Cô là Nhã Tịnh, từ bé đã được cha mẹ phát hiện ra thanh âm tự nhiên có giọng hát khiến mọi người mê mẩn. Bất quá đi ngược lại giọng hát ấy cô lại mong muốn bản thân sẽ là một võ sư, cô ngày ngày đều kiếm cớ ôm chân lão ba cùng mẹ xin đi học võ. Biết không thể cưỡng lại sự cứng đầu của đứa con gái nhà mình họ liền chấp thuận cho cô. Bất quá nào ngờ...cái thân thể tồi tàn của cô quả thực khó mà có thể dung nạp được cường độ tập luyện. Sau đó cô đành lau hai hàng nước mắt bị ba mẹ cấm luyện tập, từ đó cô chỉ có thể chuyên tâm mà ca hát. Cũng là cái tên Nhã Tịnh nhưng trong thế giới cổ đại.... Nàng sinh ra là con của một đứa con bị ghét bỏ bởi mẫu thân của nàng chỉ là một tỳ nữ thấp kém, trong một lần lão gia say sỉn mà lâm hạnh mẹ nàng nên mới sinh ra nàng. Bởi phụ thân nàng vốn là một tướng quân được hoàng thượng trọng dụng nên có rất ít thời gian ở nhà. Chính vì vậy việc nhà đều do một tay tướng quân phu nhân nắm giữ, mẹ con nàng bị đẩn tới một biệt viện, cuộc sống còn thua cả kẻ hầu…

