Sáng sớm ngày xuân, sương mù chưa tan lượn lờ vờn quanh trên núi Phượng Hoàng, theo gió bay đi. Vân Đoan đứng trên ban công lầu sáu trên núi, nhìn xuống dưới núi, thôn nghệ thuật, khu du lịch nhà nông, siêu thị, con đường, cùng với đồng ruộng ở phía xa xa dưới chân núi. Đều chìm vào trong mảnh sương mù mờ mịt. Núi Phượng Hoàng mà cô ở, cách thành phố một trăm cây số, nơi đây sản xuất ra một loại đất đỏ, đồ gốm nung ra từ loại đất đỏ này, màu sắc đỏ tươi, vỏ gốm trong suốt, vô cùng đáng giá tiền. Bởi vì trên núi Phượng Hoàng có loại đất đỏ độc nhất vô nhị này, thổ dân dựa vào bán đồ gốm, sinh ra không ít nhà giàu có, chính phủ địa phương cũng kiếm được không ít tiền. Tóm lại, lúc này năm ngoái, cục du lịch địa phương đã duyệt kế hoạch, muốn phát triển du lịch văn hóa ở núi Phượng Hoàng, có vô số giáo sư kỹ sư đến làm việc. Làm việc một năm, thôn nghệ thuật lấy chủ đề chính là đồ gốm đã có hình thức ban đầu. Cô và đàn anh hùn vốn mở một công ty tác phẩm nghệ thuật, dựa vào mạng lưới…
Chương 10: Chương 10
Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm ngày xuân, sương mù chưa tan lượn lờ vờn quanh trên núi Phượng Hoàng, theo gió bay đi. Vân Đoan đứng trên ban công lầu sáu trên núi, nhìn xuống dưới núi, thôn nghệ thuật, khu du lịch nhà nông, siêu thị, con đường, cùng với đồng ruộng ở phía xa xa dưới chân núi. Đều chìm vào trong mảnh sương mù mờ mịt. Núi Phượng Hoàng mà cô ở, cách thành phố một trăm cây số, nơi đây sản xuất ra một loại đất đỏ, đồ gốm nung ra từ loại đất đỏ này, màu sắc đỏ tươi, vỏ gốm trong suốt, vô cùng đáng giá tiền. Bởi vì trên núi Phượng Hoàng có loại đất đỏ độc nhất vô nhị này, thổ dân dựa vào bán đồ gốm, sinh ra không ít nhà giàu có, chính phủ địa phương cũng kiếm được không ít tiền. Tóm lại, lúc này năm ngoái, cục du lịch địa phương đã duyệt kế hoạch, muốn phát triển du lịch văn hóa ở núi Phượng Hoàng, có vô số giáo sư kỹ sư đến làm việc. Làm việc một năm, thôn nghệ thuật lấy chủ đề chính là đồ gốm đã có hình thức ban đầu. Cô và đàn anh hùn vốn mở một công ty tác phẩm nghệ thuật, dựa vào mạng lưới… Vân Đoan cũng nhớ đến vị sư thúc kia, lúc ấy người này tuổi còn trẻ được Khương lão tiên sinh - danh gia Trung y số một ở chỗ này của bọn họ nhận làm đệ tử cuối cùng.Mặc dù ông nội của cô là Trung y gia truyền, chỉ là thời niên thiếu cũng học y thuật một đoạn thời gian ở nhà họ Khương, cho nên dựa theo bối phận, có cùng một thế hệ với Bạch Chỉ kém hơn ba mươi tuổi.Cũng bởi vì hai người là đồng hương, tương đối thân thiết.Lúc Vân Đoan còn ở nhà, vị sư thúc này thường xuyên đến nhà bọn họ thăm hỏi.