Tác giả:

"Hạc Hiên em mang thai rồi...!" Ánh mắt dè chừng Lam Đình Niên đứng trước mặt Bạch Hạc Hiên chậm rãi thành câu. Đôi mày của người đàn ông thoáng chóc đã nhíu lại, ánh mắt sắt lẹm, ngón tay khoan thai vòng quanh thành cốc cafe trong tay, từ từ anh ngẩng đầu lên nhìn Lam Đình Niên đang khép nép đứng trước mặt mình, hờ hững:"Cô định giở trò gì nữa đây?" Hai bàn tay đan chặt vào nhau, Lam Đình Niên kiên nhẫn nhắc lại thêm lần nữa:"Thật sự em mang thai rồi!" Môi lưỡi chạm vào nhau, Bạch Hạc Hiên nở một nụ cười đầy quỷ dị. Ngay tức khắc khuôn mặt đã tối sầm lại, mảnh cốc cafe trong tay anh từ khi nào đã nằm la liệt dưới sàn nhà, từ trên sofa anh bật người đứng lên, bước chân từ từ dồn Lam Đình Niên vào góc tường, nghiến chặt răng anh vươn tay bóp lấy cổ cô mà ra sức nghiền nát:"Dám trái lời tôi sao?" "Nói....!Tại sao thuốc tôi đưa không uống, hả?" Dưỡng khí đang dần bị rút cạn, Lam Đình Niên cố giãy giụa, cánh tay liên tục đánh mạnh vào lòng ngực của Bạch Hạc Hiên mong anh có thể nới lỏng…