Chương 130: 130: Nhớ

Vương Phi! Mau Chạy!!!Tác giả: Lãng Hảo Phong XuyênTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngCô là Nhã Tịnh, từ bé đã được cha mẹ phát hiện ra thanh âm tự nhiên có giọng hát khiến mọi người mê mẩn. Bất quá đi ngược lại giọng hát ấy cô lại mong muốn bản thân sẽ là một võ sư, cô ngày ngày đều kiếm cớ ôm chân lão ba cùng mẹ xin đi học võ. Biết không thể cưỡng lại sự cứng đầu của đứa con gái nhà mình họ liền chấp thuận cho cô. Bất quá nào ngờ...cái thân thể tồi tàn của cô quả thực khó mà có thể dung nạp được cường độ tập luyện. Sau đó cô đành lau hai hàng nước mắt bị ba mẹ cấm luyện tập, từ đó cô chỉ có thể chuyên tâm mà ca hát. Cũng là cái tên Nhã Tịnh nhưng trong thế giới cổ đại.... Nàng sinh ra là con của một đứa con bị ghét bỏ bởi mẫu thân của nàng chỉ là một tỳ nữ thấp kém, trong một lần lão gia say sỉn mà lâm hạnh mẹ nàng nên mới sinh ra nàng. Bởi phụ thân nàng vốn là một tướng quân được hoàng thượng trọng dụng nên có rất ít thời gian ở nhà. Chính vì vậy việc nhà đều do một tay tướng quân phu nhân nắm giữ, mẹ con nàng bị đẩn tới một biệt viện, cuộc sống còn thua cả kẻ hầu… Sau khi nàng tỉnh lại, đã thấy gió kêu vun vút.Mùa đông đã tới, tuyết rơi dày đặc, gió tạt vào má nàng lạnh lẽo.- Ngươi là...- Hoàng hậu, xin người hãy tha thứ cho thần! Thần chỉ làm theo lời Hoàng Thượng dặn dò! Hoàng thượng nói, xin người hãy cho Hoàng thượng ba tháng! Ba tháng sau, nhất định lúc đó người sẽ tới tạ tội!Nhã Tịnh nghe xong lạnh nhạt nở nụ cười, vất vả như vậy chỉ để nói một câu như vậy hay sao?- A Vệ, ta nghĩ ngươi hiểu.Bây giờ ta và Lang vương đã chẳng có can hệ! Ta không còn là Nhã Tịnh, ta là Khánh Chi! Cố chấp níu giữ ta cũng vô dụng mà thôi, Nhã Tịnh thật sự đã mất khi sáu năm trước rơi vực rồi! Chuyển lời lại với chủ nhân ngươi.Chúng ta đã bỏ lỡ nhau rồi, hiện ta là nữ nhân đã có hôn ước.Mong rằng, Lang vương đừng làm thêm điều gì, nếu mọi người hiểu lầm khó mà giải thích.A Vệ biết bản thân chẳng thể cản nàng, ngay cả Hoàng thượng cũng đã sớm lường trước được việc này.- Người yêu tự do hơn ngài ấy, như vậy có ích kỳ quá không?- A Vệ, không ai có quyền nói ta ích kỷ cả! Hắn không có quyền, ngươi lại càng không! Giam giữ ta nơi cung cấm lạnh lẽo, ai ích kỷ hơn ai đây? Hắn giang sơn và mỹ nhân đều muốn, tham lam như vậy.Kết quả vẫn là ta bị nói, ngươi không thể nhìn xa hơn hay sao?Dứt lời, nàng biến mất trong đêm.Thấy nàng đã rời xa, A Vệ thở dài.Gọi tới một con bồ câu thả đưa thư.Nhã Tịnh ra ngoài, bụng nàng đã đói meo.Đang đúng lúc nàng muốn kiếm gì đó ăn, nàng thấy bồ câu trùng hợp bay qua.Nàng nở nụ cười.Nửa canh sau, chú chim nho nhỏ đã nằm gọn trong bụng nàng.Lang Minh Triết nhìn tuyết rơi bên thềm, họ đã về lại kinh thành.- Đem nàng ta treo trước cổng thành, nếu nàng có người ở đây nhất định nàng sẽ cho người cứu nàng ta! Sau đó các ngươi hãy cho một số người đi theo bọn chúng.Sau khi biết hang ổ ở đâu, hãy phái người tới đó thâm nhập.- Bệ hạ, người muốn triệt để tóm gọn chúng hay sao?- Không, ta muốn có được thêm thông tin của nàng mà thôi.Ít nhất, nàng đi đâu làm gì, ta đều có thể biết đôi chút.Ngô công đứng bên cạnh yên lặng nghe trong lòng chỉ có thể thở dài.Từ lần đi Khánh quốc trở lại, hoàng thượng ngày càng ngẩn người nhiều hơn.Rõ ràng là rất nhớ, tại sao lại phải giả bộ cứng rắn?Việc có kẻ giả dạng nàng đã bị công bố, nàng ta bị treo bên ngoài cổng thành.A Hoa đã báo cáo lại với nàng, Nhã Tịnh lại không quan tâm lắm! Phái người đi cứu nàng ta về, cũng do tham lam.Nếu nàng ta chịu rời khỏi đó, đã không tới mức này rồi.Lang Minh Triết nhìn đôi chim đang sát lại ủ ấm cho nhau, hắn lại nghĩ tới nàng sợ lạnh ở tay chân.Mỗi lần bị lạnh, nàng chẳng thể ngủ ngon vì vậy nàng rất ghét mùa đông.