*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: dzitconlonton Beta: Cẩm Hi Cô ấy mặc giá y đỏ thẫm, xinh đẹp như đóa hoa hải đường mùa xuân Sắc thu của nơi hoang vu ảm đạm, nhìn từ xa, ánh chiều tà treo bên cạnh thành lâu sắp rơi xuống. Bọ cánh cứng[1] chen nghiêng trên mặt đất, máu chảy dọc theo lưỡi dao sắc bén. Gió từ xa thổi tới, mang theo một mùi rỉ sắt. [1] Tên gốc của nó là 长戟, là bọ cánh cứng Hercules. Khương Uyển Xu ngây người đứng đó, ngửa đầu nhìn thành Bình Giang trước mặt. Nàng mặc áo cưới đỏ tươi, váy hoa lệ lộng lẫy chạm đất, trên đó có thêu tơ vàng cùng tua rua trân châu, trên môi nàng phủ son hồng, tươi đẹp như xuân hoa Hải Đường, còn da nàng lại tái nhợt như tuyết. Mười dặm trang sức màu đỏ, gả xa mà đến, đến ước hẹn của Tần Tấn, lương nhân của nàng vốn nên ở đây nghênh đón nàng vào thành, nhưng mà, nơi này lại chỉ có dấu vết của một màn khói lửa, không thấy tiếng trống. Ngọn lửa đã…

Chương 20

Biểu Thúc Luôn Bắt Nạt Ta Đến Phát KhócTác giả: Thu Sắc Vị ƯơngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: dzitconlonton Beta: Cẩm Hi Cô ấy mặc giá y đỏ thẫm, xinh đẹp như đóa hoa hải đường mùa xuân Sắc thu của nơi hoang vu ảm đạm, nhìn từ xa, ánh chiều tà treo bên cạnh thành lâu sắp rơi xuống. Bọ cánh cứng[1] chen nghiêng trên mặt đất, máu chảy dọc theo lưỡi dao sắc bén. Gió từ xa thổi tới, mang theo một mùi rỉ sắt. [1] Tên gốc của nó là 长戟, là bọ cánh cứng Hercules. Khương Uyển Xu ngây người đứng đó, ngửa đầu nhìn thành Bình Giang trước mặt. Nàng mặc áo cưới đỏ tươi, váy hoa lệ lộng lẫy chạm đất, trên đó có thêu tơ vàng cùng tua rua trân châu, trên môi nàng phủ son hồng, tươi đẹp như xuân hoa Hải Đường, còn da nàng lại tái nhợt như tuyết. Mười dặm trang sức màu đỏ, gả xa mà đến, đến ước hẹn của Tần Tấn, lương nhân của nàng vốn nên ở đây nghênh đón nàng vào thành, nhưng mà, nơi này lại chỉ có dấu vết của một màn khói lửa, không thấy tiếng trống. Ngọn lửa đã… Editor: dzitconlontonBeta: Cẩm HiCông chúa đếnLương Cẩn rụt bả vai, đi theo sau một nha hoàn.Nơi này vốn là Khương phủ, nàng ta cũng từng thường xuyên tới đây, hiện giờ đã không còn giống như trước nữa, cảnh còn người mất, nàng ta có chút sợ hãi.Nha hoàn dẫn nàng ta đến tiểu viện của Khương Uyển Xu, nhưng lại không đi vào mà đứng ở hành lang chờ.Phía sau tấm rèm cửa truyền đến giọng nói hùng hậu giàu từ tính của một nam nhân: "Đem chậu đá xuống, để lại một chậu đặt ở cửa là được rồi, ai cho các ngươi để nhiều đá trong phòng như vậy, mấy ngày trước nàng vừa mới rơi xuống nước, không sinh bệnh đã là may mắn rồi, còn dám tham lạnh như vậy?"Sau đó là thanh âm nũng nịu nhát gan của Khương Uyển Xu: "Nhưng ta nóng mà."Nam nhân kia nói: "Bảo người ở ngoài rèm quạt cho nàng, nàng nghe lời đi, trước tiên dưỡng thân thể cho tốt đã, sau này nghịch ngợm thế nào cũng được."Vú già trong phòng đem năm sáu chậu đá xuống, chỉ để lại một chậu đặt ngoài rèm trúc, hai tiểu nha hoàn quỳ ở đó, cầm quạt bồ phẩy gió.Chỉ chốc lát sau, lại có nha hoàn bưng hộp thức ăn đi vào."Tổ yến của cô nương đã nấu xong rồi ạ."Nam nhân kia lại nói: "Ăn cái này đi, lát nữa còn phải thành thật uống thuốc, đừng lúc nào cũng nghĩ tới uống mấy loại nước mật ong hoa quả gì đó, biết chưa?"Khương Uyển Xu cúi đầu đáp một tiếng, bộ dáng không quá cao hứng.Lúc này, nam nhân mới hài lòng: "Ta đi làm việc đây, mấy ngày này nàng đừng ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi đã, đợi lát nữa nếu buồn bực, không ngại thì gọi cô nương Ngô gia tới chơi với nàng."Nha hoàn vén rèm cửa lên, một nam nhân trẻ tuổi đi ra, khó có thể hình dung được sự anh tuấn và uy nghiêm của hắn.Lương Cẩn vội vàng cúi đầu xuống, trái tim đập thình thịch.Hắn đi qua, hoàn toàn không để ý tới Lương Cẩn, giống như nàng ta là bụi bặm vậy._____________________________.