Chương 130: 130: Dụ Dỗ

Giá Như Em Chưa Từng YêuTác giả: Daisy TháoTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Hạc Hiên em mang thai rồi...!" Ánh mắt dè chừng Lam Đình Niên đứng trước mặt Bạch Hạc Hiên chậm rãi thành câu. Đôi mày của người đàn ông thoáng chóc đã nhíu lại, ánh mắt sắt lẹm, ngón tay khoan thai vòng quanh thành cốc cafe trong tay, từ từ anh ngẩng đầu lên nhìn Lam Đình Niên đang khép nép đứng trước mặt mình, hờ hững:"Cô định giở trò gì nữa đây?" Hai bàn tay đan chặt vào nhau, Lam Đình Niên kiên nhẫn nhắc lại thêm lần nữa:"Thật sự em mang thai rồi!" Môi lưỡi chạm vào nhau, Bạch Hạc Hiên nở một nụ cười đầy quỷ dị. Ngay tức khắc khuôn mặt đã tối sầm lại, mảnh cốc cafe trong tay anh từ khi nào đã nằm la liệt dưới sàn nhà, từ trên sofa anh bật người đứng lên, bước chân từ từ dồn Lam Đình Niên vào góc tường, nghiến chặt răng anh vươn tay bóp lấy cổ cô mà ra sức nghiền nát:"Dám trái lời tôi sao?" "Nói....!Tại sao thuốc tôi đưa không uống, hả?" Dưỡng khí đang dần bị rút cạn, Lam Đình Niên cố giãy giụa, cánh tay liên tục đánh mạnh vào lòng ngực của Bạch Hạc Hiên mong anh có thể nới lỏng… Nhìn thấy máu dưới chân của Lam Đình Niên chảy ra, nét mặt thì cau có đau đớn, Vĩ Tiết Lâm liền từ chỗ của Bạch Hạc Hiên mà chạy đến chỗ của Lam Đình Niên kịp thời kéo lấy người cô không để cho cô khom người xuống đống mảnh thủy tinh vỡ, lòng đầy lo lắng:"Helen ngồi yên đi đừng cúi người nhìn xuống!"Bất ngờ bị người ta túm lấy, Lam Đình Niên giật mình mà ngoảnh đầu nhìn lên, nhìn thấy là Vĩ Tiết Lâm thì cô không còn phản ứng gì đặt biệt nữa mà ngoan ngoãn ngồi im.Ngồi trên đống mảnh thủy tinh vỡ, Vĩ Tiết Lâm tỉ mỉ mà quan sát vết thương trên chân của Lam Đình Niên, nhận thấy vết thương bị mảnh thủy tinh ghim khá sâu, Vĩ Tiết Lâm liền đứng lên một lực bế sốc người Lam Đình Niên trên tay trong sự bất ngờ của tất cả những người đang có mặt trong phòng.Nhất là đối với Bạch Hạc Hiên, nhìn thấy Lam Đình Niên ngoan ngoãn trong vòng tay của Vĩ Tiết Lâm thì sắc mặt liền tối sầm lại, nhưng người vốn vừa phẫu thuật xong chưa được khỏe nên cũng chẳng làm gì được mà chỉ nằm trên giường bất lực mà lên tiếng:"Này! Có chuyện gì thì thả Niên Niên xuống trước rồi nói chuyện, làm cái gì mà phải bế cô ấy lên như thế hả?""Chân Helen bị thương rồi, anh có giỏi thì lại mà bế cô ấy đi sơ cứu đi!" Bỏ lại đúng một câu cùng sắc mặt đã tối đen như nhọ nồi của Bạch Hạc Hiên, Vĩ Tiết Lâm bế Lam Đình Niên đến chỗ của bác sĩ để sơ cứu.Tức tối trong lòng nhưng chẳng thể làm gì được, Bạch Hạc Hiên rút cả kim truyền dịch trên tay mình quẳng sang một bên, John thấy ba mình như thế thì cũng liền xoay người nhìn sang giường của Bạch Hạc Hiên lên tiếng:"Ba đang không vui sao?"Nghe thấy con trai hỏi thế, nét mặt cố cười trong thật gượng gạo, Bạch Hạc Hiên định nói "không có" nhưng rồi lại suy nghĩ gì đó mà nhìn John:"Ba bảo này, John có thích ở cùng với ba mẹ hay không?"