Tô Hồi vươn tay lên, vuốt vuốt trái tim của mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ. Cô nhìn qua một vòng quanh căn phòng gạch đất, sau đó đưa mắt nhìn vào đôi tay thô ráp này.Đây không phải là tay của cô. Tô Hồi nhớ đến việc mình bị tai bay vạ gió. Trong tràng kiếm khí như khai thiên tích địa đấy, thân là một con tôm nhỏ kỳ Trúc Cơ, cô căn bản không thể nào sống sót được.Cho nên...Trên bàn bên cạnh có một chiếc gương đồng xưa cũ, Tô Hồi cầm lấy nó. Gương mặt này không phải của cô, cô xinh đẹp hơn nhiều so với người này! Hơn nữa, bởi vì Trúc Cơ nên bề ngoài cô giống như thiếu nữ 18 tuổi. Còn người phụ nữ này chắc khoảng 30 tuổi, cho nên, Tô Hồi cô lại xuyên không rồi sao?Xuyên không thành một...!Người phụ nữ?!Lòng Tô Hồi nhanh chóng trầm xuống, đúng lúc này, trước mắt cô chợt có ánh sáng xanh lóe lên. Cô trừng lớn mắt, cầm lấy. Cái này không phải là vòng cổ thần bí mà cô vô tình có được ở trong bí cảnh cổ phủ* kia sao?*Cổ phủ: Chỗ chứa của cải thời xưa.Tại sao nó lại ở chỗ này?Chẳng lẽ...!Tô…

Chương 5: Chương 5

Thập Niên 70 Từ Tu Sĩ Thành Quả PhụTác giả: Đại Hà Đông LưuTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTô Hồi vươn tay lên, vuốt vuốt trái tim của mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ. Cô nhìn qua một vòng quanh căn phòng gạch đất, sau đó đưa mắt nhìn vào đôi tay thô ráp này.Đây không phải là tay của cô. Tô Hồi nhớ đến việc mình bị tai bay vạ gió. Trong tràng kiếm khí như khai thiên tích địa đấy, thân là một con tôm nhỏ kỳ Trúc Cơ, cô căn bản không thể nào sống sót được.Cho nên...Trên bàn bên cạnh có một chiếc gương đồng xưa cũ, Tô Hồi cầm lấy nó. Gương mặt này không phải của cô, cô xinh đẹp hơn nhiều so với người này! Hơn nữa, bởi vì Trúc Cơ nên bề ngoài cô giống như thiếu nữ 18 tuổi. Còn người phụ nữ này chắc khoảng 30 tuổi, cho nên, Tô Hồi cô lại xuyên không rồi sao?Xuyên không thành một...!Người phụ nữ?!Lòng Tô Hồi nhanh chóng trầm xuống, đúng lúc này, trước mắt cô chợt có ánh sáng xanh lóe lên. Cô trừng lớn mắt, cầm lấy. Cái này không phải là vòng cổ thần bí mà cô vô tình có được ở trong bí cảnh cổ phủ* kia sao?*Cổ phủ: Chỗ chứa của cải thời xưa.Tại sao nó lại ở chỗ này?Chẳng lẽ...!Tô… Con trai bà có ý gì đây?Nếu như không phải con trai đã chết, bà ta hận không thể túm quần áo của anh mà hỏi anh có ý gì? Anh thừa nhận người làm mẹ như bà ta không đối đãi tốt với vợ con của anh, nên mới bảo họ dọn ra ngoài sao? Còn ra ở riêng?Anh viết bức thư này, sau này bà ta đâu còn mặt mũi nữa?Phụ cấp tử trận...!Nghĩ đến thu nhập ngày thường của con trai, bà ta cũng biết đó là một con số lớn nhường nào.Dựa vào đâu, dựa vào đâu, phải đưa cho con dâu nửa số tiền này? Bình thường số tiền này đều do bà ta giữ hết mà!Lý Mãn Phân nổi giận, vừa muốn xé bức thư này thì Tô Hồi tránh né, nhìn xuống nhanh như gió.Tôn Cường cau mày ngăn cản ở giữa.Nước mắt trên mặt Lý Mãn Phân đã không còn, ánh mắt nhìn đứa con dâu này vô cùng lạnh lẽo.Con trai hư hỏng rồi, nhất định là lỗi của vợ anh!Tôn Cường thở dài, trước đây cậu ấy từng nghe anh Bình nhắc đến, láng máng biết mẹ anh thiên vị, nhưng không ngờ bà ta có thể làm được chuyện xé di chúc trước mặt cậu ấy.“Phụ cấp có tổng cộng một nghìn, đây là năm trăm.Còn nữa, trước đó con đã xem bức thư này, trước khi đến con đã tới chỗ đội trưởng Trương, lát nữa anh ấy sẽ qua đây.”Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Trương Thành Nghiệp tới rồi.Con trai thứ hai Trương Vệ Quốc của nguyên chủ lanh lợi đi đến mở cửa cho anh ấy.Lý Mãn Phân muốn lấy tiền, lại bị Trương Căn cầm lấy tay.Tô Hồi thấy Trương Thành Nghiệp thì lập tức đưa thư cho anh ấy.Lý Mãn Phân lại ôm mặt khóc hu hu: “Vợ thằng hai, mấy đứa cần gì phải dọn ra ngoài chứ? Nhiều con như vậy, một mình con làm sao chăm sóc được? Con ở nhà, chúng ta nhiều người đều có thể giúp đỡ một tay.Huống chi con dọn ra ngoài, công việc trong nhà, công việc đồng áng đều phải do con làm, làm sao con chịu nổi đây?”Tô Hồi cảm thấy bức thư này đã gãi trúng chỗ ngứa của cô, đúng lúc giải quyết vấn đề khó khăn lớn nhất với cô.Nghĩ đến tình huống năm con người chen chúc trong một căn nhà trong ký ức của nguyên chủ, còn có nguyên chủ ở nhà luôn làm công việc bẩn nhất, mệt mỏi nhất.Cô ấy luôn bị mẹ chồng tìm cách nói cô ấy lén lút giấu tiền, muốn cô ấy mua này mua nọ phụ cấp cho gia đình.Cô ấy còn bị chị em dâu ghen tị gây khó dễ...!Cô không hề có ý định sống cuộc sống như vậy, trả nhân quả cũng không cần kéo bản thân vào vũng bùn.Cho nên Tô Hồi giữ lấy vai của con trai lớn Trương Bảo Quốc: “Con cái lớn rồi, đã có thể làm việc trong nhà.”Trương Bảo Quốc không còn nhỏ nữa, cậu bé mười tuổi rồi, đã biết xảy ra chuyện gì.Cha cậu bé mất rồi, bây giờ họ có thể phải dọn ra ngoài, dọn ra ngoài tốt mà! Còn làm việc, có việc gì trong nhà mà cậu bé chưa từng làm? Việc đồng áng cũng không được nghỉ, dù sao trẻ con lớn tầm cậu bé đã có chút sức lao động, cũng có thể ra đồng kiếm điểm công.Trương Bảo Quốc đứng dậy, trong cái nhìn chằm chằm của bà nội, ưỡn ngực nhỏ của mình: “Bà nội, bà yên tâm, cháu biết làm việc nhà, cháu cũng có thể chăm sóc em trai!”Trương Vệ Quốc cũng lên tiếng: “Cháu cũng làm được.”Lý Mãn Phân chỉ vào bọn họ: “Các cháu nói lung tung gì thế, các cháu đâu làm được nhiều việc như vậy!”Tô Hồi nhìn con trai sinh đôi nhỏ nhất của nguyên chủ: “Chúng cũng năm tuổi rồi, không cần người khác trông nom cả ngày, hơn nữa có đứa lớn trông đứa nhỏ cũng không khó khăn.”.