- Ngô công công, ta có nên nói hết với nàng hay không? Hình như ta phát hiện ra, ta càng ngày càng yêu nàng mất rồi.Khi này, có muộn quá không?Ngô công công nghe xong, chỉ có thể thở dài một hơi.- Nếu người nhớ Hoàng hậu, hãy đem sính lễ tới hỏi cưới nàng lần nữa.Người là bậc đế vương một nước, dù giờ Hoàng hậu có danh phận như nào cũng sẽ không dám làm phiền người!Hắn im lặng, sau đó chỉ có thể nén đau mà nói.- Ta không muốn lại cưỡng ép nàng, không muốn nàng sẽ lại rời xa ta hơn! Chẳng giống chiến trường ta có thể hiên ngang liều mạng mà xông lên! Ta sợ hãi, sợ rằng nàng sẽ biến mất nếu ta cứ dùng uy quyền ép nàng.Nhưng hình như, trước kia trong tâm nàng có ta.Bây giờ đã thay đổi rồi, thấy nàng cùng nam nhân khác ăn ý như vậy.Ta tự hỏi, ta cho rằng bản thân hiểu nàng, rốt cuộc đã hiểu rõ thật hay chưa? Công vụ nước nhà còn nhiều, nhân tài giúp ích cho quốc ta còn thiếu.Ta không thể để giang sơn trăm năm Lang quốc rơi vào tay kẻ không có đủ đức hạnh.Nhưng ta cũng biết, nàng sẽ không chờ ta.Không chờ ta.- Hoàng thượng, ngoài trời gió đông lạnh, người nên vào nghỉ ngơi rồi!Lang Minh Triết không đáp lại nữa, sống trong mâu thẫn lâu nay.Có đôi khi, hắn muốn buông bỏ tất cả, hay khi không tìm được nàng.Hắn muốn giống nàng, rơi xuống vực sâu kia, vĩnh viễn biến mất.Nhưng, hắn biết bản thân không được phép buông thả như vậy.Gặp nàng, nàng khiến hắn thay đổi, không biết là tốt hay xấu, chỉ biết rằng quãng thời gian hạnh phúc nhất của hắn là có nàng cạnh bên.Ba tháng sau:Tư Hạ vương phi đã chết trong Lãnh cung, xác đã được an táng theo nghi thức hoàng gia.Hoàng tử bị bệnh, không lâu sau cũng đã bồi táng theo Tư Hạ nương nương.Nhã Tịnh vẫn không có động tĩnh.Khi này, Nhã Tịnh đã giải quyết việc cứu nạn và khôi phục sản xuất cho nhân dân, đang trở lại kinh thành.Không hay rằng, lại sắp có chuyện xảy ra với mình.Khi này, trời đã lập xuân.Hoa đào nở khắp chốn, loài hoa nàng thích.Đứng dưới rừng đào nở hoa.Nàng nhìn bầu trời trong xanh, trong lòng lại có dự cảm không lành.- Nơi này lạnh lẽo, công chúa chú ý thân thể!Nhận lấy áo bào, Nhã Tịnh có chút khó chịu.- Chuyện ta nhờ ngươi điều tra tới đâu rồi?- Chuyện này khá rắc rối! Không chỉ liên quan tới Lang Quốc, ở Tư Đồ quốc cũng có kẻ đã nhúng tay.- Ngoài ra còn gì không?- Tư Hạ công chúa của Tây Vực do bạo bệnh không qua khỏi đã qua đời! Phía tây Lang quốc cũng đã bắt đầu có kẻ rục rịch tạo phản, bọn chúng liên kết với người của Tây Vực! Tư Đồ quốc cũng có ý nhúng tay! Quả đúng như người dự đoán.Nếu bọn họ liên hợp đánh trong ngoài kết hợp, e rằng dù Lang vương có mạnh thế nào cũng khó mà chiến thắng! Sau đó sẽ là Khánh quốc chúng ta! Bệ hạ đã lường trước, người đang phân vân chọn ai để liên minh!Nhã Tịnh tay bẻ lấy một nhành hoa, chọn ai để liên minh sao? Một bên là phu quân cũ, một bên là hôn phu mới.Hẳn phụ thân đại nhân nàng đang chờ nàng giải quyết đây.Đem hoa cho vào giỏ, nàng khẽ cười.- Đem hoa phơi khô thôi, sắp tới chúng ta sẽ có nhiều khách tới chơi đấy! Ủ dần thôi!Dạ Nguyệt Tu Kiệt không nói thêm, chỉ lẳng lặng giúp nàng thu thập cánh hoa.Cuối cùng cũng trở về kinh thành, người dân náo nhiệt tiếp đón công chúa trở về, tiếng lành của nàng đã truyền ra khắp nơi.Vị công chúa yêu nước thương dân, đã trở thành người được yêu quý số một tại đây rồi!

Sau khi nàng tỉnh lại, đã thấy gió kêu vun vút.

Mùa đông đã tới, tuyết rơi dày đặc, gió tạt vào má nàng lạnh lẽo.

- Ngươi là...

- Hoàng hậu, xin người hãy tha thứ cho thần! Thần chỉ làm theo lời Hoàng Thượng dặn dò! Hoàng thượng nói, xin người hãy cho Hoàng thượng ba tháng! Ba tháng sau, nhất định lúc đó người sẽ tới tạ tội!

Nhã Tịnh nghe xong lạnh nhạt nở nụ cười, vất vả như vậy chỉ để nói một câu như vậy hay sao?

- A Vệ, ta nghĩ ngươi hiểu.

Bây giờ ta và Lang vương đã chẳng có can hệ! Ta không còn là Nhã Tịnh, ta là Khánh Chi! Cố chấp níu giữ ta cũng vô dụng mà thôi, Nhã Tịnh thật sự đã mất khi sáu năm trước rơi vực rồi! Chuyển lời lại với chủ nhân ngươi.

Chúng ta đã bỏ lỡ nhau rồi, hiện ta là nữ nhân đã có hôn ước.

Mong rằng, Lang vương đừng làm thêm điều gì, nếu mọi người hiểu lầm khó mà giải thích.

A Vệ biết bản thân chẳng thể cản nàng, ngay cả Hoàng thượng cũng đã sớm lường trước được việc này.

- Người yêu tự do hơn ngài ấy, như vậy có ích kỳ quá không?

- A Vệ, không ai có quyền nói ta ích kỷ cả! Hắn không có quyền, ngươi lại càng không! Giam giữ ta nơi cung cấm lạnh lẽo, ai ích kỷ hơn ai đây? Hắn giang sơn và mỹ nhân đều muốn, tham lam như vậy.

Kết quả vẫn là ta bị nói, ngươi không thể nhìn xa hơn hay sao?

Dứt lời, nàng biến mất trong đêm.

Thấy nàng đã rời xa, A Vệ thở dài.

Gọi tới một con bồ câu thả đưa thư.

Nhã Tịnh ra ngoài, bụng nàng đã đói meo.

Đang đúng lúc nàng muốn kiếm gì đó ăn, nàng thấy bồ câu trùng hợp bay qua.

Nàng nở nụ cười.

Nửa canh sau, chú chim nho nhỏ đã nằm gọn trong bụng nàng.

Lang Minh Triết nhìn tuyết rơi bên thềm, họ đã về lại kinh thành.

- Đem nàng ta treo trước cổng thành, nếu nàng có người ở đây nhất định nàng sẽ cho người cứu nàng ta! Sau đó các ngươi hãy cho một số người đi theo bọn chúng.

Sau khi biết hang ổ ở đâu, hãy phái người tới đó thâm nhập.

- Bệ hạ, người muốn triệt để tóm gọn chúng hay sao?

- Không, ta muốn có được thêm thông tin của nàng mà thôi.

Ít nhất, nàng đi đâu làm gì, ta đều có thể biết đôi chút.

Ngô công đứng bên cạnh yên lặng nghe trong lòng chỉ có thể thở dài.

Từ lần đi Khánh quốc trở lại, hoàng thượng ngày càng ngẩn người nhiều hơn.

Rõ ràng là rất nhớ, tại sao lại phải giả bộ cứng rắn?

Việc có kẻ giả dạng nàng đã bị công bố, nàng ta bị treo bên ngoài cổng thành.

A Hoa đã báo cáo lại với nàng, Nhã Tịnh lại không quan tâm lắm! Phái người đi cứu nàng ta về, cũng do tham lam.

Nếu nàng ta chịu rời khỏi đó, đã không tới mức này rồi.

