Ngày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái…
Chương 41: Chương 41
Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái… “Sao còn ngồi trên xe của lãnh đạo nữa?”“Mau nói cho tôi nghe thử, gặp phải chuyện gì tốt rồi?”Mục Kế Đông cười ha ha, ứng phí vài câu rồi mau chóng đến nhà chú Giải Phóng trả xe, Mục Giải Phóng kéo anh lại: “Đội dân quân bên đó nói như thế nào?”Nói như thế nào? Mục Kế Đông vò đầu, anh đã quên mất chuyện này rồi.Mục Giải Phóng tức giận: “Tôi có thể kỳ vọng vào cậu chút gì chứ, chuyện nhỏ như vậy cũng không giúp được.”Chịu một trận chửi, Mục Kế Đông buồn rầu ôm sữa bột vừa mới mua chạy đi, anh phải nhanh chóng về nhà báo tin vui cho vợ và con gái.Mục Thanh biết được nhân sâm của cô bé bán ra được giá cao nên hiếm có nở một nụ cười.Có sữa bột rồi, sau này không còn đói bụng nữa.Có tiền rồi, nhà trong của nhà mình có phải nên đổi rồi không?Đổi! Mục Kế Đông vung tay: “Nhà chúng ta xây nhà gạch ngói, xây một ngôi nhà lớn, tường bao xung quanh xây thật cao!”—-------Mục Kế Đông muốn xây nhà, nói làm là làm, buổi chiều xuống núi tìm cha hỏi thăm lân cận lò gạch nào đáng tin.Mục Qúy lập tức nói: “Anh đợi đã, anh lấy đâu ra tiền xây nhà? Hôm qua anh ngồi xe của ai quay về, anh giải thích rõ ràng cho tôi.Thằng nhóc anh có phải là làm chuyện làm ăn không thể đưa ra ánh sáng rồi đúng không?”Cổ Mục Kế Đông rụt lại, mặt cau thành một đống, trừng mắt bĩu môi, phát ra một tiếng ‘hớ’: “Con có còn là con ruột của cha không? Có một chút lòng tin nào không? Con là người như thế sao?”“Nói thật cho cha biết vậy, tiền xây nhà là tiền con bán nhân sâm mà có, ô tô con ngồi hôm qua cũng là của người mua, bọn họ gấp gáp muốn mua nhân sâm, đợi không được con chậm chạp đạp xe về, biết rồi chứ?”“Thật à?”Vương Thái Hà và Mục Kế Quân cũng không tin tưởng lắm, anh có nhân sâm từ khi nào vậy?“Đương nhiên là thật rồi.” Mục Kế Đông tức đến giậm chân: “Chuyện lớn như vậy con có thể gạt mọi người sao? Người mua là do anh Đại Mãn giới thiệu đó, người ta còn đưa năm mươi tệ tiền giới thiệu làm mối nữa kìa.Không tin thì mọi người đi hỏi đi.”Đại Mãn là đứa nhỏ đáng tin cậy, hai người già đã tin gần như là tám chín phần rồi: “Anh bán bao nhiêu tiền?”“Ha ha, cũng không nhiều, dù sao thì tiền xây nhà cũng có rồi.Ôi thôi, cha nói với con lò gạch nào tốt trước đi, con phải nhanh chóng đặt gạch, trước khi tuyết rơi kịp xây nhà xong.” Đây là lúc rảnh rỗi, có nhiều nhân công chỉ cần làm nền vững thì nhà một tầng chỉ cần một ngày là xây xong rồi.“Xây nhà là chuyện lớn, gấp cái gì.”“Cha ruột của con ơi, trên núi đều ồn ào chuyện con hổ rồi, ngôi nhà tranh đó của con đủ để phòng chắn hổ được sao?”Bởi vì Mục Kế Đông không đáng tin này nên buổi chiều Mục Giải Phóng đã tự mình đến huyện một chuyến, vừa nhận được tin tức trở về thì đi ngang nhà bọn họ: “Hừ, yên tâm đi, hổ không đến đây được đâu, bị tiếng súng của đội dân quân dọa chạy rồi.Nếu không phải chính phủ không cho phép bắn hổ thì nói không chừng bây giờ da hổ đã được lót trên ghế rồi.”“Ha ha, vậy không phải tốt hơn sao.” Mục Kế Đông cười cùng: “Chú, buổi sáng cháu kích động quá nên quên mất chuyện chú dặn dò, lần sau, lần sau cháu chắc chắn nhớ kỹ hơn.”“Úi chà, làm gì có lần sau!”“Đúng đúng đúng, xem cái miệng quạ của cháu, không có lần sau nữa.”.