Ở cùng với ba mẹ là việc mà bất kì một đứa trẻ con nào cũng thích và tất nhiên John cũng sẽ như thế không có ngoại lệ, Bạch Hạc Hiên bước đầu thành công thuyết phục được ý thức của John:"Dạ có ba ạ!""Nhưng mà mẹ hiện tại đang giận ba, lại còn có ba Lâm của con suốt ngày quấn lấy mẹ con, ba thật sự bị mẹ con bỏ rơi rồi, không biết John có cách gì giúp ba không nhỉ?" Vờ đáng thương bày ra vẻ mặt trông thật tội nghiệp, Bạch Hạc Hiên cố tình kéo John về cùng một phe với mình."Nhưng mà mẹ giận cái gì ba mới được chứ ạ?" John không hiểu chuyện đã xảy ra giữa ba mẹ mình ngây thơ mà hỏi."Ba cũng không biết mẹ giận cái gì ba nữa!" Bạch Hạc Hiên không chút mặt mũi mà giả vờ trước mặt John.John ngây thơ chỉ mong được sống cùng ba mẹ, nghe ba nói thế lại ngây người ra vắt óc mà suy nghĩ, nghĩ nghĩ một lúc John nhìn sang ba mình:"Ba hay là ba xin lỗi mẹ đi, mẹ sẽ tha thứ cho ba mà!""John làm sai chỉ cần xin lỗi mẹ sẽ tha thứ!"Bạch Hạc Hiên bấy giờ thật muốn nói với John rằng: Xin lỗi mẹ con mà được tha thứ thì hai mẹ con con đã không phải lưu lạc bên ngoài tận năm năm rồi!Nhưng rồi làm sao lại có thể mở miệng nói như thế với John."Lỗi ba lớn, mẹ không tha thứ cho ba được, John có thể nào giúp ba được hay không?""Dạ được ba!" John không chút mẩy may suy nghĩ gì mà liền đồng ý với lời của Bạch Hạc Hiên.Khóe môi ranh mảnh của ai đó liền cong lên mỉm cười, Bạch Hạc Hiên nhìn con trai mình dụ dỗ:"Trước hết con phải làm sao cho ba Lâm của con không ở gần mẹ nữa, như thế mẹ mới tha thứ cho ba, chịu quay về bên ba được, John hiểu không?"Lời của Bạch Hạc Hiên nói ra liền khiến cho John phản ứng gay gắt, làm sao có thể tách ba Lâm và mẹ ra được chứ, dù sao năm năm qua John cũng đã quen với sự hiện diện của Tiết Vĩ Lâm rồi, thằng bé yêu ba Lâm của mình cũng chẳng khác gì yêu ba ruột Bạch Hạc Hiên anh cả.Bây giờ Bạch Hạc Hiên bảo vậy chẳng khác nào là đang cố ý chia cắt đi tình cảm của thằng bé và Vĩ Tiết Lâm, làm sao John có thể đồng ý với anh được:"Cái này không được đâu ba, hay là ba kêu con làm cái khác đi!""Nhưng John không làm như vậy mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho ba, hay là John muốn mẹ cưới ba Lâm rồi cùng sống với ba Lâm!""Không đâu ba, con muốn mẹ sống cùng ba hơn nhưng mà ba Lâm! con cũng muốn sống cùng ba Lâm! " Đầu bỗng bật ra một ý tưởng thật táo bạo, John không hề biết vấn đề sai ở đâu mà nói:"Hay là con sống cùng mẹ, ba và ba Lâm luôn nhé! Như thế sẽ không phải lựa chọn, còn vui nữa!"Lời John vừa nói liền khiến cho Bạch Hạc Hiên ôm mặt mình đầy bất lực, cố bình tĩnh, mắt đối mắt với John mà cố giải thích cho thằng bé hiểu:"John con chỉ được phép có một ba thôi biết không? Và mẹ con cũng chỉ được phép có một chồng thôi! Không thể nào mà mẹ con và con sống cùng một lúc với hai người đàn ông được! Như thế là vi phạm pháp luật!""John có hiểu lời ba hay không?".

