Thời tiết Tây Thành thay đổi thất thường nên tiết trời tháng tư vẫn lúc nóng lúc lạnh.Chiều nay lúc Hướng Ca ra ngoài, bầu trời vẫn còn trong xanh, nắng ấm rải đều khắp nơi, vậy mà đến gần tối lại bắt đầu có mưa nhỏ.Khi cô và bạn cùng phòng đi từ nhà hàng ra ngoài, gió lạnh thổi vù vù làm hai người giật cả mình, nháo nhác kéo nhau lùi về phía cửa nhà hàng."Không phải chứ? Dự báo thời tiết đâu nói hôm nay trời sẽ mưa." Bạn cùng phòng Tiểu Thu ôm cánh tay Hướng Ca nói.Cô ấy rất thích dính vào người Hướng Ca, bởi vì mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô rất dễ ngửi, hơn nữa thịt của Hướng Ca rất mềm, ôm ấp rất thoải mái.Lúc ôm Hướng Ca, Tiểu Thu cảm nhận sâu sắc thế nào được gọi là nhuyễn hương ôn ngọc."Dự báo thời tiết cũng đâu nói hôm nay trời sẽ không mưa." Một người bạn cùng phòng khác cười trêu chọc.Mấy người các cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng, không mang áo khoác cũng không cầm theo ô, lúc này chỉ có thể đứng ngẩn người nhìn mưa rơi.Hướng Ca cúi đầu nhìn điện thoại di động, lịch sử trò…
Chương 17: 17: Đại Lão !!!!!
Câu Dẫn Bạn Gái Cũ Của Cháu TraiTác giả: Lục Kiêu NhịTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngThời tiết Tây Thành thay đổi thất thường nên tiết trời tháng tư vẫn lúc nóng lúc lạnh.Chiều nay lúc Hướng Ca ra ngoài, bầu trời vẫn còn trong xanh, nắng ấm rải đều khắp nơi, vậy mà đến gần tối lại bắt đầu có mưa nhỏ.Khi cô và bạn cùng phòng đi từ nhà hàng ra ngoài, gió lạnh thổi vù vù làm hai người giật cả mình, nháo nhác kéo nhau lùi về phía cửa nhà hàng."Không phải chứ? Dự báo thời tiết đâu nói hôm nay trời sẽ mưa." Bạn cùng phòng Tiểu Thu ôm cánh tay Hướng Ca nói.Cô ấy rất thích dính vào người Hướng Ca, bởi vì mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô rất dễ ngửi, hơn nữa thịt của Hướng Ca rất mềm, ôm ấp rất thoải mái.Lúc ôm Hướng Ca, Tiểu Thu cảm nhận sâu sắc thế nào được gọi là nhuyễn hương ôn ngọc."Dự báo thời tiết cũng đâu nói hôm nay trời sẽ không mưa." Một người bạn cùng phòng khác cười trêu chọc.Mấy người các cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng, không mang áo khoác cũng không cầm theo ô, lúc này chỉ có thể đứng ngẩn người nhìn mưa rơi.Hướng Ca cúi đầu nhìn điện thoại di động, lịch sử trò… Cô dè dặt gọi: "Đại lão?""Sở Vân Kiêu: "! "Tài xế và trợ lý riêng đứng sau lưng nhịn cười nhịn sắp phát điên rồi, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Sở Vân Kiêu câm nín, nhưng anh lại cứ muốn nán lại nói chuyện với người ta.Sau đó rất lâu, Sở Vân Kiêu mới nặn ra được một âm tiết: "Ừ."Hướng Ca hiểu ý gật đầu.Đại lão quả nhiên không phải người bình thường, ngay cả cách xưng hô cũng thích cái tên độc đáo như vậy, mang lại cho người khác cảm giác hoàn toàn khác biệt.Có lẽ đó chính là sự tương phản.Nhìn hai người nghiêm túc thảo luận vấn đề xưng hô, hơn nữa lại còn thảo luận ra được cả kết quả.Trợ lý riêng Giang Khâm cuối cùng cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, sau đó ngay trước khi Sở Vân Kiêu quay đầu nhìn, anh ấy lại bắt đầu giả vờ ho khan.Sau một hồi ho giả vờ đến mức mặt mũi đỏ bừng, cuối cùng anh ấy cũng nhịn được cười: "Sở tổng, chúng ta phải đi rồi."Sở Vân Kiêu giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Ừ."Anh quay người rời đi, vừa đi được mấy bước lại quay đầu nhìn cô."Chăn lông." Anh làm như lơ đãng nói một câu: "Nhớ trả lại cho tôi."Hướng Ca hơi ngẩn người, lúc này mới nhớ đến chuyện trả chăn lông cho anh.Cô vội vàng nói: "Tôi lên lấy ngay bây giờ đây! Nhưng mà! tôi vẫn chưa mang chăn đi giặt."Cảm giác cứ để nguyên như thế mang trả cho người ta