Cô là Nhã Tịnh, từ bé đã được cha mẹ phát hiện ra thanh âm tự nhiên có giọng hát khiến mọi người mê mẩn. Bất quá đi ngược lại giọng hát ấy cô lại mong muốn bản thân sẽ là một võ sư, cô ngày ngày đều kiếm cớ ôm chân lão ba cùng mẹ xin đi học võ. Biết không thể cưỡng lại sự cứng đầu của đứa con gái nhà mình họ liền chấp thuận cho cô. Bất quá nào ngờ...cái thân thể tồi tàn của cô quả thực khó mà có thể dung nạp được cường độ tập luyện. Sau đó cô đành lau hai hàng nước mắt bị ba mẹ cấm luyện tập, từ đó cô chỉ có thể chuyên tâm mà ca hát. Cũng là cái tên Nhã Tịnh nhưng trong thế giới cổ đại.... Nàng sinh ra là con của một đứa con bị ghét bỏ bởi mẫu thân của nàng chỉ là một tỳ nữ thấp kém, trong một lần lão gia say sỉn mà lâm hạnh mẹ nàng nên mới sinh ra nàng. Bởi phụ thân nàng vốn là một tướng quân được hoàng thượng trọng dụng nên có rất ít thời gian ở nhà. Chính vì vậy việc nhà đều do một tay tướng quân phu nhân nắm giữ, mẹ con nàng bị đẩn tới một biệt viện, cuộc sống còn thua cả kẻ hầu…

