Kho hàng trống trải sạch sẽ, tất cả hàng hóa đều đã bị quét sạch. Nghe nói là công ty thuê kho hàng này vừa đóng cửa, toàn bộ hàng hóa tồn kho đều bán với giá thấp lỗ vốn, mà quá trình này chỉ dùng thời gian gần mười ngày. Lâm Niệm ngồi trong một góc của kho hàng thở hổn hển, trên người mặc quần áo lao động màu lam, nàng đã quét sạch kho hàng, trong mắt hiện lên vài phần tiếc nuối. Đương nhiên, hàng hóa này cũng không liên quan gì tới nàng, dù sao nàng chỉ là nhân viên được thuê tới giúp đỡ khuân vác hàng hóa. Chỉ là khi nàng nhìn thấy hàng hóa trong kho bị dọn đi từng chút, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Thế nhưng nàng đại khái không có lập trường để tiếc nuối. Lâm Niệm thầm than một tiếng trong lòng, giơ tay đặt trên tim mình, đè lại trái tim đang đập mạnh. Hôm nay lúc sáng sớm mới bắt đầu, nàng liền cảm thấy trái tim không quá thoải mái, cứ cảm thấy như bị nghẹn, cũng may hôm nay chỉ làm ca sáng, buổi chiều là có thể trở về nghỉ ngơi. Bởi vì bên phía công ty thuê kho…
Chương 19: Chương 19
Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80Tác giả: Mục YênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhKho hàng trống trải sạch sẽ, tất cả hàng hóa đều đã bị quét sạch. Nghe nói là công ty thuê kho hàng này vừa đóng cửa, toàn bộ hàng hóa tồn kho đều bán với giá thấp lỗ vốn, mà quá trình này chỉ dùng thời gian gần mười ngày. Lâm Niệm ngồi trong một góc của kho hàng thở hổn hển, trên người mặc quần áo lao động màu lam, nàng đã quét sạch kho hàng, trong mắt hiện lên vài phần tiếc nuối. Đương nhiên, hàng hóa này cũng không liên quan gì tới nàng, dù sao nàng chỉ là nhân viên được thuê tới giúp đỡ khuân vác hàng hóa. Chỉ là khi nàng nhìn thấy hàng hóa trong kho bị dọn đi từng chút, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Thế nhưng nàng đại khái không có lập trường để tiếc nuối. Lâm Niệm thầm than một tiếng trong lòng, giơ tay đặt trên tim mình, đè lại trái tim đang đập mạnh. Hôm nay lúc sáng sớm mới bắt đầu, nàng liền cảm thấy trái tim không quá thoải mái, cứ cảm thấy như bị nghẹn, cũng may hôm nay chỉ làm ca sáng, buổi chiều là có thể trở về nghỉ ngơi. Bởi vì bên phía công ty thuê kho… Lại là thời điểm sau khi ăn xong bữa sáng, Lâm Niệm thu dọn đồ đạc, nhìn trên bàn còn dư lại mấy cái bánh, nghĩ đến trong kho hàng vẫn còn trữ rất nhiều bánh lớn, nghĩ nghĩ, vẫn dùng giấy dầu bọc những bánh này lại, đưa đến trong ký túc xá.Bánh không nhiều lắm, muốn lấp đầy bụng là không thể nào, nhưng buổi sáng thức dậy quá đói, hơi lấp đầy bụng hẳn là không có vấn đề gì.Cất bánh xong, cô lại đi dạo một vòng, đoán chừng thời gian không còn nhiều lắm, cô mới trở về ký túc xá.Trong khoảng thời gian này cô đã ước tính được đại khái thời gian ba người trong ký túc xá tỉnh lại.Lần này cô vừa mới vào ký túc xá, bên trong liền truyền đến thanh âm "Tiểu Lâm, những cái bánh này là để cho chúng tôi ăn sao?""