Tô Hồi vươn tay lên, vuốt vuốt trái tim của mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ. Cô nhìn qua một vòng quanh căn phòng gạch đất, sau đó đưa mắt nhìn vào đôi tay thô ráp này.Đây không phải là tay của cô. Tô Hồi nhớ đến việc mình bị tai bay vạ gió. Trong tràng kiếm khí như khai thiên tích địa đấy, thân là một con tôm nhỏ kỳ Trúc Cơ, cô căn bản không thể nào sống sót được.Cho nên...Trên bàn bên cạnh có một chiếc gương đồng xưa cũ, Tô Hồi cầm lấy nó. Gương mặt này không phải của cô, cô xinh đẹp hơn nhiều so với người này! Hơn nữa, bởi vì Trúc Cơ nên bề ngoài cô giống như thiếu nữ 18 tuổi. Còn người phụ nữ này chắc khoảng 30 tuổi, cho nên, Tô Hồi cô lại xuyên không rồi sao?Xuyên không thành một...!Người phụ nữ?!Lòng Tô Hồi nhanh chóng trầm xuống, đúng lúc này, trước mắt cô chợt có ánh sáng xanh lóe lên. Cô trừng lớn mắt, cầm lấy. Cái này không phải là vòng cổ thần bí mà cô vô tình có được ở trong bí cảnh cổ phủ* kia sao?*Cổ phủ: Chỗ chứa của cải thời xưa.Tại sao nó lại ở chỗ này?Chẳng lẽ...!Tô…

