Tháng 10 âm lịch năm 1975, Nam thị.Vải trắn quấn trên mái nhà cong, mùi đàn hương phảng phất khắp nơi.Trước linh đường người tới người lui, hết tốp này tới tốp khác.Mạnh Ninh mặc đồ tang màu trắng rộng thùng thình quỳ gối một bên, đôi mắt sưng đỏ.Nghe bác gái phía đối diện chợt gào khóc to hơn, cô biết là có người tới."Ninh Ninh, tới đây."Bạn tốt ở đơn vị của bố cô là Từ Thịnh gọi cô tới, rồi dẫn cô đi tới trước mặt hai người mặc đồ Tôn Trung Sơn, chỉ vào từng người giới thiệu cho cô: "Đây là bác Cao, đây là dì Ngưu."Mạnh Ninh ngoan ngoãn chào: "Cháu chào bác Cao, dì Ngưu."Dì Ngưu nắm tay Mạnh Ninh, nhiệt tình thân thiết:"Cháu ngoan, nhớ phải chăm sóc bản thân cẩn thận. Sau này có việc gì thì cứ tới tìm dì Ngưu, dì Ngưu ở đây."Những lời như vậy, Mạnh Ninh đã nghe nói không biết bao nhiêu lần mấy ngày nay rồi.Lúc này cô cũng chỉ gật đầu: "Cảm ơn dì Ngưu ạ."Từ Thịnh ra hiệu cho Mạnh Ninh lấy que hương cho hai người, rồi cùng bọn họ lại thắp thêm nén hương nữa.Sau đó, trước mặt hai vị…
Chương 4: 4: Chỉ Trích
Thập Niên 70 Tiểu Kiều Thê Mẹ KếTác giả: Triều DựTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTháng 10 âm lịch năm 1975, Nam thị.Vải trắn quấn trên mái nhà cong, mùi đàn hương phảng phất khắp nơi.Trước linh đường người tới người lui, hết tốp này tới tốp khác.Mạnh Ninh mặc đồ tang màu trắng rộng thùng thình quỳ gối một bên, đôi mắt sưng đỏ.Nghe bác gái phía đối diện chợt gào khóc to hơn, cô biết là có người tới."Ninh Ninh, tới đây."Bạn tốt ở đơn vị của bố cô là Từ Thịnh gọi cô tới, rồi dẫn cô đi tới trước mặt hai người mặc đồ Tôn Trung Sơn, chỉ vào từng người giới thiệu cho cô: "Đây là bác Cao, đây là dì Ngưu."Mạnh Ninh ngoan ngoãn chào: "Cháu chào bác Cao, dì Ngưu."Dì Ngưu nắm tay Mạnh Ninh, nhiệt tình thân thiết:"Cháu ngoan, nhớ phải chăm sóc bản thân cẩn thận. Sau này có việc gì thì cứ tới tìm dì Ngưu, dì Ngưu ở đây."Những lời như vậy, Mạnh Ninh đã nghe nói không biết bao nhiêu lần mấy ngày nay rồi.Lúc này cô cũng chỉ gật đầu: "Cảm ơn dì Ngưu ạ."Từ Thịnh ra hiệu cho Mạnh Ninh lấy que hương cho hai người, rồi cùng bọn họ lại thắp thêm nén hương nữa.Sau đó, trước mặt hai vị… Bác ta nói với vẻ đúng tình hợp lý như hoàn toàn coi nhà của Mạnh Thành thành nhà của mình, hệt như điều theo lý nên làm.Mạnh Ninh cười lạnh:"Bác ạ, nhà chúng cháu không có rượu cũng không có gạo hay mì.Muốn ăn thì cũng được thôi, ra cửa rẽ phải tới tiệm cơm quốc doanh, muốn ăn gì có nấy.""