Ừ," Lâm Niệm gật đầu, cười một tiếng, nhìn Mạnh Kha Mẫn đang kích động rồi nói: "Còn thừa không nhiều lắm, em sợ buổi sáng mọi người thức dậy quá đói bụng, ăn một chút đi, nếu không có khả năng phải nhịn đói đến trưa mới được ăn.""Cám ơn, vừa lúc tôi cũng đang đói bụng," Mạnh Kha Mẫn nói, không khách khí chia bánh với hai người còn lại, "Đúng rồi, Tiểu Lâm, ngày mai cô cũng được nghỉ một ngày đúng không? Ngày mai tôi cũng được nghỉ ngơi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ra ngoài dạo chơi nhé.""Có thể sao? "Ánh mắt Lâm Niệm sáng lên, nhưng rất nhanh đã tắt, co quắp nói, "Nhưng trên người tôi không có tiền.”"Qua vài ngày nữa không phải là được phát tiền lương sao, chị thấy em mấy ngày nay trôi qua c*̃ng xác thực miễn cưỡng, chị cho mượn mười đồng, vừa lúc đi ra ngoài mua một chút đồ vật đi." Đổng Phúc Ny nói, mấy ngày nay ở chung, cô đương nhiên biết được tình huống của Lâm Niệm như thế nào.“Cảm ơn chị Đổng, "Lâm Niệm lập tức nói cảm ơn," Đến lúc đó em được phát tiền lương sẽ lập tức trả tiền cho chị.”Mạnh Kha Mẫn cười nói khoác tay lên vai Lâm Niệm: "Ngày mai dẫn cô đi xem Hàng Thành phồn hoa."Lâm Niệm nghiêm túc gật đầu, trong lòng cũng tràn đầy kích động: "Được."Sáng sớm hôm sau, Lâm Niệm vẫn rời giường đúng giờ như thường lệ, thấy Mạnh Kha Mẫn còn ngủ, cô cũng không sốt ruột, vẫn sống theo tiết tấu sinh hoạt mấy ngày trước.Nhưng mà nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện tâm tình của cô vào ngày hôm nay so với mấy ngày trước thì tốt hơn rất nhiều.Vốn cho rằng phải qua một tuần nữa mới có thể lấy được tiền lương đi ra ngoài mua đồ, không nghĩ tới trước đó liền mượn được mười đồng, tuy rằng chỉ có mười đồng, nhưng trong lòng cô đã sớm nghĩ kỹ phải phân phối số tiền này như thế nào.Hộp cơm phải mua, nội y cũng phải mua, còn có kem đánh răng và bàn chải đánh răng nhất định phải chuẩn bị, nếu như có thể, cô còn cần mua một cái gối đầu.Về phần chăn thì bây giờ vẫn không cần gấp gáp, chờ phát tiền lương lại đi mua thì cũng kịp.Lúc Mạnh Kha Mẫn tỉnh lại đã hơn chín giờ, lúc xuống giường thấy bánh đặt ở trên bàn, cô nhịn không được cười nói chuyện với hai người còn lại: "Tiểu Lâm thật đúng là tri kỷ.”"Còn không phải sao, lúc trước mổi sáng thức dậy, tôi đều cảm thấy đói bụng, nhưng suy nghĩ đến việc rất nhanh sẽ đến giờ được ăn trưa, chống đỡ một chút cũng không có vấn đề gì, Tiểu Lâm ngược lại mỗi ngày đều dậy sớm." Lưu Hân đã rửa mặt xong, cầm một cái bánh ngậm ở trong miệng.Một ngày trước Lâm Niệm đã nói, bánh đặt trên bàn buổi sáng chính là cho các cô ăn, bảo các cô không cần hỏi, trực tiếp ăn là được rồi.Mạnh Kha Mẫn múc nước rửa mặt ở trước cửa: "Đúng vậy, hình như cô ấy luôn có nhiều sức lực như vậy, trẻ tuổi thật tốt.”“Các cô không phải cũng là người trẻ tuổi sao, "Đổng Phúc Ny cười nói," Sao lại nói chuyện già dặn như vậy.”“Vẫn lớn tuổi hơn Tiểu Lâm, Tiểu Lâm mới mười tám tuổi." Mạnh Kha Mẫn đặt khăn lông vắt nửa khô trên mặt, cẩn thận lau rửa qua, thỏa mãn thở ra một hơi.“Tiểu Mẫn, hôm nay cô ra ngoài chơi, mua giúp tôi một lọ kem dưỡng da đi, kem dưỡng da của tôi sắp dùng hết rồi." Lưu Hân nói, cầm loại kem dưỡng da của mình lên: "Muốn lọ như vậy, tôi thích cái này, đẹp mắt.”.
