Tác giả:

“Chúng ta tới rồi”- Tài xế nói. Bố của Giang Cẩn Huyên, Giang Cẩn Minh nhìn xung quanh. Sau khi xác định không có gì bất thường, ông mới quay ra ghế sau nhìn con gái : “Cẩn Huyên, chúng ta đi nào con”. Giang Cẩn Huyên vẫn đang mân mê con gấu bông trên tay, đó là quà sinh nhật mà mẹ cô gửi tặng mấy ngày trước. Chỉ vài ngày nữa thôi, khi mẹ cô tới hạn nghỉ phép, họ sẽ được đón giáng sinh cùng nhau. Chỉ cần nghĩ đến, là Giang Cẩn Huyên lại không kìm nổi nụ cười ngây ngô kia. Cô xuống xe, theo bố mình bước vào một ngôi nhà lạ lẫm. Chiếc xe đưa hai bố con lặng lẽ lùi lại, đậu cách căn nhà nọ 100 mét. Giang Cẩn Minh gõ cửa. Ngay sau đó, họ nghe thấy tiếng chân lách cách của người trong nhà, rồi tiếng chìa khóa, sau đó cánh cửa mở ra. Trước mặt họ là một người hầu, cô ấy nói tiếng Anh, rồi đưa họ vào trong. Giang Cẩn Huyên nhìn xung quanh, rồi hỏi bố : “Bố ơi, tại sao chúng ta lại tới đây thế ạ ?” “Con gái yêu, bố tới vì công việc. Lát nữa khi bố và đồng nghiệp nói chuyện, con hãy ra chỗ…

Truyện chữ