... - Mẹ không được nói bạn con như vậy! ...Một bạt tay giáng thẳng xuống gương mặt mũm mĩm của Châu Tiểu Như- đó là mẹ cô - Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, con chơi với đám bạn đó nó có tốt không? Mẹ nói cho con nghe, con người không phải ai cũng như nhau đâu, mình cũng đừng có tin người quá...!- bà vừa nói đến đó thì bị cô cắt ngang - Mẹ thôi đi! con tự biết ai tốt ai xấu mà - Con..con! Mày cút ra khỏi nhà cho tao đồ đứa con mất dạy, mày dám nạt mẹ mày vậy hả- mẹ cô chỉ thẳng ra cửa.. - Mẹ đuổi thì con đi Cô đi vào trong nhà và thu dọn một ít đồ đạt bỏ vào balo sau đó cô đi ra khỏi nhà...! Cô đi bộ khoảng chừng 4Km thì một chiếc xe buýt đi ngang, cô quyết định leo lên xe buýt và bắt đầu bỏ nhà ra đi. Chiếc xe từ từ lăn bánh, cô ngủ lúc nào cũng không hay, vừa tới một trạm bác tài hỏi có ai xuống không, cô thì đang mơ màng nên không biết gì cũng xuống luôn. Cô chỉ mới đi được một quãng, cũng không cách nhà bao xa, như vậy không biết có được tính là bỏ nhà đi chưa nữa. Đang lúc suy nghĩ…
Chương 22: Chương 22
Có Một Châu Như Trên Thế Giới NàyTác giả: La Nhã BângTruyện Ngôn Tình... - Mẹ không được nói bạn con như vậy! ...Một bạt tay giáng thẳng xuống gương mặt mũm mĩm của Châu Tiểu Như- đó là mẹ cô - Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, con chơi với đám bạn đó nó có tốt không? Mẹ nói cho con nghe, con người không phải ai cũng như nhau đâu, mình cũng đừng có tin người quá...!- bà vừa nói đến đó thì bị cô cắt ngang - Mẹ thôi đi! con tự biết ai tốt ai xấu mà - Con..con! Mày cút ra khỏi nhà cho tao đồ đứa con mất dạy, mày dám nạt mẹ mày vậy hả- mẹ cô chỉ thẳng ra cửa.. - Mẹ đuổi thì con đi Cô đi vào trong nhà và thu dọn một ít đồ đạt bỏ vào balo sau đó cô đi ra khỏi nhà...! Cô đi bộ khoảng chừng 4Km thì một chiếc xe buýt đi ngang, cô quyết định leo lên xe buýt và bắt đầu bỏ nhà ra đi. Chiếc xe từ từ lăn bánh, cô ngủ lúc nào cũng không hay, vừa tới một trạm bác tài hỏi có ai xuống không, cô thì đang mơ màng nên không biết gì cũng xuống luôn. Cô chỉ mới đi được một quãng, cũng không cách nhà bao xa, như vậy không biết có được tính là bỏ nhà đi chưa nữa. Đang lúc suy nghĩ… Sau khi Giai Giai từ phòng tắm trở ra đã thấy Dương Khâm Minh nằm ngủ trên ghế sofaLà cô tắm lâu hay do hắn ta buồn ngủ?Giai Giai tiến lại lay lay người hắn- Này! dậy đi, có ngủ thì về nhà anh mà ngủDương Khâm Minh từ từ mở mắt ra- Về nhà anh ngủ đi, tôi cũng muốn đi ngủ - cô khó chịu nhìn Dương Khâm Minh- Tại sao tôi phải về nhà ngủ? - Dương Khâm Minh với gương mặt khó hiểu nhìn cô- Đây là nhà tôi và tôi không thích anh ngủ ở đâyChưa để cô kịp phản ứng Dương Khâm Minh đã đứng dậy bế thóc cô lên tiến lại giường- Anh làm cái gì vậy buông tôi ra coi - Giai Giai không ngừng giãy giụa trong lòng anhDương Khâm Minh vẫn mặc kệ, bế cô lại giường, Dương Khâm Minh đặt cô nằm xuống còn bản thân tự giác nằm xuống cạnh cô, hắn