Không khí xung quanh hơi chút đè nén khó chịu. Cảm giác hít thở không thông bất ngờ ập đến khiến Hỉ Dương giật mình tỉnh lại. Bên cạnh nàng truyền đến âm thanh than khóc rất ồn ào. "Tiểu thư? Người mau tỉnh lại đi, lần này tiểu thư còn phải biểu hiện bản thân trong đại thọ của lão phu nhân nữa cơ mà? Sao tiểu thư lại gặp chuyện thế này?"Giọng nói này có chút quen thuộc. Hỉ Dương ngẩng đầu lên, cảm giác hơi mê mang bối rối. Nàng chưa chết sao?Không thể nào! Chẳng lẽ nàng sống lại ư?"Tiểu thư?"Hỉ Dương nhướng mắt nhìn gương mặt vừa lạ vừa quen trước mặt, nàng ngẩn người một lúc rồi ừ một tiếng cho có lệ, sau đó lại chìm vào im lặng. "Tiểu thư, tiểu thư Dung Dung đã thúc giục rồi. Nếu lần này chúng ta giúp nàng ta thì nhất định nàng ta sẽ nói vài lời tốt đẹp giúp chúng ta. Mà nếu nàng ta có không giúp thật thì không phải vẫn có Ngô thiếu gia ở đây hay sao?"Hỉ Dương đẩy nàng ta ra rồi đứng dậy, bước chân có chút luống cuống nhưng vẫn vững vàng, không giống như là đang mơ. Đại thọ, ở ven…
Chương 18: 18: Làm Thê Tử Của Ta
Thần Côn Tiên Nữ Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều ThêTác giả: Trường Cung Mộc Mỗi ĐiểuTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhKhông khí xung quanh hơi chút đè nén khó chịu. Cảm giác hít thở không thông bất ngờ ập đến khiến Hỉ Dương giật mình tỉnh lại. Bên cạnh nàng truyền đến âm thanh than khóc rất ồn ào. "Tiểu thư? Người mau tỉnh lại đi, lần này tiểu thư còn phải biểu hiện bản thân trong đại thọ của lão phu nhân nữa cơ mà? Sao tiểu thư lại gặp chuyện thế này?"Giọng nói này có chút quen thuộc. Hỉ Dương ngẩng đầu lên, cảm giác hơi mê mang bối rối. Nàng chưa chết sao?Không thể nào! Chẳng lẽ nàng sống lại ư?"Tiểu thư?"Hỉ Dương nhướng mắt nhìn gương mặt vừa lạ vừa quen trước mặt, nàng ngẩn người một lúc rồi ừ một tiếng cho có lệ, sau đó lại chìm vào im lặng. "Tiểu thư, tiểu thư Dung Dung đã thúc giục rồi. Nếu lần này chúng ta giúp nàng ta thì nhất định nàng ta sẽ nói vài lời tốt đẹp giúp chúng ta. Mà nếu nàng ta có không giúp thật thì không phải vẫn có Ngô thiếu gia ở đây hay sao?"Hỉ Dương đẩy nàng ta ra rồi đứng dậy, bước chân có chút luống cuống nhưng vẫn vững vàng, không giống như là đang mơ. Đại thọ, ở ven… Ah...Đôi mắt của Địch Quân Dương còn như muốn dính lên mặt người ta.Địch phu nhân càng ngày càng cảm thấy nha đầu này là một con hồ ly tinh, chuyên câu dẫn linh hồn của người khác.Chỉ có mấy ngày thôi đã có thể vào nội viện của con trai nhà mình.Thật đúng là không có gia giáo mà.Càng nghĩ đến, sắc mặt bà ta càng thêm mất bình tĩnh, nhưng mà vì gắng sức kiềm lại, cho nên khuôn mặt có chút hung dữ, khóe mắt co rúm lại.Nha hoàn bên cạnh trông thấy đều có chút khiếp sợ.Cánh tay dùng để đỡ bà ta bị cấu véo rất đau.“Quân Dương.”Địch Quân Dương kéo tay của Hỉ Dương đi lên bậc thềm, tiến thẳng đến trước mặt Ngô thị.“Mẫu thân.”“Các con đã đi đâu.Làm gì mà về trễ vậy.”Ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đan vào nhau của hai người, thầm nghĩ giữa ban ngày ban mặt, nhi tử nhà mình từ khi nào lại trở nên không tuân thủ lễ tiết như vậy.Hỉ Dương cụp mi không nói lời nào.Tầm mắt hắn nóng bỏng tập trung trên đỉnh đầu của nàng, giống như muốn biến thành hàng ngàn thanh kiếm sắc bén.Nhưng mà nó lại không đau chút nào, ngược lại có chút dễ chịu đến kỳ quái.