Con trai bà có ý gì đây?Nếu như không phải con trai đã chết, bà ta hận không thể túm quần áo của anh mà hỏi anh có ý gì? Anh thừa nhận người làm mẹ như bà ta không đối đãi tốt với vợ con của anh, nên mới bảo họ dọn ra ngoài sao? Còn ra ở riêng?Anh viết bức thư này, sau này bà ta đâu còn mặt mũi nữa?Phụ cấp tử trận...!Nghĩ đến thu nhập ngày thường của con trai, bà ta cũng biết đó là một con số lớn nhường nào.

Dựa vào đâu, dựa vào đâu, phải đưa cho con dâu nửa số tiền này? Bình thường số tiền này đều do bà ta giữ hết mà!Lý Mãn Phân nổi giận, vừa muốn xé bức thư này thì Tô Hồi tránh né, nhìn xuống nhanh như gió.

Tôn Cường cau mày ngăn cản ở giữa.Nước mắt trên mặt Lý Mãn Phân đã không còn, ánh mắt nhìn đứa con dâu này vô cùng lạnh lẽo.Con trai hư hỏng rồi, nhất định là lỗi của vợ anh!Tôn Cường thở dài, trước đây cậu ấy từng nghe anh Bình nhắc đến, láng máng biết mẹ anh thiên vị, nhưng không ngờ bà ta có thể làm được chuyện xé di chúc trước mặt cậu ấy.“Phụ cấp có tổng cộng một nghìn, đây là năm trăm.

Còn nữa, trước đó con đã xem bức thư này, trước khi đến con đã tới chỗ đội trưởng Trương, lát nữa anh ấy sẽ qua đây.”Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Trương Thành Nghiệp tới rồi.

