“Cảnh quay thứ ba mươi mốt lần thứ tám [Phượng Vũ Cửu Thiên], chuẩn bị, action!”Triệu Chanh đã chuẩn bị xong tư thế, một chân duỗi thẳng một chân quỳ gối, hai tay bày ra dáng vẻ hùng ưng giương cánh, cảm nhận được dây cáp đang quấn chặt ở eo mình, Triệu Chanh hơi căng cơ eo, muốn tranh thủ bản thân ở giữa không trung duy trì được cân bằng. Cảnh này đã quay đi quay lại rất nhiều lần, cho dù Triệu Chanh có chuyên nghiệp đến đâu, lúc này cũng tránh không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Trong lúc tinh thần đang căng thẳng, đột nhiên dây thép ở eo nhoáng lên một cái, đầu óc Triệu Chanh còn chưa kịp phản ứng, cả người đã ngã từ trên không trung xuống. “A!!!”“Chuyện gì xảy ra vậy? Tổ đạo cụ đâu?”“Tổ đạo cụ? Mau ra đây cho tôi!”Triệu Chanh chỉ cảm thấy cả người trầm xuống, trong nháy mắt lại trở nên nhẹ nhàng, đầu óc ong ong, chỉ biết hiện tại xung quanh vô cùng ồn ào ríu rít làm cho đầu óc người ta đau nhức. Dường như có thứ chất lỏng gì đó ấm nóng chảy xuống mặt, dinh dính, còn mang theo chút vị…

