Tô Hồi vươn tay lên, vuốt vuốt trái tim của mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ. Cô nhìn qua một vòng quanh căn phòng gạch đất, sau đó đưa mắt nhìn vào đôi tay thô ráp này.Đây không phải là tay của cô. Tô Hồi nhớ đến việc mình bị tai bay vạ gió. Trong tràng kiếm khí như khai thiên tích địa đấy, thân là một con tôm nhỏ kỳ Trúc Cơ, cô căn bản không thể nào sống sót được.Cho nên...Trên bàn bên cạnh có một chiếc gương đồng xưa cũ, Tô Hồi cầm lấy nó. Gương mặt này không phải của cô, cô xinh đẹp hơn nhiều so với người này! Hơn nữa, bởi vì Trúc Cơ nên bề ngoài cô giống như thiếu nữ 18 tuổi. Còn người phụ nữ này chắc khoảng 30 tuổi, cho nên, Tô Hồi cô lại xuyên không rồi sao?Xuyên không thành một...!Người phụ nữ?!Lòng Tô Hồi nhanh chóng trầm xuống, đúng lúc này, trước mắt cô chợt có ánh sáng xanh lóe lên. Cô trừng lớn mắt, cầm lấy. Cái này không phải là vòng cổ thần bí mà cô vô tình có được ở trong bí cảnh cổ phủ* kia sao?*Cổ phủ: Chỗ chứa của cải thời xưa.Tại sao nó lại ở chỗ này?Chẳng lẽ...!Tô…
Chương 16: Chương 16
Thập Niên 70 Từ Tu Sĩ Thành Quả PhụTác giả: Đại Hà Đông LưuTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTô Hồi vươn tay lên, vuốt vuốt trái tim của mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ. Cô nhìn qua một vòng quanh căn phòng gạch đất, sau đó đưa mắt nhìn vào đôi tay thô ráp này.Đây không phải là tay của cô. Tô Hồi nhớ đến việc mình bị tai bay vạ gió. Trong tràng kiếm khí như khai thiên tích địa đấy, thân là một con tôm nhỏ kỳ Trúc Cơ, cô căn bản không thể nào sống sót được.Cho nên...Trên bàn bên cạnh có một chiếc gương đồng xưa cũ, Tô Hồi cầm lấy nó. Gương mặt này không phải của cô, cô xinh đẹp hơn nhiều so với người này! Hơn nữa, bởi vì Trúc Cơ nên bề ngoài cô giống như thiếu nữ 18 tuổi. Còn người phụ nữ này chắc khoảng 30 tuổi, cho nên, Tô Hồi cô lại xuyên không rồi sao?Xuyên không thành một...!Người phụ nữ?!Lòng Tô Hồi nhanh chóng trầm xuống, đúng lúc này, trước mắt cô chợt có ánh sáng xanh lóe lên. Cô trừng lớn mắt, cầm lấy. Cái này không phải là vòng cổ thần bí mà cô vô tình có được ở trong bí cảnh cổ phủ* kia sao?*Cổ phủ: Chỗ chứa của cải thời xưa.Tại sao nó lại ở chỗ này?Chẳng lẽ...!Tô… Tô Hồi nhìn căn nhà được xây lên từng chút một, trong lòng cũng thả lỏng một chút.Một nhà năm người chen chúc trong một căn phòng, thật sự là quá đủ rồi.Hơn nữa trong khoảng thời gian này, bởi vì cô vừa mới đến, ngoại trừ lúc cần thiết ra, thì cô sẽ không nói nhiều lời dư thừa, cũng sẽ không làm nhiều chuyện dư thừa.Cô nhớ lại từng chút từng chút một cuộc đời của nguyên chủ, cuối cùng cũng nắm vững được tương đối.Nếu như có người hỏi đến cái gì, cô không đến mức vẫn phải tạm thời đi tìm kiếm ký ức của nguyên chủ.Nếu như thần thức của cô không bị chịu tổn thương thì tốt rồi, lấy thần thức kỳ Trúc Cơ của cô, để tiếp nhận hoàn toàn kí ức của một người bình thường, vậy thì có điều gì khó khăn chứ?