Con trai thứ hai Trương Vệ Quốc của nguyên chủ lanh lợi đi đến mở cửa cho anh ấy.

Lý Mãn Phân muốn lấy tiền, lại bị Trương Căn cầm lấy tay.Tô Hồi thấy Trương Thành Nghiệp thì lập tức đưa thư cho anh ấy.

Lý Mãn Phân lại ôm mặt khóc hu hu: “Vợ thằng hai, mấy đứa cần gì phải dọn ra ngoài chứ? Nhiều con như vậy, một mình con làm sao chăm sóc được? Con ở nhà, chúng ta nhiều người đều có thể giúp đỡ một tay.

Huống chi con dọn ra ngoài, công việc trong nhà, công việc đồng áng đều phải do con làm, làm sao con chịu nổi đây?”Tô Hồi cảm thấy bức thư này đã gãi trúng chỗ ngứa của cô, đúng lúc giải quyết vấn đề khó khăn lớn nhất với cô.

Nghĩ đến tình huống năm con người chen chúc trong một căn nhà trong ký ức của nguyên chủ, còn có nguyên chủ ở nhà luôn làm công việc bẩn nhất, mệt mỏi nhất.

Cô ấy luôn bị mẹ chồng tìm cách nói cô ấy lén lút giấu tiền, muốn cô ấy mua này mua nọ phụ cấp cho gia đình.

Cô ấy còn bị chị em dâu ghen tị gây khó dễ...!Cô không hề có ý định sống cuộc sống như vậy, trả nhân quả cũng không cần kéo bản thân vào vũng bùn.Cho nên Tô Hồi giữ lấy vai của con trai lớn Trương Bảo Quốc: “Con cái lớn rồi, đã có thể làm việc trong nhà.”Trương Bảo Quốc không còn nhỏ nữa, cậu bé mười tuổi rồi, đã biết xảy ra chuyện gì.

Cha cậu bé mất rồi, bây giờ họ có thể phải dọn ra ngoài, dọn ra ngoài tốt mà! Còn làm việc, có việc gì trong nhà mà cậu bé chưa từng làm? Việc đồng áng cũng không được nghỉ, dù sao trẻ con lớn tầm cậu bé đã có chút sức lao động, cũng có thể ra đồng kiếm điểm công.Trương Bảo Quốc đứng dậy, trong cái nhìn chằm chằm của bà nội, ưỡn ngực nhỏ của mình: “Bà nội, bà yên tâm, cháu biết làm việc nhà, cháu cũng có thể chăm sóc em trai!”Trương Vệ Quốc cũng lên tiếng: “Cháu cũng làm được.”Lý Mãn Phân chỉ vào bọn họ: “Các cháu nói lung tung gì thế, các cháu đâu làm được nhiều việc như vậy!”Tô Hồi nhìn con trai sinh đôi nhỏ nhất của nguyên chủ: “Chúng cũng năm tuổi rồi, không cần người khác trông nom cả ngày, hơn nữa có đứa lớn trông đứa nhỏ cũng không khó khăn.”.