Ơ cái con bé này, sao giờ nói gì cũng không nghe nhỉ.Cháu mà như thế, bố cháu xuống dưới có yên tâm được không?"Bác gái ba như tốt bụng khuyên nhủ:"Bác trai cháu làm vậy là vì tốt cho cháu đấy.Cháu xem, cô với bà cháu không phải đã bận bịu cả ngày rồi, đến cả một bữa ngon cháu cũng không mời bọn họ, chuyện này mà người ngoài biết thì còn ra gì nữa.""Thưa cô, bà, cậu và mợ," Mạnh Ninh lần lượt nhìn mọi người và nở nụ cười."Mọi người cứ yên tâm.Hôm nay bố cháu mới hạ táng, cháu thực sự không còn sức lực thết đãi mọi người nữa ạ.Chờ tới đầu thất, cháu sẽ lần lượt tới nhà tạ lễ.Nếu ai còn cảm thấy không được, cháu sẽ quỳ tới cửa cũng được.Nhưng hôm nay, bố cháu vừa đi, nếu ai dám dùng cái giá người bề trên ép buộc cháu, như vậy chính là mọi người đang dồn chị em cháu vào chỗ chết.Chẳng bằng chúng ta đi thẳng tới cục cảnh sát nói cho rõ.Mọi người nhìn xem đây là cái lý của nhà ai! Bố cháu vừa chết, đã có người vội vàng đòi tới nhà cháu ăn uống miễn phí.Nhà cháu chỉ còn cháu với em trai, chẳng lẽ để mặc những người đó giày vò sao."Bác gái ba bèn giơ tay túm lấy cổ tay Mạnh Ninh, siết chặt tới mức cổ tay cô đau đớn, bà ta the thé rít lên:"Mạnh Ninh, cái con nhỏ này, cháu xem cháu đang nói gì thế! Bác ba của cháu là anh ruột của bố cháu đấy, nhà bác làm sao lại đi tham đồ nhà cháu được."Bác trai cũng phất tay áo, mắt trợn trừng mắng:"Cháu yên tâm, đồ nhà cháu, nhà bác chẳng thèm.Con bé này cứ như đồ vô ơn, đề phòng chúng ta như phòng cướp.Đúng là khiến người ta thất vọng mà.Hai bác trông cháu từ nhỏ tới lớn, thế mà không hiểu người thân.Con nhỏ chết tiệt."Mạnh Ninh sớm đoán được sẽ có ngày này, nên cô cứng mềm không ăn, giữ nguyên chiến tuyến không nhượng bộ.Cuối cùng bà ngoại của Mạnh Ninh vẫn ngồi một bên nói chuyện với cô cả của Mạnh Ninh nói chen vào:"Thôi bác ba của con bé làm cho hai chị em nó nghỉ ngơi hai ngày đã.Nay Mạnh Thành vừa đi, hai đứa nó cũng khó chịu trong lòng mà.Mấy anh chị đừng ép con bé quá."Nói với bà ngoại của Mạnh Ninh là Vương Đại Hoa, Mạnh Tây khách sáo hẳn:"Chủ yếu là cháu sợ hai đứa nó tuổi còn nhỏ lỡ đâu xảy ra chuyện, không ai chăm lo.".
Bác ta nói với vẻ đúng tình hợp lý như hoàn toàn coi nhà của Mạnh Thành thành nhà của mình, hệt như điều theo lý nên làm.Mạnh Ninh cười lạnh:"Bác ạ, nhà chúng cháu không có rượu cũng không có gạo hay mì.
Muốn ăn thì cũng được thôi, ra cửa rẽ phải tới tiệm cơm quốc doanh, muốn ăn gì có nấy.""Ơ cái con bé này, sao giờ nói gì cũng không nghe nhỉ.
Cháu mà như thế, bố cháu xuống dưới có yên tâm được không?"Bác gái ba như tốt bụng khuyên nhủ:"Bác trai cháu làm vậy là vì tốt cho cháu đấy.
Cháu xem, cô với bà cháu không phải đã bận bịu cả ngày rồi, đến cả một bữa ngon cháu cũng không mời bọn họ, chuyện này mà người ngoài biết thì còn ra gì nữa.""Thưa cô, bà, cậu và mợ," Mạnh Ninh lần lượt nhìn mọi người và nở nụ cười."Mọi người cứ yên tâm.