Lang Minh Triết nhìn đôi chim đang sát lại ủ ấm cho nhau, hắn lại nghĩ tới nàng sợ lạnh ở tay chân.

Mỗi lần bị lạnh, nàng chẳng thể ngủ ngon vì vậy nàng rất ghét mùa đông.

- Ngô công công, ta có nên nói hết với nàng hay không? Hình như ta phát hiện ra, ta càng ngày càng yêu nàng mất rồi.

Khi này, có muộn quá không?

Ngô công công nghe xong, chỉ có thể thở dài một hơi.

- Nếu người nhớ Hoàng hậu, hãy đem sính lễ tới hỏi cưới nàng lần nữa.

Người là bậc đế vương một nước, dù giờ Hoàng hậu có danh phận như nào cũng sẽ không dám làm phiền người!

Hắn im lặng, sau đó chỉ có thể nén đau mà nói.

- Ta không muốn lại cưỡng ép nàng, không muốn nàng sẽ lại rời xa ta hơn! Chẳng giống chiến trường ta có thể hiên ngang liều mạng mà xông lên! Ta sợ hãi, sợ rằng nàng sẽ biến mất nếu ta cứ dùng uy quyền ép nàng.

Nhưng hình như, trước kia trong tâm nàng có ta.

Bây giờ đã thay đổi rồi, thấy nàng cùng nam nhân khác ăn ý như vậy.

Ta tự hỏi, ta cho rằng bản thân hiểu nàng, rốt cuộc đã hiểu rõ thật hay chưa? Công vụ nước nhà còn nhiều, nhân tài giúp ích cho quốc ta còn thiếu.

Ta không thể để giang sơn trăm năm Lang quốc rơi vào tay kẻ không có đủ đức hạnh.

Nhưng ta cũng biết, nàng sẽ không chờ ta.

Không chờ ta.

- Hoàng thượng, ngoài trời gió đông lạnh, người nên vào nghỉ ngơi rồi!

Lang Minh Triết không đáp lại nữa, sống trong mâu thẫn lâu nay.

Có đôi khi, hắn muốn buông bỏ tất cả, hay khi không tìm được nàng.

Hắn muốn giống nàng, rơi xuống vực sâu kia, vĩnh viễn biến mất.

Nhưng, hắn biết bản thân không được phép buông thả như vậy.

Gặp nàng, nàng khiến hắn thay đổi, không biết là tốt hay xấu, chỉ biết rằng quãng thời gian hạnh phúc nhất của hắn là có nàng cạnh bên.

Ba tháng sau:

Tư Hạ vương phi đã chết trong Lãnh cung, xác đã được an táng theo nghi thức hoàng gia.

Hoàng tử bị bệnh, không lâu sau cũng đã bồi táng theo Tư Hạ nương nương.

Nhã Tịnh vẫn không có động tĩnh.

Khi này, Nhã Tịnh đã giải quyết việc cứu nạn và khôi phục sản xuất cho nhân dân, đang trở lại kinh thành.

Không hay rằng, lại sắp có chuyện xảy ra với mình.

Khi này, trời đã lập xuân.

Hoa đào nở khắp chốn, loài hoa nàng thích.

Đứng dưới rừng đào nở hoa.

Nàng nhìn bầu trời trong xanh, trong lòng lại có dự cảm không lành.

- Nơi này lạnh lẽo, công chúa chú ý thân thể!

Nhận lấy áo bào, Nhã Tịnh có chút khó chịu.

- Chuyện ta nhờ ngươi điều tra tới đâu rồi?

- Chuyện này khá rắc rối! Không chỉ liên quan tới Lang Quốc, ở Tư Đồ quốc cũng có kẻ đã nhúng tay.

- Ngoài ra còn gì không?

- Tư Hạ công chúa của Tây Vực do bạo bệnh không qua khỏi đã qua đời! Phía tây Lang quốc cũng đã bắt đầu có kẻ rục rịch tạo phản, bọn chúng liên kết với người của Tây Vực! Tư Đồ quốc cũng có ý nhúng tay! Quả đúng như người dự đoán.

