Một chiếc xe bò lắc lư từ đằng xa đi tới. Xe bò kẽo kẹt không ngừng, mặt trời chói lọi, người phụ nữ ngồi trên xe không nhịn được gật gù, hóa ra là sắp ngủ rồi. Chuyện này cũng rất bình thường, thời tiết ấm áp như vậy cộng thêm ánh nắng chiếu lên người, xe bò lại lắc lư qua lại như ru ngủ, người phụ nữ kia phải dậy sớm đi họp chợ không buồn ngủ mới là lạ. Người phụ nữ ấy tên Lưu Đại Ngân, trời còn chưa sáng bà ấy đã dậy thu dọn đồ đạc, bây giờ ngồi dưới nắng mặt trời ấm áp như vậy, đã mơ màng sắp ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lưu Đại Ngân mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, bà ấy đi vào một căn nhà không lớn, trong phòng không có gì cả chỉ có một quyển sách bìa da màu xanh lam. Tên sách là “Niên đại hồn nhiên”, nói về một đôi nam nữ trẻ tuổi phải trải qua nhiều khúc chiết, cuối cùng mới hạnh phúc bên nhau. Nữ chính tên Giang An Ni, là một cô gái xinh đẹp lương thiện, sau khi cha qua đời, vì gia đình, cô ấy chia tay người yêu mình là Hàn Đông Thanh, gả cho Lý Lưu Trụ cùng thôn. Tuy rằng…

Chương 269: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (27)

