Thẩm Cẩm Nhiên đang tuần tra kho hàng và bến cảng như thường lệ. Là một cô nàng nhân viên cắc ké, ngày nào cô cũng phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ bến tàu một lần. Hôm nay, cô cũng cẩn thận tuần tra như mọi khi, nhớ tới nay là ngày phát lương, sau khi tan làm cô phải đi ăn một bữa thịt nướng tự khao bản thân mới được. Đương lúc cô đang vui vẻ tưởng tượng mình sẽ ăn gì buổi tối, thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng nổ to đùng dữ dội, ngay sau đó cô mất ý thức. Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, sợ là không được ăn bữa nướng này nữa rồi. Chờ khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một rừng cây vắng vẻ ít người lui tới. Thẩm Cẩm Nhiên thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vụ nổ kia đã hất văng mình tới bên này sao?"Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé gầy tong teo, toàn thân chợt khó chịu, đây chắc chắn không phải đôi tay núc ních màu mỡ của cô rồi. Chẳng lẽ cô đã xuyên không?Hợp mốt ghê!Ngoài việc nuối tiếc không được chén bữa thịt nướng ra thì Thẩm Cẩm Nhiên chẳng còn gì…
Chương 23: 23: Gặp Phải Lợn Rừng
Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70Tác giả: Nhiên Nhiên AnTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThẩm Cẩm Nhiên đang tuần tra kho hàng và bến cảng như thường lệ. Là một cô nàng nhân viên cắc ké, ngày nào cô cũng phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ bến tàu một lần. Hôm nay, cô cũng cẩn thận tuần tra như mọi khi, nhớ tới nay là ngày phát lương, sau khi tan làm cô phải đi ăn một bữa thịt nướng tự khao bản thân mới được. Đương lúc cô đang vui vẻ tưởng tượng mình sẽ ăn gì buổi tối, thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng nổ to đùng dữ dội, ngay sau đó cô mất ý thức. Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, sợ là không được ăn bữa nướng này nữa rồi. Chờ khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một rừng cây vắng vẻ ít người lui tới. Thẩm Cẩm Nhiên thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vụ nổ kia đã hất văng mình tới bên này sao?"Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé gầy tong teo, toàn thân chợt khó chịu, đây chắc chắn không phải đôi tay núc ních màu mỡ của cô rồi. Chẳng lẽ cô đã xuyên không?Hợp mốt ghê!Ngoài việc nuối tiếc không được chén bữa thịt nướng ra thì Thẩm Cẩm Nhiên chẳng còn gì… Bà cụ Thẩm cũng không muốn nhìn cái vẻ mặt đen sì của cô ta, bực bội xoay người vào nhà.Thẩm Diễm Hồng nhìn theo bóng lưng bà cụ, cảm thấy bà quá bất công.Cô ta ra đồng làm việc mệt mỏi gần chết, mà Thẩm Cẩm Nhiên lại có chạy đi chơi lung tung.Nếu không phải vì bọn họ không quan tâm hỏi han, cô ta không đến mức phải ra đồng làm lụng kiếm học phí.Chờ đấy, khi nào cô ta phất lên, đừng hòng có ai tới mong mỏi xin xỏ này nọ.Thẩm Cẩm Nhiên tung tăng lên núi, cái gì cũng thấy thú vị.Bất giác cô càng đi càng sâu trong rừng.Chờ khi phát hiện hết đường rồi cô mới trợn tròn mắt."Đây là chỗ nào? Không phải trong núi sâu chứ? Mình đã đi xa như vậy ư?"Nhìn khắp nơi trong tầm mắt đều là cây cối cao vút, xanh tươi um tùm, Thẩm Cẩm Nhiên nghĩ, đã tới đây rồi thì phải gì đó về mới được.Thế là cô bèn đi ngó nghiêng bốn phía, nào ngờ phát hiện một cây táo ta.Có lẽ là do không bị ai phát hiện nên cây sum suê đầy những quả.Có quả đã đỏ lên rồi.Thẩm Cẩm Nhiên bèn leo lên cây bắt đầu làm việc.Càng hái cô càng vui vẻ.Đây chính là lông dê không mất tiền, cảm giác được của hời không mất phí thế này thật sung sướng.Sọt đầy, cô bèn bỏ vào trong không gian, như kiểu muốn vặt trụi cả cây.Đương lúc hái quả vui vẻ, cô chợt nghe thấy tiếng thở phì phò từ xa xa truyền đến.Thẩm Cẩm Nhiên quay đầu nhìn, thấy một con lợn rừng to đùng dẫn theo bốn con lợn con chầm chậm đi tới.Cô bất an thầm nghĩ: "Hẳn là lợn không ăn táo đâu nhỉ! Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình."Nhưng hy vọng của cô đã tan biến, lợn ăn tuốt mọi thứ, còn ăn ngay dưới chân cô.Chỉ cần cô thò chân xuống là có thể đá trúng đầu nó rồi.Thẩm Cẩm Nhiên co người lại, ôm chặt thân cây chờ gia đình lợn rừng ăn xong táo rụng, không dám phát ra tiếng động nào, coi mình như con sâu lông bám vào cây táo.Nếu thật sự không được thì cô chỉ có thể chui vào không gian tránh nạn.Chừng chốc lát sau, gia đình lợn rừng ăn xong rồi lại chầm chậm rời đi.Chờ tới khi không thấy cả nhà lợn rừng đâu nữa, Thẩm Cẩm Nhiên mới thở phào một hơi.Cô hoàn toàn không có ý tưởng kiểu nữ chính xuyên sách sẽ săn lợn rừng.Đấy là không biết tự lượng sức mình.Người chưa từng gặp lợn rừng thì hoàn toàn không hiểu được sự lợi hại của chúng.Đó là loại vật có thể sánh với hổ cơ mà.Cô mà chống lại lợn rừng, cả nhà chắc được ăn cỗ..
