Ngày đó Ô Đào về đến nhà, trong tay nắm chặt năm cây kẹo đường bọc giấy bóng.Một cây màu đỏ, một cây màu xanh lá, một cây màu xanh da trời, còn có hai cây màu tím.Chị họ Tịch Mai của Ô Đào nói, bảy màu sắc của kẹo đường chị ấy đều nếm qua rồi, màu tím là ngon nhất. Chị ấy nói thật đáng tiếc, hôm qua Ô Đào không đến nhà chị ấy, nếu không chị ấy sẽ cho cô bé ăn một cây.Chuyện này khiến Ô Đào tin là thật, cô bé luôn cảm thấy nếu như ngày đó cô bé đi tìmTịch Mai chơi thì cô bé đã có thể ăn được kẹo đường bọc giấy bóng màu tím.Việc này khiến cô bé rất ảo não, cũng làm cho cô càng thêm suy nghĩ đến hương vị của kẹo đường bọc giấy bóng màu tím. Từ đó về sau, Ô Đào luôn cảm thấy, tất cả kẹo đường bọc giấy bóng đều không ngọt bằng loại màu tím, cô bé muốn ăn kẹo đường bọc giấy bóng màu tím.Hiện tại, cô bé đã có hai cây kẹo đường bọc giấy bóng màu tím.Cô bé không nhịn được cười, nhưng mà lại cố gắng nhịn xuống, cẩn thận đặt năm cây kẹo đường vào trong túi áo bông của mình rồi mới đi vào cửa sân…
Chương 50: 50: Đại Hội Thể Dục Thể Thao 3
Thập Niên 60 Phim Phóng Sự So Sánh Vận MệnhTác giả: Nữ Vương Bất Tại GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgày đó Ô Đào về đến nhà, trong tay nắm chặt năm cây kẹo đường bọc giấy bóng.Một cây màu đỏ, một cây màu xanh lá, một cây màu xanh da trời, còn có hai cây màu tím.Chị họ Tịch Mai của Ô Đào nói, bảy màu sắc của kẹo đường chị ấy đều nếm qua rồi, màu tím là ngon nhất. Chị ấy nói thật đáng tiếc, hôm qua Ô Đào không đến nhà chị ấy, nếu không chị ấy sẽ cho cô bé ăn một cây.Chuyện này khiến Ô Đào tin là thật, cô bé luôn cảm thấy nếu như ngày đó cô bé đi tìmTịch Mai chơi thì cô bé đã có thể ăn được kẹo đường bọc giấy bóng màu tím.Việc này khiến cô bé rất ảo não, cũng làm cho cô càng thêm suy nghĩ đến hương vị của kẹo đường bọc giấy bóng màu tím. Từ đó về sau, Ô Đào luôn cảm thấy, tất cả kẹo đường bọc giấy bóng đều không ngọt bằng loại màu tím, cô bé muốn ăn kẹo đường bọc giấy bóng màu tím.Hiện tại, cô bé đã có hai cây kẹo đường bọc giấy bóng màu tím.Cô bé không nhịn được cười, nhưng mà lại cố gắng nhịn xuống, cẩn thận đặt năm cây kẹo đường vào trong túi áo bông của mình rồi mới đi vào cửa sân… Vương Bồi Hâm: "So tài bốn trăm mét tiếp sức?”Nhưng mà Mạnh Sĩ Huyền bên cạnh lại vội nói: "Đừng bảo so tài tiếp sức, không thể ba cái đều là chạy bộ được, như vậy thì mệt chết người?”Vương Bồi Hâm: "Vậy cậu nói báo cái gì thì phù hợp? Bạn học Ô Đào muốn tiến bộ, muốn làm vẻ vang cho lớp, đây là chuyện tốt, ta phải cổ vũ”Mạnh Sĩ Huyền trợn trắng mắt nói Vương Bồi Hâm: "Đúng vậy, không phải cậu sợ không góp đủ người sao? Như vậy đi, Ô Đào báo ba hạng mục, giữa trưa nay, cậu mời bọn tớ ăn lá gan xào, thế nào?” Vương Bồi Hâm cắn răng một cái: "Được, lá gan xào thì lá gan xào! Tớ chấp nhận!”Mạnh Sĩ Huyền cười ha ha, chỉ vào hạng mục phía trên, nói: "Vậy báo cái đứng nghiêm nhảy xa đi!” Vương Bồi Hâm: "Được rồi, tớ sẽ ghi tên cho bạn học Ô Đào!”Trở lại chỗ ngồi, Mạnh Sĩ Huyên nín cười nói với Ô Đào: "Đứng nghiêm nhảy chỉ là tùy tiện nhảy mấy lần, có thứ tự hay không.đều được, dù sao cũng không phiền hà.Còn so tài tiếp sức, chỉ bằng nữ sinh lớp chúng ta thì hơi quá sức, sẽ liên lụy đến cậu! Hơn nữa lỡ như được thứ tự cao, bốn người phân tiền thưởng, cậu nói cậu có thể cầm được mấy hào? Tốt nhất vẫn là bản thân báo một hạng mục riêng!”Ô Đào giật mình, sau đó vô cùng cảm kích: "Chuyện này tớ không nghĩ nhiều! Nhưng mà tớ không biết nhảy xa, không biết cóđược hay khôngMạnh Sĩ Huyền: "Quan tâm làm gì, cậu phải nhớ, cậu phải ra sức bảo vệ vị trí đứng đầu trong cuộc thi chạy một trăm mét và bốn.trăm mét, về phần nhảy xa, được thì tốt, không được thì cũng không chịu thiệt.Ô Đào: "Được, tớ nghe cậu.Lúc giữa trưa, Vương Bồi Hâm thật sự chạy tới, nói là muốn mời Mạnh Sĩ Huyên và Ô Đào ăn cơm.Căn cứ vào lời nói của cậu ta thì Ô Đào là tấm gương tốt cho nữ sinh lớp chúng ta, cho nên các nữ đồng học khác cũng đều lầnlượt báo danh.Ô Đào không muốn để người ta tốn kém, bèn nói là mình hôm nay có mang cơm.Nhưng mà Mạnh Sĩ Huyền lại nói: "Chúng ta cùng đi lấy cơm của cậu rồi để vào ngăn kéo, sau đó đi cùng Vương Bồi Hâm rangoài ăn.Cơm của cậu có thể để buổi tối ăn, tớ vất vả lắm mới bắt được Vương Bồi Hâm mời ăn, tuyệt đổi không thể bỏ quaÔ Đào còn muốn cự tuyệt, Vương Bồi Hâm lại vỗ bộ ngự/c nói: "Ngày hôm nay anh đây mời khách, hai bạn nhất định phải chotôi chút thể diện, không gặp không về!”Mạnh Sĩ Huyên cười lên, Ô Đào cũng không nhịn được cười.Thế là cô bé liền lấy hộp cơm của mình, cho vào trong ngăn kéo, sau đó đi theo Vương Bồi Hâm và Mạnh Sĩ Huyên, trên đườngcô bé không nhịn được nói: "Chúng ta tùy tiện ăn một chút là được, tuyệt đối đừng tốn kém.Mạnh Sĩ Huyên: "Chúng ta đi đến Hợp Nghĩa Trai ăn lá gan xào đi, lại thêm mấy cái bánh bao nữa, lá gan xào 1 mao năm mộtbàn, chúng ta có mấy người, tám hào bảo đảm ăn no”Vương Bồi Hầm: "Vậy thì tốt quá, tiết kiệm tiền cho tớ rồi.Ô Đào nghe xong: "Cần tám hào tiền á?”Nhiều như vậy!Mạnh Sĩ Huyền nắm lấy tay của cô bé, cố ý nín cười nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, cậu ta có tiền.Ô Đào thấy cô bé nói như vậy, liền không lên tiếng, cô bé đột nhiên ý thức được, đối với bọn họ mà nói, tám hào tiền có thể tùy tiện tiêu xài, mà mình bận rộn hai ngày ba ngày, mới có thể nhặt lõi than kiếm được tám hào tiền.Vương Bồi Hâm hay chơi thể thao, nhìn thì tứ chỉ phát triển, nhưng lại rất thông minh.Cậu ta vừa nhìn liền hiểu, cười nói: Ô Đào, hôm nay đúng là may mắn mà có cậu, cậu dũng cảm báo danh, khích lệ các nữ sinh khác, nếu không thì chức ủy viên thể dục của tớ cũng khó làm, đây là việc tớ nên làm” Ô Đào đương nhiên hiểu rõ, cậu ấy nói vậy kỳ thật chính là vì muốn mình đừng suy nghĩ nhiều.Cô bé bèn nói: "Hoàn cảnh nhà tớ không tốt lắm, quả thật là rất ít khi ăn ở bên ngoài, hôm nay có các cậu, tớ cũng phải cám ơn các cậu.