Nếu bọn họ liên hợp đánh trong ngoài kết hợp, e rằng dù Lang vương có mạnh thế nào cũng khó mà chiến thắng! Sau đó sẽ là Khánh quốc chúng ta! Bệ hạ đã lường trước, người đang phân vân chọn ai để liên minh!

Nhã Tịnh tay bẻ lấy một nhành hoa, chọn ai để liên minh sao? Một bên là phu quân cũ, một bên là hôn phu mới.

Hẳn phụ thân đại nhân nàng đang chờ nàng giải quyết đây.

Đem hoa cho vào giỏ, nàng khẽ cười.

- Đem hoa phơi khô thôi, sắp tới chúng ta sẽ có nhiều khách tới chơi đấy! Ủ dần thôi!

Dạ Nguyệt Tu Kiệt không nói thêm, chỉ lẳng lặng giúp nàng thu thập cánh hoa.

Cuối cùng cũng trở về kinh thành, người dân náo nhiệt tiếp đón công chúa trở về, tiếng lành của nàng đã truyền ra khắp nơi.

Vị công chúa yêu nước thương dân, đã trở thành người được yêu quý số một tại đây rồi!

Vương Phi! Mau Chạy!!!Tác giả: Lãng Hảo Phong XuyênTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngCô là Nhã Tịnh, từ bé đã được cha mẹ phát hiện ra thanh âm tự nhiên có giọng hát khiến mọi người mê mẩn. Bất quá đi ngược lại giọng hát ấy cô lại mong muốn bản thân sẽ là một võ sư, cô ngày ngày đều kiếm cớ ôm chân lão ba cùng mẹ xin đi học võ. Biết không thể cưỡng lại sự cứng đầu của đứa con gái nhà mình họ liền chấp thuận cho cô. Bất quá nào ngờ...cái thân thể tồi tàn của cô quả thực khó mà có thể dung nạp được cường độ tập luyện. Sau đó cô đành lau hai hàng nước mắt bị ba mẹ cấm luyện tập, từ đó cô chỉ có thể chuyên tâm mà ca hát. Cũng là cái tên Nhã Tịnh nhưng trong thế giới cổ đại.... Nàng sinh ra là con của một đứa con bị ghét bỏ bởi mẫu thân của nàng chỉ là một tỳ nữ thấp kém, trong một lần lão gia say sỉn mà lâm hạnh mẹ nàng nên mới sinh ra nàng. Bởi phụ thân nàng vốn là một tướng quân được hoàng thượng trọng dụng nên có rất ít thời gian ở nhà. Chính vì vậy việc nhà đều do một tay tướng quân phu nhân nắm giữ, mẹ con nàng bị đẩn tới một biệt viện, cuộc sống còn thua cả kẻ hầu… Sau khi nàng tỉnh lại, đã thấy gió kêu vun vút.Mùa đông đã tới, tuyết rơi dày đặc, gió tạt vào má nàng lạnh lẽo.- Ngươi là...- Hoàng hậu, xin người hãy tha thứ cho thần! Thần chỉ làm theo lời Hoàng Thượng dặn dò! Hoàng thượng nói, xin người hãy cho Hoàng thượng ba tháng! Ba tháng sau, nhất định lúc đó người sẽ tới tạ tội!Nhã Tịnh nghe xong lạnh nhạt nở nụ cười, vất vả như vậy chỉ để nói một câu như vậy hay sao?- A Vệ, ta nghĩ ngươi hiểu.Bây giờ ta và Lang vương đã chẳng có can hệ! Ta không còn là Nhã Tịnh, ta là Khánh Chi! Cố chấp níu giữ ta cũng vô dụng mà thôi, Nhã Tịnh thật sự đã mất khi sáu năm trước rơi vực rồi! Chuyển lời lại với chủ nhân ngươi.Chúng ta đã bỏ lỡ nhau rồi, hiện ta là nữ nhân đã có hôn ước.Mong rằng, Lang vương đừng làm thêm điều gì, nếu mọi người hiểu lầm khó mà giải thích.A Vệ biết bản thân chẳng thể cản nàng, ngay cả Hoàng thượng cũng đã sớm lường trước được việc này.