Bà cụ Thẩm cũng không muốn nhìn cái vẻ mặt đen sì của cô ta, bực bội xoay người vào nhà.
Thẩm Diễm Hồng nhìn theo bóng lưng bà cụ, cảm thấy bà quá bất công.
Cô ta ra đồng làm việc mệt mỏi gần chết, mà Thẩm Cẩm Nhiên lại có chạy đi chơi lung tung.
Nếu không phải vì bọn họ không quan tâm hỏi han, cô ta không đến mức phải ra đồng làm lụng kiếm học phí.
Chờ đấy, khi nào cô ta phất lên, đừng hòng có ai tới mong mỏi xin xỏ này nọ.
Thẩm Cẩm Nhiên tung tăng lên núi, cái gì cũng thấy thú vị.
Bất giác cô càng đi càng sâu trong rừng.
Chờ khi phát hiện hết đường rồi cô mới trợn tròn mắt.
"Đây là chỗ nào? Không phải trong núi sâu chứ? Mình đã đi xa như vậy ư?"Nhìn khắp nơi trong tầm mắt đều là cây cối cao vút, xanh tươi um tùm, Thẩm Cẩm Nhiên nghĩ, đã tới đây rồi thì phải gì đó về mới được.
Thế là cô bèn đi ngó nghiêng bốn phía, nào ngờ phát hiện một cây táo ta.
Có lẽ là do không bị ai phát hiện nên cây sum suê đầy những quả.
Có quả đã đỏ lên rồi.
Thẩm Cẩm Nhiên bèn leo lên cây bắt đầu làm việc.
Càng hái cô càng vui vẻ.
Đây chính là lông dê không mất tiền, cảm giác được của hời không mất phí thế này thật sung sướng.
Sọt đầy, cô bèn bỏ vào trong không gian, như kiểu muốn vặt trụi cả cây.
Đương lúc hái quả vui vẻ, cô chợt nghe thấy tiếng thở phì phò từ xa xa truyền đến.
Thẩm Cẩm Nhiên quay đầu nhìn, thấy một con lợn rừng to đùng dẫn theo bốn con lợn con chầm chậm đi tới.
Cô bất an thầm nghĩ: "Hẳn là lợn không ăn táo đâu nhỉ! Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình.
"Nhưng hy vọng của cô đã tan biến, lợn ăn tuốt mọi thứ, còn ăn ngay dưới chân cô.
Chỉ cần cô thò chân xuống là có thể đá trúng đầu nó rồi.
Thẩm Cẩm Nhiên co người lại, ôm chặt thân cây chờ gia đình lợn rừng ăn xong táo rụng, không dám phát ra tiếng động nào, coi mình như con sâu lông bám vào cây táo.
Nếu thật sự không được thì cô chỉ có thể chui vào không gian tránh nạn.
Chừng chốc lát sau, gia đình lợn rừng ăn xong rồi lại chầm chậm rời đi.
Chờ tới khi không thấy cả nhà lợn rừng đâu nữa, Thẩm Cẩm Nhiên mới thở phào một hơi.
Cô hoàn toàn không có ý tưởng kiểu nữ chính xuyên sách sẽ săn lợn rừng.
Đấy là không biết tự lượng sức mình.
Người chưa từng gặp lợn rừng thì hoàn toàn không hiểu được sự lợi hại của chúng.
Đó là loại vật có thể sánh với hổ cơ mà.
Cô mà chống lại lợn rừng, cả nhà chắc được ăn cỗ.