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhMột chiếc xe bò lắc lư từ đằng xa đi tới. Xe bò kẽo kẹt không ngừng, mặt trời chói lọi, người phụ nữ ngồi trên xe không nhịn được gật gù, hóa ra là sắp ngủ rồi. Chuyện này cũng rất bình thường, thời tiết ấm áp như vậy cộng thêm ánh nắng chiếu lên người, xe bò lại lắc lư qua lại như ru ngủ, người phụ nữ kia phải dậy sớm đi họp chợ không buồn ngủ mới là lạ. Người phụ nữ ấy tên Lưu Đại Ngân, trời còn chưa sáng bà ấy đã dậy thu dọn đồ đạc, bây giờ ngồi dưới nắng mặt trời ấm áp như vậy, đã mơ màng sắp ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lưu Đại Ngân mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, bà ấy đi vào một căn nhà không lớn, trong phòng không có gì cả chỉ có một quyển sách bìa da màu xanh lam. Tên sách là “Niên đại hồn nhiên”, nói về một đôi nam nữ trẻ tuổi phải trải qua nhiều khúc chiết, cuối cùng mới hạnh phúc bên nhau. Nữ chính tên Giang An Ni, là một cô gái xinh đẹp lương thiện, sau khi cha qua đời, vì gia đình, cô ấy chia tay người yêu mình là Hàn Đông Thanh, gả cho Lý Lưu Trụ cùng thôn. Tuy rằng… Trong nhà có mấy đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, Lưu Đại Ngân không tiếc tiền trong chuyện ăn uống. Ngày nào cũng mua thịt, cách mấy ngày sẽ nấu cá hoặc canh xương sườn gì đó, ngoài ra Lưu Đại Ngân còn mua sữa bò cho bọn trẻ, trái cây theo mùa thì lúc nào cũng có sẵn trong nhà.Có lẽ là do được ăn ngon, nên Chu Hữu Lợi mới tới tỉnh thành chưa được một năm đã cao hơn một đoạn.Hôm nay cháu ngoại đánh nhau với bạn, còn bị giáo viên phê bình, nhưng hình như tâm trạng cậu rất tốt, vừa về đến nhà đã đi làm bài tập.Con dâu cũng đã đi làm về, đang gói bánh bao ở trong phòng bếp.Rửa tay xong Lưu Đại Ngân vội chạy xuống phòng bếp: “Hồng Mai, con đi nghỉ ngơi đi, để đấy mẹ nấu cho, con đi làm cả ngày cũng mệt rồi.”Lúc Lưu Đại Ngân nói chuyện, Lưu Hồng Mai đã gói thêm được một chiếc bánh bao nữa: “Mẹ, con không mệt, mẹ cũng làm việc cả ngày rồi, mẹ đi nghỉ ngơi đi, để con nấu cơm là được.”“Mẹ ở nhà thì có gì đâu mà mệt, thôi, chúng ta cùng làm. Bữa chiều ăn bánh bao với món gì được nhỉ? Nấu chút cháo, hay nấu thêm chút mì sợi?”Vân ChiLưu Hồng Mai buông bánh bao, lại cầm một cục bột khác lên, nói: “Hay là nấu mì ăn liền đi, bọn trẻ đều thích món này.”“Ừ, vậy thì nấu mì ăn liền.”Sắp nghỉ hè rồi, Lưu Đại Ngân đăng ký cho Chu Hữu Lợi hai lớp năng khiếu ở Cung Thiếu Niên, lớp học thêm cũng đăng ký hai môn.Lưu Đại Ngân còn bảo con trai con dâu hỏi xem Khai Nguyên Khai Lâm và Văn Nhân muốn học thứ gì, nếu như muốn học, bà ấy sẽ bỏ tiền ra.Tuy rằng hiện tại Lưu Đại Ngân vẫn đề phòng Tiêu Văn Nhân, nhưng Lưu Hồng Mai đã gả cho con trai mình rồi, chỉ cần Khai Nguyên, Khai Lâm và Hữu Lợi có thứ gì, bà ấy cũng sẽ chuẩn bị một phần cho Tiêu Văn Nhân.Nhà xưởng phía nam đã cho thuê rồi, nhà xưởng ở tỉnh thành thì vẫn chưa thiết kế xong, hiếm khi Lưu Đại Ngân có được thời gian rảnh rỗi.Tuy rằng mỗi ngày vẫn có không ít việc phải làm, nhưng vẫn bớt ra được chút thời gian riêng, không giống như trước đó, bận đến mức ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có.Lưu Đại Ngân là người không chịu ngồi yên, vừa rảnh rỗi là lại vẽ việc cho mình làm. Sau khi suy nghĩ hai ngày, Lưu Đại Ngân quyết định đi thi bằng lái xe.Trong niên đại này, ô tô là thứ hiếm có, đa phần đều là xe của nhà nước, cá nhân sở hữu ô tô đều rất hếm thấy. Đương nhiên người có bằng lái xe cũng rất ít, trong trăm người qua lại trên đường cái ở tỉnh thành, cùng lắm chỉ có một hai người là có bằng lái xe.Hiện tại Lưu Đại Ngân có tiền còn có thời gian, nên muốn thi lấy một chiếc bằng lái.“Đại Ngân, năm nay bà đã hơn năm mươi tuổi rồi, còn thi bằng lái làm gì? Hơn nữa, nhà chúng ta cũng không có ô tô, đi xa nhà thì ngồi tàu hỏa, trong tỉnh thành thì có thể đạp xe đạp hoặc đi xe buýt, học bằng lái xe kia làm gì? Dù có bằng lái xe, cũng không dùng đến mà.”Lưu Đại Ngân muốn học bằng lái xe, Lý Tam Thuận cực lực phản đối, chủ yếu vì Lưu Đại Ngân đã lớn tuổi rồi, ô tô lại không giống xe đạp, lỡ như xảy ra chuyện trên đường thì chính là họa lớn.Lưu Đại Ngân phản bác: “Học bằng lái xe sao lại vô dụng, chúng ta mua một chiếc ô tô là được. Nếu như mua xe rồi mới học lái xe, vậy chẳng phải là quá muộn sao?”“Bà định mua ô tô?” Lý Tam Thuận không dám tin, ngày thường Lưu Đại Ngân rất keo kiệt, lần trước mua một chiếc va li đựng hành lý thôi bà ấy cũng xót tiền rồi, sao bây giờ lại nghĩ đến chuyện mua ô tô nhỉ?“Đại Ngân, bà không đùa chứ? Một chiếc ô tô phải mất bao nhiêu tiền? Phải vài vạn đó, bà vẫn định mua sao?”“Tam Thuận, đợi nhà xưởng xây xong rồi, chúng ta cũng coi như đã là giám đốc rồi, nếu như không có một chiếc ô tô, vậy thì mất mặt lắm. Ông xem, nếu đi đàm phán làm ăn, người cầm cặp da đạp xe đạp và người đi ô tô, người nào sẽ khiến người ta tin phục hơn?”Ngẫm nghĩ một lát, Lý Tam Thuận trả lời đúng sự thật: “Đương nhiên là người lái ô tô rồi. Tuy rằng chưa chắc đã đúng, nhưng người mua nổi ô tô chắc chắn là người có tiền. Làm ăn buôn bán với người có tiền vẫn yên tâm hơn một chút.”“Vậy là đúng rồi, có những thứ là thể diện, bắt buộc phải có. Tam Thuận này, hay là ông cũng học lái xe với tôi đi, đợi hai chúng ta lấy được bằng rồi thì mua một chiếc ô tô.”Lý Tam Thuận xua tay liên tục: “Thôi tôi không học đâu, ô tô kia lái quá nhanh, tôi sợ đến lúc đó tôi sẽ hoa mắt.”“Vậy ông đồng ý cho tôi học lái xe nhé?” Lưu Đại Ngân cười hỏi.“Đồng ý, chuyện bà muốn làm có khi nào tôi chưa đồng ý không?”“Vậy là tốt rồi, chiều nay tôi đi đăng ký học.”“Tôi đi với bà nhé?”“Chuyện nhỏ thôi mà, còn cần ông đi cùng tôi sao.”

