Tưởng Thanh Tùng sắp kết hôn rồi.Lúc này trong thôn rất náo nhiệt, vì sao chứ?Bởi vì người mà Tưởng Thanh Tùng cưới không phải là con gái Lục Kiều nhà ông cả Lục, mà là con gái Lục Dao của ông hai Lục.Nhà họ Tưởng vừa nói ra chuyện này, các bà các thím mồm năm miệng mười trong thôn đều không khỏi âm thầm phỏng đoán ẩn tình trong đó.Trong thôn có ai mà không biết Tưởng Thanh Tùng coi trọng Lục Kiều, thời gian trước còn nghe nói Tưởng Thanh Tùng còn định đến nhà họ Lục cầu hôn đấy, chỉ có điều việc này càng về sau càng mất tăm mất tích.Sao mới qua vài ngày, đã thành Tưởng Thanh Tùng kết hôn với Lục Dao rồi?Lục Dao là ai chứ? Là em gái họ của Lục Kiều, chuyện này trông có vẻ náo nhiệt.Thôn chỉ lớn bằng vậy, chuyện gì có thể thoát được những đôi mắt cú vọ trong thôn?"Ôi, các bà đã nghe nói gì chưa? Mấy hôm trước bà già nhà họ Tưởng đòi thắt cổ, để không cho Lục Kiều vào nhà mà bà già Tưởng thực sự liều mạng, ra tay tàn nhẫn với mình như thế!""Ối chà, nếu đặt vào tôi, tôi cũng không muốn…

Chương 35: 35: Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn

Thập Niên Xuyên Thành Bạch Nguyệt QuangTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTưởng Thanh Tùng sắp kết hôn rồi.Lúc này trong thôn rất náo nhiệt, vì sao chứ?Bởi vì người mà Tưởng Thanh Tùng cưới không phải là con gái Lục Kiều nhà ông cả Lục, mà là con gái Lục Dao của ông hai Lục.Nhà họ Tưởng vừa nói ra chuyện này, các bà các thím mồm năm miệng mười trong thôn đều không khỏi âm thầm phỏng đoán ẩn tình trong đó.Trong thôn có ai mà không biết Tưởng Thanh Tùng coi trọng Lục Kiều, thời gian trước còn nghe nói Tưởng Thanh Tùng còn định đến nhà họ Lục cầu hôn đấy, chỉ có điều việc này càng về sau càng mất tăm mất tích.Sao mới qua vài ngày, đã thành Tưởng Thanh Tùng kết hôn với Lục Dao rồi?Lục Dao là ai chứ? Là em gái họ của Lục Kiều, chuyện này trông có vẻ náo nhiệt.Thôn chỉ lớn bằng vậy, chuyện gì có thể thoát được những đôi mắt cú vọ trong thôn?"Ôi, các bà đã nghe nói gì chưa? Mấy hôm trước bà già nhà họ Tưởng đòi thắt cổ, để không cho Lục Kiều vào nhà mà bà già Tưởng thực sự liều mạng, ra tay tàn nhẫn với mình như thế!""Ối chà, nếu đặt vào tôi, tôi cũng không muốn… Khụ khụ, mặc dù ví von không được thích hợp lắm, nhưng mà lại rất chân thực!Cuối cùng cũng thì Lý Thúy Hoa cũng ra tay.Chỉ thấy Lý Thúy Hoa quyết đoán dùng đũa đâm một miếng thịt béo rồi cho vào… bát của một người đàn ông nào đó.Phó Hàn Tranh trơ mắt nhìn bát mình có thêm một miếng thịt, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thúy Hoa, đôi môi mỏng mấp máy, lịch sự lên tiếng nói: “Cảm ơn thím.”“Đừng khách sáo, đừng khách sáo, các cháu đừng khách sáo, ở quê chúng tôi ăn cơm không nhiều quy củ như vậy đâu, cái gì cũng không quan trọng bằng việc lấp no bụng.” Lý Thúy Hoa thoải mái trả lời một câu, lúc trông thấy chàng trai phía đối diện chuẩn bị ăn thịt thì Lý Thúy Hoa lại lên tiếng: “Chàng trai, cậu tên gì, bao nhiêu tuổi rồi, người ở đâu?”Phó Hàn Tranh ngồi đối diện bị Lý Thúy Hoa hỏi liên thanh như vậy thì đôi tay cầm đũa ngừng lại một chút.Lục Kiều cúi đầu giả chết, ha ha ha, người bên cạnh này là mẹ ai thì nhanh bưng về đi!Nhưng mà giả chết chắc chắn là không được, Lục Kiều đưa tay kéo Lý Thúy Hoa, sau đó đưa tay gắp một miếng ruột heo cho vào bát của mẹ già, nở một nụ cười giả lả với Lý Thúy Hoa, mở miệng nói: “Mẹ, mẹ cũng ăn đi, mẹ thích nhất là ăn ruột heo mà.”Mẹ ruột ơi, con xin mẹ, đừng nói nữa!Bầu không khí rất xấu hổ, những người khác trong bàn cũng bị những câu hỏi trực tiếp như vậy của Lý Thúy Hoa làm cho chấn động.Ánh mắt của mọi người không tự chủ được mà rơi vào trên người Phó Hàn Tranh, thế mà chàng trai đó vẫn giữ được bình tình, rất bình tĩnh.“Phó Hàn Tranh, hai mươi tư, người Bắc Kinh.” Phó Hàn Tranh bình tĩnh trả lời một câu.Lục Kiều trợn trừng đôi mắt to ngập nước nhìn về phía người đàn ông đối diện, tỏ ra hung dữ trừng anh.Vị ông lớn này, sao anh lại lễ phép như vậy chứ?“Vậy cậu cảm thấy tôi giới thiệu cho cậu một cô gái thì sao? Ôi, con gái ở thôn chúng tôi đều rất xinh đẹp, vừa hiền lành lại vừa đảm đang.” Lời nói của Lý Thúy Hoa lại làm cho mọi người kinh ngạc một lần nữa.Phó Hàn Tranh: “…”Lời này thì anh phải trả lời lại như thế nào mới tốt?Cận Vĩ Quốc bên cạnh phải nhịn không cười ra tiếng, vốn cho rằng mấy bà mấy cô lúc nãy đã đủ hưng hãn rồi, không ngờ rằng ở đây còn có một người hung hãn hơn.Cái này có lẽ là câu núi cao còn có núi cao hơn, người hung hãn còn có người hung hãn hơn mà người ta thường nói..