Chương 32: 32: Cảnh Vùng Quê Nghèo Khó

Thập Niên 90 Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn ChạyTác giả: Miêu Tể Yếu Cật ThảoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Cảnh quay thứ ba mươi mốt lần thứ tám [Phượng Vũ Cửu Thiên], chuẩn bị, action!”Triệu Chanh đã chuẩn bị xong tư thế, một chân duỗi thẳng một chân quỳ gối, hai tay bày ra dáng vẻ hùng ưng giương cánh, cảm nhận được dây cáp đang quấn chặt ở eo mình, Triệu Chanh hơi căng cơ eo, muốn tranh thủ bản thân ở giữa không trung duy trì được cân bằng. Cảnh này đã quay đi quay lại rất nhiều lần, cho dù Triệu Chanh có chuyên nghiệp đến đâu, lúc này cũng tránh không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Trong lúc tinh thần đang căng thẳng, đột nhiên dây thép ở eo nhoáng lên một cái, đầu óc Triệu Chanh còn chưa kịp phản ứng, cả người đã ngã từ trên không trung xuống. “A!!!”“Chuyện gì xảy ra vậy? Tổ đạo cụ đâu?”“Tổ đạo cụ? Mau ra đây cho tôi!”Triệu Chanh chỉ cảm thấy cả người trầm xuống, trong nháy mắt lại trở nên nhẹ nhàng, đầu óc ong ong, chỉ biết hiện tại xung quanh vô cùng ồn ào ríu rít làm cho đầu óc người ta đau nhức. Dường như có thứ chất lỏng gì đó ấm nóng chảy xuống mặt, dinh dính, còn mang theo chút vị… Ngồi trong sọt nhìn ra những ô vuông hở trong đó nó có thể thấy được anh trai đang đuổi theo, Lâm Nhị Thuận nhất thời khoái chí cười khanh khách, còn dùng đầu ngón tay thò qua những khe hở, muốn vươn bàn tay nhỏ bé về phía anh trai.Cũng may cái gùi đan bằng dây mây dù có khe hở là những ô vuông, nhưng những ô này cũng không tính là lớn, bàn tay nhỏ nhỏ của đứa trẻ hai tuổi như Lâm Nhị Thuận cũng không thể vươn ra được, chỉ lộ ra ba ngón tay.Lâm Đại Thuận sợ tay em trai bị kẹt, vội vàng đưa tay sờ sờ đầu ngón tay em trai, sau đó dỗ nó rút tay vào.Triệu Chanh cũng không để ý đến hai anh em kia chơi đùa như thế nào ở sau lưng mình, chỉ nới lỏng dây lưng gùi ra hơn một chút, dù sao nãy giờ cái gùi đã siết bả vai cô đau nhức, bây giờ mới cảm giác dễ chịu hơn chút.Hiện tại tuy rằng đã là năm 91, nhưng ở tỉnh Hoàng Hải đều bị giới hạn về mặt địa lý hay điều kiện tự nhiên đều không tốt, nên đừng nghĩ đến việc phát triển kinh tế cơ bản.Nhiều lắm nếu ai có lá gan đủ lớn thì sẽ qua thôn bên cạnh làm công, kiếm tiền cũng được kha khá.Nghe nói “ai đó” là Lâm Kiến Thành ở thôn tiên nữ, đáng tiếc người này lại là một kẻ cặn bã, bằng không Đại Thuận và Nhị Thuận cũng không đến mức phải trải qua cuộc sống khổ cực đến mức này?Triệu Chanh tùy ý suy nghĩ một hồi, đi theo Lâm Đại Thuận dạo vài vòng trên núi, nhận ra trên mặt đất có mấy cây hoa cỏ mùa xuân mới nở cái dài cái ngắn, bụi cây nào cũng mới nhú mọc từ dưới đất lên vô cùng xanh tươi.Bây giờ mới hiểu ra khả năng muốn lên núi nhặt củi khô như khi cô còn bé đi theo bà ngoại đoán chừng là không thể.“Quên đi, tốt nhất vẫn là đến vùng núi mà nhà con được chia cho xem trước đã.”Hằng năm vào cuối thu đầu đông, tất cả mọi người sẽ sửa sang lại cây cối trên mảnh đất mình được phân chia qua một lần, cũng gần giống diệt châu chấu vào các vụ mùa, chỉ trừ ngọn cây tốt cần bảo vệ để nhân giống, còn lại phần thân cây đều bị chặt xuống hết.Bất luận là bụi cây cỏ dại hay là chạc cây, tất cả đều sẽ chặt đến dùng dây bó lại thành một bó lớn, sau đó không ngại gian nan trực tiếp mang về nhà phơi nắng, phơi khô sau đó có thể dùng làm củi lửa đốt một năm của một hộ gia đình.Bởi vì cửa khá quý giá, nên tránh không khỏi sẽ có một vài hộ gia đình chạy đến vùng núi của nhà người khác trộm củi, nếu người trộm bị phát hiện, nếu chủ ở đó tức giận có thể chạy đến đứng trước sân nhà người ta hắng giọng chửi bởi hơn nửa ngày.Vốn Triệu Chanh còn cân nhắc không biết có nên làm một cái bẫy nhỏ trên núi hay không, xem có thể bắt được thỏ rừng hay gà rừng các loại, nhưng sau một chuyến lên núi trở về cõng theo một giỏ củi ướt, Triệu Chanh mới nhận ra có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.“Ở đây bao giờ mới có họp chợ? Đồ ăn trong nhà không có, đến cả vườn rau trong nhà cũng không có, dầu muối cũng thiếu, chỉ có cháo loãng nhạt nhẽo như thế cũng không ăn được mãi.”Lúc trở về, mắt thấy mặt trời còn chưa xuống núi, Triệu Chanh nhanh chóng đi gánh nước, bị siết đến bả vai đau xót, trở về liền lấy nước đổ vào trong nồi sạch sẽ, châm lửa nói Lâm Đại Thuận dẫn theo em trai đến để tắm rửa..

Ngồi trong sọt nhìn ra những ô vuông hở trong đó nó có thể thấy được anh trai đang đuổi theo, Lâm Nhị Thuận nhất thời khoái chí cười khanh khách, còn dùng đầu ngón tay thò qua những khe hở, muốn vươn bàn tay nhỏ bé về phía anh trai.

Cũng may cái gùi đan bằng dây mây dù có khe hở là những ô vuông, nhưng những ô này cũng không tính là lớn, bàn tay nhỏ nhỏ của đứa trẻ hai tuổi như Lâm Nhị Thuận cũng không thể vươn ra được, chỉ lộ ra ba ngón tay.

Lâm Đại Thuận sợ tay em trai bị kẹt, vội vàng đưa tay sờ sờ đầu ngón tay em trai, sau đó dỗ nó rút tay vào.

Triệu Chanh cũng không để ý đến hai anh em kia chơi đùa như thế nào ở sau lưng mình, chỉ nới lỏng dây lưng gùi ra hơn một chút, dù sao nãy giờ cái gùi đã siết bả vai cô đau nhức, bây giờ mới cảm giác dễ chịu hơn chút.

Hiện tại tuy rằng đã là năm 91, nhưng ở tỉnh Hoàng Hải đều bị giới hạn về mặt địa lý hay điều kiện tự nhiên đều không tốt, nên đừng nghĩ đến việc phát triển kinh tế cơ bản.

