Tác giả:

Sáng sớm ngày xuân, sương mù chưa tan lượn lờ vờn quanh trên núi Phượng Hoàng, theo gió bay đi. Vân Đoan đứng trên ban công lầu sáu trên núi, nhìn xuống dưới núi, thôn nghệ thuật, khu du lịch nhà nông, siêu thị, con đường, cùng với đồng ruộng ở phía xa xa dưới chân núi. Đều chìm vào trong mảnh sương mù mờ mịt. Núi Phượng Hoàng mà cô ở, cách thành phố một trăm cây số, nơi đây sản xuất ra một loại đất đỏ, đồ gốm nung ra từ loại đất đỏ này, màu sắc đỏ tươi, vỏ gốm trong suốt, vô cùng đáng giá tiền. Bởi vì trên núi Phượng Hoàng có loại đất đỏ độc nhất vô nhị này, thổ dân dựa vào bán đồ gốm, sinh ra không ít nhà giàu có, chính phủ địa phương cũng kiếm được không ít tiền. Tóm lại, lúc này năm ngoái, cục du lịch địa phương đã duyệt kế hoạch, muốn phát triển du lịch văn hóa ở núi Phượng Hoàng, có vô số giáo sư kỹ sư đến làm việc. Làm việc một năm, thôn nghệ thuật lấy chủ đề chính là đồ gốm đã có hình thức ban đầu. Cô và đàn anh hùn vốn mở một công ty tác phẩm nghệ thuật, dựa vào mạng lưới…