Khụ khụ, mặc dù ví von không được thích hợp lắm, nhưng mà lại rất chân thực!Cuối cùng cũng thì Lý Thúy Hoa cũng ra tay.

Chỉ thấy Lý Thúy Hoa quyết đoán dùng đũa đâm một miếng thịt béo rồi cho vào… bát của một người đàn ông nào đó.

Phó Hàn Tranh trơ mắt nhìn bát mình có thêm một miếng thịt, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thúy Hoa, đôi môi mỏng mấp máy, lịch sự lên tiếng nói: “Cảm ơn thím.

”“Đừng khách sáo, đừng khách sáo, các cháu đừng khách sáo, ở quê chúng tôi ăn cơm không nhiều quy củ như vậy đâu, cái gì cũng không quan trọng bằng việc lấp no bụng.

” Lý Thúy Hoa thoải mái trả lời một câu, lúc trông thấy chàng trai phía đối diện chuẩn bị ăn thịt thì Lý Thúy Hoa lại lên tiếng: “Chàng trai, cậu tên gì, bao nhiêu tuổi rồi, người ở đâu?”Phó Hàn Tranh ngồi đối diện bị Lý Thúy Hoa hỏi liên thanh như vậy thì đôi tay cầm đũa ngừng lại một chút.

Lục Kiều cúi đầu giả chết, ha ha ha, người bên cạnh này là mẹ ai thì nhanh bưng về đi!Nhưng mà giả chết chắc chắn là không được, Lục Kiều đưa tay kéo Lý Thúy Hoa, sau đó đưa tay gắp một miếng ruột heo cho vào bát của mẹ già, nở một nụ cười giả lả với Lý Thúy Hoa, mở miệng nói: “Mẹ, mẹ cũng ăn đi, mẹ thích nhất là ăn ruột heo mà.

”Mẹ ruột ơi, con xin mẹ, đừng nói nữa!Bầu không khí rất xấu hổ, những người khác trong bàn cũng bị những câu hỏi trực tiếp như vậy của Lý Thúy Hoa làm cho chấn động.

Ánh mắt của mọi người không tự chủ được mà rơi vào trên người Phó Hàn Tranh, thế mà chàng trai đó vẫn giữ được bình tình, rất bình tĩnh.

“Phó Hàn Tranh, hai mươi tư, người Bắc Kinh.

” Phó Hàn Tranh bình tĩnh trả lời một câu.

Lục Kiều trợn trừng đôi mắt to ngập nước nhìn về phía người đàn ông đối diện, tỏ ra hung dữ trừng anh.

Vị ông lớn này, sao anh lại lễ phép như vậy chứ?“Vậy cậu cảm thấy tôi giới thiệu cho cậu một cô gái thì sao? Ôi, con gái ở thôn chúng tôi đều rất xinh đẹp, vừa hiền lành lại vừa đảm đang.

” Lời nói của Lý Thúy Hoa lại làm cho mọi người kinh ngạc một lần nữa.

Phó Hàn Tranh: “…”Lời này thì anh phải trả lời lại như thế nào mới tốt?Cận Vĩ Quốc bên cạnh phải nhịn không cười ra tiếng, vốn cho rằng mấy bà mấy cô lúc nãy đã đủ hưng hãn rồi, không ngờ rằng ở đây còn có một người hung hãn hơn.

Cái này có lẽ là câu núi cao còn có núi cao hơn, người hung hãn còn có người hung hãn hơn mà người ta thường nói.

.