Đáng tiếc, bây giờ cô bị thương, trên người không có cái gì, hiện trạng cô đang duy trì cũng có chút nhọc nhằn.Cô muốn đi vào không gian nhỏ để dùng linh lực chữa thương nhưng rất khó, bởi vì chung quanh đều là người, căn bản không thực tế.Nếu như có phòng của riêng mình, vậy thì cô sẽ có không gian độc lập.Trương Căn sinh được ba đứa con trai, nhưng cha của ông lại không có nhiều con trai như vậy.Bên dưới ông chỉ có một đứa em trai, chỉ là em trai ông lại có nhiều con trai hơn ông, có tới bốn đứa con trai.Hơn nữa bởi vì người chú này sinh ra con trai trước, sau này mới là con gái, tất cả con cái của ông ấy đều đã lập gia đình.Hai nhà bọn họ là họ hàng thân thiết nhất trong thôn, nhà bọn họ sắp xây nhà, bọn họ là chú, là anh em họ nên tự nhiên sẽ đến hỗ trợ.Thêm vào đó là bạn thân thời thơ ấu của Trương Bình, hàng xóm có quan hệ thân thiết với nhà bọn họ vân vân, cộng lại có hơn mười người đang tuổi sung sức, cho nên tốc độ làm việc rất nhanh.Lúc này xây nhà cũng không chú trọng đến việc đóng cọc gì đó, trực tiếp làm xong phần nền.Sau đó giống như chơi xếp gạch, xếp chồng gạch lên trên, dưới tình hình như vậy, tốc độ thành hình của căn nhà hiện lên rất nhanh.Bệnh cũ lúc sinh bọn họ của mẹ Tô Hồi vẫn chưa khỏi hoàn toàn, không thể kích động quá mức, vừa kích động sẽ dễ dàng sinh bệnh.Sau khi vừa biết tin dữ con gái mình trở thành quả phụ bà liền sinh bệnh, cả người suy nhược.Bây giờ vẫn chưa tốt lên, cho nên vẫn luôn không lộ mặt, chị dâu nhà mẹ đẻ cô trái lại tới giúp đỡ, cùng nhau nấu cơm.Bọn họ đến giúp đỡ cũng không phải trả tiền, chịu trách nhiệm làm một bữa cơm tối là được rồi.Bữa cơm tối này cũng không yêu cầu nhiều cá nhiều thịt, nhưng nhất định phải lấp đầy bụng.Trương Căn lên tiếng, lấy ra đủ lương thực, thỉnh thoảng lại trộn lẫn một ít lương thực loại tốt, lúc nấu nướng cho thêm vài giọt dầu.Vì vậy bữa ăn cũng xem như đầy đủ hương vị.Hiện tại trong tay Tô Hồi có không ít tiền, cô muốn mua thịt chiêu đãi bọn họ nên liền đi nhờ người, dặn đối phương nếu có thịt thì mua giúp bọn họ, không ngờ một lần cũng không mua được.Đúng vậy, chính là mệt như thế đấy, có tiền có phiếu mua thịt nhưng cũng vô dụng.Không đến sớm thì không thừa lại một chút nào, chứ đừng nói là được lựa chọn thịt ngon.Bởi vì không rành vấn đề xây nhà, nên Tô Hồi chỉ phụ trách việc tiêu tiền, Tôn Cường cách vài ngày đưa cho cô một tờ giấy, trên đó viết số lượng gạch ngói và số tiền, cô dựa theo tờ giấy mà thanh toán.Trong thời gian xây nhà này nhà bọn họ đều vô cùng bận rộn, buổi sáng đi học, trở về liền cùng nhau nấu cơm, sau đó đến chỗ căn nhà giúp một tay, buổi tối lại nấu một bữa cơm..
Tô Hồi nhìn căn nhà được xây lên từng chút một, trong lòng cũng thả lỏng một chút.
Một nhà năm người chen chúc trong một căn phòng, thật sự là quá đủ rồi.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, bởi vì cô vừa mới đến, ngoại trừ lúc cần thiết ra, thì cô sẽ không nói nhiều lời dư thừa, cũng sẽ không làm nhiều chuyện dư thừa.Cô nhớ lại từng chút từng chút một cuộc đời của nguyên chủ, cuối cùng cũng nắm vững được tương đối.
Nếu như có người hỏi đến cái gì, cô không đến mức vẫn phải tạm thời đi tìm kiếm ký ức của nguyên chủ.Nếu như thần thức của cô không bị chịu tổn thương thì tốt rồi, lấy thần thức kỳ Trúc Cơ của cô, để tiếp nhận hoàn toàn kí ức của một người bình thường, vậy thì có điều gì khó khăn chứ?Đáng tiếc, bây giờ cô bị thương, trên người không có cái gì, hiện trạng cô đang duy trì cũng có chút nhọc nhằn.Cô muốn đi vào không gian nhỏ để dùng linh lực chữa thương nhưng rất khó, bởi vì chung quanh đều là người, căn bản không thực tế.