- Người yêu tự do hơn ngài ấy, như vậy có ích kỳ quá không?- A Vệ, không ai có quyền nói ta ích kỷ cả! Hắn không có quyền, ngươi lại càng không! Giam giữ ta nơi cung cấm lạnh lẽo, ai ích kỷ hơn ai đây? Hắn giang sơn và mỹ nhân đều muốn, tham lam như vậy.Kết quả vẫn là ta bị nói, ngươi không thể nhìn xa hơn hay sao?Dứt lời, nàng biến mất trong đêm.Thấy nàng đã rời xa, A Vệ thở dài.Gọi tới một con bồ câu thả đưa thư.Nhã Tịnh ra ngoài, bụng nàng đã đói meo.Đang đúng lúc nàng muốn kiếm gì đó ăn, nàng thấy bồ câu trùng hợp bay qua.Nàng nở nụ cười.Nửa canh sau, chú chim nho nhỏ đã nằm gọn trong bụng nàng.Lang Minh Triết nhìn tuyết rơi bên thềm, họ đã về lại kinh thành.- Đem nàng ta treo trước cổng thành, nếu nàng có người ở đây nhất định nàng sẽ cho người cứu nàng ta! Sau đó các ngươi hãy cho một số người đi theo bọn chúng.Sau khi biết hang ổ ở đâu, hãy phái người tới đó thâm nhập.- Bệ hạ, người muốn triệt để tóm gọn chúng hay sao?- Không, ta muốn có được thêm thông tin của nàng mà thôi.Ít nhất, nàng đi đâu làm gì, ta đều có thể biết đôi chút.Ngô công đứng bên cạnh yên lặng nghe trong lòng chỉ có thể thở dài.Từ lần đi Khánh quốc trở lại, hoàng thượng ngày càng ngẩn người nhiều hơn.Rõ ràng là rất nhớ, tại sao lại phải giả bộ cứng rắn?Việc có kẻ giả dạng nàng đã bị công bố, nàng ta bị treo bên ngoài cổng thành.A Hoa đã báo cáo lại với nàng, Nhã Tịnh lại không quan tâm lắm! Phái người đi cứu nàng ta về, cũng do tham lam.Nếu nàng ta chịu rời khỏi đó, đã không tới mức này rồi.Lang Minh Triết nhìn đôi chim đang sát lại ủ ấm cho nhau, hắn lại nghĩ tới nàng sợ lạnh ở tay chân.Mỗi lần bị lạnh, nàng chẳng thể ngủ ngon vì vậy nàng rất ghét mùa đông.- Ngô công công, ta có nên nói hết với nàng hay không? Hình như ta phát hiện ra, ta càng ngày càng yêu nàng mất rồi.Khi này, có muộn quá không?Ngô công công nghe xong, chỉ có thể thở dài một hơi.- Nếu người nhớ Hoàng hậu, hãy đem sính lễ tới hỏi cưới nàng lần nữa.Người là bậc đế vương một nước, dù giờ Hoàng hậu có danh phận như nào cũng sẽ không dám làm phiền người!Hắn im lặng, sau đó chỉ có thể nén đau mà nói.