Một chiếc xe bò lắc lư từ đằng xa đi tới. Xe bò kẽo kẹt không ngừng, mặt trời chói lọi, người phụ nữ ngồi trên xe không nhịn được gật gù, hóa ra là sắp ngủ rồi. Chuyện này cũng rất bình thường, thời tiết ấm áp như vậy cộng thêm ánh nắng chiếu lên người, xe bò lại lắc lư qua lại như ru ngủ, người phụ nữ kia phải dậy sớm đi họp chợ không buồn ngủ mới là lạ. Người phụ nữ ấy tên Lưu Đại Ngân, trời còn chưa sáng bà ấy đã dậy thu dọn đồ đạc, bây giờ ngồi dưới nắng mặt trời ấm áp như vậy, đã mơ màng sắp ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lưu Đại Ngân mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, bà ấy đi vào một căn nhà không lớn, trong phòng không có gì cả chỉ có một quyển sách bìa da màu xanh lam. Tên sách là “Niên đại hồn nhiên”, nói về một đôi nam nữ trẻ tuổi phải trải qua nhiều khúc chiết, cuối cùng mới hạnh phúc bên nhau. Nữ chính tên Giang An Ni, là một cô gái xinh đẹp lương thiện, sau khi cha qua đời, vì gia đình, cô ấy chia tay người yêu mình là Hàn Đông Thanh, gả cho Lý Lưu Trụ cùng thôn. Tuy rằng…

Chương 159: Ngựa giống pháo hôi (137)