Thập Niên Xuyên Thành Bạch Nguyệt QuangTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTưởng Thanh Tùng sắp kết hôn rồi.Lúc này trong thôn rất náo nhiệt, vì sao chứ?Bởi vì người mà Tưởng Thanh Tùng cưới không phải là con gái Lục Kiều nhà ông cả Lục, mà là con gái Lục Dao của ông hai Lục.Nhà họ Tưởng vừa nói ra chuyện này, các bà các thím mồm năm miệng mười trong thôn đều không khỏi âm thầm phỏng đoán ẩn tình trong đó.Trong thôn có ai mà không biết Tưởng Thanh Tùng coi trọng Lục Kiều, thời gian trước còn nghe nói Tưởng Thanh Tùng còn định đến nhà họ Lục cầu hôn đấy, chỉ có điều việc này càng về sau càng mất tăm mất tích.Sao mới qua vài ngày, đã thành Tưởng Thanh Tùng kết hôn với Lục Dao rồi?Lục Dao là ai chứ? Là em gái họ của Lục Kiều, chuyện này trông có vẻ náo nhiệt.Thôn chỉ lớn bằng vậy, chuyện gì có thể thoát được những đôi mắt cú vọ trong thôn?"Ôi, các bà đã nghe nói gì chưa? Mấy hôm trước bà già nhà họ Tưởng đòi thắt cổ, để không cho Lục Kiều vào nhà mà bà già Tưởng thực sự liều mạng, ra tay tàn nhẫn với mình như thế!""Ối chà, nếu đặt vào tôi, tôi cũng không muốn… Khụ khụ, mặc dù ví von không được thích hợp lắm, nhưng mà lại rất chân thực!Cuối cùng cũng thì Lý Thúy Hoa cũng ra tay.Chỉ thấy Lý Thúy Hoa quyết đoán dùng đũa đâm một miếng thịt béo rồi cho vào… bát của một người đàn ông nào đó.Phó Hàn Tranh trơ mắt nhìn bát mình có thêm một miếng thịt, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thúy Hoa, đôi môi mỏng mấp máy, lịch sự lên tiếng nói: “Cảm ơn thím.”“Đừng khách sáo, đừng khách sáo, các cháu đừng khách sáo, ở quê chúng tôi ăn cơm không nhiều quy củ như vậy đâu, cái gì cũng không quan trọng bằng việc lấp no bụng.” Lý Thúy Hoa thoải mái trả lời một câu, lúc trông thấy chàng trai phía đối diện chuẩn bị ăn thịt thì Lý Thúy Hoa lại lên tiếng: “Chàng trai, cậu tên gì, bao nhiêu tuổi rồi, người ở đâu?”Phó Hàn Tranh ngồi đối diện bị Lý Thúy Hoa hỏi liên thanh như vậy thì đôi tay cầm đũa ngừng lại một chút.Lục Kiều cúi đầu giả chết, ha ha ha, người bên cạnh này là mẹ ai thì nhanh bưng về đi!Nhưng mà giả chết chắc chắn là không được, Lục Kiều đưa tay kéo Lý Thúy Hoa, sau đó đưa tay gắp một miếng ruột heo cho vào bát của mẹ già, nở một nụ cười giả lả với Lý Thúy Hoa, mở miệng nói: “Mẹ, mẹ cũng ăn đi, mẹ thích nhất là ăn ruột heo mà.”Mẹ ruột ơi, con xin mẹ, đừng nói nữa!Bầu không khí rất xấu hổ, những người khác trong bàn cũng bị những câu hỏi trực tiếp như vậy của Lý Thúy Hoa làm cho chấn động.Ánh mắt của mọi người không tự chủ được mà rơi vào trên người Phó Hàn Tranh, thế mà chàng trai đó vẫn giữ được bình tình, rất bình tĩnh.“Phó Hàn Tranh, hai mươi tư, người Bắc Kinh.” Phó Hàn Tranh bình tĩnh trả lời một câu.Lục Kiều trợn trừng đôi mắt to ngập nước nhìn về phía người đàn ông đối diện, tỏ ra hung dữ trừng anh.Vị ông lớn này, sao anh lại lễ phép như vậy chứ?“Vậy cậu cảm thấy tôi giới thiệu cho cậu một cô gái thì sao? Ôi, con gái ở thôn chúng tôi đều rất xinh đẹp, vừa hiền lành lại vừa đảm đang.” Lời nói của Lý Thúy Hoa lại làm cho mọi người kinh ngạc một lần nữa.Phó Hàn Tranh: “…”Lời này thì anh phải trả lời lại như thế nào mới tốt?Cận Vĩ Quốc bên cạnh phải nhịn không cười ra tiếng, vốn cho rằng mấy bà mấy cô lúc nãy đã đủ hưng hãn rồi, không ngờ rằng ở đây còn có một người hung hãn hơn.Cái này có lẽ là câu núi cao còn có núi cao hơn, người hung hãn còn có người hung hãn hơn mà người ta thường nói..

Chương 35: 35: Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn