"Lý Hà, em đừng ở đây quấy rối hôn nhân tự do, có thể kết hôn cũng có thể ly hôn, sao em lại khóc lóc om sòm lăn lộn vô lý như thế.""Chị ta chỉ là một kẻ chua ngoa đanh đá, anh nói lý lẽ với chị ta làm cái gì?" Em gái nhỏ nhất nhà họ Phương tức đến nổ phổi, ồn ào nói với anh trai: "Kéo chị ta ném đi. Chúng ta nhiều người như vậy, để mặc chị ta ầm ĩ thế sao?"Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không quá thích hợp. Từng người từng người dời ánh mắt về phía anh cả, anh cả Phương Trung Thành làm người trong cuộc liếc nhìn một cái.Người trên đất một khóc hai nháo ba thắt cổ chính là vợ anh ta, cô như thế khiến anh ta rất đau đầu, cảm thấy mất mặt. Anh ta thi đậu đại học đã muốn ly hôn, cho tới bây giờ tốt nghiệp được chia công việc, chuyện này tuyệt đối không thể kéo dài nữa."Chát."Mắt thấy ai cũng không cướp được dây thừng trong tay người phụ nữ, cô vừa khóc vừa gào muốn quấn dây thừng lên xà nhà. Anh ta giơ tay tát cô một cú thật mạnh, người phụ nữ bị đánh té lăn trên đất…