vòng tay qua eo kéo cô vào lòng- Ngủ đi - Dương Khâm Minh nói rồi chưa kịp cho cô phải ứng, hắn đặt một nụ hôn lên trán của côGiai Giai lúc này ngơ ngác định vùng dậy thì bị một bàn tay của người đàn ông trước mặt giữ chặt- Nếu em còn nhúc nhích tôi không biết sẽ có chuyện gì sảy ra đâu - Dương Khâm Minh lên tiếng đe doạChuyện gì là chuyện gì? Giai Giai không dám nghĩ tới liền nhắm tịt mắt lạiDương Khâm Minh thấy biểu hiện của cô như vậy liền phì cười rồi ôm cô vào lòng ngủ một giấc đến sángSáng hôm sau Châu Tiểu Như thức dậy như mọi hôm, chỉ khác là hôm nay cô phải đưa Giai Giai đi khám thai nên không đến công tyMở điện thoại bấm số gọi cho Giai Giai đến cuộc thứ 2 mới có người bắt máy, nhưng mà không phải như cô nghĩ đầu dây bên kia là Dương Khâm Minh bắt máy- Alo Tiểu Như, em gọi Giai Giai có việc gì sao? Cô ấy vẫn còn đang ngủ - Dương Khâm Minh không dám nói lớn vì sợ đánh thức Giai Giai- Dương Khâm Minh? Sao anh lại ở cùng Giai Giai - cô há hốc mồm kinh ngạc, rõ ràng tối qua bà nội nhỏ của cô còn không muốn cô nói cho hắn ta biết là bản thân đã mang thai, bây giờ lại cùng nhau ở chung một chỗChuyện này là thế nào?- Tối qua anh qua thăm Giai Giai rồi mệt quá nên anh ngủ lại thôi - Dương Khâm Minh giải thích- Vậy phiền anh chuyển lời khi nào Giai Giai dậy thì lập tức đến nhà em, hôm qua em có xin nghĩ giúp cậu ấy rồi anh không cần lo - cô sợ Dương Khâm Minh sẽ thắc mắc chuyện Giai Giai không đi làm liền nói bản thân đã xin nghĩ giúp- Hai người có việc gì à? - Dương Khâm Minh thắc mắcCái tên chết bầm này biết như vậy được rồi, sao phải hỏi nhiều thế không biết? Cô thầm nghĩ- Chỉ có chút việc muốn tìm cậu ấy thôiDương Khâm Minh à một tiếng rồi tắt máyChâu Tiểu Như sau khi gọi điện thoại cho Giai Giai xong thì bước xuống lầuNgười đàn ông mặt lạnh của cô vẫn ngồi trên ghế- Lại ăn sáng đi, anh có chuyện muốn nói với em - anh nghiêm túc nhìn cô nóiRốt cuộc là có chuyện gì mà mới sáng sớm mặt anh ta nghiêm trọng vậy chứGương mặt này khiến cô không tự chủ được liền rùng mình một cáiTiến lại bàn ăn ngồi đối diện anh- Anh có chuyện gì muốn nói với tôi - cô đã chuẩn bị tinh thần nghe anh nói rồi- Ngày kia anh sẽ đi Áo để chữa trị, em đi cùng anh chứ? - anh nhìn cô như chờ đợiCô liền không suy nghĩ mà trả lời- Đương nhiên là không rồi, tôi còn phải đi làm màNghe được câu trả lời của cô trong lòng anh có chút thất vọng nhưng không biểu hiện ra ngoàiAnh chỉ um một tiếng rồi cuối đầu ăn bữa sáng của mìnhCô nói gì sai sao? Sao đột nhiên anh im lặng như vậy?