Đây là lời nói thật, nhưng mà loại lời nói thật này, kỳ thật nói ra cũng không dễ dàng, thừa nhận nhà mình nghèo, đối với một đứa trẻ như cô bé rất là khó khăn.Tuy chỉ là trẻ con, nhưng cũng sẽ có lòng tự trọng.Lúc Ô Đào nói như vậy, cũng cảm thấy trên mặt nong nóng, nhưng mà nói ra xong cô bé lại cảm thấy tốt hơn nhiều.Đúng, nghèo cũng không phải tội lỗi gì, không có gì mất mặt cả, cô bé che giấu thì người khác sẽ dò xét cô bé, chẳng bằng cô bé cứ trực tiếp một chút.Ô Đào nói như vậy xong, Vương Bồi Hâm liền cười nói: "Bạn học Ô Đào, kỳ thật nhà tớ cũng là con cháu của giai cấp vô sản, tình huống nhà tớ cũng không tốt hơn bao nhiêu.Chỉ là trong tay tớ có một chút tiền tiêu vặt, lấy ra cho bạn học ăn ngon một chút, đây đều là việc nên làm!”Bên cạnh Mạnh Sĩ Huyên cũng nói: "Đừng nói nhiều nữa, hôm nay phải ăn thật đã"Vương Bồi Hâm cười nói: "Được! Đi thôi, bạn học Ô Đào, cậu muốn ăn cái gì, mau chóng mở miệng!”.
Vương Bồi Hâm: "So tài bốn trăm mét tiếp sức?”Nhưng mà Mạnh Sĩ Huyền bên cạnh lại vội nói: "Đừng bảo so tài tiếp sức, không thể ba cái đều là chạy bộ được, như vậy thì mệt chết người?”Vương Bồi Hâm: "Vậy cậu nói báo cái gì thì phù hợp? Bạn học Ô Đào muốn tiến bộ, muốn làm vẻ vang cho lớp, đây là chuyện tốt, ta phải cổ vũ”Mạnh Sĩ Huyền trợn trắng mắt nói Vương Bồi Hâm: "Đúng vậy, không phải cậu sợ không góp đủ người sao? Như vậy đi, Ô Đào báo ba hạng mục, giữa trưa nay, cậu mời bọn tớ ăn lá gan xào, thế nào?” Vương Bồi Hâm cắn răng một cái: "Được, lá gan xào thì lá gan xào! Tớ chấp nhận!”Mạnh Sĩ Huyền cười ha ha, chỉ vào hạng mục phía trên, nói: "Vậy báo cái đứng nghiêm nhảy xa đi!” Vương Bồi Hâm: "Được rồi, tớ sẽ ghi tên cho bạn học Ô Đào!”Trở lại chỗ ngồi, Mạnh Sĩ Huyên nín cười nói với Ô Đào: "Đứng nghiêm nhảy chỉ là tùy tiện nhảy mấy lần, có thứ tự hay không.
đều được, dù sao cũng không phiền hà.
Còn so tài tiếp sức, chỉ bằng nữ sinh lớp chúng ta thì hơi quá sức, sẽ liên lụy đến cậu! Hơn nữa lỡ như được thứ tự cao, bốn người phân tiền thưởng, cậu nói cậu có thể cầm được mấy hào? Tốt nhất vẫn là bản thân báo một hạng mục riêng!”Ô Đào giật mình, sau đó vô cùng cảm kích: "Chuyện này tớ không nghĩ nhiều! Nhưng mà tớ không biết nhảy xa, không biết cóđược hay khôngMạnh Sĩ Huyền: "Quan tâm làm gì, cậu phải nhớ, cậu phải ra sức bảo vệ vị trí đứng đầu trong cuộc thi chạy một trăm mét và bốn.
trăm mét, về phần nhảy xa, được thì tốt, không được thì cũng không chịu thiệt.
Ô Đào: "Được, tớ nghe cậu.
Lúc giữa trưa, Vương Bồi Hâm thật sự chạy tới, nói là muốn mời Mạnh Sĩ Huyên và Ô Đào ăn cơm.
Căn cứ vào lời nói của cậu ta thì Ô Đào là tấm gương tốt cho nữ sinh lớp chúng ta, cho nên các nữ đồng học khác cũng đều lầnlượt báo danh.