Chương 169: 169: Đổ Bệnh

Vương Phi! Mau Chạy!!!Tác giả: Lãng Hảo Phong XuyênTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngCô là Nhã Tịnh, từ bé đã được cha mẹ phát hiện ra thanh âm tự nhiên có giọng hát khiến mọi người mê mẩn. Bất quá đi ngược lại giọng hát ấy cô lại mong muốn bản thân sẽ là một võ sư, cô ngày ngày đều kiếm cớ ôm chân lão ba cùng mẹ xin đi học võ. Biết không thể cưỡng lại sự cứng đầu của đứa con gái nhà mình họ liền chấp thuận cho cô. Bất quá nào ngờ...cái thân thể tồi tàn của cô quả thực khó mà có thể dung nạp được cường độ tập luyện. Sau đó cô đành lau hai hàng nước mắt bị ba mẹ cấm luyện tập, từ đó cô chỉ có thể chuyên tâm mà ca hát. Cũng là cái tên Nhã Tịnh nhưng trong thế giới cổ đại.... Nàng sinh ra là con của một đứa con bị ghét bỏ bởi mẫu thân của nàng chỉ là một tỳ nữ thấp kém, trong một lần lão gia say sỉn mà lâm hạnh mẹ nàng nên mới sinh ra nàng. Bởi phụ thân nàng vốn là một tướng quân được hoàng thượng trọng dụng nên có rất ít thời gian ở nhà. Chính vì vậy việc nhà đều do một tay tướng quân phu nhân nắm giữ, mẹ con nàng bị đẩn tới một biệt viện, cuộc sống còn thua cả kẻ hầu… Nhã Tịnh dừng chân tại đây, muốn sau khi chữa trị xong cho nam nhân kia sẽ quay về.Mùa này đã là mùa xuân năm thứ bao nhiêu nàng xuyên tới đây nàng cũng không rõ nữa, nhìn nam nhân hơi thở đều đều trên giường tre, Nhã Tịnh quay người bước ra khỏi túp lều nhỏ.Nàng tại nơi mày mua mảnh đất nhỏ, tạm dựng căn lều tre nghỉ tạm.Tiện thể chữa lành thương tích cho nam nhân kia.Mới một tuần ở đây, vậy mà nàng đã dần quen người dân nơi đây.- Tiểu Tịnh à, bên nhà họ Khương mới mổ một con bò chúc mừng bỏ thuốc thành công.Mau, chúng ta qua đó ăn.Tiểu đệ con đâu rồi? Đem thằng bé qua nữa, mấy khi có tiệc vui!Nhìn qua hàng xóm nhà mình, Nhã Tịnh vui vẻ gật đầu.- Thím Minh cứ đi trước, tiểu đệ ta mới uống thuốc đang nghỉ ngơi bên trong, chút nữa ta sẽ đi sau.Thím Minh nghe vậy cười cười, đôi bàn tay nhăn nheo lau đi vết mồ hôi bởi cái nắng của mùa hè chói chang.Mới một tuần nhưng con người hướng ngoại như nàng chưa ngán một ai, đầu làng tới cuối làng hầu như đã quen thuộc khuân mặt nàng.Vốn dĩ người dân nơi này cũng thân thiện, mọi người đều khuyên bảo nhau cai nghiện.Cuộc sống đã quay về bình thường, những kẻ làm ác tại nơi này trong vòng một tuần đã bị Nhã Tịnh đuổi đi.Khi nàng lần nữa mang thuốc vào, nam nhân kia vừa hay đã tỉnh.- Ngươi không đi sao?Giọng hắn khàn khàn hỏi nàng, Nhã Tịnh nhíu mày.- Lúc đó ngươi đã tỉnh?Nam nhân kia gật đầu, một tuần này nàng không hỏi hắn tên, hắn cũng không hỏi tên nàng.Hai người sinh hoạt cùng nhau khá hòa hợp tựa như người bạn đã quen lâu năm.- Đúng vậy, chỉ không nghĩ tới người ưa náo nhiệt như ngươi lại không tham gia.- Ta đang hơi mệt, không muốn đi lắm.Thuốc của ngươi đây, hôm nay và ngày mai đừng làm phiền ta.Hoa vẫn nở bên ngoài mái hiên, trời từ trong xanh cũng đang dần bị mây đen che phủ, những hạt mưa thi nhau rơi xuống.Không hiểu sao, trong lòng hắn có chút bất an.Lại gần gian phòng của nàng, hắn đập cửa nhưng lại không thấy phản hồi.Cửa tranh lỏng lẻo, hắn dễ dàng phá ra liền thấy nàng toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nặng nhọc ôm lấy bản thân run lên từng đợt.Hắn vừa thấy nàng như vậy, cả thân khẽ run lập tức lao tới kiểm tra thân nhiệt nàng.Cảm thấy có người, dù ý thức có mệt mỏi rã rời, dut thân thể có đau nhức vô cùng.Nhã Tịnh cũng phải cắn chặt răng để cho bản thân tỉnh táo hơn lấy thanh trủy thủ luôn mang theo bên mình để phòng thân hướng người chạy tới mà tấn công.Chỉ thấy người kia nhìn nàng, ánh mắt hằn lên tia chua xót.Nắm lấy tay nàng, hóa giải chiêu thức rồi nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể nàng.