Lại là thời điểm sau khi ăn xong bữa sáng, Lâm Niệm thu dọn đồ đạc, nhìn trên bàn còn dư lại mấy cái bánh, nghĩ đến trong kho hàng vẫn còn trữ rất nhiều bánh lớn, nghĩ nghĩ, vẫn dùng giấy dầu bọc những bánh này lại, đưa đến trong ký túc xá.
Bánh không nhiều lắm, muốn lấp đầy bụng là không thể nào, nhưng buổi sáng thức dậy quá đói, hơi lấp đầy bụng hẳn là không có vấn đề gì.
Cất bánh xong, cô lại đi dạo một vòng, đoán chừng thời gian không còn nhiều lắm, cô mới trở về ký túc xá.
Trong khoảng thời gian này cô đã ước tính được đại khái thời gian ba người trong ký túc xá tỉnh lại.
Lần này cô vừa mới vào ký túc xá, bên trong liền truyền đến thanh âm "Tiểu Lâm, những cái bánh này là để cho chúng tôi ăn sao?""Ừ," Lâm Niệm gật đầu, cười một tiếng, nhìn Mạnh Kha Mẫn đang kích động rồi nói: "Còn thừa không nhiều lắm, em sợ buổi sáng mọi người thức dậy quá đói bụng, ăn một chút đi, nếu không có khả năng phải nhịn đói đến trưa mới được ăn.
""Cám ơn, vừa lúc tôi cũng đang đói bụng," Mạnh Kha Mẫn nói, không khách khí chia bánh với hai người còn lại, "Đúng rồi, Tiểu Lâm, ngày mai cô cũng được nghỉ một ngày đúng không? Ngày mai tôi cũng được nghỉ ngơi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ra ngoài dạo chơi nhé.
""Có thể sao? "Ánh mắt Lâm Niệm sáng lên, nhưng rất nhanh đã tắt, co quắp nói, "Nhưng trên người tôi không có tiền.
”"Qua vài ngày nữa không phải là được phát tiền lương sao, chị thấy em mấy ngày nay trôi qua c*̃ng xác thực miễn cưỡng, chị cho mượn mười đồng, vừa lúc đi ra ngoài mua một chút đồ vật đi.
" Đổng Phúc Ny nói, mấy ngày nay ở chung, cô đương nhiên biết được tình huống của Lâm Niệm như thế nào.
“Cảm ơn chị Đổng, "Lâm Niệm lập tức nói cảm ơn," Đến lúc đó em được phát tiền lương sẽ lập tức trả tiền cho chị.
”Mạnh Kha Mẫn cười nói khoác tay lên vai Lâm Niệm: "Ngày mai dẫn cô đi xem Hàng Thành phồn hoa.
"Lâm Niệm nghiêm túc gật đầu, trong lòng cũng tràn đầy kích động: "Được.
"Sáng sớm hôm sau, Lâm Niệm vẫn rời giường đúng giờ như thường lệ, thấy Mạnh Kha Mẫn còn ngủ, cô cũng không sốt ruột, vẫn sống theo tiết tấu sinh hoạt mấy ngày trước.
Nhưng mà nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện tâm tình của cô vào ngày hôm nay so với mấy ngày trước thì tốt hơn rất nhiều.
Vốn cho rằng phải qua một tuần nữa mới có thể lấy được tiền lương đi ra ngoài mua đồ, không nghĩ tới trước đó liền mượn được mười đồng, tuy rằng chỉ có mười đồng, nhưng trong lòng cô đã sớm nghĩ kỹ phải phân phối số tiền này như thế nào.
Hộp cơm phải mua, nội y cũng phải mua, còn có kem đánh răng và bàn chải đánh răng nhất định phải chuẩn bị, nếu như có thể, cô còn cần mua một cái gối đầu.
Về phần chăn thì bây giờ vẫn không cần gấp gáp, chờ phát tiền lương lại đi mua thì cũng kịp.
Lúc Mạnh Kha Mẫn tỉnh lại đã hơn chín giờ, lúc xuống giường thấy bánh đặt ở trên bàn, cô nhịn không được cười nói chuyện với hai người còn lại: "Tiểu Lâm thật đúng là tri kỷ.
”"Còn không phải sao, lúc trước mổi sáng thức dậy, tôi đều cảm thấy đói bụng, nhưng suy nghĩ đến việc rất nhanh sẽ đến giờ được ăn trưa, chống đỡ một chút cũng không có vấn đề gì, Tiểu Lâm ngược lại mỗi ngày đều dậy sớm.
