Tác giả:

Ngày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái…

Chương 37: Chương 37

Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái… Mục Kế Đông cầm cây nhân sâm lớn nhất, kinh ngạc thốt lên: “Ông trời ơi, đây chắc là là vua nhân sâm nhỉ, sợ không phải là hơn ngàn năm!”Mục Thanh trề môi hừ một tiếng, đoán thật chuẩn xác, có thể được vào danh sách của hồi môn của cô bé có thể có món kém chất lượng được sao?Danh sách của hồi môn là tự tay mẹ ruột tự tay chuẩn bị cho cô bé, một phần nhỏ là của hồi môn của mẹ, còn có phần lớn là sính lễ của Hoàng cung, của hồi môn của Phủ Quốc Công, ngoài ra còn có một ít của hồi môn đếm không xuể từ người thân.Dược liệu tốt trên danh sách của hồi môn của cô bé có sáu mươi loại, cây nhân sâm nhỏ xíu đó còn không được ghi chép vào đó nữa, chỉ xem như là đồ cho cô bé dùng hầm canh để uống hằng ngày thôi.Dược liệu như vậy cầm đi đổi sữa bột thì cô bé không đau lòng, nhưng cũng phải tiết kiệm vì dùng một cái là ít đi một cái.Cha cô đã đồng ý sau này phải bù lại của hồi môn cho cô bé, cô bé cũng tùy ý nghe thôi, bây giờ trong nhà nghèo đến mức bụng không đủ no, còn có thể kỳ vọng cái gì.May mắn là những cô gái nhà cao cửa rộng đã đấu trí với cô bé ở kiếp trước không biết tình hình hiện tại của cô bé, nếu như biết được, vừa nghĩ đến người khác nhắc đến cô bé, mở miệng nói cô bé là vị đích nữ của Phủ Quốc Công dựa vào tiêu của hồi môn để sống qua ngày đó là Mục Thanh muốn thở dài.Vừa nghĩ đến đây thì cô bé vươn tay nhỏ nhắn ra thu lại của hồi môn lại.“Ôi, con gái đừng gấp, để cha nhìn thêm một chút nữa, mở mang tầm mắt.” Mục Kế Đông véo véo mặt con gái dỗ cô bé: “Ngoan ngoan, thả ra thêm lần nữa cho cha xem đi.”Mục Thanh xoay đầu đi, hừ, không cho xem!Lâm Ngọc là người làm mẹ nên tỉ mỉ hơn chút, đã hiểu rõ tâm tư nhỏ của con gái nên cô đẩy anh một cái: “Con gái đau lòng đồ của cô bé, chỉ có ra mà không có vào, anh không xấu hổ sao?”Mục Kế Đông cười ngu ngốc miễn cưỡng cho qua: “Cũng không thể trách anh đúng không, thời gian này cuộc sống không dễ dàng gì, cũng không cho anh cơ hội kiếm tiền.”Mục Thanh Thanh mở to mắt trong suốt nhìn chằm chằm cha cô bé, Mục Kế Đông bế con gái lên lắc qua lắc lại: “Đổi sữa bột cho con đó, có gì mà không vui chứ?”Mục Thanh thầm nghĩ: Thôi bỏ đi, không dựa dẫm được người cha ngu ngốc, sau này vẫn là nên dựa vào bản thân thôi.Lúc Mục Thanh thức dậy nghe cha mẹ nói chuyện, bây giờ cô bé cũng đã hiểu rồi, địa vị phụ nữ nơi cô bé đến đời này khá cao, phụ nữ có thể ra ngoài làm việc quyết định việc nhà, còn thực hiện quy định một chồng một vợ nữa.Chỉ những thứ này thôi thì triều đại này đối với Mục Thanh đã là một nơi không tệ rồi, chí ít là tốt hơn đời trước.Xem xem mẹ của cô bé, cả đời này vẫn chưa từng được sống những ngày tháng mặc áo gấm ăn đồ ngon nhưng nụ cười trên mặt lại nhiều.Mục Thanh trề môi, vẫy ra một cây nhân sâm nhỏ, Mục Kế Đông cầm được đồ tốt cười nở hoa: “Ngày mai anh vào thành phố tìm anh Đại Mãn.”“Không phải anh nói ngày mai chúng ta chuyển đến nhà cũ sao?”“Ngày mai rồi coi, anh đi thăm dò tình huống trước, đội dân quân trong huyện đuổi hổ đi rồi nói không chừng chúng ta không cần chuyển nhà nữa.”.