Chương 35: 35: Nguồn Gốc Của Rắc Rối 2

Vợ Cũ Thanh Niên Tri Thức Trọng SinhTác giả: Triều Lộ Thần HiTruyện Cung Đấu, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Lý Hà, em đừng ở đây quấy rối hôn nhân tự do, có thể kết hôn cũng có thể ly hôn, sao em lại khóc lóc om sòm lăn lộn vô lý như thế.""Chị ta chỉ là một kẻ chua ngoa đanh đá, anh nói lý lẽ với chị ta làm cái gì?" Em gái nhỏ nhất nhà họ Phương tức đến nổ phổi, ồn ào nói với anh trai: "Kéo chị ta ném đi. Chúng ta nhiều người như vậy, để mặc chị ta ầm ĩ thế sao?"Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không quá thích hợp. Từng người từng người dời ánh mắt về phía anh cả, anh cả Phương Trung Thành làm người trong cuộc liếc nhìn một cái.Người trên đất một khóc hai nháo ba thắt cổ chính là vợ anh ta, cô như thế khiến anh ta rất đau đầu, cảm thấy mất mặt. Anh ta thi đậu đại học đã muốn ly hôn, cho tới bây giờ tốt nghiệp được chia công việc, chuyện này tuyệt đối không thể kéo dài nữa."Chát."Mắt thấy ai cũng không cướp được dây thừng trong tay người phụ nữ, cô vừa khóc vừa gào muốn quấn dây thừng lên xà nhà. Anh ta giơ tay tát cô một cú thật mạnh, người phụ nữ bị đánh té lăn trên đất… “Chuyện này trước sau không liên quan đến chú, chú xen vào làm gì.” Nói rồi, Lý Hà cầm cây gài cửa lên, chú họ bị dọa chạy ra ngoài nhà.Đã vậy mà vẫn không từ bỏ ý định, còn hướng vào trong ồn ào khuyên mẹ ruột Thẩm Huy.“Đi vào đi, đi vào kéo nó đi cùng chúng ta.Nó là con trai ruột của cô, nó nghe lời cô là lẽ đương nhiên.”Người phụ nữ dậm chân một cái, thế mà lại đi ra: “Đi, ngày mai tôi lại đến.” Nói xong hung hăng nghiến răng nghiến lợi với Lý Hà: “Cô chia rẽ quan hệ mẹ con ruột của người khác, người phụ nữ như cô bụng dạ xấu xa.Vì tiền, chuyện gì cô cũng làm được, người như cô không được chết tử tế.”Trái ngược hẳn với cô ta tức muốn hộc máu, cảm xúc của Lý Hà không hề gợn sóng.“Cô đang nói chính cô đấy à.”“Cô… Hừ, cô đợi đó cho tôi.Đồ của con trai tôi, tuyệt đối không thể bị cô chiếm đoạt.”Người phụ nữ kêu gào rồi đi, quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt bàn tán sôi nổi.Nào là Lý Hà chiếm đoạt tài sản của đứa nhỏ, như vậy chứng tỏ là cô ta nhận được tin nên tới muốn đòi tài sản.Nếu thật sự thương con trai, lúc trước ly hôn vì sao không dẫn con trai theo.Lý Hà mặc kệ người ngoài nói như thế nào, miệng mọc trên người người khác, cô không quản được.Mọi việc chỉ cần không làm hổ thẹn với lòng mình, bọn họ thích nói gì thì nói.Cô bước nhanh vào nhà, đến bên cạnh Thẩm Huy, dắt tay con.Thằng bé cực kỳ đau lòng, kéo tay cha khóc đến mức hai mắt giàn giụa.Trước kia bà cụ từng nói, từ lúc cậu ra đời, đa phần là bà nội trông, sau khi đến một tuổi, cai sữa thì ban ngày lẫn đêm đều là bà nội trông.Lúc trước mẹ bỏ đi, giờ lại bỗng nhiên trở về, hơn nữa mở miệng liền nhắc đến tiền, không biết thằng bé sẽ nghĩ như nào.“Đừng khóc, cha con mà biết sẽ đau lòng.”Sờ đầu đứa bé, móc từ trong túi ra khăn tay lau nước mắt cho cậu.Cơ thể thằng nhé run run, vẫn đang nức nở, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi cô.“Bà ấy đâu?”“Đi rồi.”“Là ông chú nói cho bà ấy chuyện tiền đúng không?”“Có lẽ vậy.”Không ngờ cậu còn nhỏ tuổi mà đã nhạy bén nhận ra ý đồ của mẹ đẻ, đối với việc này, Lý Hà ngoại trừ yên lặng an ủi thì cũng không nói gì.Thân phận của cô khó xử, nói thêm một câu cũng giống như đang chia rẽ người ta.Buổi tối ăn cơm rồi tống cổ hai con đi ngủ, cô rửa mặt cho Thẩm Hải Dương rồi mát xa tay chân, vừa làm vừa lẩm bẩm với anh.“Vốn dĩ em định mua nhà, bây giờ vợ trước của anh tìm tới.Nghe giọng điệu kia là muốn tiền, nếu cô ta có được quyền nuôi dưỡng Huy Huy, vậy phần tiền của Huy Huy đúng là phải cho cô ta.Em thân là mẹ kế, haiz, thật là… Cô ta có trách nhiệm với Huy Huy sao? Giao Huy Huy cho cô ta, anh yên tâm không? Huy Huy còn nhỏ, nếu cô ta có quyền nuôi dưỡng, vậy tài sản đứng tên Huy Huy đều do cô ta xử trí.”Lẩm bẩm một hồi cũng không được đáp lại, buổi tối nằm trên giường mình nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng nghĩ.Rốt cuộc vì sao kiếp trước hai mẹ con Mộ Dung Đan Linh và Thẩm Huy lại xảy ra tranh cãi kịch liệt, sau lại còn lỡ đi gây ra án mạng.Là bởi vì tiền sao? Cha Thẩm Hải Dương một lần gửi về 50 ngàn, có phải ông ấy rất có tiền hay không?Người ta có tiền hay không thì cô không quan tâm, sống lại một đời, thứ cô quan tâm là thay đổi cuộc đời bi thương ở kiếp trước.Ông trời cho cô biết trước vài thập niên, tiền thì cô sẽ tự mình kiếm, không tham của người khác.Nhưng cô đã hứa với bà cụ là chăm sóc tốt cho hai cha con, Thẩm Huy là trách nhiệm của cô, cô không thể không màng Thẩm Huy.“Tiền là nguồn gốc của rắc rối.Châm ngôn không sai chút nào.”Bực bội ngủ không được nên dứt khoát dậy gói bánh bao.Sáng sớm đi ra quán, lúc về đã mệt cực kỳ mới ngủ một lát.Cơm trưa ăn đơn giản làm mì trộn, lúc sắp ăn xong, Họa Họa vừa quay đầu thì phát hiện một bóng người ở cửa, cô bé đi ra ngoài dắt em trai vào.“Làm gì đấy, mấy ngày nay sao không tới, bánh bao chị để cho em sắp hỏng cả rồi.”Vừa rồi ở cửa, thằng bé đã trộm quan sát sắc mặt Lý Hà, lúc này nhìn cô sợ hãi mà trề môi.Lý Hà không nói thêm gì, bưng cho thằng bé một bát, bảo nó ngồi xuống ăn, Họa Họa lại cầm bánh bao đặc biệt để dành cho thằng bé tới.Thằng bé bị bánh bao hấp dẫn, ăn một miếng rồi hình như nhớ tới gì đó nên buông.Ngẩng đầu nhìn Lý Hà muốn nói lại thôi, không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt đơn thuần trở nên nặng nề.“Sao vậy, con muốn nói gì?”“Mẹ…”“Muốn nói gì thì nói thẳng, không sao.”“Bà nội nói nếu con lại mỗi ngày tới tìm mẹ như vậy nữa, sau này cũng đừng về căn nhà kia nữa.Con tự mình lén chạy ra.”.

“Chuyện này trước sau không liên quan đến chú, chú xen vào làm gì.” Nói rồi, Lý Hà cầm cây gài cửa lên, chú họ bị dọa chạy ra ngoài nhà.

Đã vậy mà vẫn không từ bỏ ý định, còn hướng vào trong ồn ào khuyên mẹ ruột Thẩm Huy.“Đi vào đi, đi vào kéo nó đi cùng chúng ta.

Nó là con trai ruột của cô, nó nghe lời cô là lẽ đương nhiên.”Người phụ nữ dậm chân một cái, thế mà lại đi ra: “Đi, ngày mai tôi lại đến.” Nói xong hung hăng nghiến răng nghiến lợi với Lý Hà: “Cô chia rẽ quan hệ mẹ con ruột của người khác, người phụ nữ như cô bụng dạ xấu xa.

Vì tiền, chuyện gì cô cũng làm được, người như cô không được chết tử tế.”Trái ngược hẳn với cô ta tức muốn hộc máu, cảm xúc của Lý Hà không hề gợn sóng.

“Cô đang nói chính cô đấy à.”“Cô… Hừ, cô đợi đó cho tôi.

Đồ của con trai tôi, tuyệt đối không thể bị cô chiếm đoạt.”Người phụ nữ kêu gào rồi đi, quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt bàn tán sôi nổi.

Nào là Lý Hà chiếm đoạt tài sản của đứa nhỏ, như vậy chứng tỏ là cô ta nhận được tin nên tới muốn đòi tài sản.

Nếu thật sự thương con trai, lúc trước ly hôn vì sao không dẫn con trai theo.Lý Hà mặc kệ người ngoài nói như thế nào, miệng mọc trên người người khác, cô không quản được.

Mọi việc chỉ cần không làm hổ thẹn với lòng mình, bọn họ thích nói gì thì nói.

Cô bước nhanh vào nhà, đến bên cạnh Thẩm Huy, dắt tay con.Thằng bé cực kỳ đau lòng, kéo tay cha khóc đến mức hai mắt giàn giụa.

Trước kia bà cụ từng nói, từ lúc cậu ra đời, đa phần là bà nội trông, sau khi đến một tuổi, cai sữa thì ban ngày lẫn đêm đều là bà nội trông.

Lúc trước mẹ bỏ đi, giờ lại bỗng nhiên trở về, hơn nữa mở miệng liền nhắc đến tiền, không biết thằng bé sẽ nghĩ như nào.“Đừng khóc, cha con mà biết sẽ đau lòng.”Sờ đầu đứa bé, móc từ trong túi ra khăn tay lau nước mắt cho cậu.