Nhìn thấy máu dưới chân của Lam Đình Niên chảy ra, nét mặt thì cau có đau đớn, Vĩ Tiết Lâm liền từ chỗ của Bạch Hạc Hiên mà chạy đến chỗ của Lam Đình Niên kịp thời kéo lấy người cô không để cho cô khom người xuống đống mảnh thủy tinh vỡ, lòng đầy lo lắng:"Helen ngồi yên đi đừng cúi người nhìn xuống!"

Bất ngờ bị người ta túm lấy, Lam Đình Niên giật mình mà ngoảnh đầu nhìn lên, nhìn thấy là Vĩ Tiết Lâm thì cô không còn phản ứng gì đặt biệt nữa mà ngoan ngoãn ngồi im.

Ngồi trên đống mảnh thủy tinh vỡ, Vĩ Tiết Lâm tỉ mỉ mà quan sát vết thương trên chân của Lam Đình Niên, nhận thấy vết thương bị mảnh thủy tinh ghim khá sâu, Vĩ Tiết Lâm liền đứng lên một lực bế sốc người Lam Đình Niên trên tay trong sự bất ngờ của tất cả những người đang có mặt trong phòng.

Nhất là đối với Bạch Hạc Hiên, nhìn thấy Lam Đình Niên ngoan ngoãn trong vòng tay của Vĩ Tiết Lâm thì sắc mặt liền tối sầm lại, nhưng người vốn vừa phẫu thuật xong chưa được khỏe nên cũng chẳng làm gì được mà chỉ nằm trên giường bất lực mà lên tiếng:"Này! Có chuyện gì thì thả Niên Niên xuống trước rồi nói chuyện, làm cái gì mà phải bế cô ấy lên như thế hả?"

"Chân Helen bị thương rồi, anh có giỏi thì lại mà bế cô ấy đi sơ cứu đi!" Bỏ lại đúng một câu cùng sắc mặt đã tối đen như nhọ nồi của Bạch Hạc Hiên, Vĩ Tiết Lâm bế Lam Đình Niên đến chỗ của bác sĩ để sơ cứu.

Tức tối trong lòng nhưng chẳng thể làm gì được, Bạch Hạc Hiên rút cả kim truyền dịch trên tay mình quẳng sang một bên, John thấy ba mình như thế thì cũng liền xoay người nhìn sang giường của Bạch Hạc Hiên lên tiếng:"Ba đang không vui sao?"

Nghe thấy con trai hỏi thế, nét mặt cố cười trong thật gượng gạo, Bạch Hạc Hiên định nói "không có" nhưng rồi lại suy nghĩ gì đó mà nhìn John:"Ba bảo này, John có thích ở cùng với ba mẹ hay không?"