Chương 22: Chương 22

Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm ngày xuân, sương mù chưa tan lượn lờ vờn quanh trên núi Phượng Hoàng, theo gió bay đi. Vân Đoan đứng trên ban công lầu sáu trên núi, nhìn xuống dưới núi, thôn nghệ thuật, khu du lịch nhà nông, siêu thị, con đường, cùng với đồng ruộng ở phía xa xa dưới chân núi. Đều chìm vào trong mảnh sương mù mờ mịt. Núi Phượng Hoàng mà cô ở, cách thành phố một trăm cây số, nơi đây sản xuất ra một loại đất đỏ, đồ gốm nung ra từ loại đất đỏ này, màu sắc đỏ tươi, vỏ gốm trong suốt, vô cùng đáng giá tiền. Bởi vì trên núi Phượng Hoàng có loại đất đỏ độc nhất vô nhị này, thổ dân dựa vào bán đồ gốm, sinh ra không ít nhà giàu có, chính phủ địa phương cũng kiếm được không ít tiền. Tóm lại, lúc này năm ngoái, cục du lịch địa phương đã duyệt kế hoạch, muốn phát triển du lịch văn hóa ở núi Phượng Hoàng, có vô số giáo sư kỹ sư đến làm việc. Làm việc một năm, thôn nghệ thuật lấy chủ đề chính là đồ gốm đã có hình thức ban đầu. Cô và đàn anh hùn vốn mở một công ty tác phẩm nghệ thuật, dựa vào mạng lưới… Sau một ngày hai đêm, buổi trưa ngày thứ ba, Vân Đoan dắt Lương Thần, đứng ở cửa trạm xe ô tô của huyện Phượng Hoàng.Lương Thần tò mò: "Nơi này chính là huyện Phương Hoàng sao ạ?"Trạm xe của huyện Phượng Hoàng là đối diện với con sông thành Nam, chảy từ thành phố Kim Thủy đến Tứ Xuyên, trạm xe huyện Phượng Hoàng, là ở trên dòng chảy này.Lúc trước, huyện Phượng Hoàng chiếm cứ vị trí này cũng được xem như là một huyện buôn bán quan trọng.Cũng bởi vì giao thông của ở phía Nam phát triển còn có bến tàu đường thủy, bốn sản nghiệp chính của huyện Phượng Hoàng là xưởng may quần áo, xưởng đóng hộp, trại chăn heo đều rải rác xung quanh còn đường này.Chỉ có xưởng chưng cất rượu, bởi vì yêu cầu cao về chất lượng nước, xưởng rượu ở hạ lưu dòng sông, tọa lạc ở phía Bắc.Vân Đoan nhìn thành cũ đối diện dòng sông, lướt qua thành cũ, lại liếc nhìn núi Phượng Hoàng cao ngất ngưỡng, đáp một tiếng: "Đúng, nơi này chính là huyện Phượng Hoàng."Cô cúi đầu sờ mái tóc mềm mại của cậu bé, sửa sang lại cổ áo nhăn nhúm của cậu bé: "Trước đó đã dặn dò con thế nào? Sau này xưng hô là gì?"Lương Thần yên lặng nửa ngày, không muốn gọi.Nhưng Vân Đoan nhìn cậu bé, nhất định muốn cậu bé gọi ra.Qua một lúc lâu, Lương Thần bĩu môi gọi một tiếng: "Mẹ."Vân Đoan hài lòng: "Đúng, từ nay về sau dì chính là mẹ trên danh nghĩa của con."Đây là cách mà chú Mạnh dì Đinh và cô bàn bạc xong.Thêm tên của Lương Thần vào hộ khẩu của cô, sau này Lương Thần chính là con trai cô, sống cùng cô.Nếu như có người tìm Lương Thần, chú Mạnh sẽ nói họ hàng nhà ngoại của Lương Thần tìm đến, Lương Thần đã được đưa đi Thượng Hải rồi.Hai nơi này một Nam một Bắc, nếu như không cố ý thăm dò, vậy cũng sẽ không phát hiện chuyện mờ ám trong đó.Nếu như người ta có lòng điều tra, dù muốn che giấu cũng sẽ có cách điều tra được, vậy bọn họ cũng không có cách nào.Vân Đoan thở dài, bọn họ chính là cặp mẹ con nửa đường, thật là lắm tai nạn!"Đi thôi."Dắt đứa bé đi qua cầu, tiến vào thành cũ phía Bắc, Vân Đoan quen cửa quen nẻo đi đến phố Đông.Thành cũ của huyện Phượng Hoàng có bốn con phố chính, đại khái chính là giống với chữ Tỉnh (井) này, nhà cũ của nhà họ Vân, nằm ở con đường bên phải, chính là bên trong đường phố phía Đông.Nhà họ Vân là một nhà ở cúi đường phố phía Đông, đi vào trong nữa, chính là một con đường nhỏ lên núi Phượng Hoàng.Đến đó mới thật sự không đi được nữa.Đi trên con đường lát đá xanh, Lương Thần tò mò nhìn nhà cửa hai bên đường phố, gần như tất cả căn nhà đều có một tấm ván ngăn cản, chỉ chừa một cánh cửa nhỏ đi ra vào.Thỉnh thoảng từ cửa nhỏ có hai ba đứa bé cười ha ha hi hi chạy đến, còn nghe được tiếng mắng của người lớn.Đối diện có mấy người gia khoan thai chậm rãi đi đến, còn nhìn cậu bé..

Sau một ngày hai đêm, buổi trưa ngày thứ ba, Vân Đoan dắt Lương Thần, đứng ở cửa trạm xe ô tô của huyện Phượng Hoàng.Lương Thần tò mò: "Nơi này chính là huyện Phương Hoàng sao ạ?"Trạm xe của huyện Phượng Hoàng là đối diện với con sông thành Nam, chảy từ thành phố Kim Thủy đến Tứ Xuyên, trạm xe huyện Phượng Hoàng, là ở trên dòng chảy này.