Chương 27: Chương 27

Thập Niên 70 Từ Tu Sĩ Thành Quả PhụTác giả: Đại Hà Đông LưuTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTô Hồi vươn tay lên, vuốt vuốt trái tim của mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ. Cô nhìn qua một vòng quanh căn phòng gạch đất, sau đó đưa mắt nhìn vào đôi tay thô ráp này.Đây không phải là tay của cô. Tô Hồi nhớ đến việc mình bị tai bay vạ gió. Trong tràng kiếm khí như khai thiên tích địa đấy, thân là một con tôm nhỏ kỳ Trúc Cơ, cô căn bản không thể nào sống sót được.Cho nên...Trên bàn bên cạnh có một chiếc gương đồng xưa cũ, Tô Hồi cầm lấy nó. Gương mặt này không phải của cô, cô xinh đẹp hơn nhiều so với người này! Hơn nữa, bởi vì Trúc Cơ nên bề ngoài cô giống như thiếu nữ 18 tuổi. Còn người phụ nữ này chắc khoảng 30 tuổi, cho nên, Tô Hồi cô lại xuyên không rồi sao?Xuyên không thành một...!Người phụ nữ?!Lòng Tô Hồi nhanh chóng trầm xuống, đúng lúc này, trước mắt cô chợt có ánh sáng xanh lóe lên. Cô trừng lớn mắt, cầm lấy. Cái này không phải là vòng cổ thần bí mà cô vô tình có được ở trong bí cảnh cổ phủ* kia sao?*Cổ phủ: Chỗ chứa của cải thời xưa.Tại sao nó lại ở chỗ này?Chẳng lẽ...!Tô… Tô Hồi có thần thức dò đường, dưới đất là cái gì cũng không làm khó được cô, bởi vậy liền được mùa bội thu.Có điều thần thức chung quy vẫn bị hao tổn, cô không đi quá xa, cảm thấy chừng này đồ là đủ rồi liền lùi trở về.Lúc này, trong không gian nhỏ của cô đã có hơn hai mươi con cá đang nhảy nhót vì không cam lòng.Con nhỏ chỉ có hơn nửa cân, con to thì chừng hơn hai đến hai cân rưỡi.Đủ cho một nhà bọn họ ăn đến tết.Trên đường đi cô đưa những con cá này đến nơi có trận pháp lạnh như băng.Đông lạnh ở trong "tủ đá" kia, chỉ để lại ba con cá ở trong sọt, cô lại đặt chút củi lên trên đó, làm vậy là để che mắt mọi người.Những thu hoạch ở trên núi này, không ai nhìn thấy là tốt, hai bên hiểu ngầm lẫn nhau.Nếu bị người khác nhìn thấy, vậy thì phải sung vào công quỹ.Lúc cô quay về, giống như ngày hôm qua, Tô Trọng đã giúp san phẳng đất phần trăm, Điền Tư Di thì đang giúp cô làm dây cỏ.Bốn đứa nhỏ đều vây quanh một chỗ, trêu chọc con chó con mà cậu mang tới.Đây là đời sau của con chó săn mà Tô Thiển Minh mang về từ trong núi, cha mẹ nó đều có thể giúp săn thú rừng ở trên núi.Cũng trùng hợp, thôn bên núi có người bị bệnh, qua đây tìm ông kê đơn thuốc.Ông hỏi thêm một câu, vừa khéo trong nhà người kia có một đàn chó con mới sinh ra chưa được bao lâu, bởi vậy đối phương liền tặng cho ông một con.Tô Thiển Minh bảo con trai mang đến cho con gái.Ông là thầy thuốc trong thôn, không thể thường xuyên bỏ đi chỗ khác, nếu không ông cũng sẽ tới cùng."Mẹ, con chó này tên là gì ạ?" Ánh mắt của Trương Bảo Quốc sáng lấp lánh.Tô Hồi nhìn cậu bé cười, lại nhìn con chó nhỏ cả người đen nhánh một cái."Bốn đứa các con mỗi đứa tự chuẩn bị một cái, cái nào dễ nghe thì lấy cái đó."Lời này vừa nói ra, bốn đứa nhỏ đều lấy lại tinh thần, ghé vào thì thầm với nhau.Điền Tư Di đi qua, giúp cô lấy củi ra phơi nắng.Tô Hồi: “Mẹ, hôm nay không có ai khác tới đây sao ạ?”Điền Tư Di: "Có, qua đây nhìn một chút liền rời đi, đều phải đi làm việc." Bà có thể tới đây với Tô Trọng là bởi vì lo lắng, con gái vừa mới ra ở riêng, qua đây giúp cô an tâm phần nào.Về sau cũng không thể ngày nào cũng tới đây, không ra đồng sẽ không có điểm công, không có điểm công thì sẽ không có lương thực.Tô Thiển Minh cũng phải ra đồng kiếm điểm công.Nếu như không có ai, vậy thì có thể lấy cá ra."Mẹ, con bắt được cá trong mương nước trên núi, có ba con, lát nữa mẹ cầm một con về nhé."Phản ứng đầu tiên của Điền Tư Di là nhìn xung quanh, không có ai, vỗ cô một cái, kéo cô vào phòng bếp."Sao con có thể lấy ra ở bên ngoài chứ, bị người ta nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ." Nói xong, bà mới nhìn cẩn thận.Là loại cá trắm cỏ phổ biến nhất, ba con đều hơn nửa cân, có thể bắt được vận khí lớn như vậy ở trong mương nước thật sự là không tệ.Có ba con, Điền Tư Di cũng không do dự: "Được, mẹ lấy một con." Trở về có thứ gì tốt cho con gái cũng để lại một phần là được rồi."Không bị người khác nhìn thấy chứ?"Điền Tư Di lại hỏi một câu.Tô Hồi cam đoan: "Không ạ." Vừa rồi cô cũng đã xác nhận xung quanh không có ai mới có thể ở nói ở bên ngoài."Vậy thì tốt rồi, con không rành làm cá, mẹ giết cá giúp con.Ướp một con ngày mai ăn tiếp...".

Tô Hồi có thần thức dò đường, dưới đất là cái gì cũng không làm khó được cô, bởi vậy liền được mùa bội thu.Có điều thần thức chung quy vẫn bị hao tổn, cô không đi quá xa, cảm thấy chừng này đồ là đủ rồi liền lùi trở về.Lúc này, trong không gian nhỏ của cô đã có hơn hai mươi con cá đang nhảy nhót vì không cam lòng.Con nhỏ chỉ có hơn nửa cân, con to thì chừng hơn hai đến hai cân rưỡi.Đủ cho một nhà bọn họ ăn đến tết.Trên đường đi cô đưa những con cá này đến nơi có trận pháp lạnh như băng.

Đông lạnh ở trong "tủ đá" kia, chỉ để lại ba con cá ở trong sọt, cô lại đặt chút củi lên trên đó, làm vậy là để che mắt mọi người.Những thu hoạch ở trên núi này, không ai nhìn thấy là tốt, hai bên hiểu ngầm lẫn nhau.

Nếu bị người khác nhìn thấy, vậy thì phải sung vào công quỹ.Lúc cô quay về, giống như ngày hôm qua, Tô Trọng đã giúp san phẳng đất phần trăm, Điền Tư Di thì đang giúp cô làm dây cỏ.

Bốn đứa nhỏ đều vây quanh một chỗ, trêu chọc con chó con mà cậu mang tới.Đây là đời sau của con chó săn mà Tô Thiển Minh mang về từ trong núi, cha mẹ nó đều có thể giúp săn thú rừng ở trên núi.Cũng trùng hợp, thôn bên núi có người bị bệnh, qua đây tìm ông kê đơn thuốc.