Cơ thể thằng nhé run run, vẫn đang nức nở, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi cô.“Bà ấy đâu?”“Đi rồi.”“Là ông chú nói cho bà ấy chuyện tiền đúng không?”“Có lẽ vậy.”Không ngờ cậu còn nhỏ tuổi mà đã nhạy bén nhận ra ý đồ của mẹ đẻ, đối với việc này, Lý Hà ngoại trừ yên lặng an ủi thì cũng không nói gì.

Thân phận của cô khó xử, nói thêm một câu cũng giống như đang chia rẽ người ta.Buổi tối ăn cơm rồi tống cổ hai con đi ngủ, cô rửa mặt cho Thẩm Hải Dương rồi mát xa tay chân, vừa làm vừa lẩm bẩm với anh.“Vốn dĩ em định mua nhà, bây giờ vợ trước của anh tìm tới.

Nghe giọng điệu kia là muốn tiền, nếu cô ta có được quyền nuôi dưỡng Huy Huy, vậy phần tiền của Huy Huy đúng là phải cho cô ta.

Em thân là mẹ kế, haiz, thật là… Cô ta có trách nhiệm với Huy Huy sao? Giao Huy Huy cho cô ta, anh yên tâm không? Huy Huy còn nhỏ, nếu cô ta có quyền nuôi dưỡng, vậy tài sản đứng tên Huy Huy đều do cô ta xử trí.”Lẩm bẩm một hồi cũng không được đáp lại, buổi tối nằm trên giường mình nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng nghĩ.

Rốt cuộc vì sao kiếp trước hai mẹ con Mộ Dung Đan Linh và Thẩm Huy lại xảy ra tranh cãi kịch liệt, sau lại còn lỡ đi gây ra án mạng.

Là bởi vì tiền sao? Cha Thẩm Hải Dương một lần gửi về 50 ngàn, có phải ông ấy rất có tiền hay không?Người ta có tiền hay không thì cô không quan tâm, sống lại một đời, thứ cô quan tâm là thay đổi cuộc đời bi thương ở kiếp trước.

Ông trời cho cô biết trước vài thập niên, tiền thì cô sẽ tự mình kiếm, không tham của người khác.

Nhưng cô đã hứa với bà cụ là chăm sóc tốt cho hai cha con, Thẩm Huy là trách nhiệm của cô, cô không thể không màng Thẩm Huy.“Tiền là nguồn gốc của rắc rối.

Châm ngôn không sai chút nào.”Bực bội ngủ không được nên dứt khoát dậy gói bánh bao.

Sáng sớm đi ra quán, lúc về đã mệt cực kỳ mới ngủ một lát.

Cơm trưa ăn đơn giản làm mì trộn, lúc sắp ăn xong, Họa Họa vừa quay đầu thì phát hiện một bóng người ở cửa, cô bé đi ra ngoài dắt em trai vào.“Làm gì đấy, mấy ngày nay sao không tới, bánh bao chị để cho em sắp hỏng cả rồi.”Vừa rồi ở cửa, thằng bé đã trộm quan sát sắc mặt Lý Hà, lúc này nhìn cô sợ hãi mà trề môi.

Lý Hà không nói thêm gì, bưng cho thằng bé một bát, bảo nó ngồi xuống ăn, Họa Họa lại cầm bánh bao đặc biệt để dành cho thằng bé tới.Thằng bé bị bánh bao hấp dẫn, ăn một miếng rồi hình như nhớ tới gì đó nên buông.

Ngẩng đầu nhìn Lý Hà muốn nói lại thôi, không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt đơn thuần trở nên nặng nề.“Sao vậy, con muốn nói gì?”“Mẹ…”“Muốn nói gì thì nói thẳng, không sao.”“Bà nội nói nếu con lại mỗi ngày tới tìm mẹ như vậy nữa, sau này cũng đừng về căn nhà kia nữa.

Con tự mình lén chạy ra.”.