Đinh Mai: "Cứ để Đoan Đoan như vậy cũng không có cách nào, tôi thấy, nếu không trở về mời vị sư thúc Bạch Chỉ kia xem thử?"Mạnh Hoa cũng gật đầu: "Tôi thấy đây cũng là cách tốt."Nhắc đến sư thúc Bạch Chỉ, Vân Đoan lại nghĩ đến quê quán.Số mệnh chính là trùng hợp như vậy! Ở chỗ này, quê quán của nguyên chủ là huyện Phượng Hoàng.Huyện Phượng Hoàng ở phía Bắc hướng Nam, dựa lưng vào núi lớn, trước mặt có một con sông lớn chảy qua, loại địa thế này, trong sách viết là phong thủy bảo địa tiêu chuẩn.Không thể nghi ngờ, sau lưng của huyện Phượng Hoàng, chính là núi Phượng Hoàng.Chỉ là không biết, núi Phượng Hoàng này, có phải là núi Phượng Hoàng mà cô biết hay không.Buổi tối nghỉ ngơi, Vân Đoan chiếm phòng ngủ thứ hai trong nhà, cũng chính là phòng ngủ của Lương Thần.Đến lúc ngủ, Vân Đoan rửa mặt xong vào phòng, Lương Thần ngồi ở mép giường cúi đầu.Vân Đoan cười: "Xem ra, tối nay hai chúng ta phải ngủ chung rồi!"Đứa bé xoắn xuýt nửa ngày, mặt nhăn thành một nắm, đoán chừng là đối với cô không quen, nhưng cậu bé không nói gì, ôm gối của mình gõ cửa phòng ngủ chính.Vân Đoan: "Không muốn ngủ với dì sao, vậy dì tự ngủ."Cửa phòng ngủ cho khách đóng lại, nhưng không có khóa.Vân Đoan nhắm mắt lại, mới vừa mơ màng buồn ngủ, nghe được một tiếng "két", cửa bị đẩy ra.Cô hơi chống thân thể lên, nhìn thấy cái gì?Đứa bé ôm gối "Rời nhà trốn đi" nửa giờ trước đã trở lại."Sao vậy?"Tối này ánh trăng vô cùng sáng, cô thấy được nửa khuôn mặt của cậu bé, vô cùng buồn rầu, nhỏ giọng nói: "Ông quá ồn."Vân Đoan nhướng mày, ngay cả nhóc câm cũng bị ồn ào đến mức mở miệng nói chuyện?Cô ngồi dậy, dắt đứa bé đi ra ngoài, mới vừa đi đến phòng khách, lập tức nghe được tiết ngáy vừa to vừa dài rất có tiết tấu từ trong phòng ngủ chính đã được đóng chặt.Vân Đoan hé miệng cười, lại dắt đứa bé về phòng ngủ, đóng cửa phòng ngủ cho khách lại."Được rồi, bây giờ không nghe được nữa."Một lớn một nhỏ, đàng hoàng nằm ngửa ngủ.Một lát sau, Vân Đoan hơi cảm thấy khó thở, mở mắt ra đã thấy Lương Thần nằm sấp trên người mình.Điều chỉnh lại vị trí cho cậu bé, một lát sau, cô nằm mơ thấy con hổ cắn mình, mình thì giống như bị phong ấn không có cách nào chạy trốn được, cô bị dọa cho giật mình tỉnh lại.Lương Thần đã quẹo cua 180 độ, ôm bắp chân của cô..
Vân Đoan cũng nhớ đến vị sư thúc kia, lúc ấy người này tuổi còn trẻ được Khương lão tiên sinh - danh gia Trung y số một ở chỗ này của bọn họ nhận làm đệ tử cuối cùng.
Mặc dù ông nội của cô là Trung y gia truyền, chỉ là thời niên thiếu cũng học y thuật một đoạn thời gian ở nhà họ Khương, cho nên dựa theo bối phận, có cùng một thế hệ với Bạch Chỉ kém hơn ba mươi tuổi.Cũng bởi vì hai người là đồng hương, tương đối thân thiết.
Lúc Vân Đoan còn ở nhà, vị sư thúc này thường xuyên đến nhà bọn họ thăm hỏi.Đinh Mai: "Cứ để Đoan Đoan như vậy cũng không có cách nào, tôi thấy, nếu không trở về mời vị sư thúc Bạch Chỉ kia xem thử?"Mạnh Hoa cũng gật đầu: "Tôi thấy đây cũng là cách tốt."Nhắc đến sư thúc Bạch Chỉ, Vân Đoan lại nghĩ đến quê quán.Số mệnh chính là trùng hợp như vậy! Ở chỗ này, quê quán của nguyên chủ là huyện Phượng Hoàng.
