Tác giả:

"Hạc Hiên em mang thai rồi...!" Ánh mắt dè chừng Lam Đình Niên đứng trước mặt Bạch Hạc Hiên chậm rãi thành câu. Đôi mày của người đàn ông thoáng chóc đã nhíu lại, ánh mắt sắt lẹm, ngón tay khoan thai vòng quanh thành cốc cafe trong tay, từ từ anh ngẩng đầu lên nhìn Lam Đình Niên đang khép nép đứng trước mặt mình, hờ hững:"Cô định giở trò gì nữa đây?" Hai bàn tay đan chặt vào nhau, Lam Đình Niên kiên nhẫn nhắc lại thêm lần nữa:"Thật sự em mang thai rồi!" Môi lưỡi chạm vào nhau, Bạch Hạc Hiên nở một nụ cười đầy quỷ dị. Ngay tức khắc khuôn mặt đã tối sầm lại, mảnh cốc cafe trong tay anh từ khi nào đã nằm la liệt dưới sàn nhà, từ trên sofa anh bật người đứng lên, bước chân từ từ dồn Lam Đình Niên vào góc tường, nghiến chặt răng anh vươn tay bóp lấy cổ cô mà ra sức nghiền nát:"Dám trái lời tôi sao?" "Nói....!Tại sao thuốc tôi đưa không uống, hả?" Dưỡng khí đang dần bị rút cạn, Lam Đình Niên cố giãy giụa, cánh tay liên tục đánh mạnh vào lòng ngực của Bạch Hạc Hiên mong anh có thể nới lỏng…