Editor: dzitconlonton

Beta: Cẩm Hi

Công chúa đến

Lương Cẩn rụt bả vai, đi theo sau một nha hoàn.

Nơi này vốn là Khương phủ, nàng ta cũng từng thường xuyên tới đây, hiện giờ đã không còn giống như trước nữa, cảnh còn người mất, nàng ta có chút sợ hãi.

Nha hoàn dẫn nàng ta đến tiểu viện của Khương Uyển Xu, nhưng lại không đi vào mà đứng ở hành lang chờ.

Phía sau tấm rèm cửa truyền đến giọng nói hùng hậu giàu từ tính của một nam nhân: "Đem chậu đá xuống, để lại một chậu đặt ở cửa là được rồi, ai cho các ngươi để nhiều đá trong phòng như vậy, mấy ngày trước nàng vừa mới rơi xuống nước, không sinh bệnh đã là may mắn rồi, còn dám tham lạnh như vậy?"

Sau đó là thanh âm nũng nịu nhát gan của Khương Uyển Xu: "Nhưng ta nóng mà.

"

Nam nhân kia nói: "Bảo người ở ngoài rèm quạt cho nàng, nàng nghe lời đi, trước tiên dưỡng thân thể cho tốt đã, sau này nghịch ngợm thế nào cũng được.

"

Vú già trong phòng đem năm sáu chậu đá xuống, chỉ để lại một chậu đặt ngoài rèm trúc, hai tiểu nha hoàn quỳ ở đó, cầm quạt bồ phẩy gió.

Chỉ chốc lát sau, lại có nha hoàn bưng hộp thức ăn đi vào.

"Tổ yến của cô nương đã nấu xong rồi ạ.

"

Nam nhân kia lại nói: "Ăn cái này đi, lát nữa còn phải thành thật uống thuốc, đừng lúc nào cũng nghĩ tới uống mấy loại nước mật ong hoa quả gì đó, biết chưa?"

Khương Uyển Xu cúi đầu đáp một tiếng, bộ dáng không quá cao hứng.

Lúc này, nam nhân mới hài lòng: "Ta đi làm việc đây, mấy ngày này nàng đừng ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi đã, đợi lát nữa nếu buồn bực, không ngại thì gọi cô nương Ngô gia tới chơi với nàng.

"

Nha hoàn vén rèm cửa lên, một nam nhân trẻ tuổi đi ra, khó có thể hình dung được sự anh tuấn và uy nghiêm của hắn.

Lương Cẩn vội vàng cúi đầu xuống, trái tim đập thình thịch.

Hắn đi qua, hoàn toàn không để ý tới Lương Cẩn, giống như nàng ta là bụi bặm vậy.

