Mùi nước sát trùng hơi gay mũi kéo tinh thần Tạ Vân tỉnh táo trở lại. Cô xoa xoa bàn tay lạnh lẽo cứng đờ đang truyền nước của mình, thở dài một hơi.Trước khi nhập viện, cô luôn là người may mắn trong mắt người khác.Sinh ra trong một gia đình cha mẹ là công nhân, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở thì theo học trường y, sau đó làm việc tại hiệu thuốc bệnh viện này. Người đàn ông mà cô kết hôn đang đi lính ở tỉnh Phúc Kiến, mặc dù quanh năm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều nhưng tháng nào anh cũng gửi tiền tiêu vặt về, cuộc sống của cô trôi qua rất thoải mái.Nếu nói có gì không vừa ý vậy thì chắc chắn là có, trên đời làm gì có chuyện hoàn hảo.Tạ Vân gả cho Chu Thắng đã sáu năm nhưng vẫn không có con. Người lớn hai nhà tưởng đều cho rằng do họ ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên cũng không dám quá lớn mật thúc giục, nhưng cũng bóng gió nhắc nhở rất nhiều lần.Không phải Tạ Vân và Chu Thắng không cố gắng...Mỗi khi Chu Thắng nghỉ phép hàng năm, hai người chỉ cần không ra…
Chương 12: 12: Chu Ngọc Mai
Thập Niên 90 Sau Khi Nghỉ Việc Ta Trở Thành Âm SaiTác giả: Từ TửuTruyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngMùi nước sát trùng hơi gay mũi kéo tinh thần Tạ Vân tỉnh táo trở lại. Cô xoa xoa bàn tay lạnh lẽo cứng đờ đang truyền nước của mình, thở dài một hơi.Trước khi nhập viện, cô luôn là người may mắn trong mắt người khác.Sinh ra trong một gia đình cha mẹ là công nhân, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở thì theo học trường y, sau đó làm việc tại hiệu thuốc bệnh viện này. Người đàn ông mà cô kết hôn đang đi lính ở tỉnh Phúc Kiến, mặc dù quanh năm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều nhưng tháng nào anh cũng gửi tiền tiêu vặt về, cuộc sống của cô trôi qua rất thoải mái.Nếu nói có gì không vừa ý vậy thì chắc chắn là có, trên đời làm gì có chuyện hoàn hảo.Tạ Vân gả cho Chu Thắng đã sáu năm nhưng vẫn không có con. Người lớn hai nhà tưởng đều cho rằng do họ ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên cũng không dám quá lớn mật thúc giục, nhưng cũng bóng gió nhắc nhở rất nhiều lần.Không phải Tạ Vân và Chu Thắng không cố gắng...Mỗi khi Chu Thắng nghỉ phép hàng năm, hai người chỉ cần không ra… Tạ Vân đoán ông cụ bà cụ mà cô đã đưa đi âm phủ lúc chiều nay vẫn còn đang nhớ thương đến chuyện nhân gian, khó tránh khỏi sẽ đốt thêm mấy nén Hương báo mộng, dặn đi dặn lại những chuyện mà bản thân không bỏ xuống được.Có lẽ đó là lý do tại sao khi người già vừa mới qua đời, người trong nhà lại thường mơ thấy.Tạ Vân thấy trong Thái Sơn Phường còn có một Vọng Hương Kính làm từ một khối băng, sau khi mua về có thể xem chuyện trong nhà, để khi băng tan, Vọng Hương Kính kia cũng sẽ không thể dùng được nữa.Lúc đầu cô dự định sẽ bán sỉ một ít rồi bỏ trong sạp hàng nhỏ, nhưng túi tiền thật sự eo hẹp, chỉ có thể đợi sau này điều kiện kinh tế nới lỏng hơn một chút rồi mới bán sỉ tiếp.Trong lòng các cụ già nhớ thương nhiều chuyện như vậy, lúc báo mộng mấy lần cũng không có nhiều lời để nói, nên đã mua mấy Vọng Hương Kính để nhìn xem tình hình ở trong nhà, thấy người ở dương gian thật sự rất hạnh phúc, vướng bận của bản thân cứ vậy cũng từ từ phai nhạt, bắt đầu tập trung vào cuộc sống vui vẻ của bản thân ở âm phủ.Tuy rằng tạm thời không thấy được con cháu ở dương gian, mà có thể ba mẹ của bản thân vẫn còn chưa đi đầu thai, còn có thể đi gặp lại ba mẹ già, người một nhà cùng vui vẻ với nhau.Chỉ cần bản thân sống tốt ở âm phủ, con cháu ở dương gian sớm hay muộn gì cũng xuống tới đây, sau này nhất định sẽ có ngày nào đó gặp lại.Mở ra Thái Sơn Đường, Tạ Vân nương theo tri thức chậm rãi tràn vào đầu, trong cơn buồn ngủ rồi chìm vào trong giấc ngủ.…Khi trời rạng sáng, cửa Thái Sơn Đường đóng lại, Tạ Vân bật người mở mắt ra, cô nhìn chiếc đồng hồ thạch anh treo trên tường, vừa đúng thời gian rời giường lúc bình thường của cô.Qua loa rửa mặt một chút, cô xách túi đi tới căn tin nhân viên của bệnh viện mua một bát cháo kê, hai cái bánh bao hấp, thêm một xấp cải dầu chiên, sau khi ăn xong vội vàng chạy tới nhà thuốc để đi làm.Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy trong những khuôn mặt quen thuộc thì có một khuôn mặt chán ghét kia, đây đều là những đồng nghiệp sống sờ sờ trước mặt!Tạ Vân ý thức được bản thân đã bị quán tính thúc đẩy đưa đến sai chỗ, lúng túng cười một tiếng: "Thật xin lỗi, thói quen."Đồng nghiệp cũ của cô cũng cười lại với cô, ý cười ở trong mắt xen lẫn thông cảm và phức tạp.Một người kiêu ngạo như vậy, trước kia đã từng có một cuộc sống hệt như thiên nga trắng, bây giờ lại bị điều tới nhà xác, trong lòng nhất định rất khó chịu.Chu Ngọc Mai, người cháu được viện trưởng Chu ỷ vào quan hệ mà nhét vào nhà thuốc, lạnh lùng mở miệng: "Không sao, sau này cô nhớ quen đi tới nhà xác là được."Bầu không khí trong nhà thuốc đột nhiên trở nên lạnh lẽo, gần như đóng băng.Sắc mặt của Tạ Vân cũng lạnh xuống, cô nhanh chóng nở một nụ cười, Thái Sơn Tiểu Ấn trong mắt của cô hơi b ắn ra, đóng lên trên trán của Chu Ngọc Mai.Trên mặt Chu Ngọc Mai trong mắt Tạ Vân đột nhiên có thêm rất nhiều hắc khí.Âm phủ và dương gian cùng song song với nhau, không tồn tại cách nói ai phục vụ ai, hơn nữa Âm Sai cũng không nói tới đại từ đại bi, đắc tội với Âm Sai, cho dù không thể sửa lại số sinh tử trực tiếp câu hồn khiến cho người chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, vậy cũng có thể khiến cho người ta chịu chút đau khổ, ví dụ như bệnh nặng một trận.Thần tiên thật sự là cầu gì được đó à?Sau khi va chạm với thần tiên còn muốn thần tiên từ bi tha cho cô ta một con đường sống hay sao?Sau khi Tạ Vân sắp xếp gói bệnh nặng cho Chu Ngọc Mai xong thì cảm thấy mỹ mãn, nụ cười trên mặt cô cũng trở nên chân thành hơn rất nhiều: "Đúng vậy, tôi ở nhà xác chờ cô."Dứt lời, cô rời khỏi nhà thuốc, thuận tay đóng cửa lại.Mọi người ở trong nhà thuốc bị lần phản kích này của Tạ Vân khiến cho toàn thân nổi da gà..