không ổn lắm, nhưng cô không biết lần sau còn có cơ hội gặp lại hay không, trả luôn hôm nay là hợp lý nhất.Sở Vân Kiêu cụp mắt không lên tiếng.Giang Khâm gọi Hướng Ca: "Lát nữa Sở tổng phải đi gặp một khách hàng rất quan trọng, không có thời gian chờ cô đâu."Nói xong, anh ấy lấy từ trong túi ra một tấm danh thϊếp, tiến đến đưa cho Hướng Ca: "Như vậy đi, khi nào cô rảnh thì cứ mang đồ đến thẳng công ty, trên này có cả địa chỉ và phương thức liên lạc."Hướng Ca nhận lấy tấm danh thϊếp.Trợ lý riêng của tổng giám đốc tập đoàn Sở thị, Giang Khâm.Không phải danh thϊếp của Sở Vân Kiêu.Trong một khoảnh khắc nào đó, Hướng Ca đã cảm thấy hơi hụt hẫng."Được, khi nào giặt sạch tôi sẽ mang đến trả ngay.Cảm ơn anh." Hướng Ca nói lời cảm ơn.Giang Khâm cười nói: "Mong lần sau sẽ gặp lại cô."Sở Vân Kiêu lạnh lùng liếc anh ấy một cái: "Có đi không đây?" Ánh mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.Giang Khâm không khỏi rùng mình một cái, nụ cười trên môi tắt ngúm: "Đi!"Anh ấy vội vàng chạy lên phía trước dẫn đường, không dám quay đầu nhìn Hướng Ca thêm một lần nào nữa..
Cô dè dặt gọi: "Đại lão?""Sở Vân Kiêu: "! "Tài xế và trợ lý riêng đứng sau lưng nhịn cười nhịn sắp phát điên rồi, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Sở Vân Kiêu câm nín, nhưng anh lại cứ muốn nán lại nói chuyện với người ta.
Sau đó rất lâu, Sở Vân Kiêu mới nặn ra được một âm tiết: "Ừ.
"Hướng Ca hiểu ý gật đầu.
Đại lão quả nhiên không phải người bình thường, ngay cả cách xưng hô cũng thích cái tên độc đáo như vậy, mang lại cho người khác cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Có lẽ đó chính là sự tương phản.
Nhìn hai người nghiêm túc thảo luận vấn đề xưng hô, hơn nữa lại còn thảo luận ra được cả kết quả.
Trợ lý riêng Giang Khâm cuối cùng cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, sau đó ngay trước khi Sở Vân Kiêu quay đầu nhìn, anh ấy lại bắt đầu giả vờ ho khan.
Sau một hồi ho giả vờ đến mức mặt mũi đỏ bừng, cuối cùng anh ấy cũng nhịn được cười: "Sở tổng, chúng ta phải đi rồi.
"Sở Vân Kiêu giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Ừ.
"Anh quay người rời đi, vừa đi được mấy bước lại quay đầu nhìn cô.
"Chăn lông.
" Anh làm như lơ đãng nói một câu: "Nhớ trả lại cho tôi.
"Hướng Ca hơi ngẩn người, lúc này mới nhớ đến chuyện trả chăn lông cho anh.
Cô vội vàng nói: "Tôi lên lấy ngay bây giờ đây! Nhưng mà! tôi vẫn chưa mang chăn đi giặt.
"Cảm giác cứ để nguyên như thế mang trả cho người ta không ổn lắm, nhưng cô không biết lần sau còn có cơ hội gặp lại hay không, trả luôn hôm nay là hợp lý nhất.
Sở Vân Kiêu cụp mắt không lên tiếng.
Giang Khâm gọi Hướng Ca: "Lát nữa Sở tổng phải đi gặp một khách hàng rất quan trọng, không có thời gian chờ cô đâu.
"Nói xong, anh ấy lấy từ trong túi ra một tấm danh thϊếp, tiến đến đưa cho Hướng Ca: "Như vậy đi, khi nào cô rảnh thì cứ mang đồ đến thẳng công ty, trên này có cả địa chỉ và phương thức liên lạc.
"Hướng Ca nhận lấy tấm danh thϊếp.
Trợ lý riêng của tổng giám đốc tập đoàn Sở thị, Giang Khâm.
Không phải danh thϊếp của Sở Vân Kiêu.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Hướng Ca đã cảm thấy hơi hụt hẫng.
"Được, khi nào giặt sạch tôi sẽ mang đến trả ngay.
Cảm ơn anh.
" Hướng Ca nói lời cảm ơn.
Giang Khâm cười nói: "Mong lần sau sẽ gặp lại cô.
"Sở Vân Kiêu lạnh lùng liếc anh ấy một cái: "Có đi không đây?" Ánh mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
Giang Khâm không khỏi rùng mình một cái, nụ cười trên môi tắt ngúm: "Đi!"Anh ấy vội vàng chạy lên phía trước dẫn đường, không dám quay đầu nhìn Hướng Ca thêm một lần nào nữa.
.