- Một lát tôi lên sếp đồ giúp anh - cô vừa ăn vừa nói- Không cần, thím Trương đã soạn giúp tôi rồi - anh nói rồi đặt đũa xuống sau đó bỏ đi đến sofa ngồiLẽ nào cô nói gì khiến anh giận rồi sao? Tại sao khi anh nói không cần cô giúp cô liền cảm thấy khó chịu trong lòng ngựcGiai Giai ở nhà lúc này đã thức dậy- Lúc nảy Tiểu Như gọi cho em - Dương Khâm Minh tiến lại bên cạnh giường côVừa nghe Tiểu Như gọi điện thoại nhưng người bắt máy lại không phải mình Giai Giai có chút liền chột dạ- Tiểu Như có nói gì với anh không?.truyện tiên hiệp hay- Cô ấy bảo em đến nhà cô ấy? Hai người có gì giấu anh àĐột nhiên bị hỏi như vậy mặt Giai Giai không khỏi biến sắc- À! chỉ là cô ấy nhờ tôi chút việc thôi - cô cố tìm lí do nói đại cho qua- Um, dậy chuẩn bị đi rồi anh đưa em đi ăn sángCô không trả lời chỉ mở tủ lấy đồ rồi tiến vào trong nhà tắm30 phút sau cô bước ra với cái đầm hoa dài qua đầu gối, bây giờ cô có thai rồi, cô sợ mặc đồ bó sát sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏDương Khâm Minh nhìn thấy cô liền không khỏi ngây người- Chỉ là qua gặp Tiểu Như thôi em có cần ăn mặc xinh đẹp như vậy không? - Dương Khâm Minh nhìn cô một lượt rồi bỗng cau màyHắn ta là đang ghen hay là đang khen cô đây?- Tôi muốn mặc vậy cho thoải mái, nếu anh không thích có thể tránh xa tôi ra một chútDương Khâm Minh thấy cô tức giận thì im bặc cùng cô bước xuống lầu.
Sau khi Giai Giai từ phòng tắm trở ra đã thấy Dương Khâm Minh nằm ngủ trên ghế sofa
Là cô tắm lâu hay do hắn ta buồn ngủ?
Giai Giai tiến lại lay lay người hắn
- Này! dậy đi, có ngủ thì về nhà anh mà ngủ
Dương Khâm Minh từ từ mở mắt ra
- Về nhà anh ngủ đi, tôi cũng muốn đi ngủ - cô khó chịu nhìn Dương Khâm Minh
- Tại sao tôi phải về nhà ngủ? - Dương Khâm Minh với gương mặt khó hiểu nhìn cô
- Đây là nhà tôi và tôi không thích anh ngủ ở đây
Chưa để cô kịp phản ứng Dương Khâm Minh đã đứng dậy bế thóc cô lên tiến lại giường
- Anh làm cái gì vậy buông tôi ra coi - Giai Giai không ngừng giãy giụa trong lòng anh
Dương Khâm Minh vẫn mặc kệ, bế cô lại giường, Dương Khâm Minh đặt cô nằm xuống còn bản thân tự giác nằm xuống cạnh cô, hắn vòng tay qua eo kéo cô vào lòng
- Ngủ đi - Dương Khâm Minh nói rồi chưa kịp cho cô phải ứng, hắn đặt một nụ hôn lên trán của cô
Giai Giai lúc này ngơ ngác định vùng dậy thì bị một bàn tay của người đàn ông trước mặt giữ chặt
- Nếu em còn nhúc nhích tôi không biết sẽ có chuyện gì sảy ra đâu - Dương Khâm Minh lên tiếng đe doạ
Chuyện gì là chuyện gì? Giai Giai không dám nghĩ tới liền nhắm tịt mắt lại
Dương Khâm Minh thấy biểu hiện của cô như vậy liền phì cười rồi ôm cô vào lòng ngủ một giấc đến sáng
Sáng hôm sau Châu Tiểu Như thức dậy như mọi hôm, chỉ khác là hôm nay cô phải đưa Giai Giai đi khám thai nên không đến công ty
Mở điện thoại bấm số gọi cho Giai Giai đến cuộc thứ 2 mới có người bắt máy, nhưng mà không phải như cô nghĩ đầu dây bên kia là Dương Khâm Minh bắt máy
- Alo Tiểu Như, em gọi Giai Giai có việc gì sao? Cô ấy vẫn còn đang ngủ - Dương Khâm Minh không dám nói lớn vì sợ đánh thức Giai Giai
- Dương Khâm Minh? Sao anh lại ở cùng Giai Giai - cô há hốc mồm kinh ngạc, rõ ràng tối qua bà nội nhỏ của cô còn không muốn cô nói cho hắn ta biết là bản thân đã mang thai, bây giờ lại cùng nhau ở chung một chỗ
Chuyện này là thế nào?