- Cô nương, là tại hạ.Nhã Tịnh vừa nghe giọng liền nhận ra, nàng không thích việc bản thân yếu đuối bại lộ trước mặt một người.Từ trước tới nay vẫn luôn như vậy, ốm thì trốn vào một góc, không để ai hay biết.Khi trước vốn dĩ nàng không như vậy đâu, tới một ngày nọ, nàng đã ốm.Nàng nói ra, chỉ mong được quan tâm đôi chút, nhưng kết quả thì sao?Đâu ai quan tâm, họ còn chê nàng phiền phức.Nói ra sẽ có kết quả khác sao? Không hề, đâu ai sẽ đau thay nàng đâu?Vậy nên, trước giờ mọi người vẫn luôn thấy nàng cao cao tại thượng, chẳng bao giờ muốn thua ai.Lúc nào cũng mạnh mẽ uy nghiêm, như thể sẽ không bao giờ gục ngã.- Ta đã nói cấm người vào? Tai ngươi để trang trí sao?- Đã ốm rồi thì bớt lời lại, chờ ta.Hắn nói rồi đặt nàng trở lại giường, đội mưa đi bắt gà nấu cháo cho nàng, đội mưa đi mua thuốc, nấu thuốc cho nàng.Nhã Tịnh mê mang không hề hay chuyện bên ngoài, nói thật.Chính vì cơ thể nàng sớm đã đạt giới hạn nên nàng mới lựa chọn ở lại đây, dưỡng bản thân một thời gian.Đúng là xui xẻo, vậy mà lại bị người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này.Lần nữa khi tỉnh lại, là khi tên nào đó đã lôi cổ nàng dậy.Nhã Tịnh khó chịu nhìn qua hắn.- Ngươi muốn làm gì?- Đương nhiên là muốn thay y phục cho cô nương rồi, ngoài ra còn làm gì nữa? Y phục của cô nương đã ướt đẫm rồi.Nhã Tịnh sống chết giữ lấy vạt áo, tuy rằng nàng đã có hai vị phu quân rồi, nhưng mà nàng còn chưa từng để lộ thân thể trước mặt họ.- Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đừng có mà nhân lúc ta ốm mà chiếm tiện nghi.Nam nhân kia nghe nàng nói vậy, khóe môi khẽ nhếch.- Cô nương, cô đừng nghĩ ta không biết, những khi ta tắm cô nương lại đứng bên ngoài vẽ tranh ta bán cho các cô nương khác.Chính vì vậy mà chỉ cần một tuần tiếng tăm nàng đã lan khắp nơi, nam nhân thì chính là khả năng chơi bạc thần sầu của nàng.Nữ nhân thì nhờ việc bán tranh kia, ngôi làng này vì vậy mà nhộn nhịp hơn hẳn.Nhã Tịnh biết bản thân đuối lý đành thở dài.- Vậy ngươi cứ để đồ đây, ta tự thay được.Nam nhân kia thấy vậy cũng mặc nàng, để nàng ở lại với đống y phục kia.Nhã Tịnh nhìn xuống, quả thực là nàng có chút không ngờ tới.Hắn lại chọn đúng y phục màu nàng thích, thôi kệ đi.Chờ nàng thay xong, hắn lại lần nữa mang cháo vào, mùi cháo thơm thoang thoảng khiến nàng đói bụng, đúng là làm người ta muốn rung động mà.Phạm quy thật đấy...Bên kia, phía Tư Đồ Minh Hạo nhờ những gợi ý của nàng cùng với sự chỉ huy tài tình của hắn sớm làm người dân cảm thấy an lòng.Mọi người sống bình an hơn đôi chút, nhưng đây mới chỉ là bề nổi.Dưới ảng băng chìm, mạch nước ngầm vẫn không ngừng chuyển động, Hắc các muốn thâu tóm nền kinh tế luôn kiếm ra một số thủ đoạn dơ bẩn, Tư Đồ Minh Hạo giờ đang làm hoàng đế không tiện làm trò, đành phải giao toàn quyền cho Ám các, các chủ ám các mới sẽ làm những việc đó trong bóng đêm.Sau cơn mưa trời lại sáng, Nhã Tịnh qua một đêm được chăm sóc tận tình liền đỡ hơn, thấy hai ba con bồ câu trước cửa.Sự vụ bận rộn, không cần tìm cũng đã tới rồi...