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhMột chiếc xe bò lắc lư từ đằng xa đi tới. Xe bò kẽo kẹt không ngừng, mặt trời chói lọi, người phụ nữ ngồi trên xe không nhịn được gật gù, hóa ra là sắp ngủ rồi. Chuyện này cũng rất bình thường, thời tiết ấm áp như vậy cộng thêm ánh nắng chiếu lên người, xe bò lại lắc lư qua lại như ru ngủ, người phụ nữ kia phải dậy sớm đi họp chợ không buồn ngủ mới là lạ. Người phụ nữ ấy tên Lưu Đại Ngân, trời còn chưa sáng bà ấy đã dậy thu dọn đồ đạc, bây giờ ngồi dưới nắng mặt trời ấm áp như vậy, đã mơ màng sắp ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lưu Đại Ngân mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, bà ấy đi vào một căn nhà không lớn, trong phòng không có gì cả chỉ có một quyển sách bìa da màu xanh lam. Tên sách là “Niên đại hồn nhiên”, nói về một đôi nam nữ trẻ tuổi phải trải qua nhiều khúc chiết, cuối cùng mới hạnh phúc bên nhau. Nữ chính tên Giang An Ni, là một cô gái xinh đẹp lương thiện, sau khi cha qua đời, vì gia đình, cô ấy chia tay người yêu mình là Hàn Đông Thanh, gả cho Lý Lưu Trụ cùng thôn. Tuy rằng… Điều Trương Thủy Sinh chưa bao giờ nghĩ tới là, Lưu Đại Ngân lại không đồng ý.“Dì Lưu, vì sao?” Trương Thủy Sinh trợn tròn mắt. Câu trả lời của Lưu Đại Ngân đã nằm ngoài dự kiến của anh ta: “Xưởng quần áo này giúp chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy, sao dì lại không muốn làm tiếp? Dì Lưu, dì có điều gì khó nói à? Dì nói ra đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết.”Lưu Đại Ngân rót cho Trương Thủy Sinh một chén nước, cười nói: “Cậu uống nước trước đi, xem cậu đổ đầy mồ hôi rồi kìa.”Trương Thủy Sinh: “Dì Lưu, dì nói với cháu nguyên nhân vì sao trước đã, nếu không cháu nuốt không trôi.”“Thủy Sinh, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, cậu đã từng để ý đến quần áo tôi mặc trên người lần nào chưa?” Lưu Đại Ngân chỉ vào quần áo trên người mình, hỏi: “Cậu xem bộ quần áo trên người tôi thế nào? Có đẹp không? Tạm thời chưa nói đến có hợp mốt hay không, chỉ nói riêng màu sắc thôi, ngoài quần áo màu đen, xám, xanh than ra, cậu thấy tôi từng mặc quần áo màu khác bao giờ chưa?”Trương Thủy Sinh cẩn thận suy nghĩ vấn đề bà ấy hỏi, nghĩ lại thì, đúng là từ khi gặp Lưu Đại Ngân đến bây giờ, hình như bà ấy thật sự chưa từng mặc quần áo sáng màu lần nào, suốt ngày đều là màu đen, màu xanh than, nhìn qua đúng là xám xịt thật.Vân ChiNhưng dì Lưu hỏi vấn đề này làm gì? Có liên quan gì đến việc kinh doanh xưởng quần áo sao?Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Trương Thủy Sinh, Lưu Đại Ngân nói: “Làm nghề nào phải yêu cái nghề ấy. Giống như mở nhà hàng, cần một cái miệng sành ăn mới nếm ra được đồ ăn có ngon hay không. Làm quần áo cũng vậy, phải có ánh mắt tinh tường, biết quần áo kiểu nào mặc lên người sẽ đẹp mắt.”“Với tôi mà nói, quần áo chỉ cần không có mụn vá, thì chính là quần áo đẹp. Cậu xem, ánh mắt tôi như vậy, có thể mở xưởng quần áo được sao? Không hẳn là không được, nhưng chắc chắn xưởng quần áo trong tay tôi sẽ không thể phát triển lớn, chỉ có thể duy trì quy mô nhỏ. Âu phục này kiếm được nhiều tiền thật đấy, nhưng chỉ kiếm được lúc ban đầu mà thôi, đợi sau này nhiều người may âu phục, sản xuất ra âu phục đủ mọi kiểu dáng, khi ấy căn bản tôi không thể nhìn ra kiểu âu phục nào đẹp, kiểu nào sẽ được người dùng ưa chuộng, bởi vì với tôi mà nói, bộ âu phục nào cũng là quần áo mới, đều tốt cả.”“Thủy Sinh, cậu hiểu ý tôi chứ?”Những lời này của Lưu Đại Ngân như một quả b.o.m ném thẳng vào lòng Trương Thủy Sinh. Vốn dĩ anh ta cho rằng Lưu Đại Ngân chỉ là một người phụ nữ bình thường, có thể làm được đến bước này đều dựa vào xu hướng của thời đại, chưa bao giờ anh ta nghĩ tới, dì Lưu này lại có trí tuệ như vậy.Dì Lưu nói không sai, muốn mở xưởng quần áo phải có khiếu thẩm mỹ, đôi mắt phải nhìn ra được quần áo kiểu này có đẹp hay không, có thể trở thành xu hướng hay không.Tuy rằng Trương Thủy Sinh tự nhận bản thân là “Người thời thượng”, nhưng đứng trước quần áo mẫu, chưa chắc anh ta đã phán đoán được mẫu này có bán chạy không, có đáng để sản xuất quy mô lớn hay không.Trương Thủy Sinh bắt đầu trầm mặc.Anh ta định sau này sẽ làm về quần áo, làm thì chắc chắc không thành vấn đề, nhưng giống như lời dì Lưu nói, có phát triển được quy mô lớn hay không mới là vấn đề.Trương Thủy Sinh rút một điếu thuốc ra theo bản năng, cả người rơi vào trầm tư.Lưu Đại Ngân không quấy rầy anh ta, mà lặng lẽ ra ngooài đóng cửa lại. Bà ấy phải tới trông xưởng sản xuất, nếu có người tới giao hàng bà ấy còn phải tính sổ cho người ta.Hiếm khi thấy Trương Thủy Sinh suy tư lâu như vậy, rốt cuộc tương lai anh ta nên theo nghề gì đây, chẳng lẽ cứ đông một búa, tây một búa, việc gì cũng làm như bây giờ?Việc này phải suy xét cẩn thận.…Giữa tháng chín, sản lượng âu phục giảm xuống không ít, hóa ra là vì trên tỉnh thành này đã có nhiều người cho nhận hàng về nhà làm rồi. Bọn họ cũng mua vải dệt tồn kho của xưởng dệt, sau đó thuê thợ cắt cắt mẫu rồi cho người ta nhận hàng về nhà may lại, làm thành quần áo xong sẽ chuyển đi tiêu thụ khắp cả nước.Sản lượng giảm đi nhưng người chờ lấy hàng lại không, Lưu Đại Ngân cố ý tìm Trần Kiến Quốc, nhờ cậu ta giới thiệu cho mình thêm người nhận hàng về làm.Biết Lưu Đại Ngân muốn nhờ mình tìm người, Trần Kiến Quốc rất vui mừng: “Thím, thím không biết đấy thôi, người thôn bên cạnh thôn cháu đều muốn nhận việc từ chỗ thím, nhưng mà cháu không thân với bọn họ cho lắm, nên không tiện dẫn bọn họ tới đây. Bây giờ thím đã nói vậy, thì lát về cháu sẽ đi tìm bọn họ, ngày mai sẽ dẫn bọn họ tới đây lấy hàng mang về nhà làm.”Lưu Đại Ngân xuất thân từ nông thôn, biết nông thôn không giống trên tỉnh thành. Làng trên xóm dưới đều là họ hàng dây mơ rễ má cả, có ai là người xa lạ đâu.“Kiến Quốc, chỉ cần cậu quen biết những người đó, biết nhân phẩm của bọn họ không thành vấn đề, đều có thể giới thiệu đến chỗ tôi nhận việc. Nhưng mà mấy ngày đầu không thể nhận quá nhều, nếu bọn họ làm không tệ thì sau này mỗi ngày cũng được lấy mười bộ mang về như những người khác.”Mấy người phụ nữ ở thôn Trần Kiến Quốc mỗi ngày đều phái hai người thay phiên nhau tới tỉnh thành trả hàng, tính sổ, rồi nhận việc về làm.Trần Kiến Quốc nói làm là làm ngay, ngày hôm sau đã dẫn theo hơn hai mươi người phụ nữ tới chỗ Lưu Đại Ngân.“Thím, những người này đều là người quen của cháu, đều hiểu tận gốc rễ, nhân phẩm đều không tệ, thím cứ yên tâm.”Có thêm một đám người, sản lượng âu phục lập tức tăng lên.

Điều Trương Thủy Sinh chưa bao giờ nghĩ tới là, Lưu Đại Ngân lại không đồng ý.

“Dì Lưu, vì sao?” Trương Thủy Sinh trợn tròn mắt. Câu trả lời của Lưu Đại Ngân đã nằm ngoài dự kiến của anh ta: “Xưởng quần áo này giúp chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy, sao dì lại không muốn làm tiếp? Dì Lưu, dì có điều gì khó nói à? Dì nói ra đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết.”

Lưu Đại Ngân rót cho Trương Thủy Sinh một chén nước, cười nói: “Cậu uống nước trước đi, xem cậu đổ đầy mồ hôi rồi kìa.”

Trương Thủy Sinh: “Dì Lưu, dì nói với cháu nguyên nhân vì sao trước đã, nếu không cháu nuốt không trôi.”

“Thủy Sinh, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, cậu đã từng để ý đến quần áo tôi mặc trên người lần nào chưa?” Lưu Đại Ngân chỉ vào quần áo trên người mình, hỏi: “Cậu xem bộ quần áo trên người tôi thế nào? Có đẹp không? Tạm thời chưa nói đến có hợp mốt hay không, chỉ nói riêng màu sắc thôi, ngoài quần áo màu đen, xám, xanh than ra, cậu thấy tôi từng mặc quần áo màu khác bao giờ chưa?”