- Tối qua anh qua thăm Giai Giai rồi mệt quá nên anh ngủ lại thôi - Dương Khâm Minh giải thích
- Vậy phiền anh chuyển lời khi nào Giai Giai dậy thì lập tức đến nhà em, hôm qua em có xin nghĩ giúp cậu ấy rồi anh không cần lo - cô sợ Dương Khâm Minh sẽ thắc mắc chuyện Giai Giai không đi làm liền nói bản thân đã xin nghĩ giúp
- Hai người có việc gì à? - Dương Khâm Minh thắc mắc
Cái tên chết bầm này biết như vậy được rồi, sao phải hỏi nhiều thế không biết? Cô thầm nghĩ
- Chỉ có chút việc muốn tìm cậu ấy thôi
Dương Khâm Minh à một tiếng rồi tắt máy
Châu Tiểu Như sau khi gọi điện thoại cho Giai Giai xong thì bước xuống lầu
Người đàn ông mặt lạnh của cô vẫn ngồi trên ghế
- Lại ăn sáng đi, anh có chuyện muốn nói với em - anh nghiêm túc nhìn cô nói
Rốt cuộc là có chuyện gì mà mới sáng sớm mặt anh ta nghiêm trọng vậy chứ
Gương mặt này khiến cô không tự chủ được liền rùng mình một cái
Tiến lại bàn ăn ngồi đối diện anh
- Anh có chuyện gì muốn nói với tôi - cô đã chuẩn bị tinh thần nghe anh nói rồi
- Ngày kia anh sẽ đi Áo để chữa trị, em đi cùng anh chứ? - anh nhìn cô như chờ đợi
Cô liền không suy nghĩ mà trả lời
- Đương nhiên là không rồi, tôi còn phải đi làm mà
Nghe được câu trả lời của cô trong lòng anh có chút thất vọng nhưng không biểu hiện ra ngoài
Anh chỉ um một tiếng rồi cuối đầu ăn bữa sáng của mình
Cô nói gì sai sao? Sao đột nhiên anh im lặng như vậy?
- Một lát tôi lên sếp đồ giúp anh - cô vừa ăn vừa nói
- Không cần, thím Trương đã soạn giúp tôi rồi - anh nói rồi đặt đũa xuống sau đó bỏ đi đến sofa ngồi
Lẽ nào cô nói gì khiến anh giận rồi sao? Tại sao khi anh nói không cần cô giúp cô liền cảm thấy khó chịu trong lòng ngực
Giai Giai ở nhà lúc này đã thức dậy
- Lúc nảy Tiểu Như gọi cho em - Dương Khâm Minh tiến lại bên cạnh giường cô
Vừa nghe Tiểu Như gọi điện thoại nhưng người bắt máy lại không phải mình Giai Giai có chút liền chột dạ
- Tiểu Như có nói gì với anh không?.
truyện tiên hiệp hay
- Cô ấy bảo em đến nhà cô ấy? Hai người có gì giấu anh à
Đột nhiên bị hỏi như vậy mặt Giai Giai không khỏi biến sắc
- À! chỉ là cô ấy nhờ tôi chút việc thôi - cô cố tìm lí do nói đại cho qua
- Um, dậy chuẩn bị đi rồi anh đưa em đi ăn sáng
Cô không trả lời chỉ mở tủ lấy đồ rồi tiến vào trong nhà tắm
30 phút sau cô bước ra với cái đầm hoa dài qua đầu gối, bây giờ cô có thai rồi, cô sợ mặc đồ bó sát sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ
Dương Khâm Minh nhìn thấy cô liền không khỏi ngây người
- Chỉ là qua gặp Tiểu Như thôi em có cần ăn mặc xinh đẹp như vậy không? - Dương Khâm Minh nhìn cô một lượt rồi bỗng cau mày
Hắn ta là đang ghen hay là đang khen cô đây?
- Tôi muốn mặc vậy cho thoải mái, nếu anh không thích có thể tránh xa tôi ra một chút
Dương Khâm Minh thấy cô tức giận thì im bặc cùng cô bước xuống lầu.