Đây là một loại cảm giác mà kiếp trước nàng chưa từng được trải qua.“Hỉ Dương lần đầu đến Thượng Kinh, đối với thế giới bên ngoài vẫn chưa hiểu biết hết, sau này gả vào Địch phủ, làm thê tử của con.Con tất nhiên là phải đưa nàng ấy đi làm quen khắp nơi.”“Con...” Ngô thị sắc mặt biến đổi, không hề giấu diếm chút nào.Địch Quân Dương khẽ mím môi mỏng, hai tay siết chặt.Hắn nhắm mắt kiềm chế, rồi mở mắt ra, sau khi chắp tay thi lễ thì kéo thẳng Hỉ Dương đi qua người bà ta, tiến vào trong phủ.“Phu nhân… phu nhân...!người làm sao vậy?”“Phản rồi phản rồi, ôi trời, phu quân đáng thương của tôi, ông sao có thể sớm...”Những lời phàn nàn phía sau bị ngăn cách phía sau lưng, gió thoảng bồng bềnh cuốn đi mọi thứ, làm cho đôi tai trở nên trong trẻo, chỉ còn thấy tiếng chim kêu và hương hoa trong sân, không còn phiền muộn trên đời.“Ngươi xem, ngươi muốn ta gả cho ngươi, biết rõ người mẫu thân yêu dấu của ngươi, người mẫu thân đáng kính của ngươi, bọn họ không xem trọng chuyện giữa chúng ta, ngoài ra còn muốn dốc hết sức mình phá hoại chuyện này.”“Những điều này chỉ là suy nghĩ của riêng bà ấy, chuyện này không có bằng chứng, nói như vậy đối với ta thật sự không công bằng.”Hỉ Dương mỉm cười, xa lánh lạnh nhạt, “Ngày đó tại hoa viên, Ngô Phẩm biểu đệ của ngươi với ta gặp nhau không phải là ngẫu nhiên.Ngươi biết rồi đấy, ta biết bói toán, cho nên Địch phủ với ngươi giống như con mãnh thú và dòng nước lũ không phải là suy đoán chủ quan của ta, mà là ta biết quy luật của sinh tồn.”“Nực cười, chuyện không thể đoán trước được chính là lòng người, cho dù là vấn đề đã đoán trước được, chỉ cần ta tránh né, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.”“Ta không muốn ngày nào cũng phải đề phòng trộm cướp, chưa kể đến danh tiếng bên ngoài của Địch công tử, là người của Thượng Kinh thì đều nghĩ đến quý công tử.Không thể nào...!đối với ta nhất kiến chung tình được phải không?”Rồi đấy, dùng tính cách cao quý lại kiêu ngạo của ngươi mà tàn nhẫn kiêu ngạo bắt ta rời khỏi Thượng Kinh trở về nơi thôn quê đi.Hỉ Dương nhìn chằm chằm vào phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hy vọng, quả thật trông rất buồn cười.Địch Quân Dương cảm thấy tâm trạng thất thường của hắn hôm nay nghiêm trọng hơn nhiều so với nhiều năm trước.“Này, ta nói này, nàng nói tới nói lui, hóa ra là lo lắng tình địch quá nhiều à?” Hắn đưa lòng bàn tay rộng ra, vò nát đỉnh đầu nàng, lòng bàn tay sờ vào những sợi tóc mềm mại, trong lòng có phần hài lòng.“Nếu như những chuyện liên quan đến ta nàng đều nghe qua, thì nàng cũng nên biết rằng, trong mắt người ngoài, ta vẫn là một người luôn giữ mình trong sạch.”...Hắn như vậy là đang khen ngợi bản thân sao?Hay là đang mời chào bản thân?Đây là Địch Quân Dương à?Không thể nào? Chẳng lẽ muốn làm cho người ta khiếp hồn đấy à?“Nhưng mà...”“Suỵt.” Hắn duỗi một ngón tay ra chặn lại cái miệng nhỏ nhắn sắp mở ra của nàng, đôi mắt sâu hút hồn, khuôn mặt anh tuấn vô song..
Ah...Đôi mắt của Địch Quân Dương còn như muốn dính lên mặt người ta.
Địch phu nhân càng ngày càng cảm thấy nha đầu này là một con hồ ly tinh, chuyên câu dẫn linh hồn của người khác.Chỉ có mấy ngày thôi đã có thể vào nội viện của con trai nhà mình.Thật đúng là không có gia giáo mà.Càng nghĩ đến, sắc mặt bà ta càng thêm mất bình tĩnh, nhưng mà vì gắng sức kiềm lại, cho nên khuôn mặt có chút hung dữ, khóe mắt co rúm lại.Nha hoàn bên cạnh trông thấy đều có chút khiếp sợ.Cánh tay dùng để đỡ bà ta bị cấu véo rất đau.“Quân Dương.”Địch Quân Dương kéo tay của Hỉ Dương đi lên bậc thềm, tiến thẳng đến trước mặt Ngô thị.“Mẫu thân.”“Các con đã đi đâu.
Làm gì mà về trễ vậy.”Ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đan vào nhau của hai người, thầm nghĩ giữa ban ngày ban mặt, nhi tử nhà mình từ khi nào lại trở nên không tuân thủ lễ tiết như vậy.Hỉ Dương cụp mi không nói lời nào.Tầm mắt hắn nóng bỏng tập trung trên đỉnh đầu của nàng, giống như muốn biến thành hàng ngàn thanh kiếm sắc bén.Nhưng mà nó lại không đau chút nào, ngược lại có chút dễ chịu đến kỳ quái.Đây là một loại cảm giác mà kiếp trước nàng chưa từng được trải qua.“Hỉ Dương lần đầu đến Thượng Kinh, đối với thế giới bên ngoài vẫn chưa hiểu biết hết, sau này gả vào Địch phủ, làm thê tử của con.
Con tất nhiên là phải đưa nàng ấy đi làm quen khắp nơi.”“Con...” Ngô thị sắc mặt biến đổi, không hề giấu diếm chút nào.Địch Quân Dương khẽ mím môi mỏng, hai tay siết chặt.Hắn nhắm mắt kiềm chế, rồi mở mắt ra, sau khi chắp tay thi lễ thì kéo thẳng Hỉ Dương đi qua người bà ta, tiến vào trong phủ.“Phu nhân… phu nhân...!người làm sao vậy?”“Phản rồi phản rồi, ôi trời, phu quân đáng thương của tôi, ông sao có thể sớm...”Những lời phàn nàn phía sau bị ngăn cách phía sau lưng, gió thoảng bồng bềnh cuốn đi mọi thứ, làm cho đôi tai trở nên trong trẻo, chỉ còn thấy tiếng chim kêu và hương hoa trong sân, không còn phiền muộn trên đời.“Ngươi xem, ngươi muốn ta gả cho ngươi, biết rõ người mẫu thân yêu dấu của ngươi, người mẫu thân đáng kính của ngươi, bọn họ không xem trọng chuyện giữa chúng ta, ngoài ra còn muốn dốc hết sức mình phá hoại chuyện này.”“Những điều này chỉ là suy nghĩ của riêng bà ấy, chuyện này không có bằng chứng, nói như vậy đối với ta thật sự không công bằng.”Hỉ Dương mỉm cười, xa lánh lạnh nhạt, “Ngày đó tại hoa viên, Ngô Phẩm biểu đệ của ngươi với ta gặp nhau không phải là ngẫu nhiên.
Ngươi biết rồi đấy, ta biết bói toán, cho nên Địch phủ với ngươi giống như con mãnh thú và dòng nước lũ không phải là suy đoán chủ quan của ta, mà là ta biết quy luật của sinh tồn.”“Nực cười, chuyện không thể đoán trước được chính là lòng người, cho dù là vấn đề đã đoán trước được, chỉ cần ta tránh né, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.”“Ta không muốn ngày nào cũng phải đề phòng trộm cướp, chưa kể đến danh tiếng bên ngoài của Địch công tử, là người của Thượng Kinh thì đều nghĩ đến quý công tử.
