Tác giả:

Vào thời điểm nóng nhất trong năm, trong vòng nửa tháng liền cũng không có mưa, nhiệt độ lúc tám giờ sáng lên tới 27-28 độ. Trời nóng kinh khủng. Hai ngày nay ký túc xá sinh viên như cái lồng hấp khổng lồ vậy, ban đêm tất cả cửa sổ đều mở ra, nhưng không có gió thổi vào. Nhiều sinh viên phải trải chiếu hoặc phủ một tấm khăn trải giường lên mặt đất để ngủ trên đó. Dù sao ngủ ở đây vẫn thoải mái hơn so với nằm trên giường, cũng không đổ mồ hôi khắp người, bởi vì nền xi măng mát lạnh nên miễn cưỡng vẫn ngủ được. Ngày hôm qua trường trung học Nhất Trung ở huyện Ninh đã kết thúc kì thi cuối kỳ, môn thi cuối cùng xong lúc 5 giờ 30, những học sinh nội trú có gia đình ở thị trấn lân cận không bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng. Không còn cách nào khác nên đành ở lại ký túc xá một đêm để ngày hôm sau về nhà. Ký túc xá nữ còn ngủ ở dưới đất nên mấy nam sinh cũng không mấy đắn đo, bọn họ trực tiếp mang chiếu lên tầng thượng để ngủ qua đêm, còn chuẩn bị sẵn nước hoa hoặc tinh dầu để chống muỗi đốt…

Chương 29: Chương 29

Thập Niên 90 Tài Vận Hanh ThôngTác giả: Tây TíchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngVào thời điểm nóng nhất trong năm, trong vòng nửa tháng liền cũng không có mưa, nhiệt độ lúc tám giờ sáng lên tới 27-28 độ. Trời nóng kinh khủng. Hai ngày nay ký túc xá sinh viên như cái lồng hấp khổng lồ vậy, ban đêm tất cả cửa sổ đều mở ra, nhưng không có gió thổi vào. Nhiều sinh viên phải trải chiếu hoặc phủ một tấm khăn trải giường lên mặt đất để ngủ trên đó. Dù sao ngủ ở đây vẫn thoải mái hơn so với nằm trên giường, cũng không đổ mồ hôi khắp người, bởi vì nền xi măng mát lạnh nên miễn cưỡng vẫn ngủ được. Ngày hôm qua trường trung học Nhất Trung ở huyện Ninh đã kết thúc kì thi cuối kỳ, môn thi cuối cùng xong lúc 5 giờ 30, những học sinh nội trú có gia đình ở thị trấn lân cận không bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng. Không còn cách nào khác nên đành ở lại ký túc xá một đêm để ngày hôm sau về nhà. Ký túc xá nữ còn ngủ ở dưới đất nên mấy nam sinh cũng không mấy đắn đo, bọn họ trực tiếp mang chiếu lên tầng thượng để ngủ qua đêm, còn chuẩn bị sẵn nước hoa hoặc tinh dầu để chống muỗi đốt… Dương Thu Di sao có thể tin mấy chuyện ma quỷ của cô gái này chứ, thầy giáo du học về mà lại xuống nông thôn để làm giáo viên sao, bộ mấy đơn vị khác không đến cướp người à?Đúng là kẻ lừa đảo.Cô ta vốn đang rơi vào thế hạ phong, hiện tại có được nhược điểm, nên vội vàng vạch trần Lục Tĩnh Nhiên: “Cô cho rằng ai cũng có thể đến Mỹ sao? Cô nói dối!”Lục Tĩnh Nhiên hơi nâng mắt lên nhìn cô ta, nhe răng cười, nói: “Thầy của tôi từng nói, nước Mỹ đúng là rất phồn hoa, nhưng cũng có rất nhiều người da đen không có nhà để về, phải lưu lạc sống ở đầu đường, cũng có người da trắng treo biển hành nghề ăn xin, những chuyện này đều giống nước ta.”Chính sách bên trên vào mấy năm nay đã có sự thay đổi, quan hệ Trung - Mỹ đã không còn căng thẳng như lúc trước nữa, hướng gió bên dưới cũng đổi chiều.Thông tin ở thời đại này, trải qua việc chỉnh sửa và thổi phồng lên, nên trong mắt đại đa số mọi người, quốc gia Âu Mỹ tồn tại ở cấp bậc thiên đường, muốn mơ cũng mơ không được.Giống như truyền thuyết, khó mà chạm tay đến được.Nên ai cũng khao khát đến một lần, nếu có cơ hội đến thử một lần, cả đời người đó đều có tư bản để khoác lác.Trên gương mặt Trần Viễn Đào và Mang Manh đều hiện lên vẻ kinh ngạc, những du học sinh bên cạnh bọn họ, đều nói về Âu Mỹ bằng những từ ngữ đầy tươi đẹp.Nhưng người đối diện lại nói rằng, tất cả chỉ là ba chích chòe lòe mặt thiên hạ mà thôi.Mang Manh suy nghĩ, rồi nói: “Thu Di, anh trai cô không phải du học từ Mỹ về sao? Cô hỏi anh ấy chuyện này có đúng hay không.”Dư Kinh Viễn ở bên cạnh nghe thấy những lời này, dưới ánh mắt của bọn họ, anh gật đầu khẳng định.Chuyện này khiến Mang Manh và Trần Viễn Đào chậc lưỡi kinh ngạc.Trời ạ, thì ra Âu Mỹ cũng có người nghèo!Dương Thu Di thường xuyên nhắc đến Dư Kinh Viễn, người đàn ông này tốt nghiệp trường học không quân của Mỹ, còn phục vụ cho quân đội trong một năm.Tuy rằng anh tốt nghiệp học viện quân sự, nhưng người lớn trong nhà họ Dư không cho anh làm việc cho quân đội nữa, dù chiến tranh đã trải qua mười mấy năm.Dương Thu Di luôn nhắc đến, đây là người đàn ông tài giỏi, muốn làm gì cũng được.Có lẽ vì vậy mà anh trở thành thần tượng của vài người?Mang Manh nhỏ giọng hỏi: “Sao em lại biết nhiều như vậy?”“Em chỉ nghe thầy giáo từng nói đến thôi, cũng không biết chuyện này là thật hay giả.” Lục Tĩnh Nhiên chuyển sang vấn đề khác: “Sang năm em định sẽ thi vào đại học Nam Minh.”Một cô gái vẫn còn là học sinh ở nông thôn, lại có thể nói lưu loát tiếng Anh, đương nhiên sự tồn tại của cô có ý nghĩa khác hẳn lúc trước.Ấn tượng về Lục Tĩnh Nhiên trong lòng Trần Viễn Đào và Mang Mang trở nên cao hơn rất nhiều, vừa biết cô có khả năng sẽ trở thành đàn em chung trường đại học, thái độ của bọn họ càng tích cực hơn.Bọn họ giống như đang mở ra cái hộp đầy lời nói, càng nhiệt tình giới thiệu phong cảnh của trường đại học cho cô biết.Sự hứng thú của Lục Tĩnh Nhiên rất cao, lời cô nói ra rất ít, thường thì cô sẽ hỏi một câu có ý chỉ dẫn, dẫn đường cho hai cô gái này nói nhiều hơn.Đây chính là kỹ năng thứ nhất của luật sư.Mang Manh và Trần Viễn Đào không nhận ra chuyện này, chỉ cảm thấy nói chuyện phiếm với cô là một chuyện rất thoải mái.Ngoại trừ người đàn ông thường ngẩng đầu lên nhìn một cái.Đầu óc của cô gái này không tệ, Dư Kinh Viễn âm thầm bổ sung một thông tin về cô gái này..