Lúc trước, huyện Phượng Hoàng chiếm cứ vị trí này cũng được xem như là một huyện buôn bán quan trọng.Cũng bởi vì giao thông của ở phía Nam phát triển còn có bến tàu đường thủy, bốn sản nghiệp chính của huyện Phượng Hoàng là xưởng may quần áo, xưởng đóng hộp, trại chăn heo đều rải rác xung quanh còn đường này.Chỉ có xưởng chưng cất rượu, bởi vì yêu cầu cao về chất lượng nước, xưởng rượu ở hạ lưu dòng sông, tọa lạc ở phía Bắc.Vân Đoan nhìn thành cũ đối diện dòng sông, lướt qua thành cũ, lại liếc nhìn núi Phượng Hoàng cao ngất ngưỡng, đáp một tiếng: "Đúng, nơi này chính là huyện Phượng Hoàng."Cô cúi đầu sờ mái tóc mềm mại của cậu bé, sửa sang lại cổ áo nhăn nhúm của cậu bé: "Trước đó đã dặn dò con thế nào? Sau này xưng hô là gì?"Lương Thần yên lặng nửa ngày, không muốn gọi.Nhưng Vân Đoan nhìn cậu bé, nhất định muốn cậu bé gọi ra.Qua một lúc lâu, Lương Thần bĩu môi gọi một tiếng: "Mẹ."Vân Đoan hài lòng: "Đúng, từ nay về sau dì chính là mẹ trên danh nghĩa của con."Đây là cách mà chú Mạnh dì Đinh và cô bàn bạc xong.

Thêm tên của Lương Thần vào hộ khẩu của cô, sau này Lương Thần chính là con trai cô, sống cùng cô.

Nếu như có người tìm Lương Thần, chú Mạnh sẽ nói họ hàng nhà ngoại của Lương Thần tìm đến, Lương Thần đã được đưa đi Thượng Hải rồi.Hai nơi này một Nam một Bắc, nếu như không cố ý thăm dò, vậy cũng sẽ không phát hiện chuyện mờ ám trong đó.

Nếu như người ta có lòng điều tra, dù muốn che giấu cũng sẽ có cách điều tra được, vậy bọn họ cũng không có cách nào.Vân Đoan thở dài, bọn họ chính là cặp mẹ con nửa đường, thật là lắm tai nạn!"Đi thôi."Dắt đứa bé đi qua cầu, tiến vào thành cũ phía Bắc, Vân Đoan quen cửa quen nẻo đi đến phố Đông.Thành cũ của huyện Phượng Hoàng có bốn con phố chính, đại khái chính là giống với chữ Tỉnh (井) này, nhà cũ của nhà họ Vân, nằm ở con đường bên phải, chính là bên trong đường phố phía Đông.Nhà họ Vân là một nhà ở cúi đường phố phía Đông, đi vào trong nữa, chính là một con đường nhỏ lên núi Phượng Hoàng.

Đến đó mới thật sự không đi được nữa.Đi trên con đường lát đá xanh, Lương Thần tò mò nhìn nhà cửa hai bên đường phố, gần như tất cả căn nhà đều có một tấm ván ngăn cản, chỉ chừa một cánh cửa nhỏ đi ra vào.Thỉnh thoảng từ cửa nhỏ có hai ba đứa bé cười ha ha hi hi chạy đến, còn nghe được tiếng mắng của người lớn.

Đối diện có mấy người gia khoan thai chậm rãi đi đến, còn nhìn cậu bé..

Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm ngày xuân, sương mù chưa tan lượn lờ vờn quanh trên núi Phượng Hoàng, theo gió bay đi. Vân Đoan đứng trên ban công lầu sáu trên núi, nhìn xuống dưới núi, thôn nghệ thuật, khu du lịch nhà nông, siêu thị, con đường, cùng với đồng ruộng ở phía xa xa dưới chân núi. Đều chìm vào trong mảnh sương mù mờ mịt. Núi Phượng Hoàng mà cô ở, cách thành phố một trăm cây số, nơi đây sản xuất ra một loại đất đỏ, đồ gốm nung ra từ loại đất đỏ này, màu sắc đỏ tươi, vỏ gốm trong suốt, vô cùng đáng giá tiền. Bởi vì trên núi Phượng Hoàng có loại đất đỏ độc nhất vô nhị này, thổ dân dựa vào bán đồ gốm, sinh ra không ít nhà giàu có, chính phủ địa phương cũng kiếm được không ít tiền. Tóm lại, lúc này năm ngoái, cục du lịch địa phương đã duyệt kế hoạch, muốn phát triển du lịch văn hóa ở núi Phượng Hoàng, có vô số giáo sư kỹ sư đến làm việc. Làm việc một năm, thôn nghệ thuật lấy chủ đề chính là đồ gốm đã có hình thức ban đầu. Cô và đàn anh hùn vốn mở một công ty tác phẩm nghệ thuật, dựa vào mạng lưới… Sau một ngày hai đêm, buổi trưa ngày thứ ba, Vân Đoan dắt Lương Thần, đứng ở cửa trạm xe ô tô của huyện Phượng Hoàng.Lương Thần tò mò: "Nơi này chính là huyện Phương Hoàng sao ạ?"Trạm xe của huyện Phượng Hoàng là đối diện với con sông thành Nam, chảy từ thành phố Kim Thủy đến Tứ Xuyên, trạm xe huyện Phượng Hoàng, là ở trên dòng chảy này.Lúc trước, huyện Phượng Hoàng chiếm cứ vị trí này cũng được xem như là một huyện buôn bán quan trọng.Cũng bởi vì giao thông của ở phía Nam phát triển còn có bến tàu đường thủy, bốn sản nghiệp chính của huyện Phượng Hoàng là xưởng may quần áo, xưởng đóng hộp, trại chăn heo đều rải rác xung quanh còn đường này.Chỉ có xưởng chưng cất rượu, bởi vì yêu cầu cao về chất lượng nước, xưởng rượu ở hạ lưu dòng sông, tọa lạc ở phía Bắc.Vân Đoan nhìn thành cũ đối diện dòng sông, lướt qua thành cũ, lại liếc nhìn núi Phượng Hoàng cao ngất ngưỡng, đáp một tiếng: "Đúng, nơi này chính là huyện Phượng Hoàng."Cô cúi đầu sờ mái tóc mềm mại của cậu bé, sửa sang lại cổ áo nhăn nhúm của cậu bé: "Trước đó đã dặn dò con thế nào? Sau này xưng hô là gì?"Lương Thần yên lặng nửa ngày, không muốn gọi.Nhưng Vân Đoan nhìn cậu bé, nhất định muốn cậu bé gọi ra.Qua một lúc lâu, Lương Thần bĩu môi gọi một tiếng: "Mẹ."Vân Đoan hài lòng: "Đúng, từ nay về sau dì chính là mẹ trên danh nghĩa của con."Đây là cách mà chú Mạnh dì Đinh và cô bàn bạc xong.Thêm tên của Lương Thần vào hộ khẩu của cô, sau này Lương Thần chính là con trai cô, sống cùng cô.Nếu như có người tìm Lương Thần, chú Mạnh sẽ nói họ hàng nhà ngoại của Lương Thần tìm đến, Lương Thần đã được đưa đi Thượng Hải rồi.Hai nơi này một Nam một Bắc, nếu như không cố ý thăm dò, vậy cũng sẽ không phát hiện chuyện mờ ám trong đó.Nếu như người ta có lòng điều tra, dù muốn che giấu cũng sẽ có cách điều tra được, vậy bọn họ cũng không có cách nào.Vân Đoan thở dài, bọn họ chính là cặp mẹ con nửa đường, thật là lắm tai nạn!"Đi thôi."Dắt đứa bé đi qua cầu, tiến vào thành cũ phía Bắc, Vân Đoan quen cửa quen nẻo đi đến phố Đông.Thành cũ của huyện Phượng Hoàng có bốn con phố chính, đại khái chính là giống với chữ Tỉnh (井) này, nhà cũ của nhà họ Vân, nằm ở con đường bên phải, chính là bên trong đường phố phía Đông.Nhà họ Vân là một nhà ở cúi đường phố phía Đông, đi vào trong nữa, chính là một con đường nhỏ lên núi Phượng Hoàng.Đến đó mới thật sự không đi được nữa.Đi trên con đường lát đá xanh, Lương Thần tò mò nhìn nhà cửa hai bên đường phố, gần như tất cả căn nhà đều có một tấm ván ngăn cản, chỉ chừa một cánh cửa nhỏ đi ra vào.Thỉnh thoảng từ cửa nhỏ có hai ba đứa bé cười ha ha hi hi chạy đến, còn nghe được tiếng mắng của người lớn.Đối diện có mấy người gia khoan thai chậm rãi đi đến, còn nhìn cậu bé..

Chương 22: Chương 22