Trương Thủy Sinh cẩn thận suy nghĩ vấn đề bà ấy hỏi, nghĩ lại thì, đúng là từ khi gặp Lưu Đại Ngân đến bây giờ, hình như bà ấy thật sự chưa từng mặc quần áo sáng màu lần nào, suốt ngày đều là màu đen, màu xanh than, nhìn qua đúng là xám xịt thật.

Vân Chi

Nhưng dì Lưu hỏi vấn đề này làm gì? Có liên quan gì đến việc kinh doanh xưởng quần áo sao?

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Trương Thủy Sinh, Lưu Đại Ngân nói: “Làm nghề nào phải yêu cái nghề ấy. Giống như mở nhà hàng, cần một cái miệng sành ăn mới nếm ra được đồ ăn có ngon hay không. Làm quần áo cũng vậy, phải có ánh mắt tinh tường, biết quần áo kiểu nào mặc lên người sẽ đẹp mắt.”

“Với tôi mà nói, quần áo chỉ cần không có mụn vá, thì chính là quần áo đẹp. Cậu xem, ánh mắt tôi như vậy, có thể mở xưởng quần áo được sao? Không hẳn là không được, nhưng chắc chắn xưởng quần áo trong tay tôi sẽ không thể phát triển lớn, chỉ có thể duy trì quy mô nhỏ. Âu phục này kiếm được nhiều tiền thật đấy, nhưng chỉ kiếm được lúc ban đầu mà thôi, đợi sau này nhiều người may âu phục, sản xuất ra âu phục đủ mọi kiểu dáng, khi ấy căn bản tôi không thể nhìn ra kiểu âu phục nào đẹp, kiểu nào sẽ được người dùng ưa chuộng, bởi vì với tôi mà nói, bộ âu phục nào cũng là quần áo mới, đều tốt cả.”

“Thủy Sinh, cậu hiểu ý tôi chứ?”

Những lời này của Lưu Đại Ngân như một quả b.o.m ném thẳng vào lòng Trương Thủy Sinh. Vốn dĩ anh ta cho rằng Lưu Đại Ngân chỉ là một người phụ nữ bình thường, có thể làm được đến bước này đều dựa vào xu hướng của thời đại, chưa bao giờ anh ta nghĩ tới, dì Lưu này lại có trí tuệ như vậy.

Dì Lưu nói không sai, muốn mở xưởng quần áo phải có khiếu thẩm mỹ, đôi mắt phải nhìn ra được quần áo kiểu này có đẹp hay không, có thể trở thành xu hướng hay không.

Tuy rằng Trương Thủy Sinh tự nhận bản thân là “Người thời thượng”, nhưng đứng trước quần áo mẫu, chưa chắc anh ta đã phán đoán được mẫu này có bán chạy không, có đáng để sản xuất quy mô lớn hay không.

Trương Thủy Sinh bắt đầu trầm mặc.

Anh ta định sau này sẽ làm về quần áo, làm thì chắc chắc không thành vấn đề, nhưng giống như lời dì Lưu nói, có phát triển được quy mô lớn hay không mới là vấn đề.

Trương Thủy Sinh rút một điếu thuốc ra theo bản năng, cả người rơi vào trầm tư.

Lưu Đại Ngân không quấy rầy anh ta, mà lặng lẽ ra ngooài đóng cửa lại. Bà ấy phải tới trông xưởng sản xuất, nếu có người tới giao hàng bà ấy còn phải tính sổ cho người ta.

Hiếm khi thấy Trương Thủy Sinh suy tư lâu như vậy, rốt cuộc tương lai anh ta nên theo nghề gì đây, chẳng lẽ cứ đông một búa, tây một búa, việc gì cũng làm như bây giờ?