Chương 127: 127: Thăm Con Có Gì Là Sai

Giá Như Em Chưa Từng YêuTác giả: Daisy TháoTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Hạc Hiên em mang thai rồi...!" Ánh mắt dè chừng Lam Đình Niên đứng trước mặt Bạch Hạc Hiên chậm rãi thành câu. Đôi mày của người đàn ông thoáng chóc đã nhíu lại, ánh mắt sắt lẹm, ngón tay khoan thai vòng quanh thành cốc cafe trong tay, từ từ anh ngẩng đầu lên nhìn Lam Đình Niên đang khép nép đứng trước mặt mình, hờ hững:"Cô định giở trò gì nữa đây?" Hai bàn tay đan chặt vào nhau, Lam Đình Niên kiên nhẫn nhắc lại thêm lần nữa:"Thật sự em mang thai rồi!" Môi lưỡi chạm vào nhau, Bạch Hạc Hiên nở một nụ cười đầy quỷ dị. Ngay tức khắc khuôn mặt đã tối sầm lại, mảnh cốc cafe trong tay anh từ khi nào đã nằm la liệt dưới sàn nhà, từ trên sofa anh bật người đứng lên, bước chân từ từ dồn Lam Đình Niên vào góc tường, nghiến chặt răng anh vươn tay bóp lấy cổ cô mà ra sức nghiền nát:"Dám trái lời tôi sao?" "Nói....!Tại sao thuốc tôi đưa không uống, hả?" Dưỡng khí đang dần bị rút cạn, Lam Đình Niên cố giãy giụa, cánh tay liên tục đánh mạnh vào lòng ngực của Bạch Hạc Hiên mong anh có thể nới lỏng… Có phần hơi hụt hẫn Vĩ Tiết Lâm từ từ nhìn Lam Đình Niên tránh khỏi vòng tay của mình, hai cánh tay cứ thế mà chơi vơi dần rồi lạc lỏng trong không trung, Vĩ Tiết Lâm quơ loạn có phần hơi run nhẹ, anh mà thu về gãi gãi nhẹ sau đầu:"Không sao là tốt rồi!"Như không hề để tâm đến lời của Vĩ Tiết Lâm, Lam Đình Niên đối diện với ánh mắt của Vĩ Tiết Lâm đầy cương quyết, một chút cũng chẳng muốn John liên quan đến Bạch Hạc Hiên:"Lâm Lâm, em suy nghĩ kĩ rồi! Hay là chúng ta quay trở về Anh Quốc đi, về bên đó chúng ta cố gắng tìm nguồn tủy xương thích hợp cho John có được không?"Khựng người, Vĩ Tiết Lâm nhìn Lam Đình Niên một hồi lâu, mới tiếp lời:"Helen em suy nghĩ kĩ chưa? Tỷ lệ tìm được nguồn tủy xương thích hợp ngoài cha mẹ anh chị em ra sẽ rất thấp! Em có cân nhắc đến việc John sẽ chịu thêm nhiều đau đớn và có thể sẽ không chờ kịp nữa hay chưa?"Lời thấu đáo trước sau của Vĩ Tiết Lâm liền làm cho ý định của Lam Đình Niên chùn xuống, cô chỉ mãi lo nghĩ đến việc làm sao không để cho John và Bạch Hạc Hiên hạn chế gặp mặt nhau và lại quên nghĩ đến những phần đau đớn mà John sẽ phải gánh chịu trong hình hài vẫn là một đứa trẻ con như thế.Nhưng mà rồi cũng cách nào có thể lấn ác được sự lo lắng về Bạch Hạc Hiên đang hiện hữu trong tâm trí của cô được.Đứng giữa hai sự lựa chọn!Nếu như bây giờ Lam Đình Niên chọn bay trở về Anh Quốc thì cô đang là ích kỉ đối với bệnh tình của John.Nhưng nếu cô lựa chọn đến gặp Bạch Hạc Hiên tìm kiếm sự giúp đỡ thì chính cô là đang tự đào hố ra chôn chân cuộc đời của mình và John vĩnh viên vào tay của Bạch Hạc Hiên, hậu quả sau này cô thật không dám tưởng tượng nổi, Bạch Hạc Hiên có thể làm ra những gì đối với hai mẹ con cô, liệu có như cái ngày là anh từng đối xử với cô và đứa bé đã khuất cách đây năm năm về trước hay không?Thật bị dồn ép đến bức