Tạ Vân đoán ông cụ bà cụ mà cô đã đưa đi âm phủ lúc chiều nay vẫn còn đang nhớ thương đến chuyện nhân gian, khó tránh khỏi sẽ đốt thêm mấy nén Hương báo mộng, dặn đi dặn lại những chuyện mà bản thân không bỏ xuống được.
Có lẽ đó là lý do tại sao khi người già vừa mới qua đời, người trong nhà lại thường mơ thấy.
Tạ Vân thấy trong Thái Sơn Phường còn có một Vọng Hương Kính làm từ một khối băng, sau khi mua về có thể xem chuyện trong nhà, để khi băng tan, Vọng Hương Kính kia cũng sẽ không thể dùng được nữa.
Lúc đầu cô dự định sẽ bán sỉ một ít rồi bỏ trong sạp hàng nhỏ, nhưng túi tiền thật sự eo hẹp, chỉ có thể đợi sau này điều kiện kinh tế nới lỏng hơn một chút rồi mới bán sỉ tiếp.
Trong lòng các cụ già nhớ thương nhiều chuyện như vậy, lúc báo mộng mấy lần cũng không có nhiều lời để nói, nên đã mua mấy Vọng Hương Kính để nhìn xem tình hình ở trong nhà, thấy người ở dương gian thật sự rất hạnh phúc, vướng bận của bản thân cứ vậy cũng từ từ phai nhạt, bắt đầu tập trung vào cuộc sống vui vẻ của bản thân ở âm phủ.
Tuy rằng tạm thời không thấy được con cháu ở dương gian, mà có thể ba mẹ của bản thân vẫn còn chưa đi đầu thai, còn có thể đi gặp lại ba mẹ già, người một nhà cùng vui vẻ với nhau.
Chỉ cần bản thân sống tốt ở âm phủ, con cháu ở dương gian sớm hay muộn gì cũng xuống tới đây, sau này nhất định sẽ có ngày nào đó gặp lại.
Mở ra Thái Sơn Đường, Tạ Vân nương theo tri thức chậm rãi tràn vào đầu, trong cơn buồn ngủ rồi chìm vào trong giấc ngủ.
…Khi trời rạng sáng, cửa Thái Sơn Đường đóng lại, Tạ Vân bật người mở mắt ra, cô nhìn chiếc đồng hồ thạch anh treo trên tường, vừa đúng thời gian rời giường lúc bình thường của cô.
Qua loa rửa mặt một chút, cô xách túi đi tới căn tin nhân viên của bệnh viện mua một bát cháo kê, hai cái bánh bao hấp, thêm một xấp cải dầu chiên, sau khi ăn xong vội vàng chạy tới nhà thuốc để đi làm.
Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy trong những khuôn mặt quen thuộc thì có một khuôn mặt chán ghét kia, đây đều là những đồng nghiệp sống sờ sờ trước mặt!Tạ Vân ý thức được bản thân đã bị quán tính thúc đẩy đưa đến sai chỗ, lúng túng cười một tiếng: "Thật xin lỗi, thói quen.
"Đồng nghiệp cũ của cô cũng cười lại với cô, ý cười ở trong mắt xen lẫn thông cảm và phức tạp.
Một người kiêu ngạo như vậy, trước kia đã từng có một cuộc sống hệt như thiên nga trắng, bây giờ lại bị điều tới nhà xác, trong lòng nhất định rất khó chịu.
Chu Ngọc Mai, người cháu được viện trưởng Chu ỷ vào quan hệ mà nhét vào nhà thuốc, lạnh lùng mở miệng: "Không sao, sau này cô nhớ quen đi tới nhà xác là được.
"Bầu không khí trong nhà thuốc đột nhiên trở nên lạnh lẽo, gần như đóng băng.
Sắc mặt của Tạ Vân cũng lạnh xuống, cô nhanh chóng nở một nụ cười, Thái Sơn Tiểu Ấn trong mắt của cô hơi b ắn ra, đóng lên trên trán của Chu Ngọc Mai.