Ô Đào không muốn để người ta tốn kém, bèn nói là mình hôm nay có mang cơm.
Nhưng mà Mạnh Sĩ Huyền lại nói: "Chúng ta cùng đi lấy cơm của cậu rồi để vào ngăn kéo, sau đó đi cùng Vương Bồi Hâm rangoài ăn.
Cơm của cậu có thể để buổi tối ăn, tớ vất vả lắm mới bắt được Vương Bồi Hâm mời ăn, tuyệt đổi không thể bỏ quaÔ Đào còn muốn cự tuyệt, Vương Bồi Hâm lại vỗ bộ ngự/c nói: "Ngày hôm nay anh đây mời khách, hai bạn nhất định phải chotôi chút thể diện, không gặp không về!”Mạnh Sĩ Huyên cười lên, Ô Đào cũng không nhịn được cười.
Thế là cô bé liền lấy hộp cơm của mình, cho vào trong ngăn kéo, sau đó đi theo Vương Bồi Hâm và Mạnh Sĩ Huyên, trên đườngcô bé không nhịn được nói: "Chúng ta tùy tiện ăn một chút là được, tuyệt đối đừng tốn kém.
Mạnh Sĩ Huyên: "Chúng ta đi đến Hợp Nghĩa Trai ăn lá gan xào đi, lại thêm mấy cái bánh bao nữa, lá gan xào 1 mao năm mộtbàn, chúng ta có mấy người, tám hào bảo đảm ăn no”Vương Bồi Hầm: "Vậy thì tốt quá, tiết kiệm tiền cho tớ rồi.
Ô Đào nghe xong: "Cần tám hào tiền á?”Nhiều như vậy!Mạnh Sĩ Huyền nắm lấy tay của cô bé, cố ý nín cười nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, cậu ta có tiền.
Ô Đào thấy cô bé nói như vậy, liền không lên tiếng, cô bé đột nhiên ý thức được, đối với bọn họ mà nói, tám hào tiền có thể tùy tiện tiêu xài, mà mình bận rộn hai ngày ba ngày, mới có thể nhặt lõi than kiếm được tám hào tiền.
Vương Bồi Hâm hay chơi thể thao, nhìn thì tứ chỉ phát triển, nhưng lại rất thông minh.
Cậu ta vừa nhìn liền hiểu, cười nói: Ô Đào, hôm nay đúng là may mắn mà có cậu, cậu dũng cảm báo danh, khích lệ các nữ sinh khác, nếu không thì chức ủy viên thể dục của tớ cũng khó làm, đây là việc tớ nên làm” Ô Đào đương nhiên hiểu rõ, cậu ấy nói vậy kỳ thật chính là vì muốn mình đừng suy nghĩ nhiều.
Cô bé bèn nói: "Hoàn cảnh nhà tớ không tốt lắm, quả thật là rất ít khi ăn ở bên ngoài, hôm nay có các cậu, tớ cũng phải cám ơn các cậu.
Đây là lời nói thật, nhưng mà loại lời nói thật này, kỳ thật nói ra cũng không dễ dàng, thừa nhận nhà mình nghèo, đối với một đứa trẻ như cô bé rất là khó khăn.
Tuy chỉ là trẻ con, nhưng cũng sẽ có lòng tự trọng.
Lúc Ô Đào nói như vậy, cũng cảm thấy trên mặt nong nóng, nhưng mà nói ra xong cô bé lại cảm thấy tốt hơn nhiều.
Đúng, nghèo cũng không phải tội lỗi gì, không có gì mất mặt cả, cô bé che giấu thì người khác sẽ dò xét cô bé, chẳng bằng cô bé cứ trực tiếp một chút.
Ô Đào nói như vậy xong, Vương Bồi Hâm liền cười nói: "Bạn học Ô Đào, kỳ thật nhà tớ cũng là con cháu của giai cấp vô sản, tình huống nhà tớ cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Chỉ là trong tay tớ có một chút tiền tiêu vặt, lấy ra cho bạn học ăn ngon một chút, đây đều là việc nên làm!”Bên cạnh Mạnh Sĩ Huyên cũng nói: "Đừng nói nhiều nữa, hôm nay phải ăn thật đã"Vương Bồi Hâm cười nói: "Được! Đi thôi, bạn học Ô Đào, cậu muốn ăn cái gì, mau chóng mở miệng!”.