Huyện Phượng Hoàng ở phía Bắc hướng Nam, dựa lưng vào núi lớn, trước mặt có một con sông lớn chảy qua, loại địa thế này, trong sách viết là phong thủy bảo địa tiêu chuẩn.Không thể nghi ngờ, sau lưng của huyện Phượng Hoàng, chính là núi Phượng Hoàng.Chỉ là không biết, núi Phượng Hoàng này, có phải là núi Phượng Hoàng mà cô biết hay không.Buổi tối nghỉ ngơi, Vân Đoan chiếm phòng ngủ thứ hai trong nhà, cũng chính là phòng ngủ của Lương Thần.Đến lúc ngủ, Vân Đoan rửa mặt xong vào phòng, Lương Thần ngồi ở mép giường cúi đầu.Vân Đoan cười: "Xem ra, tối nay hai chúng ta phải ngủ chung rồi!"Đứa bé xoắn xuýt nửa ngày, mặt nhăn thành một nắm, đoán chừng là đối với cô không quen, nhưng cậu bé không nói gì, ôm gối của mình gõ cửa phòng ngủ chính.Vân Đoan: "Không muốn ngủ với dì sao, vậy dì tự ngủ."Cửa phòng ngủ cho khách đóng lại, nhưng không có khóa.
Vân Đoan nhắm mắt lại, mới vừa mơ màng buồn ngủ, nghe được một tiếng "két", cửa bị đẩy ra.Cô hơi chống thân thể lên, nhìn thấy cái gì?Đứa bé ôm gối "Rời nhà trốn đi" nửa giờ trước đã trở lại."Sao vậy?"Tối này ánh trăng vô cùng sáng, cô thấy được nửa khuôn mặt của cậu bé, vô cùng buồn rầu, nhỏ giọng nói: "Ông quá ồn."Vân Đoan nhướng mày, ngay cả nhóc câm cũng bị ồn ào đến mức mở miệng nói chuyện?Cô ngồi dậy, dắt đứa bé đi ra ngoài, mới vừa đi đến phòng khách, lập tức nghe được tiết ngáy vừa to vừa dài rất có tiết tấu từ trong phòng ngủ chính đã được đóng chặt.Vân Đoan hé miệng cười, lại dắt đứa bé về phòng ngủ, đóng cửa phòng ngủ cho khách lại."Được rồi, bây giờ không nghe được nữa."Một lớn một nhỏ, đàng hoàng nằm ngửa ngủ.Một lát sau, Vân Đoan hơi cảm thấy khó thở, mở mắt ra đã thấy Lương Thần nằm sấp trên người mình.Điều chỉnh lại vị trí cho cậu bé, một lát sau, cô nằm mơ thấy con hổ cắn mình, mình thì giống như bị phong ấn không có cách nào chạy trốn được, cô bị dọa cho giật mình tỉnh lại.
Lương Thần đã quẹo cua 180 độ, ôm bắp chân của cô..
Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm ngày xuân, sương mù chưa tan lượn lờ vờn quanh trên núi Phượng Hoàng, theo gió bay đi. Vân Đoan đứng trên ban công lầu sáu trên núi, nhìn xuống dưới núi, thôn nghệ thuật, khu du lịch nhà nông, siêu thị, con đường, cùng với đồng ruộng ở phía xa xa dưới chân núi. Đều chìm vào trong mảnh sương mù mờ mịt. Núi Phượng Hoàng mà cô ở, cách thành phố một trăm cây số, nơi đây sản xuất ra một loại đất đỏ, đồ gốm nung ra từ loại đất đỏ này, màu sắc đỏ tươi, vỏ gốm trong suốt, vô cùng đáng giá tiền. Bởi vì trên núi Phượng Hoàng có loại đất đỏ độc nhất vô nhị này, thổ dân dựa vào bán đồ gốm, sinh ra không ít nhà giàu có, chính phủ địa phương cũng kiếm được không ít tiền. Tóm lại, lúc này năm ngoái, cục du lịch địa phương đã duyệt kế hoạch, muốn phát triển du lịch văn hóa ở núi Phượng Hoàng, có vô số giáo sư kỹ sư đến làm việc. Làm việc một năm, thôn nghệ thuật lấy chủ đề chính là