Hôm nay bố cháu mới hạ táng, cháu thực sự không còn sức lực thết đãi mọi người nữa ạ.Chờ tới đầu thất, cháu sẽ lần lượt tới nhà tạ lễ.
Nếu ai còn cảm thấy không được, cháu sẽ quỳ tới cửa cũng được.Nhưng hôm nay, bố cháu vừa đi, nếu ai dám dùng cái giá người bề trên ép buộc cháu, như vậy chính là mọi người đang dồn chị em cháu vào chỗ chết.
Chẳng bằng chúng ta đi thẳng tới cục cảnh sát nói cho rõ.Mọi người nhìn xem đây là cái lý của nhà ai! Bố cháu vừa chết, đã có người vội vàng đòi tới nhà cháu ăn uống miễn phí.
Nhà cháu chỉ còn cháu với em trai, chẳng lẽ để mặc những người đó giày vò sao."Bác gái ba bèn giơ tay túm lấy cổ tay Mạnh Ninh, siết chặt tới mức cổ tay cô đau đớn, bà ta the thé rít lên:"Mạnh Ninh, cái con nhỏ này, cháu xem cháu đang nói gì thế! Bác ba của cháu là anh ruột của bố cháu đấy, nhà bác làm sao lại đi tham đồ nhà cháu được."Bác trai cũng phất tay áo, mắt trợn trừng mắng:"Cháu yên tâm, đồ nhà cháu, nhà bác chẳng thèm.
Con bé này cứ như đồ vô ơn, đề phòng chúng ta như phòng cướp.
Đúng là khiến người ta thất vọng mà.Hai bác trông cháu từ nhỏ tới lớn, thế mà không hiểu người thân.
Con nhỏ chết tiệt."Mạnh Ninh sớm đoán được sẽ có ngày này, nên cô cứng mềm không ăn, giữ nguyên chiến tuyến không nhượng bộ.Cuối cùng bà ngoại của Mạnh Ninh vẫn ngồi một bên nói chuyện với cô cả của Mạnh Ninh nói chen vào:"Thôi bác ba của con bé làm cho hai chị em nó nghỉ ngơi hai ngày đã.
Nay Mạnh Thành vừa đi, hai đứa nó cũng khó chịu trong lòng mà.
Mấy anh chị đừng ép con bé quá."Nói với bà ngoại của Mạnh Ninh là Vương Đại Hoa, Mạnh Tây khách sáo hẳn:"Chủ yếu là cháu sợ hai đứa nó tuổi còn nhỏ lỡ đâu xảy ra chuyện, không ai chăm lo.".
Thập Niên 70 Tiểu Kiều Thê Mẹ KếTác giả: Triều DựTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTháng 10 âm lịch năm 1975, Nam thị.Vải trắn quấn trên mái nhà cong, mùi đàn hương phảng phất khắp nơi.Trước linh đường người tới người lui, hết tốp này tới tốp khác.Mạnh Ninh mặc đồ tang màu trắng rộng thùng thình quỳ gối một bên, đôi mắt sưng đỏ.Nghe bác gái phía đối diện chợt gào khóc to hơn, cô biết là có người tới."Ninh Ninh, tới đây."Bạn tốt ở đơn vị của bố cô là Từ Thịnh gọi cô tới, rồi dẫn cô đi tới trước mặt hai người mặc đồ Tôn Trung Sơn, chỉ vào từng người giới thiệu cho cô: "Đây là bác Cao, đây là dì Ngưu."Mạnh Ninh ngoan ngoãn chào: "Cháu chào bác Cao, dì Ngưu."Dì Ngưu nắm tay Mạnh Ninh, nhiệt tình thân thiết:"Cháu ngoan, nhớ phải chăm sóc bản thân cẩn thận. Sau này có việc gì thì cứ tới tìm dì Ngưu, dì Ngưu ở đây."Những lời như vậy, Mạnh Ninh đã nghe nói không biết bao nhiêu lần mấy ngày