Trong nhà có mấy đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, Lưu Đại Ngân không tiếc tiền trong chuyện ăn uống. Ngày nào cũng mua thịt, cách mấy ngày sẽ nấu cá hoặc canh xương sườn gì đó, ngoài ra Lưu Đại Ngân còn mua sữa bò cho bọn trẻ, trái cây theo mùa thì lúc nào cũng có sẵn trong nhà.

Có lẽ là do được ăn ngon, nên Chu Hữu Lợi mới tới tỉnh thành chưa được một năm đã cao hơn một đoạn.

Hôm nay cháu ngoại đánh nhau với bạn, còn bị giáo viên phê bình, nhưng hình như tâm trạng cậu rất tốt, vừa về đến nhà đã đi làm bài tập.

Con dâu cũng đã đi làm về, đang gói bánh bao ở trong phòng bếp.

Rửa tay xong Lưu Đại Ngân vội chạy xuống phòng bếp: “Hồng Mai, con đi nghỉ ngơi đi, để đấy mẹ nấu cho, con đi làm cả ngày cũng mệt rồi.”

Lúc Lưu Đại Ngân nói chuyện, Lưu Hồng Mai đã gói thêm được một chiếc bánh bao nữa: “Mẹ, con không mệt, mẹ cũng làm việc cả ngày rồi, mẹ đi nghỉ ngơi đi, để con nấu cơm là được.”

“Mẹ ở nhà thì có gì đâu mà mệt, thôi, chúng ta cùng làm. Bữa chiều ăn bánh bao với món gì được nhỉ? Nấu chút cháo, hay nấu thêm chút mì sợi?”

Vân Chi

Lưu Hồng Mai buông bánh bao, lại cầm một cục bột khác lên, nói: “Hay là nấu mì ăn liền đi, bọn trẻ đều thích món này.”

“Ừ, vậy thì nấu mì ăn liền.”

Sắp nghỉ hè rồi, Lưu Đại Ngân đăng ký cho Chu Hữu Lợi hai lớp năng khiếu ở Cung Thiếu Niên, lớp học thêm cũng đăng ký hai môn.

Lưu Đại Ngân còn bảo con trai con dâu hỏi xem Khai Nguyên Khai Lâm và Văn Nhân muốn học thứ gì, nếu như muốn học, bà ấy sẽ bỏ tiền ra.

Tuy rằng hiện tại Lưu Đại Ngân vẫn đề phòng Tiêu Văn Nhân, nhưng Lưu Hồng Mai đã gả cho con trai mình rồi, chỉ cần Khai Nguyên, Khai Lâm và Hữu Lợi có thứ gì, bà ấy cũng sẽ chuẩn bị một phần cho Tiêu Văn Nhân.