Nếu như có phòng của riêng mình, vậy thì cô sẽ có không gian độc lập.Trương Căn sinh được ba đứa con trai, nhưng cha của ông lại không có nhiều con trai như vậy.Bên dưới ông chỉ có một đứa em trai, chỉ là em trai ông lại có nhiều con trai hơn ông, có tới bốn đứa con trai.Hơn nữa bởi vì người chú này sinh ra con trai trước, sau này mới là con gái, tất cả con cái của ông ấy đều đã lập gia đình.Hai nhà bọn họ là họ hàng thân thiết nhất trong thôn, nhà bọn họ sắp xây nhà, bọn họ là chú, là anh em họ nên tự nhiên sẽ đến hỗ trợ.
Thêm vào đó là bạn thân thời thơ ấu của Trương Bình, hàng xóm có quan hệ thân thiết với nhà bọn họ vân vân, cộng lại có hơn mười người đang tuổi sung sức, cho nên tốc độ làm việc rất nhanh.Lúc này xây nhà cũng không chú trọng đến việc đóng cọc gì đó, trực tiếp làm xong phần nền.
Sau đó giống như chơi xếp gạch, xếp chồng gạch lên trên, dưới tình hình như vậy, tốc độ thành hình của căn nhà hiện lên rất nhanh.Bệnh cũ lúc sinh bọn họ của mẹ Tô Hồi vẫn chưa khỏi hoàn toàn, không thể kích động quá mức, vừa kích động sẽ dễ dàng sinh bệnh.
Sau khi vừa biết tin dữ con gái mình trở thành quả phụ bà liền sinh bệnh, cả người suy nhược.
Bây giờ vẫn chưa tốt lên, cho nên vẫn luôn không lộ mặt, chị dâu nhà mẹ đẻ cô trái lại tới giúp đỡ, cùng nhau nấu cơm.Bọn họ đến giúp đỡ cũng không phải trả tiền, chịu trách nhiệm làm một bữa cơm tối là được rồi.
Bữa cơm tối này cũng không yêu cầu nhiều cá nhiều thịt, nhưng nhất định phải lấp đầy bụng.Trương Căn lên tiếng, lấy ra đủ lương thực, thỉnh thoảng lại trộn lẫn một ít lương thực loại tốt, lúc nấu nướng cho thêm vài giọt dầu.Vì vậy bữa ăn cũng xem như đầy đủ hương vị.Hiện tại trong tay Tô Hồi có không ít tiền, cô muốn mua thịt chiêu đãi bọn họ nên liền đi nhờ người, dặn đối phương nếu có thịt thì mua giúp bọn họ, không ngờ một lần cũng không mua được.Đúng vậy, chính là mệt như thế đấy, có tiền có phiếu mua thịt nhưng cũng vô dụng.
Không đến sớm thì không thừa lại một chút nào, chứ đừng nói là được lựa chọn thịt ngon.Bởi vì không rành vấn đề xây nhà, nên Tô Hồi chỉ phụ trách việc tiêu tiền, Tôn Cường cách vài ngày đưa cho cô một tờ giấy, trên đó viết số lượng gạch ngói và số tiền, cô dựa theo tờ giấy mà thanh toán.Trong thời gian xây nhà này nhà bọn họ đều vô cùng bận rộn, buổi sáng đi học, trở về liền cùng nhau nấu cơm, sau đó đến chỗ căn nhà giúp một tay, buổi tối lại nấu một bữa cơm..
Thập Niên 70 Từ Tu Sĩ Thành Quả PhụTác giả: Đại Hà Đông LưuTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTô Hồi vươn tay lên, vuốt vuốt trái tim của mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ. Cô nhìn qua một vòng quanh căn phòng gạch đất, sau đó đưa mắt nhìn vào đôi tay thô ráp này.Đây không phải là tay của cô. Tô Hồi nhớ đến việc mình bị tai bay vạ gió. Trong tràng kiếm khí như khai thiên tích địa đấy, thân là một con tôm nhỏ kỳ Trúc Cơ, cô căn bản không thể nào sống sót được.Cho nên...Trên bàn bên cạnh có một chiếc gương đồng xưa cũ, Tô Hồi cầm lấy nó. Gương mặt này không phải của cô, cô xinh đẹp hơn nhiều so với người này! Hơn nữa, bởi vì Trúc Cơ nên bề ngoài cô giống như thiếu nữ 18 tuổi. Còn người phụ nữ này chắc khoảng 30 tuổi, cho nên, Tô Hồi cô lại xuyên không rồi sao?Xuyên không thành một...!Người phụ nữ?!Lòng Tô Hồi nhanh chóng trầm xuống, đúng lúc này, trước mắt cô chợt có ánh sáng xanh lóe lên. Cô trừng lớn mắt, cầm lấy. Cái này không phải là vòng cổ thần bí mà cô vô tình có được ở trong bí cảnh cổ phủ* kia sao?