Có Một Châu Như Trên Thế Giới NàyTác giả: La Nhã BângTruyện Ngôn Tình... - Mẹ không được nói bạn con như vậy! ...Một bạt tay giáng thẳng xuống gương mặt mũm mĩm của Châu Tiểu Như- đó là mẹ cô - Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, con chơi với đám bạn đó nó có tốt không? Mẹ nói cho con nghe, con người không phải ai cũng như nhau đâu, mình cũng đừng có tin người quá...!- bà vừa nói đến đó thì bị cô cắt ngang - Mẹ thôi đi! con tự biết ai tốt ai xấu mà - Con..con! Mày cút ra khỏi nhà cho tao đồ đứa con mất dạy, mày dám nạt mẹ mày vậy hả- mẹ cô chỉ thẳng ra cửa.. - Mẹ đuổi thì con đi Cô đi vào trong nhà và thu dọn một ít đồ đạt bỏ vào balo sau đó cô đi ra khỏi nhà...! Cô đi bộ khoảng chừng 4Km thì một chiếc xe buýt đi ngang, cô quyết định leo lên xe buýt và bắt đầu bỏ nhà ra đi. Chiếc xe từ từ lăn bánh, cô ngủ lúc nào cũng không hay, vừa tới một trạm bác tài hỏi có ai xuống không, cô thì đang mơ màng nên không biết gì cũng xuống luôn. Cô chỉ mới đi được một quãng, cũng không cách nhà bao xa, như vậy không biết có được tính là bỏ nhà đi chưa nữa. Đang lúc suy nghĩ… Sau khi Giai Giai từ phòng tắm trở ra đã thấy Dương Khâm Minh nằm ngủ trên ghế sofaLà cô tắm lâu hay do hắn ta buồn ngủ?Giai Giai tiến lại lay lay người hắn- Này! dậy đi, có ngủ thì về nhà anh mà ngủDương Khâm Minh từ từ mở mắt ra- Về nhà anh ngủ đi, tôi cũng muốn đi ngủ - cô khó chịu nhìn Dương Khâm Minh- Tại sao tôi phải về nhà ngủ? - Dương Khâm Minh với gương mặt khó hiểu nhìn cô- Đây là nhà tôi và tôi không thích anh ngủ ở đâyChưa để cô kịp phản ứng Dương Khâm Minh đã đứng dậy bế thóc cô lên tiến lại giường- Anh làm cái gì vậy buông tôi ra coi - Giai Giai không ngừng giãy giụa trong lòng anhDương Khâm Minh vẫn mặc kệ, bế cô lại giường, Dương Khâm Minh đặt cô nằm xuống còn bản thân tự giác nằm xuống cạnh cô, hắn vòng tay qua eo kéo cô vào lòng- Ngủ đi - Dương Khâm Minh nói rồi chưa kịp cho cô phải ứng, hắn đặt một nụ hôn lên trán của côGiai Giai lúc này ngơ ngác định vùng dậy thì bị một bàn tay của người đàn ông trước mặt giữ chặt- Nếu em còn nhúc nhích tôi không biết sẽ có chuyện gì sảy ra đâu - Dương Khâm Minh lên tiếng đe doạChuyện gì là chuyện gì? Giai Giai không dám nghĩ tới liền nhắm tịt mắt lạiDương Khâm Minh thấy biểu hiện của cô như vậy liền phì cười rồi ôm cô vào lòng ngủ một giấc đến sángSáng hôm sau Châu Tiểu Như thức dậy như mọi hôm, chỉ khác là hôm nay cô phải đưa Giai Giai đi khám thai nên không đến công tyMở điện thoại bấm số gọi cho Giai Giai đến cuộc thứ 2 mới có người bắt máy, nhưng mà không phải như cô nghĩ đầu dây bên kia là Dương Khâm Minh bắt máy- Alo Tiểu Như, em gọi Giai Giai có việc gì sao? Cô ấy vẫn còn đang ngủ - Dương Khâm Minh không dám nói lớn vì sợ đánh thức Giai Giai- Dương Khâm Minh? Sao anh lại ở cùng Giai Giai - cô há hốc mồm kinh ngạc, rõ ràng tối qua bà nội nhỏ của cô còn không muốn cô nói cho hắn ta biết là bản thân đã mang thai, bây giờ lại cùng nhau ở chung một chỗChuyện này là thế nào?