Vợ Cũ Thanh Niên Tri Thức Trọng SinhTác giả: Triều Lộ Thần HiTruyện Cung Đấu, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Lý Hà, em đừng ở đây quấy rối hôn nhân tự do, có thể kết hôn cũng có thể ly hôn, sao em lại khóc lóc om sòm lăn lộn vô lý như thế.""Chị ta chỉ là một kẻ chua ngoa đanh đá, anh nói lý lẽ với chị ta làm cái gì?" Em gái nhỏ nhất nhà họ Phương tức đến nổ phổi, ồn ào nói với anh trai: "Kéo chị ta ném đi. Chúng ta nhiều người như vậy, để mặc chị ta ầm ĩ thế sao?"Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không quá thích hợp. Từng người từng người dời ánh mắt về phía anh cả, anh cả Phương Trung Thành làm người trong cuộc liếc nhìn một cái.Người trên đất một khóc hai nháo ba thắt cổ chính là vợ anh ta, cô như thế khiến anh ta rất đau đầu, cảm thấy mất mặt. Anh ta thi đậu đại học đã muốn ly hôn, cho tới bây giờ tốt nghiệp được chia công việc, chuyện này tuyệt đối không thể kéo dài nữa."Chát."Mắt thấy ai cũng không cướp được dây thừng trong tay người phụ nữ, cô vừa khóc vừa gào muốn quấn dây thừng lên xà nhà. Anh ta giơ tay tát cô một cú thật mạnh, người phụ nữ bị đánh té lăn trên đất… “Chuyện này trước sau không liên quan đến chú, chú xen vào làm gì.” Nói rồi, Lý Hà cầm cây gài cửa lên, chú họ bị dọa chạy ra ngoài nhà.Đã vậy mà vẫn không từ bỏ ý định, còn hướng vào trong ồn ào khuyên mẹ ruột Thẩm Huy.“Đi vào đi, đi vào kéo nó đi cùng chúng ta.Nó là con trai ruột của cô, nó nghe lời cô là lẽ đương nhiên.”Người phụ nữ dậm chân một cái, thế mà lại đi ra: “Đi, ngày mai tôi lại đến.” Nói xong hung hăng nghiến răng nghiến lợi với Lý Hà: “Cô chia rẽ quan hệ mẹ con ruột của người khác, người phụ nữ như cô bụng dạ xấu xa.Vì tiền, chuyện gì cô cũng làm được, người như cô không được chết tử tế.”Trái ngược hẳn với cô ta tức muốn hộc máu, cảm xúc của Lý Hà không hề gợn sóng.“Cô đang nói chính cô đấy à.”“Cô… Hừ, cô đợi đó cho tôi.Đồ của con trai tôi, tuyệt đối không thể bị cô chiếm đoạt.”Người phụ nữ kêu gào rồi đi, quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt bàn tán sôi nổi.Nào là Lý Hà chiếm đoạt tài sản của đứa nhỏ, như vậy chứng tỏ là cô ta nhận được tin nên tới muốn đòi tài sản.Nếu thật sự thương con trai, lúc trước ly hôn vì sao không dẫn con trai theo.Lý Hà mặc kệ người ngoài nói như thế nào, miệng mọc trên người người khác, cô không quản được.Mọi việc chỉ cần không làm hổ thẹn với lòng mình, bọn họ thích nói gì thì nói.Cô bước nhanh vào nhà, đến bên cạnh Thẩm Huy, dắt tay con.Thằng bé cực kỳ đau lòng, kéo tay cha khóc đến mức hai mắt giàn giụa.Trước kia bà cụ từng nói, từ lúc cậu ra đời, đa phần là bà nội trông, sau khi đến một tuổi, cai sữa thì ban ngày lẫn đêm đều là bà nội trông.Lúc trước mẹ bỏ đi, giờ lại bỗng nhiên trở về, hơn nữa mở miệng liền nhắc đến tiền, không biết thằng bé sẽ nghĩ như nào.“Đừng khóc, cha con mà biết sẽ đau lòng.”Sờ đầu đứa bé, móc từ trong túi ra khăn tay lau nước mắt cho cậu.Cơ thể thằng nhé run run, vẫn đang nức nở, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi cô.“Bà ấy đâu?”“Đi rồi.”“Là ông chú nói cho bà ấy chuyện tiền đúng không?”“Có lẽ vậy.”Không ngờ cậu còn nhỏ tuổi mà đã nhạy bén nhận ra ý đồ của mẹ đẻ, đối với việc này, Lý Hà ngoại trừ yên lặng an ủi thì cũng không nói gì.Thân phận của cô khó xử, nói thêm một câu cũng giống như đang chia rẽ người ta.Buổi tối ăn cơm rồi tống cổ hai con đi ngủ, cô rửa mặt cho Thẩm Hải Dương rồi mát xa tay chân, vừa làm vừa lẩm bẩm với anh.“Vốn dĩ em định mua nhà, bây giờ vợ trước của anh tìm tới.Nghe giọng điệu kia là muốn tiền, nếu cô ta có được quyền nuôi dưỡng Huy Huy, vậy phần tiền của Huy Huy đúng là phải cho cô ta.Em thân là mẹ kế, haiz, thật là… Cô ta có trách nhiệm với Huy Huy sao? Giao Huy Huy cho cô ta, anh yên tâm không? Huy Huy còn nhỏ, nếu cô ta có quyền nuôi dưỡng, vậy tài sản đứng tên Huy Huy đều do cô ta xử trí.”Lẩm bẩm một hồi cũng không được đáp lại, buổi tối nằm trên giường mình nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng nghĩ.Rốt cuộc vì sao kiếp trước hai mẹ con Mộ Dung Đan Linh và Thẩm Huy lại xảy ra tranh cãi kịch liệt, sau lại còn lỡ đi gây ra án mạng.Là bởi vì tiền sao? Cha Thẩm Hải Dương một lần gửi về 50 ngàn, có phải ông ấy rất có tiền hay không?Người ta có tiền hay không thì cô không quan tâm, sống lại một đời, thứ cô quan tâm là thay đổi cuộc đời bi thương ở kiếp trước.Ông trời cho cô biết trước vài thập niên, tiền thì cô sẽ tự mình kiếm, không tham của người khác.Nhưng cô đã hứa với bà cụ là chăm sóc tốt cho hai cha con, Thẩm Huy là trách nhiệm của cô, cô không thể không màng Thẩm Huy.“Tiền là nguồn gốc của rắc rối.Châm ngôn không sai chút nào.”Bực bội ngủ không được nên dứt khoát dậy gói bánh bao.Sáng sớm đi ra quán, lúc về đã mệt cực kỳ mới ngủ một lát.Cơm trưa ăn đơn giản làm mì trộn, lúc sắp ăn xong, Họa Họa vừa quay đầu thì phát hiện một bóng người ở cửa, cô bé đi ra ngoài dắt em trai vào.“Làm gì đấy, mấy ngày nay sao không tới, bánh bao chị để cho em sắp hỏng cả rồi.”Vừa rồi ở cửa, thằng bé đã trộm quan sát sắc mặt Lý Hà, lúc này nhìn cô sợ hãi mà trề môi.Lý Hà không nói thêm gì, bưng cho thằng bé một bát, bảo nó ngồi xuống ăn, Họa Họa lại cầm bánh bao đặc biệt để dành cho thằng bé tới.Thằng bé bị bánh bao hấp dẫn, ăn một miếng rồi hình như nhớ tới gì đó nên buông.Ngẩng đầu nhìn Lý Hà muốn nói lại thôi, không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt đơn thuần trở nên nặng nề.“Sao vậy, con muốn nói gì?”“Mẹ…”“Muốn nói gì thì nói thẳng, không sao.”“Bà nội nói nếu con lại mỗi ngày tới tìm mẹ như vậy nữa, sau này cũng đừng về căn nhà kia nữa.Con tự mình lén chạy ra.”.

Chương 35: 35: Nguồn Gốc Của Rắc Rối 2