Ở cùng với ba mẹ là việc mà bất kì một đứa trẻ con nào cũng thích và tất nhiên John cũng sẽ như thế không có ngoại lệ, Bạch Hạc Hiên bước đầu thành công thuyết phục được ý thức của John:"Dạ có ba ạ!"

"Nhưng mà mẹ hiện tại đang giận ba, lại còn có ba Lâm của con suốt ngày quấn lấy mẹ con, ba thật sự bị mẹ con bỏ rơi rồi, không biết John có cách gì giúp ba không nhỉ?" Vờ đáng thương bày ra vẻ mặt trông thật tội nghiệp, Bạch Hạc Hiên cố tình kéo John về cùng một phe với mình.

"Nhưng mà mẹ giận cái gì ba mới được chứ ạ?" John không hiểu chuyện đã xảy ra giữa ba mẹ mình ngây thơ mà hỏi.

"Ba cũng không biết mẹ giận cái gì ba nữa!" Bạch Hạc Hiên không chút mặt mũi mà giả vờ trước mặt John.

John ngây thơ chỉ mong được sống cùng ba mẹ, nghe ba nói thế lại ngây người ra vắt óc mà suy nghĩ, nghĩ nghĩ một lúc John nhìn sang ba mình:"Ba hay là ba xin lỗi mẹ đi, mẹ sẽ tha thứ cho ba mà!"

"John làm sai chỉ cần xin lỗi mẹ sẽ tha thứ!"

Bạch Hạc Hiên bấy giờ thật muốn nói với John rằng: Xin lỗi mẹ con mà được tha thứ thì hai mẹ con con đã không phải lưu lạc bên ngoài tận năm năm rồi!

Nhưng rồi làm sao lại có thể mở miệng nói như thế với John.

"Lỗi ba lớn, mẹ không tha thứ cho ba được, John có thể nào giúp ba được hay không?"

"Dạ được ba!" John không chút mẩy may suy nghĩ gì mà liền đồng ý với lời của Bạch Hạc Hiên.

Khóe môi ranh mảnh của ai đó liền cong lên mỉm cười, Bạch Hạc Hiên nhìn con trai mình dụ dỗ:"Trước hết con phải làm sao cho ba Lâm của con không ở gần mẹ nữa, như thế mẹ mới tha thứ cho ba, chịu quay về bên ba được, John hiểu không?"

Lời của Bạch Hạc Hiên nói ra liền khiến cho John phản ứng gay gắt, làm sao có thể tách ba Lâm và mẹ ra được chứ, dù sao năm năm qua John cũng đã quen với sự hiện diện của Tiết Vĩ Lâm rồi, thằng bé yêu ba Lâm của mình cũng chẳng khác gì yêu ba ruột Bạch Hạc Hiên anh cả.

Bây giờ Bạch Hạc Hiên bảo vậy chẳng khác nào là đang cố ý chia cắt đi tình cảm của thằng bé và Vĩ Tiết Lâm, làm sao John có thể đồng ý với anh được:"Cái này không được đâu ba, hay là ba kêu con làm cái khác đi!"

"Nhưng John không làm như vậy mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho ba, hay là John muốn mẹ cưới ba Lâm rồi cùng sống với ba Lâm!"

"Không đâu ba, con muốn mẹ sống cùng ba hơn nhưng mà ba Lâm! con cũng muốn sống cùng ba Lâm! " Đầu bỗng bật ra một ý tưởng thật táo bạo, John không hề biết vấn đề sai ở đâu mà nói:"Hay là con sống cùng mẹ, ba và ba Lâm luôn nhé! Như thế sẽ không phải lựa chọn, còn vui nữa!"

Lời John vừa nói liền khiến cho Bạch Hạc Hiên ôm mặt mình đầy bất lực, cố bình tĩnh, mắt đối mắt với John mà cố giải thích cho thằng bé hiểu:"John con chỉ được phép có một ba thôi biết không? Và mẹ con cũng chỉ được phép có một chồng thôi! Không thể nào mà mẹ con và con sống cùng một lúc với hai người đàn ông được! Như thế là vi phạm pháp luật!"

"John có hiểu lời ba hay không?".