Nhà xưởng phía nam đã cho thuê rồi, nhà xưởng ở tỉnh thành thì vẫn chưa thiết kế xong, hiếm khi Lưu Đại Ngân có được thời gian rảnh rỗi.

Tuy rằng mỗi ngày vẫn có không ít việc phải làm, nhưng vẫn bớt ra được chút thời gian riêng, không giống như trước đó, bận đến mức ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có.

Lưu Đại Ngân là người không chịu ngồi yên, vừa rảnh rỗi là lại vẽ việc cho mình làm. Sau khi suy nghĩ hai ngày, Lưu Đại Ngân quyết định đi thi bằng lái xe.

Trong niên đại này, ô tô là thứ hiếm có, đa phần đều là xe của nhà nước, cá nhân sở hữu ô tô đều rất hếm thấy. Đương nhiên người có bằng lái xe cũng rất ít, trong trăm người qua lại trên đường cái ở tỉnh thành, cùng lắm chỉ có một hai người là có bằng lái xe.

Hiện tại Lưu Đại Ngân có tiền còn có thời gian, nên muốn thi lấy một chiếc bằng lái.

“Đại Ngân, năm nay bà đã hơn năm mươi tuổi rồi, còn thi bằng lái làm gì? Hơn nữa, nhà chúng ta cũng không có ô tô, đi xa nhà thì ngồi tàu hỏa, trong tỉnh thành thì có thể đạp xe đạp hoặc đi xe buýt, học bằng lái xe kia làm gì? Dù có bằng lái xe, cũng không dùng đến mà.”

Lưu Đại Ngân muốn học bằng lái xe, Lý Tam Thuận cực lực phản đối, chủ yếu vì Lưu Đại Ngân đã lớn tuổi rồi, ô tô lại không giống xe đạp, lỡ như xảy ra chuyện trên đường thì chính là họa lớn.

Lưu Đại Ngân phản bác: “Học bằng lái xe sao lại vô dụng, chúng ta mua một chiếc ô tô là được. Nếu như mua xe rồi mới học lái xe, vậy chẳng phải là quá muộn sao?”

“Bà định mua ô tô?” Lý Tam Thuận không dám tin, ngày thường Lưu Đại Ngân rất keo kiệt, lần trước mua một chiếc va li đựng hành lý thôi bà ấy cũng xót tiền rồi, sao bây giờ lại nghĩ đến chuyện mua ô tô nhỉ?

“Đại Ngân, bà không đùa chứ? Một chiếc ô tô phải mất bao nhiêu tiền? Phải vài vạn đó, bà vẫn định mua sao?”

“Tam Thuận, đợi nhà xưởng xây xong rồi, chúng ta cũng coi như đã là giám đốc rồi, nếu như không có một chiếc ô tô, vậy thì mất mặt lắm. Ông xem, nếu đi đàm phán làm ăn, người cầm cặp da đạp xe đạp và người đi ô tô, người nào sẽ khiến người ta tin phục hơn?”

Ngẫm nghĩ một lát, Lý Tam Thuận trả lời đúng sự thật: “Đương nhiên là người lái ô tô rồi. Tuy rằng chưa chắc đã đúng, nhưng người mua nổi ô tô chắc chắn là người có tiền. Làm ăn buôn bán với người có tiền vẫn yên tâm hơn một chút.”

“Vậy là đúng rồi, có những thứ là thể diện, bắt buộc phải có. Tam Thuận này, hay là ông cũng học lái xe với tôi đi, đợi hai chúng ta lấy được bằng rồi thì mua một chiếc ô tô.”

Lý Tam Thuận xua tay liên tục: “Thôi tôi không học đâu, ô tô kia lái quá nhanh, tôi sợ đến lúc đó tôi sẽ hoa mắt.”

“Vậy ông đồng ý cho tôi học lái xe nhé?” Lưu Đại Ngân cười hỏi.

“Đồng ý, chuyện bà muốn làm có khi nào tôi chưa đồng ý không?”

“Vậy là tốt rồi, chiều nay tôi đi đăng ký học.”

“Tôi đi với bà nhé?”

“Chuyện nhỏ thôi mà, còn cần ông đi cùng tôi sao.”