người không thể nghĩ, Lam Đình Niên thật chẳng biết phải nên quyết định như nào cho vẹn cả đôi đường, có lẽ quá khứ qua đi đã để lại trong cô những ám ảnh không thể nào nguôi ngoai!.Khập khiễng trong từng bước chân, Lam Đình Niên quay trở về phòng bệnh của John, cửa vừa mở không ngờ cô lại nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đang ngồi cạnh giường chơi đùa cùng John!Ngay lập tức tâm trí cuống cuồng lên đầy xốc nổi, Lam Đình Niên đã chẳng kịp nghĩ trước mặt con trẻ mà chạy xộc lại muốn đẩy Bạch Hạc Hiên ra khỏi tầm mắt của John:"Tại sao anh lại ở đây?""Anh đến thăm con trai của anh thì có gì sai sao Niên Niên?" Bạch Hạc Hiên lần này dường như đã nắm chắc được sự thật về John trong tay sau khi làm một số xét nghiệm nho nhỏ mà khẳng định.Cũng chính vì sự khẳng định đầy cương quyết của Bạch Hạc Hiên mà làm cho Helen thêm phần lo lắng, ngay lập tức cô quay đầu nhìn sang biểu cảm kinh ngạc đầy ngây thơ không hiểu hết của John mà gượng cười:"John con chơi với ba Lâm đi nhé! Mẹ cùng chú đây ra ngoài nói chuyện một lát! Con xem như từ nảy giờ mình chưa nghe thấy gì đi nhé!"Nói rồi Lam Đình Niên lại quay sang Vĩ Tiết Lâm nhờ vả:"Lâm Lâm anh trông chừng thằng bé giúp em một lát nhé!"Sau khi nhìn thấy Vĩ Tiết Lâm đã gật đầu, Lam Đình Niên mới lôi Bạch Hạc Hiên đi ra khỏi phòng bệnh của John, lôi anh đến tận khuôn viên sau của bệnh viện, bí bách trong lòng, nước mắt chảy dài trên má Lam Đình Niên uất ức mà hét lên:"Bạch Hạc Hiên sao anh cứ làm phiền cuộc sống của hai mẹ con tôi mãi vậy? Anh đã nói những gì với thằng bé rồi?"Thái độ hết sức bình tĩnh, Bạch Hạc Hiên đưa bàn tay lớn lên lau nhẹ đi nước mắt trên khuôn mặt của Lam Đình Niên, thật sự cảm giác hiện tại của anh chính là đau lòng, nước mắt của Lam Đình Niên không biết từ khi nào lại có khả năng cứa thẳng vào trong trái tim của Bạch Hạc Hiên anh đến như vậy:"Niên Niên đừng khóc nữa, anh chỉ là nói với thằng bé một chút về bản thân mình thôi!"Gạt mạnh cánh tay mang đầy sự ghê tởm của Bạch Hạc Hiên ra, Lam Đình Niên lòng đầy chất vấn:"Một chút về bản thân anh?""Anh bị điên à?""Thằng bé thì nó cần biết gì về anh chứ?""Thằng bé cũng nên biết một chút về ba ruột của nó chứ Niên Niên?" Bạch Hạc Hiên không chút liêm sỉ, đứng trước mặt Lam Đình Niên mà tự nhận mình là ba của John."Anh đúng là một tên thần kinh b*nh h**n lúc nào cũng thích quơ cả là của mình.Tôi lần nữa nhắc lại cho anh nhớ, John và anh không có bất kì liên quan nào với nhau cả! ""Mong anh tránh xa thằng bé ra!" Nói rồi Lam Đình Niên liền quay lưng muốn rời đi.Nhưng rồi lần nữa cô lại bị Bạch Hạc Hiên níu kéo, ép cô phải đối diện với anh:"Niên Niên, nếu anh không chắc chắn về một vấn đề gì đó anh sẽ không tùy tiện nói ra đâu em à! Chẳng phải John hiện tại đang cần được ghép tủy xương hay sao? Anh là ba của thằng bé biết đâu cơ hội trùng khớp lại cao!."Lời còn chưa nói hết, Bạch Hạc Hiên đã bị Lam Đình Niên cau mày khó chịu mà cướp lấy lời:"Anh theo dõi tôi sao?".