Câu Dẫn Bạn Gái Cũ Của Cháu TraiTác giả: Lục Kiêu NhịTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngThời tiết Tây Thành thay đổi thất thường nên tiết trời tháng tư vẫn lúc nóng lúc lạnh.Chiều nay lúc Hướng Ca ra ngoài, bầu trời vẫn còn trong xanh, nắng ấm rải đều khắp nơi, vậy mà đến gần tối lại bắt đầu có mưa nhỏ.Khi cô và bạn cùng phòng đi từ nhà hàng ra ngoài, gió lạnh thổi vù vù làm hai người giật cả mình, nháo nhác kéo nhau lùi về phía cửa nhà hàng."Không phải chứ? Dự báo thời tiết đâu nói hôm nay trời sẽ mưa." Bạn cùng phòng Tiểu Thu ôm cánh tay Hướng Ca nói.Cô ấy rất thích dính vào người Hướng Ca, bởi vì mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô rất dễ ngửi, hơn nữa thịt của Hướng Ca rất mềm, ôm ấp rất thoải mái.Lúc ôm Hướng Ca, Tiểu Thu cảm nhận sâu sắc thế nào được gọi là nhuyễn hương ôn ngọc."Dự báo thời tiết cũng đâu nói hôm nay trời sẽ không mưa." Một người bạn cùng phòng khác cười trêu chọc.Mấy người các cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng, không mang áo khoác cũng không cầm theo ô, lúc này chỉ có thể đứng ngẩn người nhìn mưa rơi.Hướng Ca cúi đầu nhìn điện thoại di động, lịch sử trò… Cô dè dặt gọi: "Đại lão?""Sở Vân Kiêu: "! "Tài xế và trợ lý riêng đứng sau lưng nhịn cười nhịn sắp phát điên rồi, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Sở Vân Kiêu câm nín, nhưng anh lại cứ muốn nán lại nói chuyện với người ta.Sau đó rất lâu, Sở Vân Kiêu mới nặn ra được một âm tiết: "Ừ."Hướng Ca hiểu ý gật đầu.Đại lão quả nhiên không phải người bình thường, ngay cả cách xưng hô cũng thích cái tên độc đáo như vậy, mang lại cho người khác cảm giác hoàn toàn khác biệt.Có lẽ đó chính là sự tương phản.Nhìn hai người nghiêm túc thảo luận vấn đề xưng hô, hơn nữa lại còn thảo luận ra được cả kết quả.Trợ lý riêng Giang Khâm cuối cùng cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, sau đó ngay trước khi Sở Vân Kiêu quay đầu nhìn, anh ấy lại bắt đầu giả vờ ho khan.Sau một hồi ho giả vờ đến mức mặt mũi đỏ bừng, cuối cùng anh ấy cũng nhịn được cười: "Sở tổng, chúng ta phải đi rồi."Sở Vân Kiêu giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Ừ."Anh quay người rời đi, vừa đi được mấy bước lại quay đầu nhìn cô."Chăn lông." Anh làm như lơ đãng nói một câu: "Nhớ trả lại cho tôi."Hướng Ca hơi ngẩn người, lúc này mới nhớ đến chuyện trả chăn lông cho anh.Cô vội vàng nói: "Tôi lên lấy ngay bây giờ đây! Nhưng mà! tôi vẫn chưa mang chăn đi giặt."Cảm giác cứ để nguyên như thế mang trả cho người ta không ổn lắm, nhưng cô không biết lần sau còn có cơ hội gặp lại hay không, trả luôn hôm nay là hợp lý nhất.Sở Vân Kiêu cụp mắt không lên tiếng.Giang Khâm gọi Hướng Ca: "Lát nữa Sở tổng phải đi gặp một khách hàng rất quan trọng, không có thời gian chờ cô đâu."Nói xong, anh ấy lấy từ trong túi ra một tấm danh thϊếp, tiến đến đưa cho Hướng Ca: "Như vậy đi, khi nào cô rảnh thì cứ mang đồ đến thẳng công ty, trên này có cả địa chỉ và phương thức liên lạc."Hướng Ca nhận lấy tấm danh thϊếp.Trợ lý riêng của tổng giám đốc tập đoàn Sở thị, Giang Khâm.Không phải danh thϊếp của Sở Vân Kiêu.Trong một khoảnh khắc nào đó, Hướng Ca đã cảm thấy hơi hụt hẫng."Được, khi nào giặt sạch tôi sẽ mang đến trả ngay.Cảm ơn anh." Hướng Ca nói lời cảm ơn.Giang Khâm cười nói: "Mong lần sau sẽ gặp lại cô."Sở Vân Kiêu lạnh lùng liếc anh ấy một cái: "Có đi không đây?" Ánh mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.Giang Khâm không khỏi rùng mình một cái, nụ cười trên môi tắt ngúm: "Đi!"Anh ấy vội vàng chạy lên phía trước dẫn đường, không dám quay đầu nhìn Hướng Ca thêm một lần nào nữa..