Nhã Tịnh dừng chân tại đây, muốn sau khi chữa trị xong cho nam nhân kia sẽ quay về.

Mùa này đã là mùa xuân năm thứ bao nhiêu nàng xuyên tới đây nàng cũng không rõ nữa, nhìn nam nhân hơi thở đều đều trên giường tre, Nhã Tịnh quay người bước ra khỏi túp lều nhỏ.

Nàng tại nơi mày mua mảnh đất nhỏ, tạm dựng căn lều tre nghỉ tạm.

Tiện thể chữa lành thương tích cho nam nhân kia.

Mới một tuần ở đây, vậy mà nàng đã dần quen người dân nơi đây.

- Tiểu Tịnh à, bên nhà họ Khương mới mổ một con bò chúc mừng bỏ thuốc thành công.

Mau, chúng ta qua đó ăn.

Tiểu đệ con đâu rồi? Đem thằng bé qua nữa, mấy khi có tiệc vui!

Nhìn qua hàng xóm nhà mình, Nhã Tịnh vui vẻ gật đầu.

- Thím Minh cứ đi trước, tiểu đệ ta mới uống thuốc đang nghỉ ngơi bên trong, chút nữa ta sẽ đi sau.

Thím Minh nghe vậy cười cười, đôi bàn tay nhăn nheo lau đi vết mồ hôi bởi cái nắng của mùa hè chói chang.

Mới một tuần nhưng con người hướng ngoại như nàng chưa ngán một ai, đầu làng tới cuối làng hầu như đã quen thuộc khuân mặt nàng.

Vốn dĩ người dân nơi này cũng thân thiện, mọi người đều khuyên bảo nhau cai nghiện.

Cuộc sống đã quay về bình thường, những kẻ làm ác tại nơi này trong vòng một tuần đã bị Nhã Tịnh đuổi đi.

Khi nàng lần nữa mang thuốc vào, nam nhân kia vừa hay đã tỉnh.

- Ngươi không đi sao?

Giọng hắn khàn khàn hỏi nàng, Nhã Tịnh nhíu mày.

- Lúc đó ngươi đã tỉnh?

Nam nhân kia gật đầu, một tuần này nàng không hỏi hắn tên, hắn cũng không hỏi tên nàng.

Hai người sinh hoạt cùng nhau khá hòa hợp tựa như người bạn đã quen lâu năm.

- Đúng vậy, chỉ không nghĩ tới người ưa náo nhiệt như ngươi lại không tham gia.

- Ta đang hơi mệt, không muốn đi lắm.

Thuốc của ngươi đây, hôm nay và ngày mai đừng làm phiền ta.

Hoa vẫn nở bên ngoài mái hiên, trời từ trong xanh cũng đang dần bị mây đen che phủ, những hạt mưa thi nhau rơi xuống.

Không hiểu sao, trong lòng hắn có chút bất an.

Lại gần gian phòng của nàng, hắn đập cửa nhưng lại không thấy phản hồi.

Cửa tranh lỏng lẻo, hắn dễ dàng phá ra liền thấy nàng toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nặng nhọc ôm lấy bản thân run lên từng đợt.

Hắn vừa thấy nàng như vậy, cả thân khẽ run lập tức lao tới kiểm tra thân nhiệt nàng.

Cảm thấy có người, dù ý thức có mệt mỏi rã rời, dut thân thể có đau nhức vô cùng.

Nhã Tịnh cũng phải cắn chặt răng để cho bản thân tỉnh táo hơn lấy thanh trủy thủ luôn mang theo bên mình để phòng thân hướng người chạy tới mà tấn công.

Chỉ thấy người kia nhìn nàng, ánh mắt hằn lên tia chua xót.

Nắm lấy tay nàng, hóa giải chiêu thức rồi nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể nàng.

- Cô nương, là tại hạ.

Nhã Tịnh vừa nghe giọng liền nhận ra, nàng không thích việc bản thân yếu đuối bại lộ trước mặt một người.

Từ trước tới nay vẫn luôn như vậy, ốm thì trốn vào một góc, không để ai hay biết.

Khi trước vốn dĩ nàng không như vậy đâu, tới một ngày nọ, nàng đã ốm.

Nàng nói ra, chỉ mong được quan tâm đôi chút, nhưng kết quả thì sao?

Đâu ai quan tâm, họ còn chê nàng phiền phức.

Nói ra sẽ có kết quả khác sao? Không hề, đâu ai sẽ đau thay nàng đâu?

Vậy nên, trước giờ mọi người vẫn luôn thấy nàng cao cao tại thượng, chẳng bao giờ muốn thua ai.

Lúc nào cũng mạnh mẽ uy nghiêm, như thể sẽ không bao giờ gục ngã.

- Ta đã nói cấm người vào? Tai ngươi để trang trí sao?

- Đã ốm rồi thì bớt lời lại, chờ ta.

Hắn nói rồi đặt nàng trở lại giường, đội mưa đi bắt gà nấu cháo cho nàng, đội mưa đi mua thuốc, nấu thuốc cho nàng.

Nhã Tịnh mê mang không hề hay chuyện bên ngoài, nói thật.

Chính vì cơ thể nàng sớm đã đạt giới hạn nên nàng mới lựa chọn ở lại đây, dưỡng bản thân một thời gian.

Đúng là xui xẻo, vậy mà lại bị người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này.

Lần nữa khi tỉnh lại, là khi tên nào đó đã lôi cổ nàng dậy.