Ông hỏi thêm một câu, vừa khéo trong nhà người kia có một đàn chó con mới sinh ra chưa được bao lâu, bởi vậy đối phương liền tặng cho ông một con.Tô Thiển Minh bảo con trai mang đến cho con gái.Ông là thầy thuốc trong thôn, không thể thường xuyên bỏ đi chỗ khác, nếu không ông cũng sẽ tới cùng."Mẹ, con chó này tên là gì ạ?" Ánh mắt của Trương Bảo Quốc sáng lấp lánh.Tô Hồi nhìn cậu bé cười, lại nhìn con chó nhỏ cả người đen nhánh một cái."Bốn đứa các con mỗi đứa tự chuẩn bị một cái, cái nào dễ nghe thì lấy cái đó."Lời này vừa nói ra, bốn đứa nhỏ đều lấy lại tinh thần, ghé vào thì thầm với nhau.Điền Tư Di đi qua, giúp cô lấy củi ra phơi nắng.Tô Hồi: “Mẹ, hôm nay không có ai khác tới đây sao ạ?”Điền Tư Di: "Có, qua đây nhìn một chút liền rời đi, đều phải đi làm việc." Bà có thể tới đây với Tô Trọng là bởi vì lo lắng, con gái vừa mới ra ở riêng, qua đây giúp cô an tâm phần nào.

Về sau cũng không thể ngày nào cũng tới đây, không ra đồng sẽ không có điểm công, không có điểm công thì sẽ không có lương thực.Tô Thiển Minh cũng phải ra đồng kiếm điểm công.Nếu như không có ai, vậy thì có thể lấy cá ra."Mẹ, con bắt được cá trong mương nước trên núi, có ba con, lát nữa mẹ cầm một con về nhé."Phản ứng đầu tiên của Điền Tư Di là nhìn xung quanh, không có ai, vỗ cô một cái, kéo cô vào phòng bếp."Sao con có thể lấy ra ở bên ngoài chứ, bị người ta nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ." Nói xong, bà mới nhìn cẩn thận.Là loại cá trắm cỏ phổ biến nhất, ba con đều hơn nửa cân, có thể bắt được vận khí lớn như vậy ở trong mương nước thật sự là không tệ.Có ba con, Điền Tư Di cũng không do dự: "Được, mẹ lấy một con." Trở về có thứ gì tốt cho con gái cũng để lại một phần là được rồi."Không bị người khác nhìn thấy chứ?"Điền Tư Di lại hỏi một câu.Tô Hồi cam đoan: "Không ạ." Vừa rồi cô cũng đã xác nhận xung quanh không có ai mới có thể ở nói ở bên ngoài."Vậy thì tốt rồi, con không rành làm cá, mẹ giết cá giúp con.

Ướp một con ngày mai ăn tiếp...".