" Lưu Hân đã rửa mặt xong, cầm một cái bánh ngậm ở trong miệng.
Một ngày trước Lâm Niệm đã nói, bánh đặt trên bàn buổi sáng chính là cho các cô ăn, bảo các cô không cần hỏi, trực tiếp ăn là được rồi.
Mạnh Kha Mẫn múc nước rửa mặt ở trước cửa: "Đúng vậy, hình như cô ấy luôn có nhiều sức lực như vậy, trẻ tuổi thật tốt.
”“Các cô không phải cũng là người trẻ tuổi sao, "Đổng Phúc Ny cười nói," Sao lại nói chuyện già dặn như vậy.
”“Vẫn lớn tuổi hơn Tiểu Lâm, Tiểu Lâm mới mười tám tuổi.
" Mạnh Kha Mẫn đặt khăn lông vắt nửa khô trên mặt, cẩn thận lau rửa qua, thỏa mãn thở ra một hơi.
“Tiểu Mẫn, hôm nay cô ra ngoài chơi, mua giúp tôi một lọ kem dưỡng da đi, kem dưỡng da của tôi sắp dùng hết rồi.
" Lưu Hân nói, cầm loại kem dưỡng da của mình lên: "Muốn lọ như vậy, tôi thích cái này, đẹp mắt.
”.
Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80Tác giả: Mục YênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhKho hàng trống trải sạch sẽ, tất cả hàng hóa đều đã bị quét sạch. Nghe nói là công ty thuê kho hàng này vừa đóng cửa, toàn bộ hàng hóa tồn kho đều bán với giá thấp lỗ vốn, mà quá trình này chỉ dùng thời gian gần mười ngày. Lâm Niệm ngồi trong một góc của kho hàng thở hổn hển, trên người mặc quần áo lao động màu lam, nàng đã quét sạch kho hàng, trong mắt hiện lên vài phần tiếc nuối. Đương nhiên, hàng hóa này cũng không liên quan gì tới nàng, dù sao nàng chỉ là nhân viên được thuê tới giúp đỡ khuân vác hàng hóa. Chỉ là khi nàng nhìn thấy hàng hóa trong kho bị dọn đi từng chút, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Thế nhưng nàng đại khái không có lập trường để tiếc nuối. Lâm Niệm thầm than một tiếng trong lòng, giơ tay đặt trên tim mình, đè lại trái tim đang đập mạnh. Hôm nay lúc sáng sớm mới bắt đầu, nàng liền cảm thấy trái tim không quá thoải mái, cứ cảm thấy như bị nghẹn, cũng may hôm nay chỉ làm ca sáng, buổi chiều là có thể trở về nghỉ ngơi. Bởi vì bên phía công ty thuê kho… Lại là thời điểm sau khi ăn xong bữa sáng, Lâm Niệm thu dọn đồ đạc, nhìn trên bàn còn dư lại mấy cái bánh, nghĩ đến trong kho hàng vẫn còn trữ rất nhiều bánh lớn, nghĩ nghĩ, vẫn dùng giấy dầu bọc những bánh này lại, đưa đến trong ký túc xá.Bánh không nhiều lắm, muốn lấp đầy bụng là không thể nào, nhưng buổi sáng thức dậy quá đói, hơi lấp đầy bụng hẳn là không có vấn đề gì.Cất bánh xong, cô lại đi dạo một vòng, đoán chừng thời gian không còn nhiều lắm, cô mới trở về ký túc xá.Trong khoảng thời gian này cô đã ước tính được đại khái thời gian ba người trong ký túc xá tỉnh lại.Lần này cô vừa mới vào ký túc xá, bên trong liền truyền đến thanh âm "Tiểu Lâm, những cái bánh này là để cho chúng tôi ăn sao?""