Nhã Tịnh khó chịu nhìn qua hắn.

- Ngươi muốn làm gì?

- Đương nhiên là muốn thay y phục cho cô nương rồi, ngoài ra còn làm gì nữa? Y phục của cô nương đã ướt đẫm rồi.

Nhã Tịnh sống chết giữ lấy vạt áo, tuy rằng nàng đã có hai vị phu quân rồi, nhưng mà nàng còn chưa từng để lộ thân thể trước mặt họ.

- Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đừng có mà nhân lúc ta ốm mà chiếm tiện nghi.

Nam nhân kia nghe nàng nói vậy, khóe môi khẽ nhếch.

- Cô nương, cô đừng nghĩ ta không biết, những khi ta tắm cô nương lại đứng bên ngoài vẽ tranh ta bán cho các cô nương khác.

Chính vì vậy mà chỉ cần một tuần tiếng tăm nàng đã lan khắp nơi, nam nhân thì chính là khả năng chơi bạc thần sầu của nàng.

Nữ nhân thì nhờ việc bán tranh kia, ngôi làng này vì vậy mà nhộn nhịp hơn hẳn.

Nhã Tịnh biết bản thân đuối lý đành thở dài.

- Vậy ngươi cứ để đồ đây, ta tự thay được.

Nam nhân kia thấy vậy cũng mặc nàng, để nàng ở lại với đống y phục kia.

Nhã Tịnh nhìn xuống, quả thực là nàng có chút không ngờ tới.

Hắn lại chọn đúng y phục màu nàng thích, thôi kệ đi.

Chờ nàng thay xong, hắn lại lần nữa mang cháo vào, mùi cháo thơm thoang thoảng khiến nàng đói bụng, đúng là làm người ta muốn rung động mà.

Phạm quy thật đấy...

Bên kia, phía Tư Đồ Minh Hạo nhờ những gợi ý của nàng cùng với sự chỉ huy tài tình của hắn sớm làm người dân cảm thấy an lòng.

Mọi người sống bình an hơn đôi chút, nhưng đây mới chỉ là bề nổi.

Dưới ảng băng chìm, mạch nước ngầm vẫn không ngừng chuyển động, Hắc các muốn thâu tóm nền kinh tế luôn kiếm ra một số thủ đoạn dơ bẩn, Tư Đồ Minh Hạo giờ đang làm hoàng đế không tiện làm trò, đành phải giao toàn quyền cho Ám các, các chủ ám các mới sẽ làm những việc đó trong bóng đêm.

Sau cơn mưa trời lại sáng, Nhã Tịnh qua một đêm được chăm sóc tận tình liền đỡ hơn, thấy hai ba con bồ câu trước cửa.

Sự vụ bận rộn, không cần tìm cũng đã tới rồi...