Có phần hơi hụt hẫn Vĩ Tiết Lâm từ từ nhìn Lam Đình Niên tránh khỏi vòng tay của mình, hai cánh tay cứ thế mà chơi vơi dần rồi lạc lỏng trong không trung, Vĩ Tiết Lâm quơ loạn có phần hơi run nhẹ, anh mà thu về gãi gãi nhẹ sau đầu:"Không sao là tốt rồi!"

Như không hề để tâm đến lời của Vĩ Tiết Lâm, Lam Đình Niên đối diện với ánh mắt của Vĩ Tiết Lâm đầy cương quyết, một chút cũng chẳng muốn John liên quan đến Bạch Hạc Hiên:"Lâm Lâm, em suy nghĩ kĩ rồi! Hay là chúng ta quay trở về Anh Quốc đi, về bên đó chúng ta cố gắng tìm nguồn tủy xương thích hợp cho John có được không?"

Khựng người, Vĩ Tiết Lâm nhìn Lam Đình Niên một hồi lâu, mới tiếp lời:"Helen em suy nghĩ kĩ chưa? Tỷ lệ tìm được nguồn tủy xương thích hợp ngoài cha mẹ anh chị em ra sẽ rất thấp! Em có cân nhắc đến việc John sẽ chịu thêm nhiều đau đớn và có thể sẽ không chờ kịp nữa hay chưa?"

Lời thấu đáo trước sau của Vĩ Tiết Lâm liền làm cho ý định của Lam Đình Niên chùn xuống, cô chỉ mãi lo nghĩ đến việc làm sao không để cho John và Bạch Hạc Hiên hạn chế gặp mặt nhau và lại quên nghĩ đến những phần đau đớn mà John sẽ phải gánh chịu trong hình hài vẫn là một đứa trẻ con như thế.

Nhưng mà rồi cũng cách nào có thể lấn ác được sự lo lắng về Bạch Hạc Hiên đang hiện hữu trong tâm trí của cô được.

Đứng giữa hai sự lựa chọn!

Nếu như bây giờ Lam Đình Niên chọn bay trở về Anh Quốc thì cô đang là ích kỉ đối với bệnh tình của John.

Nhưng nếu cô lựa chọn đến gặp Bạch Hạc Hiên tìm kiếm sự giúp đỡ thì chính cô là đang tự đào hố ra chôn chân cuộc đời của mình và John vĩnh viên vào tay của Bạch Hạc Hiên, hậu quả sau này cô thật không dám tưởng tượng nổi, Bạch Hạc Hiên có thể làm ra những gì đối với hai mẹ con cô, liệu có như cái ngày là anh từng đối xử với cô và đứa bé đã khuất cách đây năm năm về trước hay không?