nay rồi.Lúc này cô cũng chỉ gật đầu: "Cảm ơn dì Ngưu ạ."Từ Thịnh ra hiệu cho Mạnh Ninh lấy que hương cho hai người, rồi cùng bọn họ lại thắp thêm nén hương nữa.Sau đó, trước mặt hai vị… Bác ta nói với vẻ đúng tình hợp lý như hoàn toàn coi nhà của Mạnh Thành thành nhà của mình, hệt như điều theo lý nên làm.Mạnh Ninh cười lạnh:"Bác ạ, nhà chúng cháu không có rượu cũng không có gạo hay mì.Muốn ăn thì cũng được thôi, ra cửa rẽ phải tới tiệm cơm quốc doanh, muốn ăn gì có nấy.""Ơ cái con bé này, sao giờ nói gì cũng không nghe nhỉ.Cháu mà như thế, bố cháu xuống dưới có yên tâm được không?"Bác gái ba như tốt bụng khuyên nhủ:"Bác trai cháu làm vậy là vì tốt cho cháu đấy.Cháu xem, cô với bà cháu không phải đã bận bịu cả ngày rồi, đến cả một bữa ngon cháu cũng không mời bọn họ, chuyện này mà người ngoài biết thì còn ra gì nữa.""Thưa cô, bà, cậu và mợ," Mạnh Ninh lần lượt nhìn mọi người và nở nụ cười."Mọi người cứ yên tâm.Hôm nay bố cháu mới hạ táng, cháu thực sự không còn sức lực thết đãi mọi người nữa ạ.Chờ tới đầu thất, cháu sẽ lần lượt tới nhà tạ lễ.Nếu ai còn cảm thấy không được, cháu sẽ quỳ tới cửa cũng được.Nhưng hôm nay, bố cháu vừa đi, nếu ai dám dùng cái giá người bề trên ép buộc cháu, như vậy chính là mọi người đang dồn chị em cháu vào chỗ chết.Chẳng bằng chúng ta đi thẳng tới cục cảnh sát nói cho rõ.Mọi người nhìn xem đây là cái lý của nhà ai! Bố cháu vừa chết, đã có người vội vàng đòi tới nhà cháu ăn uống miễn phí.Nhà cháu chỉ còn cháu với em trai, chẳng lẽ để mặc những người đó giày vò sao."Bác gái ba bèn giơ tay túm lấy cổ tay Mạnh Ninh, siết chặt tới mức cổ tay cô đau đớn, bà ta the thé rít lên:"Mạnh Ninh, cái con nhỏ này, cháu xem cháu đang nói gì thế! Bác ba của cháu là anh ruột của bố cháu đấy, nhà bác làm sao lại đi tham đồ nhà cháu được."Bác trai cũng phất tay áo, mắt trợn trừng mắng:"Cháu yên tâm, đồ nhà cháu, nhà bác chẳng thèm.Con bé này cứ như đồ vô ơn, đề phòng chúng ta như phòng cướp.Đúng là khiến người ta thất vọng mà.Hai bác trông cháu từ nhỏ tới lớn, thế mà không hiểu người thân.Con nhỏ chết tiệt."Mạnh Ninh sớm đoán được sẽ có ngày này, nên cô cứng mềm không ăn, giữ nguyên chiến tuyến không nhượng bộ.Cuối cùng bà ngoại của Mạnh Ninh vẫn ngồi một bên nói chuyện với cô cả của Mạnh Ninh nói chen vào:"Thôi bác ba của con bé làm cho hai chị em nó nghỉ ngơi hai ngày đã.Nay Mạnh Thành vừa đi, hai đứa nó cũng khó chịu trong lòng mà.Mấy anh chị đừng ép con bé quá."Nói với bà ngoại của Mạnh Ninh là Vương Đại Hoa, Mạnh Tây khách sáo hẳn:"Chủ yếu là cháu sợ hai đứa nó tuổi còn nhỏ lỡ đâu xảy ra chuyện, không ai chăm lo.".