Vương Phi! Mau Chạy!!!Tác giả: Lãng Hảo Phong XuyênTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngCô là Nhã Tịnh, từ bé đã được cha mẹ phát hiện ra thanh âm tự nhiên có giọng hát khiến mọi người mê mẩn. Bất quá đi ngược lại giọng hát ấy cô lại mong muốn bản thân sẽ là một võ sư, cô ngày ngày đều kiếm cớ ôm chân lão ba cùng mẹ xin đi học võ. Biết không thể cưỡng lại sự cứng đầu của đứa con gái nhà mình họ liền chấp thuận cho cô. Bất quá nào ngờ...cái thân thể tồi tàn của cô quả thực khó mà có thể dung nạp được cường độ tập luyện. Sau đó cô đành lau hai hàng nước mắt bị ba mẹ cấm luyện tập, từ đó cô chỉ có thể chuyên tâm mà ca hát. Cũng là cái tên Nhã Tịnh nhưng trong thế giới cổ đại.... Nàng sinh ra là con của một đứa con bị ghét bỏ bởi mẫu thân của nàng chỉ là một tỳ nữ thấp kém, trong một lần lão gia say sỉn mà lâm hạnh mẹ nàng nên mới sinh ra nàng. Bởi phụ thân nàng vốn là một tướng quân được hoàng thượng trọng dụng nên có rất ít thời gian ở nhà. Chính vì vậy việc nhà đều do một tay tướng quân phu nhân nắm giữ, mẹ con nàng bị đẩn tới một biệt viện, cuộc sống còn thua cả kẻ hầu… Nhã Tịnh dừng chân tại đây, muốn sau khi chữa trị xong cho nam nhân kia sẽ quay về.Mùa này đã là mùa xuân năm thứ bao nhiêu nàng xuyên tới đây nàng cũng không rõ nữa, nhìn nam nhân hơi thở đều đều trên giường tre, Nhã Tịnh quay người bước ra khỏi túp lều nhỏ.Nàng tại nơi mày mua mảnh đất nhỏ, tạm dựng căn lều tre nghỉ tạm.Tiện thể chữa lành thương tích cho nam nhân kia.Mới một tuần ở đây, vậy mà nàng đã dần quen người dân nơi đây.- Tiểu Tịnh à, bên nhà họ Khương mới mổ một con bò chúc mừng bỏ thuốc thành công.Mau, chúng ta qua đó ăn.Tiểu đệ con đâu rồi? Đem thằng bé qua nữa, mấy khi có tiệc vui!Nhìn qua hàng xóm nhà mình, Nhã Tịnh vui vẻ gật đầu.- Thím Minh cứ đi trước, tiểu đệ ta mới uống thuốc đang nghỉ ngơi bên trong, chút nữa ta sẽ đi sau.Thím Minh nghe vậy cười cười, đôi bàn tay nhăn nheo lau đi vết mồ hôi bởi cái nắng của mùa hè chói chang.Mới một tuần nhưng con người hướng ngoại như nàng chưa ngán một ai, đầu làng tới cuối làng hầu như đã quen thuộc khuân mặt nàng.Vốn dĩ người dân nơi này cũng thân thiện, mọi người đều khuyên bảo nhau cai nghiện.Cuộc sống đã quay về bình thường, những kẻ làm ác tại nơi này trong vòng một tuần đã bị Nhã Tịnh đuổi đi.Khi nàng lần nữa mang thuốc vào, nam nhân kia vừa hay đã tỉnh.- Ngươi không đi sao?Giọng hắn khàn khàn hỏi nàng, Nhã Tịnh nhíu mày.- Lúc đó ngươi đã tỉnh?Nam nhân kia gật đầu, một tuần này nàng không hỏi hắn tên, hắn cũng không hỏi tên nàng.Hai người sinh hoạt cùng nhau khá hòa hợp tựa như người bạn đã quen lâu năm.- Đúng vậy, chỉ không nghĩ tới người ưa náo nhiệt như ngươi lại không tham gia.- Ta đang hơi mệt, không muốn đi lắm.Thuốc của ngươi đây, hôm nay và ngày mai đừng làm phiền ta.Hoa vẫn nở bên ngoài mái hiên, trời từ trong xanh cũng đang dần bị mây đen che phủ, những hạt mưa thi nhau rơi xuống.Không hiểu sao, trong lòng hắn có chút bất an.Lại gần gian phòng của nàng, hắn đập cửa nhưng lại không thấy phản hồi.Cửa tranh lỏng lẻo, hắn dễ dàng phá ra liền thấy nàng toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nặng nhọc ôm lấy bản thân run lên từng đợt.Hắn vừa thấy nàng như vậy, cả thân khẽ run lập tức lao tới kiểm tra thân nhiệt nàng.Cảm thấy có người, dù ý thức có mệt mỏi rã rời, dut thân thể có đau nhức vô cùng.Nhã Tịnh cũng phải cắn chặt răng để cho bản thân tỉnh táo hơn lấy thanh trủy thủ luôn mang theo bên mình để phòng thân hướng người chạy tới mà tấn công.Chỉ thấy người kia nhìn nàng, ánh mắt hằn lên tia chua xót.Nắm lấy tay nàng, hóa giải chiêu thức rồi nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể nàng.