.
Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70Tác giả: Nhiên Nhiên AnTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThẩm Cẩm Nhiên đang tuần tra kho hàng và bến cảng như thường lệ. Là một cô nàng nhân viên cắc ké, ngày nào cô cũng phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ bến tàu một lần. Hôm nay, cô cũng cẩn thận tuần tra như mọi khi, nhớ tới nay là ngày phát lương, sau khi tan làm cô phải đi ăn một bữa thịt nướng tự khao bản thân mới được. Đương lúc cô đang vui vẻ tưởng tượng mình sẽ ăn gì buổi tối, thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng nổ to đùng dữ dội, ngay sau đó cô mất ý thức. Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, sợ là không được ăn bữa nướng này nữa rồi. Chờ khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một rừng cây vắng vẻ ít người lui tới. Thẩm Cẩm Nhiên thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vụ nổ kia đã hất văng mình tới bên này sao?"Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé gầy tong teo, toàn thân chợt khó chịu, đây chắc chắn không phải đôi tay núc ních màu mỡ của cô rồi. Chẳng lẽ cô đã xuyên không?Hợp mốt ghê!Ngoài việc nuối tiếc không được chén bữa thịt nướng ra thì Thẩm Cẩm Nhiên chẳng còn gì… Bà cụ Thẩm cũng không muốn nhìn cái vẻ mặt đen sì của cô ta, bực bội xoay người vào nhà.Thẩm Diễm Hồng nhìn theo bóng lưng bà cụ, cảm thấy bà quá bất công.Cô ta ra đồng làm việc mệt mỏi gần chết, mà Thẩm Cẩm Nhiên lại có chạy đi chơi lung tung.Nếu không phải vì bọn họ không quan tâm hỏi han, cô ta không đến mức phải ra đồng làm lụng kiếm học phí.Chờ đấy, khi nào cô ta phất lên, đừng hòng có ai tới mong mỏi xin xỏ này nọ.Thẩm Cẩm Nhiên tung tăng lên núi, cái gì cũng thấy thú vị.Bất giác cô càng đi càng sâu trong rừng.Chờ khi phát hiện hết đường rồi cô mới trợn tròn mắt."Đây là chỗ nào? Không phải trong núi sâu chứ? Mình đã đi xa như vậy ư?"Nhìn khắp nơi trong tầm mắt đều là cây cối cao vút, xanh tươi um tùm, Thẩm Cẩm Nhiên nghĩ, đã tới đây rồi thì phải gì đó về mới được.Thế là cô bèn đi ngó nghiêng bốn phía, nào ngờ phát hiện một cây táo ta.Có lẽ là do không bị ai phát hiện nên cây sum suê đầy những quả.Có quả đã đỏ lên rồi.Thẩm Cẩm Nhiên bèn leo lên cây bắt đầu làm việc.Càng hái cô càng vui vẻ.Đây chính là lông dê không mất tiền, cảm giác được của hời không mất phí thế này thật sung sướng.Sọt đầy, cô bèn bỏ vào trong không gian, như kiểu muốn vặt trụi cả cây.Đương lúc hái quả vui vẻ, cô chợt nghe thấy tiếng thở phì phò từ xa xa truyền đến.Thẩm Cẩm Nhiên quay đầu nhìn, thấy một con lợn rừng to đùng dẫn theo bốn con lợn con chầm chậm đi tới.Cô bất an thầm nghĩ: "Hẳn là lợn không ăn táo đâu nhỉ! Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình."Nhưng hy vọng của cô đã tan biến, lợn ăn tuốt mọi thứ, còn ăn ngay dưới chân cô.Chỉ cần cô thò chân xuống là có thể đá trúng đầu nó rồi.Thẩm Cẩm Nhiên co người lại, ôm chặt thân cây chờ gia đình lợn rừng ăn xong táo rụng, không dám phát ra tiếng động nào, coi mình như con sâu lông bám vào cây táo.Nếu thật sự không được thì cô chỉ có thể chui vào không gian tránh nạn.Chừng chốc lát sau, gia đình lợn rừng ăn xong rồi lại chầm chậm rời đi.Chờ tới khi không thấy cả nhà lợn rừng đâu nữa, Thẩm Cẩm Nhiên mới thở phào một hơi.Cô hoàn toàn không có ý tưởng kiểu nữ chính xuyên sách sẽ săn lợn rừng.Đấy là không biết tự lượng sức mình.Người chưa từng gặp lợn rừng thì hoàn toàn không hiểu được sự lợi hại của chúng.Đó là loại vật có thể sánh với hổ cơ mà.Cô mà chống lại lợn rừng, cả nhà chắc được ăn cỗ..