Thật bị dồn ép đến bức người không thể nghĩ, Lam Đình Niên thật chẳng biết phải nên quyết định như nào cho vẹn cả đôi đường, có lẽ quá khứ qua đi đã để lại trong cô những ám ảnh không thể nào nguôi ngoai!.

Khập khiễng trong từng bước chân, Lam Đình Niên quay trở về phòng bệnh của John, cửa vừa mở không ngờ cô lại nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đang ngồi cạnh giường chơi đùa cùng John!

Ngay lập tức tâm trí cuống cuồng lên đầy xốc nổi, Lam Đình Niên đã chẳng kịp nghĩ trước mặt con trẻ mà chạy xộc lại muốn đẩy Bạch Hạc Hiên ra khỏi tầm mắt của John:"Tại sao anh lại ở đây?"

"Anh đến thăm con trai của anh thì có gì sai sao Niên Niên?" Bạch Hạc Hiên lần này dường như đã nắm chắc được sự thật về John trong tay sau khi làm một số xét nghiệm nho nhỏ mà khẳng định.

Cũng chính vì sự khẳng định đầy cương quyết của Bạch Hạc Hiên mà làm cho Helen thêm phần lo lắng, ngay lập tức cô quay đầu nhìn sang biểu cảm kinh ngạc đầy ngây thơ không hiểu hết của John mà gượng cười:"John con chơi với ba Lâm đi nhé! Mẹ cùng chú đây ra ngoài nói chuyện một lát! Con xem như từ nảy giờ mình chưa nghe thấy gì đi nhé!"

Nói rồi Lam Đình Niên lại quay sang Vĩ Tiết Lâm nhờ vả:"Lâm Lâm anh trông chừng thằng bé giúp em một lát nhé!"

Sau khi nhìn thấy Vĩ Tiết Lâm đã gật đầu, Lam Đình Niên mới lôi Bạch Hạc Hiên đi ra khỏi phòng bệnh của John, lôi anh đến tận khuôn viên sau của bệnh viện, bí bách trong lòng, nước mắt chảy dài trên má Lam Đình Niên uất ức mà hét lên:"Bạch Hạc Hiên sao anh cứ làm phiền cuộc sống của hai mẹ con tôi mãi vậy? Anh đã nói những gì với thằng bé rồi?"

Thái độ hết sức bình tĩnh, Bạch Hạc Hiên đưa bàn tay lớn lên lau nhẹ đi nước mắt trên khuôn mặt của Lam Đình Niên, thật sự cảm giác hiện tại của anh chính là đau lòng, nước mắt của Lam Đình Niên không biết từ khi nào lại có khả năng cứa thẳng vào trong trái tim của Bạch Hạc Hiên anh đến như vậy:"Niên Niên đừng khóc nữa, anh chỉ là nói với thằng bé một chút về bản thân mình thôi!"

Gạt mạnh cánh tay mang đầy sự ghê tởm của Bạch Hạc Hiên ra, Lam Đình Niên lòng đầy chất vấn:"Một chút về bản thân anh?"

"Anh bị điên à?"

"Thằng bé thì nó cần biết gì về anh chứ?"

"Thằng bé cũng nên biết một chút về ba ruột của nó chứ Niên Niên?" Bạch Hạc Hiên không chút liêm sỉ, đứng trước mặt Lam Đình Niên mà tự nhận mình là ba của John.

"Anh đúng là một tên thần kinh b*nh h**n lúc nào cũng thích quơ cả là của mình.

Tôi lần nữa nhắc lại cho anh nhớ, John và anh không có bất kì liên quan nào với nhau cả! "

"Mong anh tránh xa thằng bé ra!" Nói rồi Lam Đình Niên liền quay lưng muốn rời đi.

Nhưng rồi lần nữa cô lại bị Bạch Hạc Hiên níu kéo, ép cô phải đối diện với anh:"Niên Niên, nếu anh không chắc chắn về một vấn đề gì đó anh sẽ không tùy tiện nói ra đâu em à! Chẳng phải John hiện tại đang cần được ghép tủy xương hay sao? Anh là ba của thằng bé biết đâu cơ hội trùng khớp lại cao!.

"

Lời còn chưa nói hết, Bạch Hạc Hiên đã bị Lam Đình Niên cau mày khó chịu mà cướp lấy lời:"Anh theo dõi tôi sao?".