- Cô nương, là tại hạ.Nhã Tịnh vừa nghe giọng liền nhận ra, nàng không thích việc bản thân yếu đuối bại lộ trước mặt một người.Từ trước tới nay vẫn luôn như vậy, ốm thì trốn vào một góc, không để ai hay biết.Khi trước vốn dĩ nàng không như vậy đâu, tới một ngày nọ, nàng đã ốm.Nàng nói ra, chỉ mong được quan tâm đôi chút, nhưng kết quả thì sao?Đâu ai quan tâm, họ còn chê nàng phiền phức.Nói ra sẽ có kết quả khác sao? Không hề, đâu ai sẽ đau thay nàng đâu?Vậy nên, trước giờ mọi người vẫn luôn thấy nàng cao cao tại thượng, chẳng bao giờ muốn thua ai.Lúc nào cũng mạnh mẽ uy nghiêm, như thể sẽ không bao giờ gục ngã.- Ta đã nói cấm người vào? Tai ngươi để trang trí sao?- Đã ốm rồi thì bớt lời lại, chờ ta.Hắn nói rồi đặt nàng trở lại giường, đội mưa đi bắt gà nấu cháo cho nàng, đội mưa đi mua thuốc, nấu thuốc cho nàng.Nhã Tịnh mê mang không hề hay chuyện bên ngoài, nói thật.Chính vì cơ thể nàng sớm đã đạt giới hạn nên nàng mới lựa chọn ở lại đây, dưỡng bản thân một thời gian.Đúng là xui xẻo, vậy mà lại bị người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này.Lần nữa khi tỉnh lại, là khi tên nào đó đã lôi cổ nàng dậy.Nhã Tịnh khó chịu nhìn qua hắn.- Ngươi muốn làm gì?- Đương nhiên là muốn thay y phục cho cô nương rồi, ngoài ra còn làm gì nữa? Y phục của cô nương đã ướt đẫm rồi.Nhã Tịnh sống chết giữ lấy vạt áo, tuy rằng nàng đã có hai vị phu quân rồi, nhưng mà nàng còn chưa từng để lộ thân thể trước mặt họ.- Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đừng có mà nhân lúc ta ốm mà chiếm tiện nghi.Nam nhân kia nghe nàng nói vậy, khóe môi khẽ nhếch.- Cô nương, cô đừng nghĩ ta không biết, những khi ta tắm cô nương lại đứng bên ngoài vẽ tranh ta bán cho các cô nương khác.Chính vì vậy mà chỉ cần một tuần tiếng tăm nàng đã lan khắp nơi, nam nhân thì chính là khả năng chơi bạc thần sầu của nàng.Nữ nhân thì nhờ việc bán tranh kia, ngôi làng này vì vậy mà nhộn nhịp hơn hẳn.Nhã Tịnh biết bản thân đuối lý đành thở dài.- Vậy ngươi cứ để đồ đây, ta tự thay được.Nam nhân kia thấy vậy cũng mặc nàng, để nàng ở lại với đống y phục kia.Nhã Tịnh nhìn xuống, quả thực là nàng có chút không ngờ tới.Hắn lại chọn đúng y phục màu nàng thích, thôi kệ đi.Chờ nàng thay xong, hắn lại lần nữa mang cháo vào, mùi cháo thơm thoang thoảng khiến nàng đói bụng, đúng là làm người ta muốn rung động mà.Phạm quy thật đấy...Bên kia, phía Tư Đồ Minh Hạo nhờ những gợi ý của nàng cùng với sự chỉ huy tài tình của hắn sớm làm người dân cảm thấy an lòng.Mọi người sống bình an hơn đôi chút, nhưng đây mới chỉ là bề nổi.Dưới ảng băng chìm, mạch nước ngầm vẫn không ngừng chuyển động, Hắc các muốn thâu tóm nền kinh tế luôn kiếm ra một số thủ đoạn dơ bẩn, Tư Đồ Minh Hạo giờ đang làm hoàng đế không tiện làm trò, đành phải giao toàn quyền cho Ám các, các chủ ám các mới sẽ làm những việc đó trong bóng đêm.Sau cơn mưa trời lại sáng, Nhã Tịnh qua một đêm được chăm sóc tận tình liền đỡ hơn, thấy hai ba con bồ câu trước cửa.Sự vụ bận rộn, không cần tìm cũng đã tới rồi...

Chương 169: 169: Đổ Bệnh