Thập Niên 60 Phim Phóng Sự So Sánh Vận MệnhTác giả: Nữ Vương Bất Tại GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgày đó Ô Đào về đến nhà, trong tay nắm chặt năm cây kẹo đường bọc giấy bóng.Một cây màu đỏ, một cây màu xanh lá, một cây màu xanh da trời, còn có hai cây màu tím.Chị họ Tịch Mai của Ô Đào nói, bảy màu sắc của kẹo đường chị ấy đều nếm qua rồi, màu tím là ngon nhất. Chị ấy nói thật đáng tiếc, hôm qua Ô Đào không đến nhà chị ấy, nếu không chị ấy sẽ cho cô bé ăn một cây.Chuyện này khiến Ô Đào tin là thật, cô bé luôn cảm thấy nếu như ngày đó cô bé đi tìmTịch Mai chơi thì cô bé đã có thể ăn được kẹo đường bọc giấy bóng màu tím.Việc này khiến cô bé rất ảo não, cũng làm cho cô càng thêm suy nghĩ đến hương vị của kẹo đường bọc giấy bóng màu tím. Từ đó về sau, Ô Đào luôn cảm thấy, tất cả kẹo đường bọc giấy bóng đều không ngọt bằng loại màu tím, cô bé muốn ăn kẹo đường bọc giấy bóng màu tím.Hiện tại, cô bé đã có hai cây kẹo đường bọc giấy bóng màu tím.Cô bé không nhịn được cười, nhưng mà lại cố gắng nhịn xuống, cẩn thận đặt năm cây kẹo đường vào trong túi áo bông của mình rồi mới đi vào cửa sân… Vương Bồi Hâm: "So tài bốn trăm mét tiếp sức?”Nhưng mà Mạnh Sĩ Huyền bên cạnh lại vội nói: "Đừng bảo so tài tiếp sức, không thể ba cái đều là chạy bộ được, như vậy thì mệt chết người?”Vương Bồi Hâm: "Vậy cậu nói báo cái gì thì phù hợp? Bạn học Ô Đào muốn tiến bộ, muốn làm vẻ vang cho lớp, đây là chuyện tốt, ta phải cổ vũ”Mạnh Sĩ Huyền trợn trắng mắt nói Vương Bồi Hâm: "Đúng vậy, không phải cậu sợ không góp đủ người sao? Như vậy đi, Ô Đào báo ba hạng mục, giữa trưa nay, cậu mời bọn tớ ăn lá gan xào, thế nào?” Vương Bồi Hâm cắn răng một cái: "Được, lá gan xào thì lá gan xào! Tớ chấp nhận!”Mạnh Sĩ Huyền cười ha ha, chỉ vào hạng mục phía trên, nói: "Vậy báo cái đứng nghiêm nhảy xa đi!” Vương Bồi Hâm: "Được rồi, tớ sẽ ghi tên cho bạn học Ô Đào!”Trở lại chỗ ngồi, Mạnh Sĩ Huyên nín cười nói với Ô Đào: "Đứng nghiêm nhảy chỉ là tùy tiện nhảy mấy lần, có thứ tự hay không.đều được, dù sao cũng không phiền hà.Còn so tài tiếp sức, chỉ bằng nữ sinh lớp chúng ta thì hơi quá sức, sẽ liên lụy đến cậu! Hơn nữa lỡ như được thứ tự cao, bốn người phân tiền thưởng, cậu nói cậu có thể cầm được mấy hào? Tốt nhất vẫn là bản thân báo một hạng mục riêng!”Ô Đào giật mình, sau đó vô cùng cảm kích: "Chuyện này tớ không nghĩ nhiều! Nhưng mà tớ không biết nhảy xa, không biết cóđược hay khôngMạnh Sĩ Huyền: "Quan tâm làm gì, cậu phải nhớ, cậu phải ra sức bảo vệ vị trí đứng đầu trong cuộc thi chạy một trăm mét và bốn.trăm mét, về phần nhảy xa, được thì tốt, không được thì cũng không chịu thiệt.Ô Đào: "Được, tớ nghe cậu.Lúc giữa trưa, Vương Bồi Hâm thật sự chạy tới, nói là muốn mời Mạnh Sĩ Huyên và Ô Đào ăn cơm.Căn cứ vào lời nói của cậu ta thì Ô Đào là tấm gương tốt cho nữ sinh lớp chúng ta, cho nên các nữ đồng học khác cũng đều lầnlượt báo danh.