Dương Thu Di sao có thể tin mấy chuyện ma quỷ của cô gái này chứ, thầy giáo du học về mà lại xuống nông thôn để làm giáo viên sao, bộ mấy đơn vị khác không đến cướp người à?Đúng là kẻ lừa đảo.

Cô ta vốn đang rơi vào thế hạ phong, hiện tại có được nhược điểm, nên vội vàng vạch trần Lục Tĩnh Nhiên: “Cô cho rằng ai cũng có thể đến Mỹ sao? Cô nói dối!”Lục Tĩnh Nhiên hơi nâng mắt lên nhìn cô ta, nhe răng cười, nói: “Thầy của tôi từng nói, nước Mỹ đúng là rất phồn hoa, nhưng cũng có rất nhiều người da đen không có nhà để về, phải lưu lạc sống ở đầu đường, cũng có người da trắng treo biển hành nghề ăn xin, những chuyện này đều giống nước ta.

”Chính sách bên trên vào mấy năm nay đã có sự thay đổi, quan hệ Trung - Mỹ đã không còn căng thẳng như lúc trước nữa, hướng gió bên dưới cũng đổi chiều.

Thông tin ở thời đại này, trải qua việc chỉnh sửa và thổi phồng lên, nên trong mắt đại đa số mọi người, quốc gia Âu Mỹ tồn tại ở cấp bậc thiên đường, muốn mơ cũng mơ không được.

Giống như truyền thuyết, khó mà chạm tay đến được.

Nên ai cũng khao khát đến một lần, nếu có cơ hội đến thử một lần, cả đời người đó đều có tư bản để khoác lác.