Thập Niên 70 Từ Tu Sĩ Thành Quả PhụTác giả: Đại Hà Đông LưuTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTô Hồi vươn tay lên, vuốt vuốt trái tim của mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ. Cô nhìn qua một vòng quanh căn phòng gạch đất, sau đó đưa mắt nhìn vào đôi tay thô ráp này.Đây không phải là tay của cô. Tô Hồi nhớ đến việc mình bị tai bay vạ gió. Trong tràng kiếm khí như khai thiên tích địa đấy, thân là một con tôm nhỏ kỳ Trúc Cơ, cô căn bản không thể nào sống sót được.Cho nên...Trên bàn bên cạnh có một chiếc gương đồng xưa cũ, Tô Hồi cầm lấy nó. Gương mặt này không phải của cô, cô xinh đẹp hơn nhiều so với người này! Hơn nữa, bởi vì Trúc Cơ nên bề ngoài cô giống như thiếu nữ 18 tuổi. Còn người phụ nữ này chắc khoảng 30 tuổi, cho nên, Tô Hồi cô lại xuyên không rồi sao?Xuyên không thành một...!Người phụ nữ?!Lòng Tô Hồi nhanh chóng trầm xuống, đúng lúc này, trước mắt cô chợt có ánh sáng xanh lóe lên. Cô trừng lớn mắt, cầm lấy. Cái này không phải là vòng cổ thần bí mà cô vô tình có được ở trong bí cảnh cổ phủ* kia sao?*Cổ phủ: Chỗ chứa của cải thời xưa.Tại sao nó lại ở chỗ này?Chẳng lẽ...!Tô… Tô Hồi có thần thức dò đường, dưới đất là cái gì cũng không làm khó được cô, bởi vậy liền được mùa bội thu.Có điều thần thức chung quy vẫn bị hao tổn, cô không đi quá xa, cảm thấy chừng này đồ là đủ rồi liền lùi trở về.Lúc này, trong không gian nhỏ của cô đã có hơn hai mươi con cá đang nhảy nhót vì không cam lòng.Con nhỏ chỉ có hơn nửa cân, con to thì chừng hơn hai đến hai cân rưỡi.Đủ cho một nhà bọn họ ăn đến tết.Trên đường đi cô đưa những con cá này đến nơi có trận pháp lạnh như băng.Đông lạnh ở trong "tủ đá" kia, chỉ để lại ba con cá ở trong sọt, cô lại đặt chút củi lên trên đó, làm vậy là để che mắt mọi người.Những thu hoạch ở trên núi này, không ai nhìn thấy là tốt, hai bên hiểu ngầm lẫn nhau.Nếu bị người khác nhìn thấy, vậy thì phải sung vào công quỹ.Lúc cô quay về, giống như ngày hôm qua, Tô Trọng đã giúp san phẳng đất phần trăm, Điền Tư Di thì đang giúp cô làm dây cỏ.Bốn đứa nhỏ đều vây quanh một chỗ, trêu chọc con chó con mà cậu mang tới.Đây là đời sau của con chó săn mà Tô Thiển Minh mang về từ trong núi, cha mẹ nó đều có thể giúp săn thú rừng ở trên núi.Cũng trùng hợp, thôn bên núi có người bị bệnh, qua đây tìm ông kê đơn thuốc.Ông hỏi thêm một câu, vừa khéo trong nhà người kia có một đàn chó con mới sinh ra chưa được bao lâu, bởi vậy đối phương liền tặng cho ông một con.Tô Thiển Minh bảo con trai mang đến cho con gái.Ông là thầy thuốc trong thôn, không thể thường xuyên bỏ đi chỗ khác, nếu không ông cũng sẽ tới cùng."Mẹ, con chó này tên là gì ạ?" Ánh mắt của Trương Bảo Quốc sáng lấp lánh.Tô Hồi nhìn cậu bé cười, lại nhìn con chó nhỏ cả người đen nhánh một cái."Bốn đứa các con mỗi đứa tự chuẩn bị một cái, cái nào dễ nghe thì lấy cái đó."Lời này vừa nói ra, bốn đứa nhỏ đều lấy lại tinh thần, ghé vào thì thầm với nhau.Điền Tư Di đi qua, giúp cô lấy củi ra phơi nắng.Tô Hồi: “Mẹ, hôm nay không có ai khác tới đây sao ạ?”Điền Tư Di: "Có, qua đây nhìn một chút liền rời đi, đều phải đi làm việc." Bà có thể tới đây với Tô Trọng là bởi vì lo lắng, con gái vừa mới ra ở riêng, qua đây giúp cô an tâm phần nào.Về sau cũng không thể ngày nào cũng tới đây, không ra đồng sẽ không có điểm công, không có điểm công thì sẽ không có lương thực.Tô Thiển Minh cũng phải ra đồng kiếm điểm công.Nếu như không có ai, vậy thì có thể lấy cá ra."Mẹ, con bắt được cá trong mương nước trên núi, có ba con, lát nữa mẹ cầm một con về nhé."Phản ứng đầu tiên của Điền Tư Di là nhìn xung quanh, không có ai, vỗ cô một cái, kéo cô vào phòng bếp."Sao con có thể lấy ra ở bên ngoài chứ, bị người ta nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ." Nói xong, bà mới nhìn cẩn thận.Là loại cá trắm cỏ phổ biến nhất, ba con đều hơn nửa cân, có thể bắt được vận khí lớn như vậy ở trong mương nước thật sự là không tệ.Có ba con, Điền Tư Di cũng không do dự: "Được, mẹ lấy một con." Trở về có thứ gì tốt cho con gái cũng để lại một phần là được rồi."Không bị người khác nhìn thấy chứ?"Điền Tư Di lại hỏi một câu.Tô Hồi cam đoan: "Không ạ." Vừa rồi cô cũng đã xác nhận xung quanh không có ai mới có thể ở nói ở bên ngoài."Vậy thì tốt rồi, con không rành làm cá, mẹ giết cá giúp con.Ướp một con ngày mai ăn tiếp...".

Chương 27: Chương 27