_____________________________.

Biểu Thúc Luôn Bắt Nạt Ta Đến Phát KhócTác giả: Thu Sắc Vị ƯơngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: dzitconlonton Beta: Cẩm Hi Cô ấy mặc giá y đỏ thẫm, xinh đẹp như đóa hoa hải đường mùa xuân Sắc thu của nơi hoang vu ảm đạm, nhìn từ xa, ánh chiều tà treo bên cạnh thành lâu sắp rơi xuống. Bọ cánh cứng[1] chen nghiêng trên mặt đất, máu chảy dọc theo lưỡi dao sắc bén. Gió từ xa thổi tới, mang theo một mùi rỉ sắt. [1] Tên gốc của nó là 长戟, là bọ cánh cứng Hercules. Khương Uyển Xu ngây người đứng đó, ngửa đầu nhìn thành Bình Giang trước mặt. Nàng mặc áo cưới đỏ tươi, váy hoa lệ lộng lẫy chạm đất, trên đó có thêu tơ vàng cùng tua rua trân châu, trên môi nàng phủ son hồng, tươi đẹp như xuân hoa Hải Đường, còn da nàng lại tái nhợt như tuyết. Mười dặm trang sức màu đỏ, gả xa mà đến, đến ước hẹn của Tần Tấn, lương nhân của nàng vốn nên ở đây nghênh đón nàng vào thành, nhưng mà, nơi này lại chỉ có dấu vết của một màn khói lửa, không thấy tiếng trống. Ngọn lửa đã… Editor: dzitconlontonBeta: Cẩm HiCông chúa đếnLương Cẩn rụt bả vai, đi theo sau một nha hoàn.Nơi này vốn là Khương phủ, nàng ta cũng từng thường xuyên tới đây, hiện giờ đã không còn giống như trước nữa, cảnh còn người mất, nàng ta có chút sợ hãi.Nha hoàn dẫn nàng ta đến tiểu viện của Khương Uyển Xu, nhưng lại không đi vào mà đứng ở hành lang chờ.Phía sau tấm rèm cửa truyền đến giọng nói hùng hậu giàu từ tính của một nam nhân: "Đem chậu đá xuống, để lại một chậu đặt ở cửa là được rồi, ai cho các ngươi để nhiều đá trong phòng như vậy, mấy ngày trước nàng vừa mới rơi xuống nước, không sinh bệnh đã là may mắn rồi, còn dám tham lạnh như vậy?"Sau đó là thanh âm nũng nịu nhát gan của Khương Uyển Xu: "Nhưng ta nóng mà."Nam nhân kia nói: "Bảo người ở ngoài rèm quạt cho nàng, nàng nghe lời đi, trước tiên dưỡng thân thể cho tốt đã, sau này nghịch ngợm thế nào cũng được."Vú già trong phòng đem năm sáu chậu đá xuống, chỉ để lại một chậu đặt ngoài rèm trúc, hai tiểu nha hoàn quỳ ở đó, cầm quạt bồ phẩy gió.Chỉ chốc lát sau, lại có nha hoàn bưng hộp thức ăn đi vào."Tổ yến của cô nương đã nấu xong rồi ạ."Nam nhân kia lại nói: "Ăn cái này đi, lát nữa còn phải thành thật uống thuốc, đừng lúc nào cũng nghĩ tới uống mấy loại nước mật ong hoa quả gì đó, biết chưa?"Khương Uyển Xu cúi đầu đáp một tiếng, bộ dáng không quá cao hứng.Lúc này, nam nhân mới hài lòng: "Ta đi làm việc đây, mấy ngày này nàng đừng ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi đã, đợi lát nữa nếu buồn bực, không ngại thì gọi cô nương Ngô gia tới chơi với nàng."Nha hoàn vén rèm cửa lên, một nam nhân trẻ tuổi đi ra, khó có thể hình dung được sự anh tuấn và uy nghiêm của hắn.Lương Cẩn vội vàng cúi đầu xuống, trái tim đập thình thịch.Hắn đi qua, hoàn toàn không để ý tới Lương Cẩn, giống như nàng ta là bụi bặm vậy._____________________________.

Chương 20