*Cổ phủ: Chỗ chứa của cải thời xưa.Tại sao nó lại ở chỗ này?Chẳng lẽ...!Tô… Tô Hồi nhìn căn nhà được xây lên từng chút một, trong lòng cũng thả lỏng một chút.Một nhà năm người chen chúc trong một căn phòng, thật sự là quá đủ rồi.Hơn nữa trong khoảng thời gian này, bởi vì cô vừa mới đến, ngoại trừ lúc cần thiết ra, thì cô sẽ không nói nhiều lời dư thừa, cũng sẽ không làm nhiều chuyện dư thừa.Cô nhớ lại từng chút từng chút một cuộc đời của nguyên chủ, cuối cùng cũng nắm vững được tương đối.Nếu như có người hỏi đến cái gì, cô không đến mức vẫn phải tạm thời đi tìm kiếm ký ức của nguyên chủ.Nếu như thần thức của cô không bị chịu tổn thương thì tốt rồi, lấy thần thức kỳ Trúc Cơ của cô, để tiếp nhận hoàn toàn kí ức của một người bình thường, vậy thì có điều gì khó khăn chứ?Đáng tiếc, bây giờ cô bị thương, trên người không có cái gì, hiện trạng cô đang duy trì cũng có chút nhọc nhằn.Cô muốn đi vào không gian nhỏ để dùng linh lực chữa thương nhưng rất khó, bởi vì chung quanh đều là người, căn bản không thực tế.Nếu như có phòng của riêng mình, vậy thì cô sẽ có không gian độc lập.Trương Căn sinh được ba đứa con trai, nhưng cha của ông lại không có nhiều con trai như vậy.Bên dưới ông chỉ có một đứa em trai, chỉ là em trai ông lại có nhiều con trai hơn ông, có tới bốn đứa con trai.Hơn nữa bởi vì người chú này sinh ra con trai trước, sau này mới là con gái, tất cả con cái của ông ấy đều đã lập gia đình.Hai nhà bọn họ là họ hàng thân thiết nhất trong thôn, nhà bọn họ sắp xây nhà, bọn họ là chú, là anh em họ nên tự nhiên sẽ đến hỗ trợ.Thêm vào đó là bạn thân thời thơ ấu của Trương Bình, hàng xóm có quan hệ thân thiết với nhà bọn họ vân vân, cộng lại có hơn mười người đang tuổi sung sức, cho nên tốc độ làm việc rất nhanh.Lúc này xây nhà cũng không chú trọng đến việc đóng cọc gì đó, trực tiếp làm xong phần nền.Sau đó giống như chơi xếp gạch, xếp chồng gạch lên trên, dưới tình hình như vậy, tốc độ thành hình của căn nhà hiện lên rất nhanh.Bệnh cũ lúc sinh bọn họ của mẹ Tô Hồi vẫn chưa khỏi hoàn toàn, không thể kích động quá mức, vừa kích động sẽ dễ dàng sinh bệnh.Sau khi vừa biết tin dữ con gái mình trở thành quả phụ bà liền sinh bệnh, cả người suy nhược.Bây giờ vẫn chưa tốt lên, cho nên vẫn luôn không lộ mặt, chị dâu nhà mẹ đẻ cô trái lại tới giúp đỡ, cùng nhau nấu cơm.Bọn họ đến giúp đỡ cũng không phải trả tiền, chịu trách nhiệm làm một bữa cơm tối là được rồi.Bữa cơm tối này cũng không yêu cầu nhiều cá nhiều thịt, nhưng nhất định phải lấp đầy bụng.Trương Căn lên tiếng, lấy ra đủ lương thực, thỉnh thoảng lại trộn lẫn một ít lương thực loại tốt, lúc nấu nướng cho thêm vài giọt dầu.Vì vậy bữa ăn cũng xem như đầy đủ hương vị.Hiện tại trong tay Tô Hồi có không ít tiền, cô muốn mua thịt chiêu đãi bọn họ nên liền đi nhờ người, dặn đối phương nếu có thịt thì mua giúp bọn họ, không ngờ một lần cũng không mua được.Đúng vậy, chính là mệt như thế đấy, có tiền có phiếu mua thịt nhưng cũng vô dụng.Không đến sớm thì không thừa lại một chút nào, chứ đừng nói là được lựa chọn thịt ngon.Bởi vì không rành vấn đề xây nhà, nên Tô Hồi chỉ phụ trách việc tiêu tiền, Tôn Cường cách vài ngày đưa cho cô một tờ giấy, trên đó viết số lượng gạch ngói và số tiền, cô dựa theo tờ giấy mà thanh toán.Trong thời gian xây nhà này nhà bọn họ đều vô cùng bận rộn, buổi sáng đi học, trở về liền cùng nhau nấu cơm, sau đó đến chỗ căn nhà giúp một tay, buổi tối lại nấu một bữa cơm..