“Sao còn ngồi trên xe của lãnh đạo nữa?”“Mau nói cho tôi nghe thử, gặp phải chuyện gì tốt rồi?”Mục Kế Đông cười ha ha, ứng phí vài câu rồi mau chóng đến nhà chú Giải Phóng trả xe, Mục Giải Phóng kéo anh lại: “Đội dân quân bên đó nói như thế nào?”Nói như thế nào? Mục Kế Đông vò đầu, anh đã quên mất chuyện này rồi.Mục Giải Phóng tức giận: “Tôi có thể kỳ vọng vào cậu chút gì chứ, chuyện nhỏ như vậy cũng không giúp được.”Chịu một trận chửi, Mục Kế Đông buồn rầu ôm sữa bột vừa mới mua chạy đi, anh phải nhanh chóng về nhà báo tin vui cho vợ và con gái.Mục Thanh biết được nhân sâm của cô bé bán ra được giá cao nên hiếm có nở một nụ cười.
Có sữa bột rồi, sau này không còn đói bụng nữa.
Có tiền rồi, nhà trong của nhà mình có phải nên đổi rồi không?Đổi! Mục Kế Đông vung tay: “Nhà chúng ta xây nhà gạch ngói, xây một ngôi nhà lớn, tường bao xung quanh xây thật cao!”—-------Mục Kế Đông muốn xây nhà, nói làm là làm, buổi chiều xuống núi tìm cha hỏi thăm lân cận lò gạch nào đáng tin.Mục Qúy lập tức nói: “Anh đợi đã, anh lấy đâu ra tiền xây nhà? Hôm qua anh ngồi xe của ai quay về, anh giải thích rõ ràng cho tôi.
Thằng nhóc anh có phải là làm chuyện làm ăn không thể đưa ra ánh sáng rồi đúng không?”Cổ Mục Kế Đông rụt lại, mặt cau thành một đống, trừng mắt bĩu môi, phát ra một tiếng ‘hớ’: “Con có còn là con ruột của cha không? Có một chút lòng tin nào không? Con là người như thế sao?”“Nói thật cho cha biết vậy, tiền xây nhà là tiền con bán nhân sâm mà có, ô tô con ngồi hôm qua cũng là của người mua, bọn họ gấp gáp muốn mua nhân sâm, đợi không được con chậm chạp đạp xe về, biết rồi chứ?”“Thật à?”Vương Thái Hà và Mục Kế Quân cũng không tin tưởng lắm, anh có nhân sâm từ khi nào vậy?“Đương nhiên là thật rồi.” Mục Kế Đông tức đến giậm chân: “Chuyện lớn như vậy con có thể gạt mọi người sao? Người mua là do anh Đại Mãn giới thiệu đó, người ta còn đưa năm mươi tệ tiền giới thiệu làm mối nữa kìa.
Không tin thì mọi người đi hỏi đi.”Đại Mãn là đứa nhỏ đáng tin cậy, hai người già đã tin gần như là tám chín phần rồi: “Anh bán bao nhiêu tiền?”“Ha ha, cũng không nhiều, dù sao thì tiền xây nhà cũng có rồi.
Ôi thôi, cha nói với con lò gạch nào tốt trước đi, con phải nhanh chóng đặt gạch, trước khi tuyết rơi kịp xây nhà xong.” Đây là lúc rảnh rỗi, có nhiều nhân công chỉ cần làm nền vững thì nhà một tầng chỉ cần một ngày là xây xong rồi.“Xây nhà là chuyện lớn, gấp cái gì.”“Cha ruột của con ơi, trên núi đều ồn ào chuyện con hổ rồi, ngôi nhà tranh đó của con đủ để phòng chắn hổ được sao?”Bởi vì Mục Kế Đông không đáng tin này nên buổi chiều Mục Giải Phóng đã tự mình đến huyện một chuyến, vừa nhận được tin tức trở về thì đi ngang nhà bọn họ: “Hừ, yên tâm đi, hổ không đến đây được đâu, bị tiếng súng của đội dân quân dọa chạy rồi.
Nếu không phải chính phủ không cho phép bắn hổ thì nói không chừng bây giờ da hổ đã được lót trên ghế rồi.”“Ha ha, vậy không phải tốt hơn sao.” Mục Kế Đông cười cùng: “Chú, buổi sáng cháu kích động quá nên quên mất chuyện chú dặn dò, lần sau, lần sau cháu chắc chắn nhớ kỹ hơn.”“Úi chà, làm gì có lần sau!”“Đúng đúng đúng, xem cái miệng quạ của cháu, không có lần sau nữa.”.
Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái… “Sao còn ngồi trên xe của lãnh đạo nữa?”“Mau nói cho tôi nghe thử, gặp phải chuyện gì tốt rồi?”Mục Kế Đông cười ha ha, ứng phí vài câu rồi mau chóng đến nhà chú Giải Phóng trả xe, Mục Giải Phóng kéo anh lại: “Đội dân quân bên đó nói như thế nào?”Nói như thế nào? Mục Kế Đông vò đầu, anh đã quên mất chuyện này rồi.Mục Giải Phóng tức giận: “Tôi có thể kỳ vọng vào cậu chút gì chứ, chuyện nhỏ như vậy cũng không giúp được.”Chịu một trận chửi, Mục Kế Đông buồn rầu ôm sữa bột vừa mới mua chạy đi, anh phải nhanh chóng về nhà báo tin vui cho vợ và con gái.Mục Thanh biết được nhân sâm của cô bé bán ra được giá cao nên hiếm có nở một nụ cười.Có sữa bột rồi, sau này không còn đói bụng nữa.Có tiền rồi, nhà trong của nhà mình có phải nên đổi rồi không?Đổi! Mục Kế Đông vung tay: “Nhà chúng ta xây nhà gạch ngói, xây một ngôi nhà lớn, tường bao xung quanh xây thật cao!”—-------Mục Kế Đông muốn xây nhà, nói làm là làm, buổi chiều xuống núi tìm cha hỏi thăm lân cận lò gạch nào đáng tin.Mục Qúy lập tức nói: “Anh đợi đã, anh lấy đâu ra tiền xây nhà? Hôm qua anh ngồi xe của ai quay về, anh giải thích rõ ràng cho tôi.Thằng nhóc anh có phải là làm chuyện làm ăn không thể đưa ra ánh sáng rồi đúng không?”Cổ Mục Kế Đông rụt lại, mặt cau thành một đống, trừng mắt bĩu môi, phát ra một tiếng ‘hớ’: “Con có còn là con ruột của cha không? Có một chút lòng tin nào không? Con là người như thế sao?”“Nói thật cho cha biết vậy, tiền xây nhà là tiền con bán nhân sâm mà có, ô tô con ngồi hôm qua cũng là của người mua, bọn họ gấp gáp muốn mua nhân sâm, đợi không được con chậm chạp đạp xe về, biết rồi chứ?”“Thật à?”Vương Thái Hà và Mục Kế Quân cũng không tin tưởng lắm, anh có nhân sâm từ khi nào vậy?“Đương nhiên là thật rồi.” Mục Kế Đông tức đến giậm chân: “Chuyện lớn như vậy con có thể gạt mọi người sao? Người mua là do anh Đại Mãn giới thiệu đó, người ta còn đưa năm mươi tệ tiền giới thiệu làm mối nữa kìa.Không tin thì mọi người đi hỏi đi.”Đại Mãn là đứa nhỏ đáng tin cậy, hai người già đã tin gần như là tám chín phần rồi: “Anh bán bao nhiêu tiền?”“Ha ha, cũng không nhiều, dù sao thì tiền xây nhà cũng có rồi.Ôi thôi, cha nói với con lò gạch nào tốt trước đi, con phải nhanh chóng đặt gạch, trước khi tuyết rơi kịp xây nhà xong.” Đây là lúc rảnh rỗi, có nhiều nhân công chỉ cần làm nền vững thì nhà một tầng chỉ cần một ngày là xây xong rồi.“Xây nhà là chuyện lớn, gấp cái gì.”“Cha ruột của con ơi, trên núi đều ồn ào chuyện con hổ rồi, ngôi nhà tranh đó của con đủ để phòng chắn hổ được sao?”Bởi vì Mục Kế Đông không đáng tin này nên buổi chiều Mục Giải Phóng đã tự mình đến huyện một chuyến, vừa nhận được tin tức trở về thì đi ngang nhà bọn họ: “Hừ, yên tâm đi, hổ không đến đây được đâu, bị tiếng súng của đội dân quân dọa chạy rồi.Nếu không phải chính phủ không cho phép bắn hổ thì nói không chừng bây giờ da hổ đã được lót trên ghế rồi.”“Ha ha, vậy không phải tốt hơn sao.” Mục Kế Đông cười cùng: “Chú, buổi sáng cháu kích động quá nên quên mất chuyện chú dặn dò, lần sau, lần sau cháu chắc chắn nhớ kỹ hơn.”“Úi chà, làm gì có lần sau!”“Đúng đúng đúng, xem cái miệng quạ của cháu, không có lần sau nữa.”.