Giá Như Em Chưa Từng YêuTác giả: Daisy TháoTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Hạc Hiên em mang thai rồi...!" Ánh mắt dè chừng Lam Đình Niên đứng trước mặt Bạch Hạc Hiên chậm rãi thành câu. Đôi mày của người đàn ông thoáng chóc đã nhíu lại, ánh mắt sắt lẹm, ngón tay khoan thai vòng quanh thành cốc cafe trong tay, từ từ anh ngẩng đầu lên nhìn Lam Đình Niên đang khép nép đứng trước mặt mình, hờ hững:"Cô định giở trò gì nữa đây?" Hai bàn tay đan chặt vào nhau, Lam Đình Niên kiên nhẫn nhắc lại thêm lần nữa:"Thật sự em mang thai rồi!" Môi lưỡi chạm vào nhau, Bạch Hạc Hiên nở một nụ cười đầy quỷ dị. Ngay tức khắc khuôn mặt đã tối sầm lại, mảnh cốc cafe trong tay anh từ khi nào đã nằm la liệt dưới sàn nhà, từ trên sofa anh bật người đứng lên, bước chân từ từ dồn Lam Đình Niên vào góc tường, nghiến chặt răng anh vươn tay bóp lấy cổ cô mà ra sức nghiền nát:"Dám trái lời tôi sao?" "Nói....!Tại sao thuốc tôi đưa không uống, hả?" Dưỡng khí đang dần bị rút cạn, Lam Đình Niên cố giãy giụa, cánh tay liên tục đánh mạnh vào lòng ngực của Bạch Hạc Hiên mong anh có thể nới lỏng… Nhìn thấy máu dưới chân của Lam Đình Niên chảy ra, nét mặt thì cau có đau đớn, Vĩ Tiết Lâm liền từ chỗ của Bạch Hạc Hiên mà chạy đến chỗ của Lam Đình Niên kịp thời kéo lấy người cô không để cho cô khom người xuống đống mảnh thủy tinh vỡ, lòng đầy lo lắng:"Helen ngồi yên đi đừng cúi người nhìn xuống!"Bất ngờ bị người ta túm lấy, Lam Đình Niên giật mình mà ngoảnh đầu nhìn lên, nhìn thấy là Vĩ Tiết Lâm thì cô không còn phản ứng gì đặt biệt nữa mà ngoan ngoãn ngồi im.Ngồi trên đống mảnh thủy tinh vỡ, Vĩ Tiết Lâm tỉ mỉ mà quan sát vết thương trên chân của Lam Đình Niên, nhận thấy vết thương bị mảnh thủy tinh ghim khá sâu, Vĩ Tiết Lâm liền đứng lên một lực bế sốc người Lam Đình Niên trên tay trong sự bất ngờ của tất cả những người đang có mặt trong phòng.Nhất là đối với Bạch Hạc Hiên, nhìn thấy Lam Đình Niên ngoan ngoãn trong vòng tay của Vĩ Tiết Lâm thì sắc mặt liền tối sầm lại, nhưng người vốn vừa phẫu thuật xong chưa được khỏe nên cũng chẳng làm gì được mà chỉ nằm trên giường bất lực mà lên tiếng:"Này! Có chuyện gì thì thả Niên Niên xuống trước rồi nói chuyện, làm cái gì mà phải bế cô ấy lên như thế hả?""Chân Helen bị thương rồi, anh có giỏi thì lại mà bế cô ấy đi sơ cứu đi!" Bỏ lại đúng một câu cùng sắc mặt đã tối đen như nhọ nồi của Bạch Hạc Hiên, Vĩ Tiết Lâm bế Lam Đình Niên đến chỗ của bác sĩ để sơ cứu.Tức tối trong lòng nhưng chẳng thể làm gì được, Bạch Hạc Hiên rút cả kim truyền dịch trên tay mình quẳng sang một bên, John thấy ba mình như thế thì cũng liền xoay người nhìn sang giường của Bạch Hạc Hiên lên tiếng:"Ba đang không vui sao?"Nghe thấy con trai hỏi thế, nét mặt cố cười trong thật gượng gạo, Bạch Hạc Hiên định nói "không có" nhưng rồi lại suy nghĩ gì đó mà nhìn John:"Ba bảo này, John có thích ở cùng với ba mẹ hay không?"Ở cùng với ba mẹ là việc mà bất kì một đứa trẻ con nào cũng thích và tất nhiên John cũng sẽ như thế không có ngoại lệ, Bạch Hạc Hiên bước đầu thành công thuyết phục được ý thức của John:"Dạ có ba ạ!""Nhưng mà mẹ hiện tại đang giận ba, lại còn có ba Lâm của con suốt ngày quấn lấy mẹ con, ba thật sự bị mẹ con bỏ rơi rồi, không biết John có cách gì giúp ba không nhỉ?" Vờ đáng thương bày ra vẻ mặt trông thật tội nghiệp, Bạch Hạc Hiên cố tình kéo John về cùng một phe với mình."Nhưng mà mẹ giận cái gì ba mới được chứ ạ?" John không hiểu chuyện đã xảy ra giữa ba mẹ mình ngây thơ mà hỏi."Ba cũng không biết mẹ giận cái gì ba nữa!" Bạch Hạc Hiên không chút mặt mũi mà giả vờ trước mặt John.John ngây thơ chỉ mong được sống cùng ba mẹ, nghe ba nói thế lại ngây người ra vắt óc mà suy nghĩ, nghĩ nghĩ một lúc John nhìn sang ba mình:"Ba hay là ba xin lỗi mẹ đi, mẹ sẽ tha thứ cho ba mà!""John làm sai chỉ cần xin lỗi mẹ sẽ tha thứ!"Bạch Hạc Hiên bấy giờ thật muốn nói với John rằng: Xin lỗi mẹ con mà được tha thứ thì hai mẹ con con đã không phải lưu lạc bên ngoài tận năm năm rồi!Nhưng rồi làm sao lại có thể mở miệng nói như thế với John."Lỗi ba lớn, mẹ không tha thứ cho ba được, John có thể nào giúp ba được hay không?""Dạ được ba!" John không chút mẩy may suy nghĩ gì mà liền đồng ý với lời của Bạch Hạc Hiên.Khóe môi ranh mảnh của ai đó liền cong lên mỉm cười, Bạch Hạc Hiên nhìn con trai mình dụ dỗ:"Trước hết con phải làm sao cho ba Lâm của con không ở gần mẹ nữa, như thế mẹ mới tha thứ cho ba, chịu quay về bên ba được, John hiểu không?"Lời của Bạch Hạc Hiên nói ra liền khiến cho John phản ứng gay gắt, làm sao có thể tách ba Lâm và mẹ ra được chứ, dù sao năm năm qua John cũng đã quen với sự hiện diện của Tiết Vĩ Lâm rồi, thằng bé yêu ba Lâm của mình cũng chẳng khác gì yêu ba ruột Bạch Hạc Hiên anh cả.Bây giờ Bạch Hạc Hiên bảo vậy chẳng khác nào là đang cố ý chia cắt đi tình cảm của thằng bé và Vĩ Tiết Lâm, làm sao John có thể đồng ý với anh được:"Cái này không được đâu ba, hay là ba kêu con làm cái khác đi!""Nhưng John không làm như vậy mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho ba, hay là John muốn mẹ cưới ba Lâm rồi cùng sống với ba Lâm!""Không đâu ba, con muốn mẹ sống cùng ba hơn nhưng mà ba Lâm! con cũng muốn sống cùng ba Lâm! " Đầu bỗng bật ra một ý tưởng thật táo bạo, John không hề biết vấn đề sai ở đâu mà nói:"Hay là con sống cùng mẹ, ba và ba Lâm luôn nhé! Như thế sẽ không phải lựa chọn, còn vui nữa!"Lời John vừa nói liền khiến cho Bạch Hạc Hiên ôm mặt mình đầy bất lực, cố bình tĩnh, mắt đối mắt với John mà cố giải thích cho thằng bé hiểu:"John con chỉ được phép có một ba thôi biết không? Và mẹ con cũng chỉ được phép có một chồng thôi! Không thể nào mà mẹ con và con sống cùng một lúc với hai người đàn ông được! Như thế là vi phạm pháp luật!""John có hiểu lời ba hay không?".

Chương 130: 130: Dụ Dỗ