Trên gương mặt Trần Viễn Đào và Mang Manh đều hiện lên vẻ kinh ngạc, những du học sinh bên cạnh bọn họ, đều nói về Âu Mỹ bằng những từ ngữ đầy tươi đẹp.

Nhưng người đối diện lại nói rằng, tất cả chỉ là ba chích chòe lòe mặt thiên hạ mà thôi.

Mang Manh suy nghĩ, rồi nói: “Thu Di, anh trai cô không phải du học từ Mỹ về sao? Cô hỏi anh ấy chuyện này có đúng hay không.

”Dư Kinh Viễn ở bên cạnh nghe thấy những lời này, dưới ánh mắt của bọn họ, anh gật đầu khẳng định.

Chuyện này khiến Mang Manh và Trần Viễn Đào chậc lưỡi kinh ngạc.

Trời ạ, thì ra Âu Mỹ cũng có người nghèo!Dương Thu Di thường xuyên nhắc đến Dư Kinh Viễn, người đàn ông này tốt nghiệp trường học không quân của Mỹ, còn phục vụ cho quân đội trong một năm.

Tuy rằng anh tốt nghiệp học viện quân sự, nhưng người lớn trong nhà họ Dư không cho anh làm việc cho quân đội nữa, dù chiến tranh đã trải qua mười mấy năm.

Dương Thu Di luôn nhắc đến, đây là người đàn ông tài giỏi, muốn làm gì cũng được.

Có lẽ vì vậy mà anh trở thành thần tượng của vài người?Mang Manh nhỏ giọng hỏi: “Sao em lại biết nhiều như vậy?”“Em chỉ nghe thầy giáo từng nói đến thôi, cũng không biết chuyện này là thật hay giả.

” Lục Tĩnh Nhiên chuyển sang vấn đề khác: “Sang năm em định sẽ thi vào đại học Nam Minh.

”Một cô gái vẫn còn là học sinh ở nông thôn, lại có thể nói lưu loát tiếng Anh, đương nhiên sự tồn tại của cô có ý nghĩa khác hẳn lúc trước.

Ấn tượng về Lục Tĩnh Nhiên trong lòng Trần Viễn Đào và Mang Mang trở nên cao hơn rất nhiều, vừa biết cô có khả năng sẽ trở thành đàn em chung trường đại học, thái độ của bọn họ càng tích cực hơn.

Bọn họ giống như đang mở ra cái hộp đầy lời nói, càng nhiệt tình giới thiệu phong cảnh của trường đại học cho cô biết.

Sự hứng thú của Lục Tĩnh Nhiên rất cao, lời cô nói ra rất ít, thường thì cô sẽ hỏi một câu có ý chỉ dẫn, dẫn đường cho hai cô gái này nói nhiều hơn.

Đây chính là kỹ năng thứ nhất của luật sư.

Mang Manh và Trần Viễn Đào không nhận ra chuyện này, chỉ cảm thấy nói chuyện phiếm với cô là một chuyện rất thoải mái.

Ngoại trừ người đàn ông thường ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Đầu óc của cô gái này không tệ, Dư Kinh Viễn âm thầm bổ sung một thông tin về cô gái này.

.