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích MiêuTruyện Cung Đấu, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhMột chiếc xe bò lắc lư từ đằng xa đi tới. Xe bò kẽo kẹt không ngừng, mặt trời chói lọi, người phụ nữ ngồi trên xe không nhịn được gật gù, hóa ra là sắp ngủ rồi. Chuyện này cũng rất bình thường, thời tiết ấm áp như vậy cộng thêm ánh nắng chiếu lên người, xe bò lại lắc lư qua lại như ru ngủ, người phụ nữ kia phải dậy sớm đi họp chợ không buồn ngủ mới là lạ. Người phụ nữ ấy tên Lưu Đại Ngân, trời còn chưa sáng bà ấy đã dậy thu dọn đồ đạc, bây giờ ngồi dưới nắng mặt trời ấm áp như vậy, đã mơ màng sắp ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lưu Đại Ngân mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, bà ấy đi vào một căn nhà không lớn, trong phòng không có gì cả chỉ có một quyển sách bìa da màu xanh lam. Tên sách là “Niên đại hồn nhiên”, nói về một đôi nam nữ trẻ tuổi phải trải qua nhiều khúc chiết, cuối cùng mới hạnh phúc bên nhau. Nữ chính tên Giang An Ni, là một cô gái xinh đẹp lương thiện, sau khi cha qua đời, vì gia đình, cô ấy chia tay người yêu mình là Hàn Đông Thanh, gả cho Lý Lưu Trụ cùng thôn. Tuy rằng… Trong nhà có mấy đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, Lưu Đại Ngân không tiếc tiền trong chuyện ăn uống. Ngày nào cũng mua thịt, cách mấy ngày sẽ nấu cá hoặc canh xương sườn gì đó, ngoài ra Lưu Đại Ngân còn mua sữa bò cho bọn trẻ, trái cây theo mùa thì lúc nào cũng có sẵn trong nhà.Có lẽ là do được ăn ngon, nên Chu Hữu Lợi mới tới tỉnh thành chưa được một năm đã cao hơn một đoạn.Hôm nay cháu ngoại đánh nhau với bạn, còn bị giáo viên phê bình, nhưng hình như tâm trạng cậu rất tốt, vừa về đến nhà đã đi làm bài tập.Con dâu cũng đã đi làm về, đang gói bánh bao ở trong phòng bếp.Rửa tay xong Lưu Đại Ngân vội chạy xuống phòng bếp: “Hồng Mai, con đi nghỉ ngơi đi, để đấy mẹ nấu cho, con đi làm cả ngày cũng mệt rồi.”Lúc Lưu Đại Ngân nói chuyện, Lưu Hồng Mai đã gói thêm được một chiếc bánh bao nữa: “Mẹ, con không mệt, mẹ cũng làm việc cả ngày rồi, mẹ đi nghỉ ngơi đi, để con nấu cơm là được.”“Mẹ ở nhà thì có gì đâu mà mệt, thôi, chúng ta cùng làm. Bữa chiều ăn bánh bao với món gì được nhỉ? Nấu chút cháo, hay nấu thêm chút mì sợi?”Vân ChiLưu Hồng Mai buông bánh bao, lại cầm một cục bột khác lên, nói: “Hay là nấu mì ăn liền đi, bọn trẻ đều thích món này.”“Ừ, vậy thì nấu mì ăn liền.”Sắp nghỉ hè rồi, Lưu Đại Ngân đăng ký cho Chu Hữu Lợi hai lớp năng khiếu ở Cung Thiếu Niên, lớp học thêm cũng đăng ký hai môn.Lưu Đại Ngân còn bảo con trai con dâu hỏi xem Khai Nguyên Khai Lâm và Văn Nhân muốn học thứ gì, nếu như muốn học, bà ấy sẽ bỏ tiền ra.Tuy rằng hiện tại Lưu Đại Ngân vẫn đề phòng Tiêu Văn Nhân, nhưng Lưu Hồng Mai đã gả cho con trai mình rồi, chỉ cần Khai Nguyên, Khai Lâm và Hữu Lợi có thứ gì, bà ấy cũng sẽ chuẩn bị một phần cho Tiêu Văn