Việc này phải suy xét cẩn thận.

Giữa tháng chín, sản lượng âu phục giảm xuống không ít, hóa ra là vì trên tỉnh thành này đã có nhiều người cho nhận hàng về nhà làm rồi. Bọn họ cũng mua vải dệt tồn kho của xưởng dệt, sau đó thuê thợ cắt cắt mẫu rồi cho người ta nhận hàng về nhà may lại, làm thành quần áo xong sẽ chuyển đi tiêu thụ khắp cả nước.

Sản lượng giảm đi nhưng người chờ lấy hàng lại không, Lưu Đại Ngân cố ý tìm Trần Kiến Quốc, nhờ cậu ta giới thiệu cho mình thêm người nhận hàng về làm.

Biết Lưu Đại Ngân muốn nhờ mình tìm người, Trần Kiến Quốc rất vui mừng: “Thím, thím không biết đấy thôi, người thôn bên cạnh thôn cháu đều muốn nhận việc từ chỗ thím, nhưng mà cháu không thân với bọn họ cho lắm, nên không tiện dẫn bọn họ tới đây. Bây giờ thím đã nói vậy, thì lát về cháu sẽ đi tìm bọn họ, ngày mai sẽ dẫn bọn họ tới đây lấy hàng mang về nhà làm.”

Lưu Đại Ngân xuất thân từ nông thôn, biết nông thôn không giống trên tỉnh thành. Làng trên xóm dưới đều là họ hàng dây mơ rễ má cả, có ai là người xa lạ đâu.

“Kiến Quốc, chỉ cần cậu quen biết những người đó, biết nhân phẩm của bọn họ không thành vấn đề, đều có thể giới thiệu đến chỗ tôi nhận việc. Nhưng mà mấy ngày đầu không thể nhận quá nhều, nếu bọn họ làm không tệ thì sau này mỗi ngày cũng được lấy mười bộ mang về như những người khác.”

Mấy người phụ nữ ở thôn Trần Kiến Quốc mỗi ngày đều phái hai người thay phiên nhau tới tỉnh thành trả hàng, tính sổ, rồi nhận việc về làm.

Trần Kiến Quốc nói làm là làm ngay, ngày hôm sau đã dẫn theo hơn hai mươi người phụ nữ tới chỗ Lưu Đại Ngân.

“Thím, những người này đều là người quen của cháu, đều hiểu tận gốc rễ, nhân phẩm đều không tệ, thím cứ yên tâm.”

Có thêm một đám người, sản lượng âu phục lập tức tăng lên.