đồ gốm đã có hình thức ban đầu. Cô và đàn anh hùn vốn mở một công ty tác phẩm nghệ thuật, dựa vào mạng lưới… Vân Đoan cũng nhớ đến vị sư thúc kia, lúc ấy người này tuổi còn trẻ được Khương lão tiên sinh - danh gia Trung y số một ở chỗ này của bọn họ nhận làm đệ tử cuối cùng.Mặc dù ông nội của cô là Trung y gia truyền, chỉ là thời niên thiếu cũng học y thuật một đoạn thời gian ở nhà họ Khương, cho nên dựa theo bối phận, có cùng một thế hệ với Bạch Chỉ kém hơn ba mươi tuổi.Cũng bởi vì hai người là đồng hương, tương đối thân thiết.Lúc Vân Đoan còn ở nhà, vị sư thúc này thường xuyên đến nhà bọn họ thăm hỏi.Đinh Mai: "Cứ để Đoan Đoan như vậy cũng không có cách nào, tôi thấy, nếu không trở về mời vị sư thúc Bạch Chỉ kia xem thử?"Mạnh Hoa cũng gật đầu: "Tôi thấy đây cũng là cách tốt."Nhắc đến sư thúc Bạch Chỉ, Vân Đoan lại nghĩ đến quê quán.Số mệnh chính là trùng hợp như vậy! Ở chỗ này, quê quán của nguyên chủ là huyện Phượng Hoàng.Huyện Phượng Hoàng ở phía Bắc hướng Nam, dựa lưng vào núi lớn, trước mặt có một con sông lớn chảy qua, loại địa thế này, trong sách viết là phong thủy bảo địa tiêu chuẩn.Không thể nghi ngờ, sau lưng của huyện Phượng Hoàng, chính là núi Phượng Hoàng.Chỉ là không biết, núi Phượng Hoàng này, có phải là núi Phượng Hoàng mà cô biết hay không.Buổi tối nghỉ ngơi, Vân Đoan chiếm phòng ngủ thứ hai trong nhà, cũng chính là phòng ngủ của Lương Thần.Đến lúc ngủ, Vân Đoan rửa mặt xong vào phòng, Lương Thần ngồi ở mép giường cúi đầu.Vân Đoan cười: "Xem ra, tối nay hai chúng ta phải ngủ chung rồi!"Đứa bé xoắn xuýt nửa ngày, mặt nhăn thành một nắm, đoán chừng là đối với cô không quen, nhưng cậu bé không nói gì, ôm gối của mình gõ cửa phòng ngủ chính.Vân Đoan: "Không muốn ngủ với dì sao, vậy dì tự ngủ."Cửa phòng ngủ cho khách đóng lại, nhưng không có khóa.Vân Đoan nhắm mắt lại, mới vừa mơ màng buồn ngủ, nghe được một tiếng "két", cửa bị đẩy ra.Cô hơi chống thân thể lên, nhìn thấy cái gì?Đứa bé ôm gối "Rời nhà trốn đi" nửa giờ trước đã trở lại."Sao vậy?"Tối này ánh trăng vô cùng sáng, cô thấy được nửa khuôn mặt của cậu bé, vô cùng buồn rầu, nhỏ giọng nói: "Ông quá ồn."Vân Đoan nhướng mày, ngay cả nhóc câm cũng bị ồn ào đến mức mở miệng nói chuyện?Cô ngồi dậy, dắt đứa bé đi ra ngoài, mới vừa đi đến phòng khách, lập tức nghe được tiết ngáy vừa to vừa dài rất có tiết tấu từ trong phòng ngủ chính đã được đóng chặt.Vân Đoan hé miệng cười, lại dắt đứa bé về phòng ngủ, đóng cửa phòng ngủ cho khách lại."Được rồi, bây giờ không nghe được nữa."Một lớn một nhỏ, đàng hoàng nằm ngửa ngủ.Một lát sau, Vân Đoan hơi cảm thấy khó thở, mở mắt ra đã thấy Lương Thần nằm sấp trên người mình.Điều chỉnh lại vị trí cho cậu bé, một lát sau, cô nằm mơ thấy con hổ cắn mình, mình thì giống như bị phong ấn không có cách nào chạy trốn được, cô bị dọa cho giật mình tỉnh lại.Lương Thần đã quẹo cua 180 độ, ôm bắp chân của cô..