Ô Đào không muốn để người ta tốn kém, bèn nói là mình hôm nay có mang cơm.Nhưng mà Mạnh Sĩ Huyền lại nói: "Chúng ta cùng đi lấy cơm của cậu rồi để vào ngăn kéo, sau đó đi cùng Vương Bồi Hâm rangoài ăn.Cơm của cậu có thể để buổi tối ăn, tớ vất vả lắm mới bắt được Vương Bồi Hâm mời ăn, tuyệt đổi không thể bỏ quaÔ Đào còn muốn cự tuyệt, Vương Bồi Hâm lại vỗ bộ ngự/c nói: "Ngày hôm nay anh đây mời khách, hai bạn nhất định phải chotôi chút thể diện, không gặp không về!”Mạnh Sĩ Huyên cười lên, Ô Đào cũng không nhịn được cười.Thế là cô bé liền lấy hộp cơm của mình, cho vào trong ngăn kéo, sau đó đi theo Vương Bồi Hâm và Mạnh Sĩ Huyên, trên đườngcô bé không nhịn được nói: "Chúng ta tùy tiện ăn một chút là được, tuyệt đối đừng tốn kém.Mạnh Sĩ Huyên: "Chúng ta đi đến Hợp Nghĩa Trai ăn lá gan xào đi, lại thêm mấy cái bánh bao nữa, lá gan xào 1 mao năm mộtbàn, chúng ta có mấy người, tám hào bảo đảm ăn no”Vương Bồi Hầm: "Vậy thì tốt quá, tiết kiệm tiền cho tớ rồi.Ô Đào nghe xong: "Cần tám hào tiền á?”Nhiều như vậy!Mạnh Sĩ Huyền nắm lấy tay của cô bé, cố ý nín cười nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, cậu ta có tiền.Ô Đào thấy cô bé nói như vậy, liền không lên tiếng, cô bé đột nhiên ý thức được, đối với bọn họ mà nói, tám hào tiền có thể tùy tiện tiêu xài, mà mình bận rộn hai ngày ba ngày, mới có thể nhặt lõi than kiếm được tám hào tiền.Vương Bồi Hâm hay chơi thể thao, nhìn thì tứ chỉ phát triển, nhưng lại rất thông minh.Cậu ta vừa nhìn liền hiểu, cười nói: Ô Đào, hôm nay đúng là may mắn mà có cậu, cậu dũng cảm báo danh, khích lệ các nữ sinh khác, nếu không thì chức ủy viên thể dục của tớ cũng khó làm, đây là việc tớ nên làm” Ô Đào đương nhiên hiểu rõ, cậu ấy nói vậy kỳ thật chính là vì muốn mình đừng suy nghĩ nhiều.Cô bé bèn nói: "Hoàn cảnh nhà tớ không tốt lắm, quả thật là rất ít khi ăn ở bên ngoài, hôm nay có các cậu, tớ cũng phải cám ơn các cậu.Đây là lời nói thật, nhưng mà loại lời nói thật này, kỳ thật nói ra cũng không dễ dàng, thừa nhận nhà mình nghèo, đối với một đứa trẻ như cô bé rất là khó khăn.Tuy chỉ là trẻ con, nhưng cũng sẽ có lòng tự trọng.Lúc Ô Đào nói như vậy, cũng cảm thấy trên mặt nong nóng, nhưng mà nói ra xong cô bé lại cảm thấy tốt hơn nhiều.Đúng, nghèo cũng không phải tội lỗi gì, không có gì mất mặt cả, cô bé che giấu thì người khác sẽ dò xét cô bé, chẳng bằng cô bé cứ trực tiếp một chút.Ô Đào nói như vậy xong, Vương Bồi Hâm liền cười nói: "Bạn học Ô Đào, kỳ thật nhà tớ cũng là con cháu của giai cấp vô sản, tình huống nhà tớ cũng không tốt hơn bao nhiêu.Chỉ là trong tay tớ có một chút tiền tiêu vặt, lấy ra cho bạn học ăn ngon một chút, đây đều là việc nên làm!”Bên cạnh Mạnh Sĩ Huyên cũng nói: "Đừng nói nhiều nữa, hôm nay phải ăn thật đã"Vương Bồi Hâm cười nói: "Được! Đi thôi, bạn học Ô Đào, cậu muốn ăn cái gì, mau chóng mở miệng!”.