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhMột chiếc xe bò lắc lư từ đằng xa đi tới. Xe bò kẽo kẹt không ngừng, mặt trời chói lọi, người phụ nữ ngồi trên xe không nhịn được gật gù, hóa ra là sắp ngủ rồi. Chuyện này cũng rất bình thường, thời tiết ấm áp như vậy cộng thêm ánh nắng chiếu lên người, xe bò lại lắc lư qua lại như ru ngủ, người phụ nữ kia phải dậy sớm đi họp chợ không buồn ngủ mới là lạ. Người phụ nữ ấy tên Lưu Đại Ngân, trời còn chưa sáng bà ấy đã dậy thu dọn đồ đạc, bây giờ ngồi dưới nắng mặt trời ấm áp như vậy, đã mơ màng sắp ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lưu Đại Ngân mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, bà ấy đi vào một căn nhà không lớn, trong phòng không có gì cả chỉ có một quyển sách bìa da màu xanh lam. Tên sách là “Niên đại hồn nhiên”, nói về một đôi nam nữ trẻ tuổi phải trải qua nhiều khúc chiết, cuối cùng mới hạnh phúc bên nhau. Nữ chính tên Giang An Ni, là một cô gái xinh đẹp lương thiện, sau khi cha qua đời, vì gia đình, cô ấy chia tay người yêu mình là Hàn Đông Thanh, gả cho Lý Lưu Trụ cùng thôn. Tuy rằng… Điều Trương Thủy Sinh chưa bao giờ nghĩ tới là, Lưu Đại Ngân lại không đồng ý.“Dì Lưu, vì sao?” Trương Thủy Sinh trợn tròn mắt. Câu trả lời của Lưu Đại Ngân đã nằm ngoài dự kiến của anh ta: “Xưởng quần áo này giúp chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy, sao dì lại không muốn làm tiếp? Dì Lưu, dì có điều gì khó nói à? Dì nói ra đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết.”Lưu Đại Ngân rót cho Trương Thủy Sinh một chén nước, cười nói: “Cậu uống nước trước đi, xem cậu đổ đầy mồ hôi rồi kìa.”Trương Thủy Sinh: “Dì Lưu, dì nói với cháu nguyên nhân vì sao trước đã, nếu không cháu nuốt không trôi.”“Thủy Sinh, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, cậu đã từng để ý đến quần áo tôi mặc trên người lần nào chưa?” Lưu Đại Ngân chỉ vào quần áo trên người mình, hỏi: “Cậu xem bộ quần áo trên người tôi thế nào? Có đẹp không? Tạm thời chưa nói đến có hợp mốt hay không, chỉ nói riêng màu sắc thôi, ngoài quần áo màu đen, xám, xanh than ra, cậu thấy tôi từng mặc quần áo màu khác bao giờ chưa?”Trương Thủy Sinh cẩn thận suy nghĩ vấn đề bà ấy hỏi, nghĩ lại thì, đúng là từ khi gặp Lưu Đại Ngân đến bây giờ, hình như bà ấy thật sự chưa từng mặc quần áo sáng màu lần nào, suốt ngày đều là màu đen, màu xanh than, nhìn qua đúng là xám xịt thật.Vân ChiNhưng dì Lưu hỏi vấn đề này làm gì? Có liên quan gì đến việc kinh doanh xưởng quần áo sao?Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Trương Thủy Sinh, Lưu Đại Ngân nói: “Làm nghề nào phải yêu cái nghề ấy. Giống như mở nhà hàng, cần một cái miệng sành ăn mới nếm ra được đồ ăn có ngon hay không. Làm quần áo cũng vậy, phải có ánh mắt tinh tường, biết quần áo kiểu nào mặc lên người sẽ đẹp mắt.”“Với tôi mà nói, quần áo chỉ cần không có mụn vá, thì chính là quần áo đẹp. Cậu xem, ánh mắt tôi như vậy, có thể mở xưởng quần áo được sao? Không hẳn là không được, nhưng chắc chắn xưởng quần áo trong tay tôi sẽ không thể phát triển lớn, chỉ có thể duy trì quy mô nhỏ. Âu phục này kiếm được nhiều tiền thật đấy, nhưng chỉ kiếm được lúc ban đầu mà thôi, đợi sau này nhiều người may âu phục, sản xuất ra âu phục đủ mọi kiểu dáng, khi ấy căn bản tôi không thể nhìn ra kiểu âu phục nào đẹp, kiểu nào sẽ được người dùng ưa chuộng, bởi vì với tôi mà nói, bộ âu phục nào cũng là quần áo mới, đều tốt cả.”