Ừ," Lâm Niệm gật đầu, cười một tiếng, nhìn Mạnh Kha Mẫn đang kích động rồi nói: "Còn thừa không nhiều lắm, em sợ buổi sáng mọi người thức dậy quá đói bụng, ăn một chút đi, nếu không có khả năng phải nhịn đói đến trưa mới được ăn.""Cám ơn, vừa lúc tôi cũng đang đói bụng," Mạnh Kha Mẫn nói, không khách khí chia bánh với hai người còn lại, "Đúng rồi, Tiểu Lâm, ngày mai cô cũng được nghỉ một ngày đúng không? Ngày mai tôi cũng được nghỉ ngơi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ra ngoài dạo chơi nhé.""Có thể sao? "Ánh mắt Lâm Niệm sáng lên, nhưng rất nhanh đã tắt, co quắp nói, "Nhưng trên người tôi không có tiền.”"Qua vài ngày nữa không phải là được phát tiền lương sao, chị thấy em mấy ngày nay trôi qua c*̃ng xác thực miễn cưỡng, chị cho mượn mười đồng, vừa lúc đi ra ngoài mua một chút đồ vật đi." Đổng Phúc Ny nói, mấy ngày nay ở chung, cô đương nhiên biết được tình huống của Lâm Niệm như thế nào.“Cảm ơn chị Đổng, "Lâm Niệm lập tức nói cảm ơn," Đến lúc đó em được phát tiền lương sẽ lập tức trả tiền cho chị.”Mạnh Kha Mẫn cười nói khoác tay lên vai Lâm Niệm: "Ngày mai dẫn cô đi xem Hàng Thành phồn hoa."Lâm Niệm nghiêm túc gật đầu, trong lòng cũng tràn đầy kích động: "Được."Sáng sớm hôm sau, Lâm Niệm vẫn rời giường đúng giờ như thường lệ, thấy Mạnh Kha Mẫn còn ngủ, cô cũng không sốt ruột, vẫn sống theo tiết tấu sinh hoạt mấy ngày trước.Nhưng mà nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện tâm tình của cô vào ngày hôm nay so với mấy ngày trước thì tốt hơn rất nhiều.Vốn cho rằng phải qua một tuần nữa mới có thể lấy được tiền lương đi ra ngoài mua đồ, không nghĩ tới trước đó liền mượn được mười đồng, tuy rằng chỉ có mười đồng, nhưng trong lòng cô đã sớm nghĩ kỹ phải phân phối số tiền này như thế nào.Hộp cơm phải mua, nội y cũng phải mua, còn có kem đánh răng và bàn chải đánh răng nhất định phải chuẩn bị, nếu như có thể, cô còn cần mua một cái gối đầu.Về phần chăn thì bây giờ vẫn không cần gấp gáp, chờ phát tiền lương lại đi mua thì cũng kịp.Lúc Mạnh Kha Mẫn tỉnh lại đã hơn chín giờ, lúc xuống giường thấy bánh đặt ở trên bàn, cô nhịn không được cười nói chuyện với hai người còn lại: "Tiểu Lâm thật đúng là tri kỷ.”"Còn không phải sao, lúc trước mổi sáng thức dậy, tôi đều cảm thấy đói bụng, nhưng suy nghĩ đến việc rất nhanh sẽ đến giờ được ăn trưa, chống đỡ một chút cũng không có vấn đề gì, Tiểu Lâm ngược lại mỗi ngày đều dậy sớm." Lưu Hân đã rửa mặt xong, cầm một cái bánh ngậm ở trong miệng.Một ngày trước Lâm Niệm đã nói, bánh đặt trên bàn buổi sáng chính là cho các cô ăn, bảo các cô không cần hỏi, trực tiếp ăn là được rồi.Mạnh Kha Mẫn múc nước rửa mặt ở trước cửa: "Đúng vậy, hình như cô ấy luôn có nhiều sức lực như vậy, trẻ tuổi thật tốt.”“Các cô không phải cũng là người trẻ tuổi sao, "Đổng Phúc Ny cười nói," Sao lại nói chuyện già dặn như vậy.”“Vẫn lớn tuổi hơn Tiểu Lâm, Tiểu Lâm mới mười tám tuổi." Mạnh Kha Mẫn đặt khăn lông vắt nửa khô trên mặt, cẩn thận lau rửa qua, thỏa mãn thở ra một hơi.“Tiểu Mẫn, hôm nay cô ra ngoài chơi, mua giúp tôi một lọ kem dưỡng da đi, kem dưỡng da của tôi sắp dùng hết rồi." Lưu Hân nói, cầm loại kem dưỡng da của mình lên: "Muốn lọ như vậy, tôi thích cái này, đẹp mắt.”.