Thẩm Cẩm Nhiên đang tuần tra kho hàng và bến cảng như thường lệ. Là một cô nàng nhân viên cắc ké, ngày nào cô cũng phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ bến tàu một lần. Hôm nay, cô cũng cẩn thận tuần tra như mọi khi, nhớ tới nay là ngày phát lương, sau khi tan làm cô phải đi ăn một bữa thịt nướng tự khao bản thân mới được. Đương lúc cô đang vui vẻ tưởng tượng mình sẽ ăn gì buổi tối, thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng nổ to đùng dữ dội, ngay sau đó cô mất ý thức. Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, sợ là không được ăn bữa nướng này nữa rồi. Chờ khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một rừng cây vắng vẻ ít người lui tới. Thẩm Cẩm Nhiên thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vụ nổ kia đã hất văng mình tới bên này sao?"Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé gầy tong teo, toàn thân chợt khó chịu, đây chắc chắn không phải đôi tay núc ních màu mỡ của cô rồi. Chẳng lẽ cô đã xuyên không?Hợp mốt ghê!Ngoài việc nuối tiếc không được chén bữa thịt nướng ra thì Thẩm Cẩm Nhiên chẳng còn gì…
Chương 27: 27: Nữ Chính Ghen Tỵ 2
Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70Tác giả: Nhiên Nhiên AnTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThẩm Cẩm Nhiên đang tuần tra kho hàng và bến cảng như thường lệ. Là một cô nàng nhân viên cắc ké, ngày nào cô cũng phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ bến tàu một lần. Hôm nay, cô cũng cẩn thận tuần tra như mọi khi, nhớ tới nay là ngày phát lương, sau khi tan làm cô phải đi ăn một bữa thịt nướng tự khao bản thân mới được. Đương lúc cô đang vui vẻ tưởng tượng mình sẽ ăn gì buổi tối, thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng nổ to đùng dữ dội, ngay sau đó cô mất ý thức. Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, sợ là không được ăn bữa nướng này nữa rồi. Chờ khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một rừng cây vắng vẻ ít người lui tới. Thẩm Cẩm Nhiên thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vụ nổ kia đã hất văng mình tới bên này sao?"Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé gầy tong teo, toàn thân chợt khó chịu, đây chắc chắn không phải đôi tay núc ních màu mỡ của cô rồi. Chẳng lẽ cô đã xuyên không?Hợp mốt ghê!Ngoài việc nuối tiếc không được chén bữa thịt nướng ra thì Thẩm Cẩm Nhiên chẳng còn gì… Dựa vào đâu mà Cẩm Nhiên được người nhà yêu thương đến vậy, dựa vào đâu mà cô có được người yêu và con gái ưu tú như thế hả?Mà cô ta lại rước về một người đàn ông cặn bã.Chờ đó đi, cô ta nhất định sẽ trở nên nổi bật.Cẩm Nhiên không biết nữ chính đã thầm oán hận cô, nhưng dù có biết thì cô cũng không sợ.Cô có rất nhiều tự tin.Cả nhà đã ăn hết sạch đồ ăn, ăn xong, chị cả và chị hai bắt tay vào dọn dẹp.Cẩm Nhiên muốn phụ giúp nhưng chị cả lại nói: “Ny Ny, mấy cái này dọn tí là xong, không cần em phải nhúng tay vào đâu, em với bé ba đi chơi đi.”Chị ba nắm lấy tay Cẩm Nhiên, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, em gái, vừa hay chị có vài bài tập không hiểu cần em hướng dẫn nè.”Cẩm Nhiên “…”Thân là đứa học dốt, cô xin được từ chối thú vui sau bữa ăn này.Để bản thân không bị khó tiêu, Cẩm Nhiên dẫn chị ba đến bên bờ một con sông nhỏ, rồi tỏ ra vô cùng nghiêm túc nói với chị ba:“Chúng ta không thể vừa cơm xong đã thảo luận học tập liền được, làm như vậy là không tôn trọng đồ ăn.Ăn xong thì chúng ta phải đi dạo ở đây, tìm xem có gì làm thức ăn cho bữa sau không.Đó mới là việc mà thiếu nữ xinh đẹp nên làm.”Chị Ba “???”Thật vậy sao? Cô ấy không tin.Cẩm Nhiên tự tin sải bước bắt đầu tản bộ, nhưng cô còn chưa đi được mấy bước thì đã trượt chân ngã xuống sông, một vũng nước bắn lên tung tóe.Chị ba hét toáng lên: “Có ai không, em gái tôi rớt xuống sông rồi, mau cứu với.”Cẩm Nhiên “…”Đội quần_ing.Cẩm Nhiên tự mình bò dậy, ngăn chị ba đang hô hào lại: “Đừng la nữa, nước sông này chỉ đến cẳng chân em thôi, em không sao.”Cẩm Nhiên nói xong thì đứng thẳng dậy giữa dòng sông, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước.Một lát sau, chị ba cẩn thận hỏi:“Ny Ny, em còn định nhìn tới bao giờ thế? Chị thấy hơi mệt rồi.Trong con sông này có gì mà khiến em mê mẩn dữ vậy?”Cẩm Nhiên im lặng một lát rồi lên tiếng: “Có, em làm rơi não mình xuống dưới đó rồi!”Thoáng chốc đã tới ngày khai giảng, Cẩm Nhiên cũng đã ôn tập xong kiến thức cấp hai.Ôn thì ôn rồi đó, nhưng có dùng được hay không thì lại là một câu chuyện khác.Hôm khai giảng, Cẩm Nhiên ủ rũ cụp đuôi đi tới trường, mấy chị của cô đều làm cán bộ nên đã đi trước, trên đường chỉ có một mình Cẩm Nhiên.Thẩm Diễm Hồng không gom đủ học phí, bác gái cả lại không muốn đưa tiền ra nên cô ta chỉ đành nhìn Cẩm Nhiên vác cặp sách đi học, trong mắt tràn đầy sự đố kị..