“Thủy Sinh, cậu hiểu ý tôi chứ?”Những lời này của Lưu Đại Ngân như một quả b.o.m ném thẳng vào lòng Trương Thủy Sinh. Vốn dĩ anh ta cho rằng Lưu Đại Ngân chỉ là một người phụ nữ bình thường, có thể làm được đến bước này đều dựa vào xu hướng của thời đại, chưa bao giờ anh ta nghĩ tới, dì Lưu này lại có trí tuệ như vậy.Dì Lưu nói không sai, muốn mở xưởng quần áo phải có khiếu thẩm mỹ, đôi mắt phải nhìn ra được quần áo kiểu này có đẹp hay không, có thể trở thành xu hướng hay không.Tuy rằng Trương Thủy Sinh tự nhận bản thân là “Người thời thượng”, nhưng đứng trước quần áo mẫu, chưa chắc anh ta đã phán đoán được mẫu này có bán chạy không, có đáng để sản xuất quy mô lớn hay không.Trương Thủy Sinh bắt đầu trầm mặc.Anh ta định sau này sẽ làm về quần áo, làm thì chắc chắc không thành vấn đề, nhưng giống như lời dì Lưu nói, có phát triển được quy mô lớn hay không mới là vấn đề.Trương Thủy Sinh rút một điếu thuốc ra theo bản năng, cả người rơi vào trầm tư.Lưu Đại Ngân không quấy rầy anh ta, mà lặng lẽ ra ngooài đóng cửa lại. Bà ấy phải tới trông xưởng sản xuất, nếu có người tới giao hàng bà ấy còn phải tính sổ cho người ta.Hiếm khi thấy Trương Thủy Sinh suy tư lâu như vậy, rốt cuộc tương lai anh ta nên theo nghề gì đây, chẳng lẽ cứ đông một búa, tây một búa, việc gì cũng làm như bây giờ?Việc này phải suy xét cẩn thận.…Giữa tháng chín, sản lượng âu phục giảm xuống không ít, hóa ra là vì trên tỉnh thành này đã có nhiều người cho nhận hàng về nhà làm rồi. Bọn họ cũng mua vải dệt tồn kho của xưởng dệt, sau đó thuê thợ cắt cắt mẫu rồi cho người ta nhận hàng về nhà may lại, làm thành quần áo xong sẽ chuyển đi tiêu thụ khắp cả nước.Sản lượng giảm đi nhưng người chờ lấy hàng lại không, Lưu Đại Ngân cố ý tìm Trần Kiến Quốc, nhờ cậu ta giới thiệu cho mình thêm người nhận hàng về làm.Biết Lưu Đại Ngân muốn nhờ mình tìm người, Trần Kiến Quốc rất vui mừng: “Thím, thím không biết đấy thôi, người thôn bên cạnh thôn cháu đều muốn nhận việc từ chỗ thím, nhưng mà cháu không thân với bọn họ cho lắm, nên không tiện dẫn bọn họ tới đây. Bây giờ thím đã nói vậy, thì lát về cháu sẽ đi tìm bọn họ, ngày mai sẽ dẫn bọn họ tới đây lấy hàng mang về nhà làm.”Lưu Đại Ngân xuất thân từ nông thôn, biết nông thôn không giống trên tỉnh thành. Làng trên xóm dưới đều là họ hàng dây mơ rễ má cả, có ai là người xa lạ đâu.“Kiến Quốc, chỉ cần cậu quen biết những người đó, biết nhân phẩm của bọn họ không thành vấn đề, đều có thể giới thiệu đến chỗ tôi nhận việc. Nhưng mà mấy ngày đầu không thể nhận quá nhều, nếu bọn họ làm không tệ thì sau này mỗi ngày cũng được lấy mười bộ mang về như những người khác.”Mấy người phụ nữ ở thôn Trần Kiến Quốc mỗi ngày đều phái hai người thay phiên nhau tới tỉnh thành trả hàng, tính sổ, rồi nhận việc về làm.Trần Kiến Quốc nói làm là làm ngay, ngày hôm sau đã dẫn theo hơn hai mươi người phụ nữ tới chỗ Lưu Đại Ngân.“Thím, những người này đều là người quen của cháu, đều hiểu tận gốc rễ, nhân phẩm đều không tệ, thím cứ yên tâm.”Có thêm một đám người, sản lượng âu phục lập tức tăng lên.

Chương 159: Ngựa giống pháo hôi (137)