Không thể nào...!đối với ta nhất kiến chung tình được phải không?”Rồi đấy, dùng tính cách cao quý lại kiêu ngạo của ngươi mà tàn nhẫn kiêu ngạo bắt ta rời khỏi Thượng Kinh trở về nơi thôn quê đi.Hỉ Dương nhìn chằm chằm vào phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hy vọng, quả thật trông rất buồn cười.Địch Quân Dương cảm thấy tâm trạng thất thường của hắn hôm nay nghiêm trọng hơn nhiều so với nhiều năm trước.“Này, ta nói này, nàng nói tới nói lui, hóa ra là lo lắng tình địch quá nhiều à?” Hắn đưa lòng bàn tay rộng ra, vò nát đỉnh đầu nàng, lòng bàn tay sờ vào những sợi tóc mềm mại, trong lòng có phần hài lòng.“Nếu như những chuyện liên quan đến ta nàng đều nghe qua, thì nàng cũng nên biết rằng, trong mắt người ngoài, ta vẫn là một người luôn giữ mình trong sạch.”...Hắn như vậy là đang khen ngợi bản thân sao?Hay là đang mời chào bản thân?Đây là Địch Quân Dương à?Không thể nào? Chẳng lẽ muốn làm cho người ta khiếp hồn đấy à?“Nhưng mà...”“Suỵt.” Hắn duỗi một ngón tay ra chặn lại cái miệng nhỏ nhắn sắp mở ra của nàng, đôi mắt sâu hút hồn, khuôn mặt anh tuấn vô song..
Thần Côn Tiên Nữ Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều ThêTác giả: Trường Cung Mộc Mỗi ĐiểuTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhKhông khí xung quanh hơi chút đè nén khó chịu. Cảm giác hít thở không thông bất ngờ ập đến khiến Hỉ Dương giật mình tỉnh lại. Bên cạnh nàng truyền đến âm thanh than khóc rất ồn ào. "Tiểu thư? Người mau tỉnh lại đi, lần này tiểu thư còn phải biểu hiện bản thân trong đại thọ của lão phu nhân nữa cơ mà? Sao tiểu thư lại gặp chuyện thế này?"Giọng nói này có chút quen thuộc. Hỉ Dương ngẩng đầu lên, cảm giác hơi mê mang bối rối. Nàng chưa chết sao?Không thể nào! Chẳng lẽ nàng sống lại ư?"Tiểu thư?"Hỉ Dương nhướng mắt nhìn gương mặt vừa lạ vừa quen trước mặt, nàng ngẩn người một lúc rồi ừ một tiếng cho có lệ, sau đó lại chìm vào im lặng. "Tiểu thư, tiểu thư Dung Dung đã thúc giục rồi. Nếu lần này chúng ta giúp nàng ta thì nhất định nàng ta sẽ nói vài lời tốt đẹp giúp chúng ta. Mà nếu nàng ta có không giúp thật thì không phải vẫn có Ngô thiếu gia ở đây hay sao?"Hỉ Dương đẩy nàng ta ra rồi đứng dậy, bước chân có chút luống cuống nhưng vẫn vững vàng, không giống như là đang mơ. Đại thọ, ở ven… Ah...Đôi mắt của Địch Quân Dương còn như muốn dính lên mặt người ta.Địch phu nhân càng ngày càng cảm thấy nha đầu này là một con hồ ly tinh, chuyên câu dẫn linh hồn của người khác.Chỉ có mấy ngày thôi đã có thể vào nội viện của con trai nhà mình.Thật đúng là không có gia giáo mà.Càng nghĩ đến, sắc mặt bà ta càng thêm mất bình tĩnh, nhưng mà vì gắng sức kiềm lại, cho nên khuôn mặt có chút hung dữ, khóe mắt co rúm lại.Nha hoàn bên cạnh trông thấy đều có chút khiếp sợ.Cánh tay dùng để đỡ bà ta bị cấu véo rất đau.“Quân Dương.”Địch Quân Dương kéo tay của Hỉ Dương đi lên bậc thềm, tiến thẳng đến trước mặt Ngô thị.“Mẫu thân.”“Các con đã đi đâu.Làm gì mà về trễ vậy.”Ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đan vào nhau của hai người, thầm nghĩ giữa ban ngày ban mặt, nhi tử nhà mình từ khi nào lại trở nên không tuân thủ lễ tiết như vậy.Hỉ Dương cụp mi không nói lời nào.Tầm mắt hắn nóng bỏng tập trung trên đỉnh đầu của nàng, giống như muốn biến thành hàng ngàn thanh kiếm sắc bén.Nhưng mà nó lại không đau chút nào, ngược lại có chút dễ chịu đến kỳ quái.Đây là một loại cảm giác mà kiếp trước nàng chưa từng được trải qua.“Hỉ Dương lần đầu đến Thượng Kinh, đối với thế giới bên ngoài vẫn chưa hiểu biết hết, sau này gả vào Địch phủ, làm thê tử của con.Con tất nhiên là phải đưa nàng ấy đi làm quen khắp nơi.”“Con...” Ngô thị sắc mặt biến đổi, không hề giấu diếm chút nào.Địch Quân Dương khẽ mím môi mỏng, hai tay siết chặt.Hắn nhắm mắt kiềm chế, rồi mở mắt ra, sau khi chắp tay thi lễ thì kéo thẳng Hỉ Dương đi qua người bà ta, tiến vào trong phủ.“Phu nhân… phu nhân...!người làm sao vậy?”“Phản rồi phản rồi, ôi trời, phu quân đáng thương của tôi, ông sao có thể sớm...”Những lời phàn nàn phía sau bị ngăn cách phía sau lưng, gió thoảng bồng bềnh cuốn đi mọi thứ, làm cho đôi tai trở nên trong trẻo, chỉ còn thấy tiếng chim kêu và hương hoa trong sân, không còn phiền muộn trên đời.“Ngươi xem, ngươi muốn ta gả cho ngươi, biết rõ người mẫu thân yêu dấu của ngươi, người mẫu thân đáng kính của ngươi, bọn họ không xem trọng chuyện giữa chúng ta, ngoài ra còn muốn dốc hết sức mình phá hoại chuyện này.”“Những điều này chỉ là suy nghĩ của riêng bà ấy, chuyện này không có bằng chứng, nói như vậy đối với ta thật sự không công bằng.”Hỉ Dương mỉm cười, xa lánh lạnh nhạt, “Ngày đó tại hoa viên, Ngô Phẩm biểu đệ của ngươi với ta gặp nhau không phải là ngẫu nhiên.Ngươi biết rồi đấy, ta biết bói toán, cho nên Địch phủ với ngươi giống như con mãnh thú và dòng nước lũ không phải là suy đoán chủ quan của ta, mà là ta biết quy luật của sinh tồn.”“Nực cười, chuyện không thể đoán trước được chính là lòng người, cho dù là vấn đề đã đoán trước được, chỉ cần ta tránh né, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.”“Ta không muốn ngày nào cũng phải đề phòng trộm cướp, chưa kể đến danh tiếng bên ngoài của Địch công tử, là người của Thượng Kinh thì đều nghĩ đến quý công tử.Không thể nào...!đối với ta nhất kiến chung tình được phải không?”Rồi đấy, dùng tính cách cao quý lại kiêu ngạo của ngươi mà tàn nhẫn kiêu ngạo bắt ta rời khỏi Thượng Kinh trở về nơi thôn quê đi.Hỉ Dương nhìn chằm chằm vào phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hy vọng, quả thật trông rất buồn cười.Địch Quân Dương cảm thấy tâm trạng thất thường của hắn hôm nay nghiêm trọng hơn nhiều so với nhiều năm trước.“Này, ta nói này, nàng nói tới nói lui, hóa ra là lo lắng tình địch quá nhiều à?” Hắn đưa lòng bàn tay rộng ra, vò nát đỉnh đầu nàng, lòng bàn tay sờ vào những sợi tóc mềm mại, trong lòng có phần hài lòng.“Nếu như những chuyện liên quan đến ta nàng đều nghe qua, thì nàng cũng nên biết rằng, trong mắt người ngoài, ta vẫn là một người luôn giữ mình trong sạch.”...Hắn như vậy là đang khen ngợi bản thân sao?Hay là đang mời chào bản thân?Đây là Địch Quân Dương à?Không thể nào? Chẳng lẽ muốn làm cho người ta khiếp hồn đấy à?“Nhưng mà...”“Suỵt.” Hắn duỗi một ngón tay ra chặn lại cái miệng nhỏ nhắn sắp mở ra của nàng, đôi mắt sâu hút hồn, khuôn mặt anh tuấn vô song..