Dựa vào đâu mà Cẩm Nhiên được người nhà yêu thương đến vậy, dựa vào đâu mà cô có được người yêu và con gái ưu tú như thế hả?Mà cô ta lại rước về một người đàn ông cặn bã.
Chờ đó đi, cô ta nhất định sẽ trở nên nổi bật.
Cẩm Nhiên không biết nữ chính đã thầm oán hận cô, nhưng dù có biết thì cô cũng không sợ.
Cô có rất nhiều tự tin.
Cả nhà đã ăn hết sạch đồ ăn, ăn xong, chị cả và chị hai bắt tay vào dọn dẹp.
Cẩm Nhiên muốn phụ giúp nhưng chị cả lại nói: “Ny Ny, mấy cái này dọn tí là xong, không cần em phải nhúng tay vào đâu, em với bé ba đi chơi đi.
”Chị ba nắm lấy tay Cẩm Nhiên, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, em gái, vừa hay chị có vài bài tập không hiểu cần em hướng dẫn nè.
”Cẩm Nhiên “…”Thân là đứa học dốt, cô xin được từ chối thú vui sau bữa ăn này.
Để bản thân không bị khó tiêu, Cẩm Nhiên dẫn chị ba đến bên bờ một con sông nhỏ, rồi tỏ ra vô cùng nghiêm túc nói với chị ba:“Chúng ta không thể vừa cơm xong đã thảo luận học tập liền được, làm như vậy là không tôn trọng đồ ăn.
Ăn xong thì chúng ta phải đi dạo ở đây, tìm xem có gì làm thức ăn cho bữa sau không.
Đó mới là việc mà thiếu nữ xinh đẹp nên làm.
”Chị Ba “???”Thật vậy sao? Cô ấy không tin.
Cẩm Nhiên tự tin sải bước bắt đầu tản bộ, nhưng cô còn chưa đi được mấy bước thì đã trượt chân ngã xuống sông, một vũng nước bắn lên tung tóe.
Chị ba hét toáng lên: “Có ai không, em gái tôi rớt xuống sông rồi, mau cứu với.
”Cẩm Nhiên “…”Đội quần_ing.
Cẩm Nhiên tự mình bò dậy, ngăn chị ba đang hô hào lại: “Đừng la nữa, nước sông này chỉ đến cẳng chân em thôi, em không sao.
”Cẩm Nhiên nói xong thì đứng thẳng dậy giữa dòng sông, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước.
Một lát sau, chị ba cẩn thận hỏi:“Ny Ny, em còn định nhìn tới bao giờ thế? Chị thấy hơi mệt rồi.
Trong con sông này có gì mà khiến em mê mẩn dữ vậy?”Cẩm Nhiên im lặng một lát rồi lên tiếng: “Có, em làm rơi não mình xuống dưới đó rồi!”Thoáng chốc đã tới ngày khai giảng, Cẩm Nhiên cũng đã ôn tập xong kiến thức cấp hai.
Ôn thì ôn rồi đó, nhưng có dùng được hay không thì lại là một câu chuyện khác.
Hôm khai giảng, Cẩm Nhiên ủ rũ cụp đuôi đi tới trường, mấy chị của cô đều làm cán bộ nên đã đi trước, trên đường chỉ có một mình Cẩm Nhiên.
Thẩm Diễm Hồng không gom đủ học phí, bác gái cả lại không muốn đưa tiền ra nên cô ta chỉ đành nhìn Cẩm Nhiên vác cặp sách đi học, trong mắt tràn đầy sự đố kị.
.
Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70Tác giả: Nhiên Nhiên AnTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThẩm Cẩm Nhiên đang tuần tra kho hàng và bến cảng như thường lệ. Là một cô nàng nhân viên cắc ké, ngày nào cô cũng phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ bến tàu một lần. Hôm nay, cô cũng cẩn thận tuần tra như mọi khi, nhớ tới nay là ngày phát lương, sau khi tan làm cô phải đi ăn một bữa thịt nướng tự khao bản thân mới được. Đương lúc cô đang vui vẻ tưởng tượng mình sẽ ăn gì buổi tối, thì đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng nổ to đùng dữ dội, ngay sau đó cô mất ý thức. Trước khi nhắm mắt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, sợ là không được ăn bữa nướng này nữa rồi. Chờ khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một rừng cây vắng vẻ ít người lui tới. Thẩm Cẩm Nhiên thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vụ nổ kia đã hất văng mình tới bên này sao?"Cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé gầy tong teo, toàn thân chợt khó chịu, đây chắc chắn không phải đôi tay núc ních màu mỡ của cô rồi. Chẳng lẽ cô đã xuyên không?Hợp mốt ghê!Ngoài việc nuối tiếc không được chén bữa thịt nướng ra thì Thẩm Cẩm Nhiên chẳng còn gì… Dựa vào đâu mà Cẩm Nhiên được người nhà yêu thương đến vậy, dựa vào đâu mà cô có được người yêu và con gái ưu tú như thế hả?Mà cô ta lại rước về một người đàn ông cặn bã.Chờ đó đi, cô ta nhất định sẽ trở nên nổi bật.Cẩm Nhiên không biết nữ chính đã thầm oán hận cô, nhưng dù có biết thì cô cũng không sợ.Cô có rất nhiều tự tin.Cả nhà đã ăn hết sạch đồ ăn, ăn xong, chị cả và chị hai bắt tay vào dọn dẹp.Cẩm Nhiên muốn phụ giúp nhưng chị cả lại nói: “Ny Ny, mấy cái này dọn tí là xong, không cần em phải nhúng tay vào đâu, em với bé ba đi chơi đi.”Chị ba nắm lấy tay Cẩm Nhiên, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, em gái, vừa hay chị có vài bài tập không hiểu cần em hướng dẫn nè.”Cẩm Nhiên “…”Thân là đứa học dốt, cô xin được từ chối thú vui sau bữa ăn này.Để bản thân không bị khó tiêu, Cẩm Nhiên dẫn chị ba đến bên bờ một con sông nhỏ, rồi tỏ ra vô cùng nghiêm túc nói với chị ba:“Chúng ta không thể vừa cơm xong đã thảo luận học tập liền được, làm như vậy là không tôn trọng đồ ăn.Ăn xong thì chúng ta phải đi dạo ở đây, tìm xem có gì làm thức ăn cho bữa sau không.Đó mới là việc mà thiếu nữ xinh đẹp nên làm.”Chị Ba “???”Thật vậy sao? Cô ấy không tin.Cẩm Nhiên tự tin sải bước bắt đầu tản bộ, nhưng cô còn chưa đi được mấy bước thì đã trượt chân ngã xuống sông, một vũng nước bắn lên tung tóe.Chị ba hét toáng lên: “Có ai không, em gái tôi rớt xuống sông rồi, mau cứu với.”Cẩm Nhiên “…”Đội quần_ing.Cẩm Nhiên tự mình bò dậy, ngăn chị ba đang hô hào lại: “Đừng la nữa, nước sông này chỉ đến cẳng chân em thôi, em không sao.”Cẩm Nhiên nói xong thì đứng thẳng dậy giữa dòng sông, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước.Một lát sau, chị ba cẩn thận hỏi:“Ny Ny, em còn định nhìn tới bao giờ thế? Chị thấy hơi mệt rồi.Trong con sông này có gì mà khiến em mê mẩn dữ vậy?”Cẩm Nhiên im lặng một lát rồi lên tiếng: “Có, em làm rơi não mình xuống dưới đó rồi!”Thoáng chốc đã tới ngày khai giảng, Cẩm Nhiên cũng đã ôn tập xong kiến thức cấp hai.Ôn thì ôn rồi đó, nhưng có dùng được hay không thì lại là một câu chuyện khác.Hôm khai giảng, Cẩm Nhiên ủ rũ cụp đuôi đi tới trường, mấy chị của cô đều làm cán bộ nên đã đi trước, trên đường chỉ có một mình Cẩm Nhiên.Thẩm Diễm Hồng không gom đủ học phí, bác gái cả lại không muốn đưa tiền ra nên cô ta chỉ đành nhìn Cẩm Nhiên vác cặp sách đi học, trong mắt tràn đầy sự đố kị..