Mục Kế Đông cầm cây nhân sâm lớn nhất, kinh ngạc thốt lên: “Ông trời ơi, đây chắc là là vua nhân sâm nhỉ, sợ không phải là hơn ngàn năm!”Mục Thanh trề môi hừ một tiếng, đoán thật chuẩn xác, có thể được vào danh sách của hồi môn của cô bé có thể có món kém chất lượng được sao?Danh sách của hồi môn là tự tay mẹ ruột tự tay chuẩn bị cho cô bé, một phần nhỏ là của hồi môn của mẹ, còn có phần lớn là sính lễ của Hoàng cung, của hồi môn của Phủ Quốc Công, ngoài ra còn có một ít của hồi môn đếm không xuể từ người thân.

Dược liệu tốt trên danh sách của hồi môn của cô bé có sáu mươi loại, cây nhân sâm nhỏ xíu đó còn không được ghi chép vào đó nữa, chỉ xem như là đồ cho cô bé dùng hầm canh để uống hằng ngày thôi.

Dược liệu như vậy cầm đi đổi sữa bột thì cô bé không đau lòng, nhưng cũng phải tiết kiệm vì dùng một cái là ít đi một cái.

Cha cô đã đồng ý sau này phải bù lại của hồi môn cho cô bé, cô bé cũng tùy ý nghe thôi, bây giờ trong nhà nghèo đến mức bụng không đủ no, còn có thể kỳ vọng cái gì.

May mắn là những cô gái nhà cao cửa rộng đã đấu trí với cô bé ở kiếp trước không biết tình hình hiện tại của cô bé, nếu như biết được, vừa nghĩ đến người khác nhắc đến cô bé, mở miệng nói cô bé là vị đích nữ của Phủ Quốc Công dựa vào tiêu của hồi môn để sống qua ngày đó là Mục Thanh muốn thở dài.

Vừa nghĩ đến đây thì cô bé vươn tay nhỏ nhắn ra thu lại của hồi môn lại.

“Ôi, con gái đừng gấp, để cha nhìn thêm một chút nữa, mở mang tầm mắt.

” Mục Kế Đông véo véo mặt con gái dỗ cô bé: “Ngoan ngoan, thả ra thêm lần nữa cho cha xem đi.

”Mục Thanh xoay đầu đi, hừ, không cho xem!Lâm Ngọc là người làm mẹ nên tỉ mỉ hơn chút, đã hiểu rõ tâm tư nhỏ của con gái nên cô đẩy anh một cái: “Con gái đau lòng đồ của cô bé, chỉ có ra mà không có vào, anh không xấu hổ sao?”Mục Kế Đông cười ngu ngốc miễn cưỡng cho qua: “Cũng không thể trách anh đúng không, thời gian này cuộc sống không dễ dàng gì, cũng không cho anh cơ hội kiếm tiền.

”Mục Thanh Thanh mở to mắt trong suốt nhìn chằm chằm cha cô bé, Mục Kế Đông bế con gái lên lắc qua lắc lại: “Đổi sữa bột cho con đó, có gì mà không vui chứ?”Mục Thanh thầm nghĩ: Thôi bỏ đi, không dựa dẫm được người cha ngu ngốc, sau này vẫn là nên dựa vào bản thân thôi.

Lúc Mục Thanh thức dậy nghe cha mẹ nói chuyện, bây giờ cô bé cũng đã hiểu rồi, địa vị phụ nữ nơi cô bé đến đời này khá cao, phụ nữ có thể ra ngoài làm việc quyết định việc nhà, còn thực hiện quy định một chồng một vợ nữa.

Chỉ những thứ này thôi thì triều đại này đối với Mục Thanh đã là một nơi không tệ rồi, chí ít là tốt hơn đời trước.

Xem xem mẹ của cô bé, cả đời này vẫn chưa từng được sống những ngày tháng mặc áo gấm ăn đồ ngon nhưng nụ cười trên mặt lại nhiều.

Mục Thanh trề môi, vẫy ra một cây nhân sâm nhỏ, Mục Kế Đông cầm được đồ tốt cười nở hoa: “Ngày mai anh vào thành phố tìm anh Đại Mãn.

”“Không phải anh nói ngày mai chúng ta chuyển đến nhà cũ sao?”“Ngày mai rồi coi, anh đi thăm dò tình huống trước, đội dân quân trong huyện đuổi hổ đi rồi nói không chừng chúng ta không cần chuyển nhà nữa.