Giá Như Em Chưa Từng YêuTác giả: Daisy TháoTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Hạc Hiên em mang thai rồi...!" Ánh mắt dè chừng Lam Đình Niên đứng trước mặt Bạch Hạc Hiên chậm rãi thành câu. Đôi mày của người đàn ông thoáng chóc đã nhíu lại, ánh mắt sắt lẹm, ngón tay khoan thai vòng quanh thành cốc cafe trong tay, từ từ anh ngẩng đầu lên nhìn Lam Đình Niên đang khép nép đứng trước mặt mình, hờ hững:"Cô định giở trò gì nữa đây?" Hai bàn tay đan chặt vào nhau, Lam Đình Niên kiên nhẫn nhắc lại thêm lần nữa:"Thật sự em mang thai rồi!" Môi lưỡi chạm vào nhau, Bạch Hạc Hiên nở một nụ cười đầy quỷ dị. Ngay tức khắc khuôn mặt đã tối sầm lại, mảnh cốc cafe trong tay anh từ khi nào đã nằm la liệt dưới sàn nhà, từ trên sofa anh bật người đứng lên, bước chân từ từ dồn Lam Đình Niên vào góc tường, nghiến chặt răng anh vươn tay bóp lấy cổ cô mà ra sức nghiền nát:"Dám trái lời tôi sao?" "Nói....!Tại sao thuốc tôi đưa không uống, hả?" Dưỡng khí đang dần bị rút cạn, Lam Đình Niên cố giãy giụa, cánh tay liên tục đánh mạnh vào lòng ngực của Bạch Hạc Hiên mong anh có thể nới lỏng… Có phần hơi hụt hẫn Vĩ Tiết Lâm từ từ nhìn Lam Đình Niên tránh khỏi vòng tay của mình, hai cánh tay cứ thế mà chơi vơi dần rồi lạc lỏng trong không trung, Vĩ Tiết Lâm quơ loạn có phần hơi run nhẹ, anh mà thu về gãi gãi nhẹ sau đầu:"Không sao là tốt rồi!"Như không hề để tâm đến lời của Vĩ Tiết Lâm, Lam Đình Niên đối diện với ánh mắt của Vĩ Tiết Lâm đầy cương quyết, một chút cũng chẳng muốn John liên quan đến Bạch Hạc Hiên:"Lâm Lâm, em suy nghĩ kĩ rồi! Hay là chúng ta quay trở về Anh Quốc đi, về bên đó chúng ta cố gắng tìm nguồn tủy xương thích hợp cho John có được không?"Khựng người, Vĩ Tiết Lâm nhìn Lam Đình Niên một hồi lâu, mới tiếp lời:"Helen em suy nghĩ kĩ chưa? Tỷ lệ tìm được nguồn tủy xương thích hợp ngoài cha mẹ anh chị em ra sẽ rất thấp! Em có cân nhắc đến việc John sẽ chịu thêm nhiều đau đớn và có thể sẽ không chờ kịp nữa hay chưa?"Lời thấu đáo trước sau của Vĩ Tiết Lâm liền làm cho ý định của Lam Đình Niên chùn xuống, cô chỉ mãi lo nghĩ đến việc làm sao không để cho John và Bạch Hạc Hiên hạn chế gặp mặt nhau và lại quên nghĩ đến những phần đau đớn mà John sẽ phải gánh chịu trong hình hài vẫn là một đứa trẻ con như thế.Nhưng mà rồi cũng cách nào có thể lấn ác được sự lo lắng về Bạch Hạc Hiên đang hiện hữu trong tâm trí của cô được.Đứng giữa hai sự lựa chọn!Nếu như bây giờ Lam Đình Niên chọn bay trở về Anh Quốc thì cô đang là ích kỉ đối với bệnh tình của John.Nhưng nếu cô lựa chọn đến gặp Bạch Hạc Hiên tìm kiếm sự giúp đỡ thì chính cô là đang tự đào hố ra chôn chân cuộc đời của mình và John vĩnh viên vào tay của Bạch Hạc Hiên, hậu quả sau này cô thật không dám tưởng tượng nổi, Bạch Hạc Hiên có thể làm ra những gì đối với hai mẹ con cô, liệu có như cái ngày là anh từng đối xử với cô và đứa bé đã khuất cách đây năm năm về trước hay không?Thật bị dồn ép đến bức người không thể nghĩ, Lam Đình Niên thật chẳng biết phải nên quyết định như nào cho vẹn cả đôi đường, có lẽ quá khứ qua đi đã để lại trong cô những ám ảnh không thể nào nguôi ngoai!.Khập khiễng trong từng bước chân, Lam Đình Niên quay trở về phòng bệnh của John, cửa vừa mở không ngờ cô lại nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đang ngồi cạnh giường chơi đùa cùng John!Ngay lập tức tâm trí cuống cuồng lên đầy xốc nổi, Lam Đình Niên đã chẳng kịp nghĩ trước mặt con trẻ mà chạy xộc lại muốn đẩy Bạch Hạc Hiên ra khỏi tầm mắt của John:"Tại sao anh lại ở đây?""Anh đến thăm con trai của anh thì có gì sai sao Niên Niên?" Bạch Hạc Hiên lần này dường như đã nắm chắc được sự thật về John trong tay sau khi làm một số xét nghiệm nho nhỏ mà khẳng định.Cũng chính vì sự khẳng định đầy cương quyết của Bạch Hạc Hiên mà làm cho Helen thêm phần lo lắng, ngay lập tức cô quay đầu nhìn sang biểu cảm kinh ngạc đầy ngây thơ không hiểu hết của John mà gượng cười:"John con chơi với ba Lâm đi nhé! Mẹ cùng chú đây ra ngoài nói chuyện một lát! Con xem như từ nảy giờ mình chưa nghe thấy gì đi nhé!"Nói rồi Lam Đình Niên lại quay sang Vĩ Tiết Lâm nhờ vả:"Lâm Lâm anh trông chừng thằng bé giúp em một lát nhé!"Sau khi nhìn thấy Vĩ Tiết Lâm đã gật đầu, Lam Đình Niên mới lôi Bạch Hạc Hiên đi ra khỏi phòng bệnh của John, lôi anh đến tận khuôn viên sau của bệnh viện, bí bách trong lòng, nước mắt chảy dài trên má Lam Đình Niên uất ức mà hét lên:"Bạch Hạc Hiên sao anh cứ làm phiền cuộc sống của hai mẹ con tôi mãi vậy? Anh đã nói những gì với thằng bé rồi?"Thái độ hết sức bình tĩnh, Bạch Hạc Hiên đưa bàn tay lớn lên lau nhẹ đi nước mắt trên khuôn mặt của Lam Đình Niên, thật sự cảm giác hiện tại của anh chính là đau lòng, nước mắt của Lam Đình Niên không biết từ khi nào lại có khả năng cứa thẳng vào trong trái tim của Bạch Hạc Hiên anh đến như vậy:"Niên Niên đừng khóc nữa, anh chỉ là nói với thằng bé một chút về bản thân mình thôi!"Gạt mạnh cánh tay mang đầy sự ghê tởm của Bạch Hạc Hiên ra, Lam Đình Niên lòng đầy chất vấn:"Một chút về bản thân anh?""Anh bị điên à?""Thằng bé thì nó cần biết gì về anh chứ?""Thằng bé cũng nên biết một chút về ba ruột của nó chứ Niên Niên?" Bạch Hạc Hiên không chút liêm sỉ, đứng trước mặt Lam Đình Niên mà tự nhận mình là ba của John."Anh đúng là một tên thần kinh b*nh h**n lúc nào cũng thích quơ cả là của mình.Tôi lần nữa nhắc lại cho anh nhớ, John và anh không có bất kì liên quan nào với nhau cả! ""Mong anh tránh xa thằng bé ra!" Nói rồi Lam Đình Niên liền quay lưng muốn rời đi.Nhưng rồi lần nữa cô lại bị Bạch Hạc Hiên níu kéo, ép cô phải đối diện với anh:"Niên Niên, nếu anh không chắc chắn về một vấn đề gì đó anh sẽ không tùy tiện nói ra đâu em à! Chẳng phải John hiện tại đang cần được ghép tủy xương hay sao? Anh là ba của thằng bé biết đâu cơ hội trùng khớp lại cao!."Lời còn chưa nói hết, Bạch Hạc Hiên đã bị Lam Đình Niên cau mày khó chịu mà cướp lấy lời:"Anh theo dõi tôi sao?".

Chương 127: 127: Thăm Con Có Gì Là Sai