Nhiều lắm nếu ai có lá gan đủ lớn thì sẽ qua thôn bên cạnh làm công, kiếm tiền cũng được kha khá.

Nghe nói “ai đó” là Lâm Kiến Thành ở thôn tiên nữ, đáng tiếc người này lại là một kẻ cặn bã, bằng không Đại Thuận và Nhị Thuận cũng không đến mức phải trải qua cuộc sống khổ cực đến mức này?Triệu Chanh tùy ý suy nghĩ một hồi, đi theo Lâm Đại Thuận dạo vài vòng trên núi, nhận ra trên mặt đất có mấy cây hoa cỏ mùa xuân mới nở cái dài cái ngắn, bụi cây nào cũng mới nhú mọc từ dưới đất lên vô cùng xanh tươi.

Bây giờ mới hiểu ra khả năng muốn lên núi nhặt củi khô như khi cô còn bé đi theo bà ngoại đoán chừng là không thể.

“Quên đi, tốt nhất vẫn là đến vùng núi mà nhà con được chia cho xem trước đã.

”Hằng năm vào cuối thu đầu đông, tất cả mọi người sẽ sửa sang lại cây cối trên mảnh đất mình được phân chia qua một lần, cũng gần giống diệt châu chấu vào các vụ mùa, chỉ trừ ngọn cây tốt cần bảo vệ để nhân giống, còn lại phần thân cây đều bị chặt xuống hết.

Bất luận là bụi cây cỏ dại hay là chạc cây, tất cả đều sẽ chặt đến dùng dây bó lại thành một bó lớn, sau đó không ngại gian nan trực tiếp mang về nhà phơi nắng, phơi khô sau đó có thể dùng làm củi lửa đốt một năm của một hộ gia đình.

Bởi vì cửa khá quý giá, nên tránh không khỏi sẽ có một vài hộ gia đình chạy đến vùng núi của nhà người khác trộm củi, nếu người trộm bị phát hiện, nếu chủ ở đó tức giận có thể chạy đến đứng trước sân nhà người ta hắng giọng chửi bởi hơn nửa ngày.

Vốn Triệu Chanh còn cân nhắc không biết có nên làm một cái bẫy nhỏ trên núi hay không, xem có thể bắt được thỏ rừng hay gà rừng các loại, nhưng sau một chuyến lên núi trở về cõng theo một giỏ củi ướt, Triệu Chanh mới nhận ra có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

“Ở đây bao giờ mới có họp chợ? Đồ ăn trong nhà không có, đến cả vườn rau trong nhà cũng không có, dầu muối cũng thiếu, chỉ có cháo loãng nhạt nhẽo như thế cũng không ăn được mãi.

”Lúc trở về, mắt thấy mặt trời còn chưa xuống núi, Triệu Chanh nhanh chóng đi gánh nước, bị siết đến bả vai đau xót, trở về liền lấy nước đổ vào trong nồi sạch sẽ, châm lửa nói Lâm Đại Thuận dẫn theo em trai đến để tắm rửa.

.