- Tối qua anh qua thăm Giai Giai rồi mệt quá nên anh ngủ lại thôi - Dương Khâm Minh giải thích- Vậy phiền anh chuyển lời khi nào Giai Giai dậy thì lập tức đến nhà em, hôm qua em có xin nghĩ giúp cậu ấy rồi anh không cần lo - cô sợ Dương Khâm Minh sẽ thắc mắc chuyện Giai Giai không đi làm liền nói bản thân đã xin nghĩ giúp- Hai người có việc gì à? - Dương Khâm Minh thắc mắcCái tên chết bầm này biết như vậy được rồi, sao phải hỏi nhiều thế không biết? Cô thầm nghĩ- Chỉ có chút việc muốn tìm cậu ấy thôiDương Khâm Minh à một tiếng rồi tắt máyChâu Tiểu Như sau khi gọi điện thoại cho Giai Giai xong thì bước xuống lầuNgười đàn ông mặt lạnh của cô vẫn ngồi trên ghế- Lại ăn sáng đi, anh có chuyện muốn nói với em - anh nghiêm túc nhìn cô nóiRốt cuộc là có chuyện gì mà mới sáng sớm mặt anh ta nghiêm trọng vậy chứGương mặt này khiến cô không tự chủ được liền rùng mình một cáiTiến lại bàn ăn ngồi đối diện anh- Anh có chuyện gì muốn nói với tôi - cô đã chuẩn bị tinh thần nghe anh nói rồi- Ngày kia anh sẽ đi Áo để chữa trị, em đi cùng anh chứ? - anh nhìn cô như chờ đợiCô liền không suy nghĩ mà trả lời- Đương nhiên là không rồi, tôi còn phải đi làm màNghe được câu trả lời của cô trong lòng anh có chút thất vọng nhưng không biểu hiện ra ngoàiAnh chỉ um một tiếng rồi cuối đầu ăn bữa sáng của mìnhCô nói gì sai sao? Sao đột nhiên anh im lặng như vậy?- Một lát tôi lên sếp đồ giúp anh - cô vừa ăn vừa nói- Không cần, thím Trương đã soạn giúp tôi rồi - anh nói rồi đặt đũa xuống sau đó bỏ đi đến sofa ngồiLẽ nào cô nói gì khiến anh giận rồi sao? Tại sao khi anh nói không cần cô giúp cô liền cảm thấy khó chịu trong lòng ngựcGiai Giai ở nhà lúc này đã thức dậy- Lúc nảy Tiểu Như gọi cho em - Dương Khâm Minh tiến lại bên cạnh giường côVừa nghe Tiểu Như gọi điện thoại nhưng người bắt máy lại không phải mình Giai Giai có chút liền chột dạ- Tiểu Như có nói gì với anh không?.truyện tiên hiệp hay- Cô ấy bảo em đến nhà cô ấy? Hai người có gì giấu anh àĐột nhiên bị hỏi như vậy mặt Giai Giai không khỏi biến sắc- À! chỉ là cô ấy nhờ tôi chút việc thôi - cô cố tìm lí do nói đại cho qua- Um, dậy chuẩn bị đi rồi anh đưa em đi ăn sángCô không trả lời chỉ mở tủ lấy đồ rồi tiến vào trong nhà tắm30 phút sau cô bước ra với cái đầm hoa dài qua đầu gối, bây giờ cô có thai rồi, cô sợ mặc đồ bó sát sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏDương Khâm Minh nhìn thấy cô liền không khỏi ngây người- Chỉ là qua gặp Tiểu Như thôi em có cần ăn mặc xinh đẹp như vậy không? - Dương Khâm Minh nhìn cô một lượt rồi bỗng cau màyHắn ta là đang ghen hay là đang khen cô đây?- Tôi muốn mặc vậy cho thoải mái, nếu anh không thích có thể tránh xa tôi ra một chútDương Khâm Minh thấy cô tức giận thì im bặc cùng cô bước xuống lầu.