Nhân.Nhà xưởng phía nam đã cho thuê rồi, nhà xưởng ở tỉnh thành thì vẫn chưa thiết kế xong, hiếm khi Lưu Đại Ngân có được thời gian rảnh rỗi.Tuy rằng mỗi ngày vẫn có không ít việc phải làm, nhưng vẫn bớt ra được chút thời gian riêng, không giống như trước đó, bận đến mức ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có.Lưu Đại Ngân là người không chịu ngồi yên, vừa rảnh rỗi là lại vẽ việc cho mình làm. Sau khi suy nghĩ hai ngày, Lưu Đại Ngân quyết định đi thi bằng lái xe.Trong niên đại này, ô tô là thứ hiếm có, đa phần đều là xe của nhà nước, cá nhân sở hữu ô tô đều rất hếm thấy. Đương nhiên người có bằng lái xe cũng rất ít, trong trăm người qua lại trên đường cái ở tỉnh thành, cùng lắm chỉ có một hai người là có bằng lái xe.Hiện tại Lưu Đại Ngân có tiền còn có thời gian, nên muốn thi lấy một chiếc bằng lái.“Đại Ngân, năm nay bà đã hơn năm mươi tuổi rồi, còn thi bằng lái làm gì? Hơn nữa, nhà chúng ta cũng không có ô tô, đi xa nhà thì ngồi tàu hỏa, trong tỉnh thành thì có thể đạp xe đạp hoặc đi xe buýt, học bằng lái xe kia làm gì? Dù có bằng lái xe, cũng không dùng đến mà.”Lưu Đại Ngân muốn học bằng lái xe, Lý Tam Thuận cực lực phản đối, chủ yếu vì Lưu Đại Ngân đã lớn tuổi rồi, ô tô lại không giống xe đạp, lỡ như xảy ra chuyện trên đường thì chính là họa lớn.Lưu Đại Ngân phản bác: “Học bằng lái xe sao lại vô dụng, chúng ta mua một chiếc ô tô là được. Nếu như mua xe rồi mới học lái xe, vậy chẳng phải là quá muộn sao?”“Bà định mua ô tô?” Lý Tam Thuận không dám tin, ngày thường Lưu Đại Ngân rất keo kiệt, lần trước mua một chiếc va li đựng hành lý thôi bà ấy cũng xót tiền rồi, sao bây giờ lại nghĩ đến chuyện mua ô tô nhỉ?“Đại Ngân, bà không đùa chứ? Một chiếc ô tô phải mất bao nhiêu tiền? Phải vài vạn đó, bà vẫn định mua sao?”“Tam Thuận, đợi nhà xưởng xây xong rồi, chúng ta cũng coi như đã là giám đốc rồi, nếu như không có một chiếc ô tô, vậy thì mất mặt lắm. Ông xem, nếu đi đàm phán làm ăn, người cầm cặp da đạp xe đạp và người đi ô tô, người nào sẽ khiến người ta tin phục hơn?”Ngẫm nghĩ một lát, Lý Tam Thuận trả lời đúng sự thật: “Đương nhiên là người lái ô tô rồi. Tuy rằng chưa chắc đã đúng, nhưng người mua nổi ô tô chắc chắn là người có tiền. Làm ăn buôn bán với người có tiền vẫn yên tâm hơn một chút.”“Vậy là đúng rồi, có những thứ là thể diện, bắt buộc phải có. Tam Thuận này, hay là ông cũng học lái xe với tôi đi, đợi hai chúng ta lấy được bằng rồi thì mua một chiếc ô tô.”Lý Tam Thuận xua tay liên tục: “Thôi tôi không học đâu, ô tô kia lái quá nhanh, tôi sợ đến lúc đó tôi sẽ hoa mắt.”“Vậy ông đồng ý cho tôi học lái xe nhé?” Lưu Đại Ngân cười hỏi.“Đồng ý, chuyện bà muốn làm có khi nào tôi chưa đồng ý không?”“Vậy là tốt rồi, chiều nay tôi đi đăng ký học.”“Tôi đi với bà nhé?”“Chuyện nhỏ thôi mà, còn cần ông đi cùng tôi sao.”

Chương 269: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (27)