Thập Niên 90 Tài Vận Hanh ThôngTác giả: Tây TíchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngVào thời điểm nóng nhất trong năm, trong vòng nửa tháng liền cũng không có mưa, nhiệt độ lúc tám giờ sáng lên tới 27-28 độ. Trời nóng kinh khủng. Hai ngày nay ký túc xá sinh viên như cái lồng hấp khổng lồ vậy, ban đêm tất cả cửa sổ đều mở ra, nhưng không có gió thổi vào. Nhiều sinh viên phải trải chiếu hoặc phủ một tấm khăn trải giường lên mặt đất để ngủ trên đó. Dù sao ngủ ở đây vẫn thoải mái hơn so với nằm trên giường, cũng không đổ mồ hôi khắp người, bởi vì nền xi măng mát lạnh nên miễn cưỡng vẫn ngủ được. Ngày hôm qua trường trung học Nhất Trung ở huyện Ninh đã kết thúc kì thi cuối kỳ, môn thi cuối cùng xong lúc 5 giờ 30, những học sinh nội trú có gia đình ở thị trấn lân cận không bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng. Không còn cách nào khác nên đành ở lại ký túc xá một đêm để ngày hôm sau về nhà. Ký túc xá nữ còn ngủ ở dưới đất nên mấy nam sinh cũng không mấy đắn đo, bọn họ trực tiếp mang chiếu lên tầng thượng để ngủ qua đêm, còn chuẩn bị sẵn nước hoa hoặc tinh dầu để chống muỗi đốt… Dương Thu Di sao có thể tin mấy chuyện ma quỷ của cô gái này chứ, thầy giáo du học về mà lại xuống nông thôn để làm giáo viên sao, bộ mấy đơn vị khác không đến cướp người à?Đúng là kẻ lừa đảo.Cô ta vốn đang rơi vào thế hạ phong, hiện tại có được nhược điểm, nên vội vàng vạch trần Lục Tĩnh Nhiên: “Cô cho rằng ai cũng có thể đến Mỹ sao? Cô nói dối!”Lục Tĩnh Nhiên hơi nâng mắt lên nhìn cô ta, nhe răng cười, nói: “Thầy của tôi từng nói, nước Mỹ đúng là rất phồn hoa, nhưng cũng có rất nhiều người da đen không có nhà để về, phải lưu lạc sống ở đầu đường, cũng có người da trắng treo biển hành nghề ăn xin, những chuyện này đều giống nước ta.”Chính sách bên trên vào mấy năm nay đã có sự thay đổi, quan hệ Trung - Mỹ đã không còn căng thẳng như lúc trước nữa, hướng gió bên dưới cũng đổi chiều.Thông tin ở thời đại này, trải qua việc chỉnh sửa và thổi phồng lên, nên trong mắt đại đa số mọi người, quốc gia Âu Mỹ tồn tại ở cấp bậc thiên đường, muốn mơ cũng mơ không được.Giống như truyền thuyết, khó mà chạm tay đến được.Nên ai cũng khao khát đến một lần, nếu có cơ hội đến thử một lần, cả đời người đó đều có tư bản để khoác lác.Trên gương mặt Trần Viễn Đào và Mang Manh đều hiện lên vẻ kinh ngạc, những du học sinh bên cạnh bọn họ, đều nói về Âu Mỹ bằng những từ ngữ đầy tươi đẹp.Nhưng người đối diện lại nói rằng, tất cả chỉ là ba chích chòe lòe mặt thiên hạ mà thôi.Mang Manh suy nghĩ, rồi nói: “Thu Di, anh trai cô không phải du học từ Mỹ về sao? Cô hỏi anh ấy chuyện này có đúng hay không.”Dư Kinh Viễn ở bên cạnh nghe thấy những lời này, dưới ánh mắt của bọn họ, anh gật đầu khẳng định.Chuyện này khiến Mang Manh và Trần Viễn Đào chậc lưỡi kinh ngạc.Trời ạ, thì ra Âu Mỹ cũng có người nghèo!Dương Thu Di thường xuyên nhắc đến Dư Kinh Viễn, người đàn ông này tốt nghiệp trường học không quân của Mỹ, còn phục vụ cho quân đội trong một năm.Tuy rằng anh tốt nghiệp học viện quân sự, nhưng người lớn trong nhà họ Dư không cho anh làm việc cho quân đội nữa, dù chiến tranh đã trải qua mười mấy năm.Dương Thu Di luôn nhắc đến, đây là người đàn ông tài giỏi, muốn làm gì cũng được.Có lẽ vì vậy mà anh trở thành thần tượng của vài người?Mang Manh nhỏ giọng hỏi: “Sao em lại biết nhiều như vậy?”“Em chỉ nghe thầy giáo từng nói đến thôi, cũng không biết chuyện này là thật hay giả.” Lục Tĩnh Nhiên chuyển sang vấn đề khác: “Sang năm em định sẽ thi vào đại học Nam Minh.”Một cô gái vẫn còn là học sinh ở nông thôn, lại có thể nói lưu loát tiếng Anh, đương nhiên sự tồn tại của cô có ý nghĩa khác hẳn lúc trước.Ấn tượng về Lục Tĩnh Nhiên trong lòng Trần Viễn Đào và Mang Mang trở nên cao hơn rất nhiều, vừa biết cô có khả năng sẽ trở thành đàn em chung trường đại học, thái độ của bọn họ càng tích cực hơn.Bọn họ giống như đang mở ra cái hộp đầy lời nói, càng nhiệt tình giới thiệu phong cảnh của trường đại học cho cô biết.Sự hứng thú của Lục Tĩnh Nhiên rất cao, lời cô nói ra rất ít, thường thì cô sẽ hỏi một câu có ý chỉ dẫn, dẫn đường cho hai cô gái này nói nhiều hơn.Đây chính là kỹ năng thứ nhất của luật sư.Mang Manh và Trần Viễn Đào không nhận ra chuyện này, chỉ cảm thấy nói chuyện phiếm với cô là một chuyện rất thoải mái.Ngoại trừ người đàn ông thường ngẩng đầu lên nhìn một cái.Đầu óc của cô gái này không tệ, Dư Kinh Viễn âm thầm bổ sung một thông tin về cô gái này..

Chương 29: Chương 29