Tác giả:

Ngày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái…

Chương 44: Chương 44

Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái… Giúp đỡ làm việc mà ngay cả một miếng ăn cũng không có, ban đầu trong lòng còn có hơi không vui, lúc này chú ba lại tổng cộng lại đưa đến mười lăm cân bột mì, trong lòng cô ấy giống như đã uống mật ngọt vậy.Mẹ chồng đã đồng ý với cô ấy rồi, đợi cô ấy trở về nhà mẹ đẻ, bảo cô ấy mang hai cân bột mì về.Nhận được lợi ích nên bây giờ Vương Xuân Linh nhìn cả nhà em ba như nào cũng thuận mắt hơn.Buổi tối Lâm Ngọc muốn đến phòng bếp nấu cơm thì Vương Xuân Linh không cho: “Thanh Thanh không rời người được, nấu cơm lại không phải công việc quan trọng gì, để tôi được rồi.”Mục Thanh yên tĩnh nằm trên giường ngáp một cái, qua một lúc thì mẹ cô bé đi vào, Mục Thanh mỉm cười.Lâm Ngọc cũng cười: “Con gái, qua mấy ngày nữa về nhà ở nhà mới, vui không?”Mục Thanh cười lộ ra lợi răng màu hồng non mềm, cọ vào lòng mẹ.Lấy ra một ít đồ có thể khiến mẹ sống tốt một xíu, được chị em dâu đối xử tốt, cô bé cảm thấy đưa ra rất xứng đáng.“Đừng ngủ, mẹ đi pha bình sữa cho con, uống sữa rồi mới ngủ.”Sữa đến thì Mục Thanh vô ý thức chép miệng, Lâm Ngọc sờ sờ cằm con gái: “Đói thật rồi hả.”Vương Thái Hà ở bên cạnh nhìn con dâu út pha sữa, một lúc đổ vào ba muỗng sữa lớn.Đứa nhỏ này xem ra đã sống tốt như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời bà ấy nhìn thấy mình già.Sữa bột còn lại trong nhà không còn nhiều, ngày hôm sau Mục Kế Đông được nghỉ ngơi, chạy đến bệnh viện nhân dân trong huyện tìm Hình Định Nam lấy sữa bột.“Nhà cậu còn bao nhiêu?”“Còn hai túi nữa, tôi sợ không đỡ nổi.”“Yên tâm, chắc chắn kịp.Nhà mẹ chị dâu tôi đã gọi điện thoại đến Nội Mông Cổ rồi, bên đó sẽ chuyển thẳng đến đây, đoán chừng khoảng ba bốn ngày nữa là có thể tới rồi.”“Ba bốn ngày hả, mấy ngày nữa nhà tôi phải chuyển nhà, không có thời gian đến lấy.”“Ha ha ha, không có gì khó khăn, đến lúc đó tôi lái xe đến đưa cho cậu.”“Vậy thì cảm ơn trước vậy!”Nói xong việc chính rồi Mục Kế Đông phải trở về, Hình Định Nam gọi anh lại: “Ở chỗ cậu còn nhân sâm không?”“Xác thực là hiệu quả của nhân sâm tốt, cha mẹ tôi ăn được mười ngày, bằng mắt thường cũng có thể sức khỏe đã tốt hơn được chút, buổi tối cũng ngủ ngon hơn.Mấy chú dì khác trong Viện điều dưỡng thấy vậy cũng muốn mua.”Mục Kế Đông dứt khoát từ chối: “Xin lỗi, có thể lấy được một cây đã là vận may tốt lắm rồi, ở đâu lại có thêm nữa chứ.”Hình Định Nam gật đầu: “Tôi cũng đoán vậy.”Trên đường Mục Kế Đông về nhà vẫn luôn nghĩ đến nhân sâm quý hiếm, trong nhà bây giờ không thiếu tiền, con gái cũng không thiếu sữa bột, nhân sâm quý hiếm là món đồ tốt như vậy, tốt nhất là để lại cho nhà mình dùng.Nghĩ đến nhà mới, Mục Kế Đông hát lên: “Hướng đông đỏ, mặt trời cao, hô lên ôi...”—-------Mục Kế Đông ở trên núi hái được nhân sâm làm giàu, những người khác trong thôn cũng muốn thử đi con đường này, dù sao thì rảnh rỗi trốn ở nhà cũng chỉ là trốn ở nhà, không bằng nghĩ cách tăng thêm thu nhập cho nhà.Những người có mối quan hệ tốt với Mục Kế Đông đều đến tìm anh hỏi thăm xem anh hái được ở đâu, Mục Kế Đông chỉ có thể cười trừ: “Tất cả đều là chuyện vào năm ngoái rồi, đã qua lâu như vậy rồi nên tôi cũng không nhớ nổi nữa.Tôi chỉ nhớ là nằm gần Mãnh Hổ Lĩnh, mọi người cũng đều biết tôi làm sao dám đến vùng núi sâu.”.