Thập Niên 70 Từ Tu Sĩ Thành Quả PhụTác giả: Đại Hà Đông LưuTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTô Hồi vươn tay lên, vuốt vuốt trái tim của mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ. Cô nhìn qua một vòng quanh căn phòng gạch đất, sau đó đưa mắt nhìn vào đôi tay thô ráp này.Đây không phải là tay của cô. Tô Hồi nhớ đến việc mình bị tai bay vạ gió. Trong tràng kiếm khí như khai thiên tích địa đấy, thân là một con tôm nhỏ kỳ Trúc Cơ, cô căn bản không thể nào sống sót được.Cho nên...Trên bàn bên cạnh có một chiếc gương đồng xưa cũ, Tô Hồi cầm lấy nó. Gương mặt này không phải của cô, cô xinh đẹp hơn nhiều so với người này! Hơn nữa, bởi vì Trúc Cơ nên bề ngoài cô giống như thiếu nữ 18 tuổi. Còn người phụ nữ này chắc khoảng 30 tuổi, cho nên, Tô Hồi cô lại xuyên không rồi sao?Xuyên không thành một...!Người phụ nữ?!Lòng Tô Hồi nhanh chóng trầm xuống, đúng lúc này, trước mắt cô chợt có ánh sáng xanh lóe lên. Cô trừng lớn mắt, cầm lấy. Cái này không phải là vòng cổ thần bí mà cô vô tình có được ở trong bí cảnh cổ phủ* kia sao?*Cổ phủ: Chỗ chứa của cải thời xưa.Tại sao nó lại ở chỗ này?Chẳng lẽ...!Tô… Con trai bà có ý gì đây?Nếu như không phải con trai đã chết, bà ta hận không thể túm quần áo của anh mà hỏi anh có ý gì? Anh thừa nhận người làm mẹ như bà ta không đối đãi tốt với vợ con của anh, nên mới bảo họ dọn ra ngoài sao? Còn ra ở riêng?Anh viết bức thư này, sau này bà ta đâu còn mặt mũi nữa?Phụ cấp tử trận...!Nghĩ đến thu nhập ngày thường của con trai, bà ta cũng biết đó là một con số lớn nhường nào.Dựa vào đâu, dựa vào đâu, phải đưa cho con dâu nửa số tiền này? Bình thường số tiền này đều do bà ta giữ hết mà!Lý Mãn Phân nổi giận, vừa muốn xé bức thư này thì Tô Hồi tránh né, nhìn xuống nhanh như gió.Tôn Cường cau mày ngăn cản ở giữa.Nước mắt trên mặt Lý Mãn Phân đã không còn, ánh mắt nhìn đứa con dâu này vô cùng lạnh lẽo.Con trai hư hỏng rồi, nhất định là lỗi của vợ anh!Tôn Cường thở dài, trước đây cậu ấy từng nghe anh Bình nhắc đến, láng máng biết mẹ anh thiên vị, nhưng không ngờ bà ta có thể làm được chuyện xé di chúc trước mặt cậu ấy.“Phụ cấp có tổng cộng một nghìn, đây là năm trăm.Còn nữa, trước đó con đã xem bức thư này, trước khi đến con đã tới chỗ đội trưởng Trương, lát nữa anh ấy sẽ qua đây.”Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Trương Thành Nghiệp tới rồi.Con trai thứ hai Trương Vệ Quốc của nguyên chủ lanh lợi đi đến mở cửa cho anh ấy.Lý Mãn Phân muốn lấy tiền, lại bị Trương Căn cầm lấy tay.Tô Hồi thấy Trương Thành Nghiệp thì lập tức đưa thư cho anh ấy.Lý Mãn Phân lại ôm mặt khóc hu hu: “Vợ thằng hai, mấy đứa cần gì phải dọn ra ngoài chứ? Nhiều con như vậy, một mình con làm sao chăm sóc được? Con ở nhà, chúng ta nhiều người đều có thể giúp đỡ một tay.Huống chi con dọn ra ngoài, công việc trong nhà, công việc đồng áng đều phải do con làm, làm sao con chịu nổi đây?”Tô Hồi cảm thấy bức thư này đã gãi trúng chỗ ngứa của cô, đúng lúc giải quyết vấn đề khó khăn lớn nhất với cô.Nghĩ đến tình huống năm con người chen chúc trong một căn nhà trong ký ức của nguyên chủ, còn có nguyên chủ ở nhà luôn làm công việc bẩn nhất, mệt mỏi nhất.Cô ấy luôn bị mẹ chồng tìm cách nói cô ấy lén lút giấu tiền, muốn cô ấy mua này mua nọ phụ cấp cho gia đình.Cô ấy còn bị chị em dâu ghen tị gây khó dễ...!Cô không hề có ý định sống cuộc sống như vậy, trả nhân quả cũng không cần kéo bản thân vào vũng bùn.Cho nên Tô Hồi giữ lấy vai của con trai lớn Trương Bảo Quốc: “Con cái lớn rồi, đã có thể làm việc trong nhà.”Trương Bảo Quốc không còn nhỏ nữa, cậu bé mười tuổi rồi, đã biết xảy ra chuyện gì.Cha cậu bé mất rồi, bây giờ họ có thể phải dọn ra ngoài, dọn ra ngoài tốt mà! Còn làm việc, có việc gì trong nhà mà cậu bé chưa từng làm? Việc đồng áng cũng không được nghỉ, dù sao trẻ con lớn tầm cậu bé đã có chút sức lao động, cũng có thể ra đồng kiếm điểm công.Trương Bảo Quốc đứng dậy, trong cái nhìn chằm chằm của bà nội, ưỡn ngực nhỏ của mình: “Bà nội, bà yên tâm, cháu biết làm việc nhà, cháu cũng có thể chăm sóc em trai!”Trương Vệ Quốc cũng lên tiếng: “Cháu cũng làm được.”Lý Mãn Phân chỉ vào bọn họ: “Các cháu nói lung tung gì thế, các cháu đâu làm được nhiều việc như vậy!”Tô Hồi nhìn con trai sinh đôi nhỏ nhất của nguyên chủ: “Chúng cũng năm tuổi rồi, không cần người khác trông nom cả ngày, hơn nữa có đứa lớn trông đứa nhỏ cũng không khó khăn.”.

Chương 5: Chương 5