Trên mặt Chu Ngọc Mai trong mắt Tạ Vân đột nhiên có thêm rất nhiều hắc khí.
Âm phủ và dương gian cùng song song với nhau, không tồn tại cách nói ai phục vụ ai, hơn nữa Âm Sai cũng không nói tới đại từ đại bi, đắc tội với Âm Sai, cho dù không thể sửa lại số sinh tử trực tiếp câu hồn khiến cho người chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, vậy cũng có thể khiến cho người ta chịu chút đau khổ, ví dụ như bệnh nặng một trận.
Thần tiên thật sự là cầu gì được đó à?Sau khi va chạm với thần tiên còn muốn thần tiên từ bi tha cho cô ta một con đường sống hay sao?Sau khi Tạ Vân sắp xếp gói bệnh nặng cho Chu Ngọc Mai xong thì cảm thấy mỹ mãn, nụ cười trên mặt cô cũng trở nên chân thành hơn rất nhiều: "Đúng vậy, tôi ở nhà xác chờ cô.
"Dứt lời, cô rời khỏi nhà thuốc, thuận tay đóng cửa lại.
Mọi người ở trong nhà thuốc bị lần phản kích này của Tạ Vân khiến cho toàn thân nổi da gà.
.
Thập Niên 90 Sau Khi Nghỉ Việc Ta Trở Thành Âm SaiTác giả: Từ TửuTruyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngMùi nước sát trùng hơi gay mũi kéo tinh thần Tạ Vân tỉnh táo trở lại. Cô xoa xoa bàn tay lạnh lẽo cứng đờ đang truyền nước của mình, thở dài một hơi.Trước khi nhập viện, cô luôn là người may mắn trong mắt người khác.Sinh ra trong một gia đình cha mẹ là công nhân, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở thì theo học trường y, sau đó làm việc tại hiệu thuốc bệnh viện này. Người đàn ông mà cô kết hôn đang đi lính ở tỉnh Phúc Kiến, mặc dù quanh năm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều nhưng tháng nào anh cũng gửi tiền tiêu vặt về, cuộc sống của cô trôi qua rất thoải mái.Nếu nói có gì không vừa ý vậy thì chắc chắn là có, trên đời làm gì có chuyện hoàn hảo.Tạ Vân gả cho Chu Thắng đã sáu năm nhưng vẫn không có con. Người lớn hai nhà tưởng đều cho rằng do họ ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên cũng không dám quá lớn mật thúc giục, nhưng cũng bóng gió nhắc nhở rất nhiều lần.Không phải Tạ Vân và Chu Thắng không cố gắng...Mỗi khi Chu Thắng nghỉ phép hàng năm, hai người chỉ cần không ra… Tạ Vân đoán ông cụ bà cụ mà cô đã đưa đi âm phủ lúc chiều nay vẫn còn đang nhớ thương đến chuyện nhân gian, khó tránh khỏi sẽ đốt thêm mấy nén Hương báo mộng, dặn đi dặn lại những chuyện mà bản thân không bỏ xuống được.Có lẽ đó là lý do tại sao khi người già vừa mới qua đời, người trong nhà lại thường mơ thấy.Tạ Vân thấy trong Thái Sơn Phường còn có một Vọng Hương Kính làm từ một khối băng, sau khi mua về có thể xem chuyện trong nhà, để khi băng tan, Vọng Hương Kính kia cũng sẽ không thể dùng được nữa.Lúc đầu cô dự định sẽ bán sỉ một ít rồi bỏ trong sạp hàng nhỏ, nhưng túi tiền thật sự eo hẹp, chỉ có thể đợi sau này điều kiện kinh tế nới lỏng hơn một chút rồi mới bán sỉ tiếp.Trong lòng các cụ già nhớ thương nhiều chuyện như vậy, lúc báo mộng mấy lần cũng không có nhiều lời để nói, nên đã mua mấy Vọng Hương Kính để nhìn xem tình hình ở trong nhà, thấy người ở dương gian thật sự rất hạnh phúc, vướng bận của bản thân cứ vậy cũng từ từ phai nhạt, bắt đầu tập trung vào cuộc sống vui vẻ của bản thân ở âm phủ.Tuy rằng tạm thời không thấy được con cháu ở dương gian, mà có thể ba mẹ của bản thân vẫn còn chưa đi đầu thai, còn có thể đi gặp lại ba mẹ già, người một nhà cùng vui vẻ với nhau.Chỉ cần bản thân sống tốt ở âm phủ, con cháu ở dương gian sớm hay muộn gì cũng xuống tới đây, sau này nhất định sẽ có ngày nào đó gặp lại.Mở ra Thái Sơn Đường, Tạ Vân nương theo tri thức chậm rãi tràn vào đầu, trong cơn buồn ngủ rồi chìm vào trong giấc ngủ.…Khi trời rạng sáng, cửa Thái Sơn Đường đóng lại, Tạ Vân bật người mở mắt ra, cô nhìn chiếc đồng hồ thạch anh treo trên tường, vừa đúng thời gian rời giường lúc bình thường của cô.Qua loa rửa mặt một chút, cô xách túi đi tới căn tin nhân viên của bệnh viện mua một bát cháo kê, hai cái bánh bao hấp, thêm một xấp cải dầu chiên, sau khi ăn xong vội vàng chạy tới nhà thuốc để đi làm.Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy trong những khuôn mặt quen thuộc thì có một khuôn mặt chán ghét kia, đây đều là những đồng nghiệp sống sờ sờ trước mặt!Tạ Vân ý thức được bản thân đã bị quán tính thúc đẩy đưa đến sai chỗ, lúng túng cười một tiếng: "Thật xin lỗi, thói quen."Đồng nghiệp cũ của cô cũng cười lại với cô, ý cười ở trong mắt xen lẫn thông cảm và phức tạp.Một người kiêu ngạo như vậy, trước kia đã từng có một cuộc sống hệt như thiên nga trắng, bây giờ lại bị điều tới nhà xác, trong lòng nhất định rất khó chịu.Chu Ngọc Mai, người cháu được viện trưởng Chu ỷ vào quan hệ mà nhét vào nhà thuốc, lạnh lùng mở miệng: "Không sao, sau này cô nhớ quen đi tới nhà xác là được."Bầu không khí trong nhà thuốc đột nhiên trở nên lạnh lẽo, gần như đóng băng.Sắc mặt của Tạ Vân cũng lạnh xuống, cô nhanh chóng nở một nụ cười, Thái Sơn Tiểu Ấn trong mắt của cô hơi b ắn ra, đóng lên trên trán của Chu Ngọc Mai.Trên mặt Chu Ngọc Mai trong mắt Tạ Vân đột nhiên có thêm rất nhiều hắc khí.Âm phủ và dương gian cùng song song với nhau, không tồn tại cách nói ai phục vụ ai, hơn nữa Âm Sai cũng không nói tới đại từ đại bi, đắc tội với Âm Sai, cho dù không thể sửa lại số sinh tử trực tiếp câu hồn khiến cho người chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, vậy cũng có thể khiến cho người ta chịu chút đau khổ, ví dụ như bệnh nặng một trận.Thần tiên thật sự là cầu gì được đó à?Sau khi va chạm với thần tiên còn muốn thần tiên từ bi tha cho cô ta một con đường sống hay sao?Sau khi Tạ Vân sắp xếp gói bệnh nặng cho Chu Ngọc Mai xong thì cảm thấy mỹ mãn, nụ cười trên mặt cô cũng trở nên chân thành hơn rất nhiều: "Đúng vậy, tôi ở nhà xác chờ cô."Dứt lời, cô rời khỏi nhà thuốc, thuận tay đóng cửa lại.Mọi người ở trong nhà thuốc bị lần phản kích này của Tạ Vân khiến cho toàn thân nổi da gà..