Giúp đỡ làm việc mà ngay cả một miếng ăn cũng không có, ban đầu trong lòng còn có hơi không vui, lúc này chú ba lại tổng cộng lại đưa đến mười lăm cân bột mì, trong lòng cô ấy giống như đã uống mật ngọt vậy.Mẹ chồng đã đồng ý với cô ấy rồi, đợi cô ấy trở về nhà mẹ đẻ, bảo cô ấy mang hai cân bột mì về.Nhận được lợi ích nên bây giờ Vương Xuân Linh nhìn cả nhà em ba như nào cũng thuận mắt hơn.

Buổi tối Lâm Ngọc muốn đến phòng bếp nấu cơm thì Vương Xuân Linh không cho: “Thanh Thanh không rời người được, nấu cơm lại không phải công việc quan trọng gì, để tôi được rồi.”Mục Thanh yên tĩnh nằm trên giường ngáp một cái, qua một lúc thì mẹ cô bé đi vào, Mục Thanh mỉm cười.Lâm Ngọc cũng cười: “Con gái, qua mấy ngày nữa về nhà ở nhà mới, vui không?”Mục Thanh cười lộ ra lợi răng màu hồng non mềm, cọ vào lòng mẹ.

Lấy ra một ít đồ có thể khiến mẹ sống tốt một xíu, được chị em dâu đối xử tốt, cô bé cảm thấy đưa ra rất xứng đáng.“Đừng ngủ, mẹ đi pha bình sữa cho con, uống sữa rồi mới ngủ.”Sữa đến thì Mục Thanh vô ý thức chép miệng, Lâm Ngọc sờ sờ cằm con gái: “Đói thật rồi hả.”Vương Thái Hà ở bên cạnh nhìn con dâu út pha sữa, một lúc đổ vào ba muỗng sữa lớn.

Đứa nhỏ này xem ra đã sống tốt như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời bà ấy nhìn thấy mình già.Sữa bột còn lại trong nhà không còn nhiều, ngày hôm sau Mục Kế Đông được nghỉ ngơi, chạy đến bệnh viện nhân dân trong huyện tìm Hình Định Nam lấy sữa bột.“Nhà cậu còn bao nhiêu?”“Còn hai túi nữa, tôi sợ không đỡ nổi.”“Yên tâm, chắc chắn kịp.

Nhà mẹ chị dâu tôi đã gọi điện thoại đến Nội Mông Cổ rồi, bên đó sẽ chuyển thẳng đến đây, đoán chừng khoảng ba bốn ngày nữa là có thể tới rồi.”“Ba bốn ngày hả, mấy ngày nữa nhà tôi phải chuyển nhà, không có thời gian đến lấy.”“Ha ha ha, không có gì khó khăn, đến lúc đó tôi lái xe đến đưa cho cậu.”“Vậy thì cảm ơn trước vậy!”Nói xong việc chính rồi Mục Kế Đông phải trở về, Hình Định Nam gọi anh lại: “Ở chỗ cậu còn nhân sâm không?”“Xác thực là hiệu quả của nhân sâm tốt, cha mẹ tôi ăn được mười ngày, bằng mắt thường cũng có thể sức khỏe đã tốt hơn được chút, buổi tối cũng ngủ ngon hơn.

Mấy chú dì khác trong Viện điều dưỡng thấy vậy cũng muốn mua.”Mục Kế Đông dứt khoát từ chối: “Xin lỗi, có thể lấy được một cây đã là vận may tốt lắm rồi, ở đâu lại có thêm nữa chứ.”Hình Định Nam gật đầu: “Tôi cũng đoán vậy.”Trên đường Mục Kế Đông về nhà vẫn luôn nghĩ đến nhân sâm quý hiếm, trong nhà bây giờ không thiếu tiền, con gái cũng không thiếu sữa bột, nhân sâm quý hiếm là món đồ tốt như vậy, tốt nhất là để lại cho nhà mình dùng.Nghĩ đến nhà mới, Mục Kế Đông hát lên: “Hướng đông đỏ, mặt trời cao, hô lên ôi...”—-------Mục Kế Đông ở trên núi hái được nhân sâm làm giàu, những người khác trong thôn cũng muốn thử đi con đường này, dù sao thì rảnh rỗi trốn ở nhà cũng chỉ là trốn ở nhà, không bằng nghĩ cách tăng thêm thu nhập cho nhà.Những người có mối quan hệ tốt với Mục Kế Đông đều đến tìm anh hỏi thăm xem anh hái được ở đâu, Mục Kế Đông chỉ có thể cười trừ: “Tất cả đều là chuyện vào năm ngoái rồi, đã qua lâu như vậy rồi nên tôi cũng không nhớ nổi nữa.

Tôi chỉ nhớ là nằm gần Mãnh Hổ Lĩnh, mọi người cũng đều biết tôi làm sao dám đến vùng núi sâu.”.

Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.“Mục Trâu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Trâu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái… Giúp đỡ làm việc mà ngay cả một miếng ăn cũng không có, ban đầu trong lòng còn có hơi không vui, lúc này chú ba lại tổng cộng lại đưa đến mười lăm cân bột mì, trong lòng cô ấy giống như đã uống mật ngọt vậy.Mẹ chồng đã đồng ý với cô ấy rồi, đợi cô ấy trở về nhà mẹ đẻ, bảo cô ấy mang hai cân bột mì về.Nhận được lợi ích nên bây giờ Vương Xuân Linh nhìn cả nhà em ba như nào cũng thuận mắt hơn.Buổi tối Lâm Ngọc muốn đến phòng bếp nấu cơm thì Vương Xuân Linh không cho: “Thanh Thanh không rời người được, nấu cơm lại không phải công việc quan trọng gì, để tôi được rồi.”Mục Thanh yên tĩnh nằm trên giường ngáp một cái, qua một lúc thì mẹ cô bé đi vào, Mục Thanh mỉm cười.Lâm Ngọc cũng cười: “Con gái, qua mấy ngày nữa về nhà ở nhà mới, vui không?”Mục Thanh cười lộ ra lợi răng màu hồng non mềm, cọ vào lòng mẹ.Lấy ra một ít đồ có thể khiến mẹ sống tốt một xíu, được chị em dâu đối xử tốt, cô bé cảm thấy đưa ra rất xứng đáng.“Đừng ngủ, mẹ đi pha bình sữa cho con, uống sữa rồi mới ngủ.”Sữa đến thì Mục Thanh vô ý thức chép miệng, Lâm Ngọc sờ sờ cằm con gái: “Đói thật rồi hả.”Vương Thái Hà ở bên cạnh nhìn con dâu út pha sữa, một lúc đổ vào ba muỗng sữa lớn.Đứa nhỏ này xem ra đã sống tốt như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời bà ấy nhìn thấy mình già.Sữa bột còn lại trong nhà không còn nhiều, ngày hôm sau Mục Kế Đông được nghỉ ngơi, chạy đến bệnh viện nhân dân trong huyện tìm Hình Định Nam lấy sữa bột.“Nhà cậu còn bao nhiêu?”“Còn hai túi nữa, tôi sợ không đỡ nổi.”“Yên tâm, chắc chắn kịp.Nhà mẹ chị dâu tôi đã gọi điện thoại đến Nội Mông Cổ rồi, bên đó sẽ chuyển thẳng đến đây, đoán chừng khoảng ba bốn ngày nữa là có thể tới rồi.”“Ba bốn ngày hả, mấy ngày nữa nhà tôi phải chuyển nhà, không có thời gian đến lấy.”“Ha ha ha, không có gì khó khăn, đến lúc đó tôi lái xe đến đưa cho cậu.”“Vậy thì cảm ơn trước vậy!”Nói xong việc chính rồi Mục Kế Đông phải trở về, Hình Định Nam gọi anh lại: “Ở chỗ cậu còn nhân sâm không?”“Xác thực là hiệu quả của nhân sâm tốt, cha mẹ tôi ăn được mười ngày, bằng mắt thường cũng có thể sức khỏe đã tốt hơn được chút, buổi tối cũng ngủ ngon hơn.Mấy chú dì khác trong Viện điều dưỡng thấy vậy cũng muốn mua.”Mục Kế Đông dứt khoát từ chối: “Xin lỗi, có thể lấy được một cây đã là vận may tốt lắm rồi, ở đâu lại có thêm nữa chứ.”Hình Định Nam gật đầu: “Tôi cũng đoán vậy.”Trên đường Mục Kế Đông về nhà vẫn luôn nghĩ đến nhân sâm quý hiếm, trong nhà bây giờ không thiếu tiền, con gái cũng không thiếu sữa bột, nhân sâm quý hiếm là món đồ tốt như vậy, tốt nhất là để lại cho nhà mình dùng.Nghĩ đến nhà mới, Mục Kế Đông hát lên: “Hướng đông đỏ, mặt trời cao, hô lên ôi...”—-------Mục Kế Đông ở trên núi hái được nhân sâm làm giàu, những người khác trong thôn cũng muốn thử đi con đường này, dù sao thì rảnh rỗi trốn ở nhà cũng chỉ là trốn ở nhà, không bằng nghĩ cách tăng thêm thu nhập cho nhà.Những người có mối quan hệ tốt với Mục Kế Đông đều đến tìm anh hỏi thăm xem anh hái được ở đâu, Mục Kế Đông chỉ có thể cười trừ: “Tất cả đều là chuyện vào năm ngoái rồi, đã qua lâu như vậy rồi nên tôi cũng không nhớ nổi nữa.Tôi chỉ nhớ là nằm gần Mãnh Hổ Lĩnh, mọi người cũng đều biết tôi làm sao dám đến vùng núi sâu.”.

Chương 44: Chương 44