- Ta không muốn lại cưỡng ép nàng, không muốn nàng sẽ lại rời xa ta hơn! Chẳng giống chiến trường ta có thể hiên ngang liều mạng mà xông lên! Ta sợ hãi, sợ rằng nàng sẽ biến mất nếu ta cứ dùng uy quyền ép nàng.Nhưng hình như, trước kia trong tâm nàng có ta.Bây giờ đã thay đổi rồi, thấy nàng cùng nam nhân khác ăn ý như vậy.Ta tự hỏi, ta cho rằng bản thân hiểu nàng, rốt cuộc đã hiểu rõ thật hay chưa? Công vụ nước nhà còn nhiều, nhân tài giúp ích cho quốc ta còn thiếu.Ta không thể để giang sơn trăm năm Lang quốc rơi vào tay kẻ không có đủ đức hạnh.Nhưng ta cũng biết, nàng sẽ không chờ ta.Không chờ ta.- Hoàng thượng, ngoài trời gió đông lạnh, người nên vào nghỉ ngơi rồi!Lang Minh Triết không đáp lại nữa, sống trong mâu thẫn lâu nay.Có đôi khi, hắn muốn buông bỏ tất cả, hay khi không tìm được nàng.Hắn muốn giống nàng, rơi xuống vực sâu kia, vĩnh viễn biến mất.Nhưng, hắn biết bản thân không được phép buông thả như vậy.Gặp nàng, nàng khiến hắn thay đổi, không biết là tốt hay xấu, chỉ biết rằng quãng thời gian hạnh phúc nhất của hắn là có nàng cạnh bên.Ba tháng sau:Tư Hạ vương phi đã chết trong Lãnh cung, xác đã được an táng theo nghi thức hoàng gia.Hoàng tử bị bệnh, không lâu sau cũng đã bồi táng theo Tư Hạ nương nương.Nhã Tịnh vẫn không có động tĩnh.Khi này, Nhã Tịnh đã giải quyết việc cứu nạn và khôi phục sản xuất cho nhân dân, đang trở lại kinh thành.Không hay rằng, lại sắp có chuyện xảy ra với mình.Khi này, trời đã lập xuân.Hoa đào nở khắp chốn, loài hoa nàng thích.Đứng dưới rừng đào nở hoa.Nàng nhìn bầu trời trong xanh, trong lòng lại có dự cảm không lành.- Nơi này lạnh lẽo, công chúa chú ý thân thể!Nhận lấy áo bào, Nhã Tịnh có chút khó chịu.- Chuyện ta nhờ ngươi điều tra tới đâu rồi?- Chuyện này khá rắc rối! Không chỉ liên quan tới Lang Quốc, ở Tư Đồ quốc cũng có kẻ đã nhúng tay.- Ngoài ra còn gì không?- Tư Hạ công chúa của Tây Vực do bạo bệnh không qua khỏi đã qua đời! Phía tây Lang quốc cũng đã bắt đầu có kẻ rục rịch tạo phản, bọn chúng liên kết với người của Tây Vực! Tư Đồ quốc cũng có ý nhúng tay! Quả đúng như người dự đoán.Nếu bọn họ liên hợp đánh trong ngoài kết hợp, e rằng dù Lang vương có mạnh thế nào cũng khó mà chiến thắng! Sau đó sẽ là Khánh quốc chúng ta! Bệ hạ đã lường trước, người đang phân vân chọn ai để liên minh!Nhã Tịnh tay bẻ lấy một nhành hoa, chọn ai để liên minh sao? Một bên là phu quân cũ, một bên là hôn phu mới.Hẳn phụ thân đại nhân nàng đang chờ nàng giải quyết đây.Đem hoa cho vào giỏ, nàng khẽ cười.- Đem hoa phơi khô thôi, sắp tới chúng ta sẽ có nhiều khách tới chơi đấy! Ủ dần thôi!Dạ Nguyệt Tu Kiệt không nói thêm, chỉ lẳng lặng giúp nàng thu thập cánh hoa.Cuối cùng cũng trở về kinh thành, người dân náo nhiệt tiếp đón công chúa trở về, tiếng lành của nàng đã truyền ra khắp nơi.Vị công chúa yêu nước thương dân, đã trở thành người được yêu quý số một tại đây rồi!

Chương 130: 130: Nhớ