”.

Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái… Mục Kế Đông cầm cây nhân sâm lớn nhất, kinh ngạc thốt lên: “Ông trời ơi, đây chắc là là vua nhân sâm nhỉ, sợ không phải là hơn ngàn năm!”Mục Thanh trề môi hừ một tiếng, đoán thật chuẩn xác, có thể được vào danh sách của hồi môn của cô bé có thể có món kém chất lượng được sao?Danh sách của hồi môn là tự tay mẹ ruột tự tay chuẩn bị cho cô bé, một phần nhỏ là của hồi môn của mẹ, còn có phần lớn là sính lễ của Hoàng cung, của hồi môn của Phủ Quốc Công, ngoài ra còn có một ít của hồi môn đếm không xuể từ người thân.Dược liệu tốt trên danh sách của hồi môn của cô bé có sáu mươi loại, cây nhân sâm nhỏ xíu đó còn không được ghi chép vào đó nữa, chỉ xem như là đồ cho cô bé dùng hầm canh để uống hằng ngày thôi.Dược liệu như vậy cầm đi đổi sữa bột thì cô bé không đau lòng, nhưng cũng phải tiết kiệm vì dùng một cái là ít đi một cái.Cha cô đã đồng ý sau này phải bù lại của hồi môn cho cô bé, cô bé cũng tùy ý nghe thôi, bây giờ trong nhà nghèo đến mức bụng không đủ no, còn có thể kỳ vọng cái gì.May mắn là những cô gái nhà cao cửa rộng đã đấu trí với cô bé ở kiếp trước không biết tình hình hiện tại của cô bé, nếu như biết được, vừa nghĩ đến người khác nhắc đến cô bé, mở miệng nói cô bé là vị đích nữ của Phủ Quốc Công dựa vào tiêu của hồi môn để sống qua ngày đó là Mục Thanh muốn thở dài.Vừa nghĩ đến đây thì cô bé vươn tay nhỏ nhắn ra thu lại của hồi môn lại.“Ôi, con gái đừng gấp, để cha nhìn thêm một chút nữa, mở mang tầm mắt.” Mục Kế Đông véo véo mặt con gái dỗ cô bé: “Ngoan ngoan, thả ra thêm lần nữa cho cha xem đi.”Mục Thanh xoay đầu đi, hừ, không cho xem!Lâm Ngọc là người làm mẹ nên tỉ mỉ hơn chút, đã hiểu rõ tâm tư nhỏ của con gái nên cô đẩy anh một cái: “Con gái đau lòng đồ của cô bé, chỉ có ra mà không có vào, anh không xấu hổ sao?”Mục Kế Đông cười ngu ngốc miễn cưỡng cho qua: “Cũng không thể trách anh đúng không, thời gian này cuộc sống không dễ dàng gì, cũng không cho anh cơ hội kiếm tiền.”Mục Thanh Thanh mở to mắt trong suốt nhìn chằm chằm cha cô bé, Mục Kế Đông bế con gái lên lắc qua lắc lại: “Đổi sữa bột cho con đó, có gì mà không vui chứ?”Mục Thanh thầm nghĩ: Thôi bỏ đi, không dựa dẫm được người cha ngu ngốc, sau này vẫn là nên dựa vào bản thân thôi.Lúc Mục Thanh thức dậy nghe cha mẹ nói chuyện, bây giờ cô bé cũng đã hiểu rồi, địa vị phụ nữ nơi cô bé đến đời này khá cao, phụ nữ có thể ra ngoài làm việc quyết định việc nhà, còn thực hiện quy định một chồng một vợ nữa.Chỉ những thứ này thôi thì triều đại này đối với Mục Thanh đã là một nơi không tệ rồi, chí ít là tốt hơn đời trước.Xem xem mẹ của cô bé, cả đời này vẫn chưa từng được sống những ngày tháng mặc áo gấm ăn đồ ngon nhưng nụ cười trên mặt lại nhiều.Mục Thanh trề môi, vẫy ra một cây nhân sâm nhỏ, Mục Kế Đông cầm được đồ tốt cười nở hoa: “Ngày mai anh vào thành phố tìm anh Đại Mãn.”“Không phải anh nói ngày mai chúng ta chuyển đến nhà cũ sao?”“Ngày mai rồi coi, anh đi thăm dò tình huống trước, đội dân quân trong huyện đuổi hổ đi rồi nói không chừng chúng ta không cần chuyển nhà nữa.”.

Chương 37: Chương 37