nhà có tiếng chuột.Khó khăn lắm gió mới ngừng lại.cô bé vừa nhắm mắt muốn ngủ thì vừa có tiếng động là cô bé lại giật mình dậy, hai mắt mở sáng.Mục Thanh không ngủ được cũng không khóc không gây ầm ĩ, đợi đến sáng sớm ngày hôm sau Lâm Ngọc và Từ Quế Hoa mới phát hiện đứa nhỏ này ngủ một đêm nhưng sao tinh thần vẫn kém như vậy?Cả đêm đó Lâm Ngọc và Từ Quế Hoa trông chừng cô bé, thấy cô bé vừa có tiếng động là mở mắt, cả đêm đều ngủ không ngon, làm cho hai người đều đau lòng chết đi được.Lâm Ngọc nghĩ ra một cách, tìm bông vải nhét vào lỗ tai, cuối cùng nửa đêm cũng đỡ hơn một chút, dù sao thì cũng không có đột nhiên giật mình thức dậy nữa.Từ Quế Hoa an ủi cô: “Mùa thu gió lớn, cũng chỉ có một trận gió thôi, qua trận này là tốt rồi.”Mục Thanh nóng nảy hừ hừ, cô bé không sợ gió, cô bé là sợ có chuột vào nhà! Lúc trước cô bé có nghe nói qua, mọi người ở dưới quê, người lớn vừa không để ý là đứa nhỏ đã bị chuột cắn rồi.Lâm Ngọc nhớ ra Mục Kế Đông nói muốn xây nhà gạch ngói, tốt nhất là mau chóng xây lên, nếu không con gái cô thường xuyên ngủ không ngon như vậy sao mà được chứ.Mục Kế Đông được vợ nhớ đến vừa chạy thoát cảnh nguy hiểm, lúc này đang trên đường về nhà.Hôm qua bọn họ đến Lão Hổ Lĩnh không dám đi xa, vẫn luôn ở vùng lân cận đào cây dược liệu, Mục Kế Đông đi dạo xung quanh gần đó cả ngày trời cũng đều không thấy nhân sâm quý hiếm đâu.Sáng sớm hôm nay thức dậy, ba người thương lượng đi đào hang thỏ, Châu Khải đi đằng trước phát hiện ra hai con hổ mang theo hổ con, dọa cho anh ấy sững sờ tại chỗ, đổ mồ hôi lạnh.May mắn là bọn họ cẩn thận, không tạo ra tiếng động, mượn sự che chắn của cây, ba người nhẹ tay nhẹ chân lui về rồi vội vàng chạy xuống núi.Mục Quốc Trụ tức giận chửi một tiếng: “Gặp quỷ rồi, bao nhiêu năm rồi Lão Hổ Lĩnh chưa từng gặp phải hổ.”“Không có gì lạ, bên ngoài không xa Lão Hổ Lĩnh có một đầm nước nhỏ, hổ thủ ở đầm nước đó hỗ trợ săn mồi không sợ bị chết đói.”Châu Khải nghĩ xa hơn: “Trở về thôn phải mau chóng nói với đại đội trưởng, buộc phải bắt người đi tuần tra, lỡ như con hổ đó xông xuống núi thì toi rồi.”“Yên tâm, Lão Hổ Lĩnh cách thôn chúng ta xa lắm, dưới chân núi ngay cả một con thỏ rừng cũng khó kiếm, không có gì ăn thì hổ sẽ không đến đâu.” Nói thì nói như vậy, nhưng nên cẩn thận vẫn phải cẩn thận.Tin tức gặp hổ ở Lão Hổ Lĩnh được truyền ra, người trong thôn đều sôi nổi cả lên.Sắp có thời gian rỗi rồi, không ít người muốn kết bạn vào núi tìm ít đồ ăn, may mắn là vẫn chưa kịp đi.Mục Giải Phóng kêu gọi những người sức lao động khỏe mạnh đến mở cuộc họp, chọn năm mươi người, mười người một nhóm tuần tra khe núi bên ngoài Lão Hổ Lĩnh, thú hoang trong núi sâu muốn ra đây, chắc chắn phải đi qua khe núi nhỏ hẹp đó.Người bên ngoài gọi ngọn núi phía sau phía trước thôn họ Mục là Mang Sơn, nhưng người dân địa phương không gọi nó như vậy, bên ngoài khe núi phía Nam, ngọn núi thấp hơn mà người địa phương thường xuyên hoạt động ở đó gọi là Mang Sơn nhỏ, khe núi phía Bắc của núi sâu, ngọn núi lớn phía sau Lão Hổ Lĩnh gọi là Mang Sơn lớn..

Chương 35: Chương 35