Thập Niên 90 Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn ChạyTác giả: Miêu Tể Yếu Cật ThảoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Cảnh quay thứ ba mươi mốt lần thứ tám [Phượng Vũ Cửu Thiên], chuẩn bị, action!”Triệu Chanh đã chuẩn bị xong tư thế, một chân duỗi thẳng một chân quỳ gối, hai tay bày ra dáng vẻ hùng ưng giương cánh, cảm nhận được dây cáp đang quấn chặt ở eo mình, Triệu Chanh hơi căng cơ eo, muốn tranh thủ bản thân ở giữa không trung duy trì được cân bằng. Cảnh này đã quay đi quay lại rất nhiều lần, cho dù Triệu Chanh có chuyên nghiệp đến đâu, lúc này cũng tránh không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Trong lúc tinh thần đang căng thẳng, đột nhiên dây thép ở eo nhoáng lên một cái, đầu óc Triệu Chanh còn chưa kịp phản ứng, cả người đã ngã từ trên không trung xuống. “A!!!”“Chuyện gì xảy ra vậy? Tổ đạo cụ đâu?”“Tổ đạo cụ? Mau ra đây cho tôi!”Triệu Chanh chỉ cảm thấy cả người trầm xuống, trong nháy mắt lại trở nên nhẹ nhàng, đầu óc ong ong, chỉ biết hiện tại xung quanh vô cùng ồn ào ríu rít làm cho đầu óc người ta đau nhức. Dường như có thứ chất lỏng gì đó ấm nóng chảy xuống mặt, dinh dính, còn mang theo chút vị… Ngồi trong sọt nhìn ra những ô vuông hở trong đó nó có thể thấy được anh trai đang đuổi theo, Lâm Nhị Thuận nhất thời khoái chí cười khanh khách, còn dùng đầu ngón tay thò qua những khe hở, muốn vươn bàn tay nhỏ bé về phía anh trai.Cũng may cái gùi đan bằng dây mây dù có khe hở là những ô vuông, nhưng những ô này cũng không tính là lớn, bàn tay nhỏ nhỏ của đứa trẻ hai tuổi như Lâm Nhị Thuận cũng không thể vươn ra được, chỉ lộ ra ba ngón tay.Lâm Đại Thuận sợ tay em trai bị kẹt, vội vàng đưa tay sờ sờ đầu ngón tay em trai, sau đó dỗ nó rút tay vào.Triệu Chanh cũng không để ý đến hai anh em kia chơi đùa như thế nào ở sau lưng mình, chỉ nới lỏng dây lưng gùi ra hơn một chút, dù sao nãy giờ cái gùi đã siết bả vai cô đau nhức, bây giờ mới cảm giác dễ chịu hơn chút.Hiện tại tuy rằng đã là năm 91, nhưng ở tỉnh Hoàng Hải đều bị giới hạn về mặt địa lý hay điều kiện tự nhiên đều không tốt, nên đừng nghĩ đến việc phát triển kinh tế cơ bản.Nhiều lắm nếu ai có lá gan đủ lớn thì sẽ qua thôn bên cạnh làm công, kiếm tiền cũng được kha khá.Nghe nói “ai đó” là Lâm Kiến Thành ở thôn tiên nữ, đáng tiếc người này lại là một kẻ cặn bã, bằng không Đại Thuận và Nhị Thuận cũng không đến mức phải trải qua cuộc sống khổ cực đến mức này?Triệu Chanh tùy ý suy nghĩ một hồi, đi theo Lâm Đại Thuận dạo vài vòng trên núi, nhận ra trên mặt đất có mấy cây hoa cỏ mùa xuân mới nở cái dài cái ngắn, bụi cây nào cũng mới nhú mọc từ dưới đất lên vô cùng xanh tươi.Bây giờ mới hiểu ra khả năng muốn lên núi nhặt củi khô như khi cô còn bé đi theo bà ngoại đoán chừng là không thể.“Quên đi, tốt nhất vẫn là đến vùng núi mà nhà con được chia cho xem trước đã.”Hằng năm vào cuối thu đầu đông, tất cả mọi người sẽ sửa sang lại cây cối trên mảnh đất mình được phân chia qua một lần, cũng gần giống diệt châu chấu vào các vụ mùa, chỉ trừ ngọn cây tốt cần bảo vệ để nhân giống, còn lại phần thân cây đều bị chặt xuống hết.Bất luận là bụi cây cỏ dại hay là chạc cây, tất cả đều sẽ chặt đến dùng dây bó lại thành một bó lớn, sau đó không ngại gian nan trực tiếp mang về nhà phơi nắng, phơi khô sau đó có thể dùng làm củi lửa đốt một năm của một hộ gia đình.Bởi vì cửa khá quý giá, nên tránh không khỏi sẽ có một vài hộ gia đình chạy đến vùng núi của nhà người khác trộm củi, nếu người trộm bị phát hiện, nếu chủ ở đó tức giận có thể chạy đến đứng trước sân nhà người ta hắng giọng chửi bởi hơn nửa ngày.Vốn Triệu Chanh còn cân nhắc không biết có nên làm một cái bẫy nhỏ trên núi hay không, xem có thể bắt được thỏ rừng hay gà rừng các loại, nhưng sau một chuyến lên núi trở về cõng theo một giỏ củi ướt, Triệu Chanh mới nhận ra có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.“Ở đây bao giờ mới có họp chợ? Đồ ăn trong nhà không có, đến cả vườn rau trong nhà cũng không có, dầu muối cũng thiếu, chỉ có cháo loãng nhạt nhẽo như thế cũng không ăn được mãi.”Lúc trở về, mắt thấy mặt trời còn chưa xuống núi, Triệu Chanh nhanh chóng đi gánh nước, bị siết đến bả vai đau xót, trở về liền lấy nước đổ vào trong nồi sạch sẽ, châm lửa nói Lâm Đại Thuận dẫn theo em trai đến để tắm rửa..

Chương 32: 32: Cảnh Vùng Quê Nghèo Khó